Minh Tinh PR - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Minh Tinh PR


Chương 3


Dung Quân Tiện thấy Bạch Duy Minh nói như thật, bèn hỏi: “Chuyện gì?”

“Giá trên hợp đồng chỉ chịu trách nhiệm duy trì hình tượng thông thường, tranh thủ tuyển diễn viên thuộc về phục vụ ngoài quy định, cho nên phải thêm tiền hoa hồng ngoài quy định. Về mặt này tôi đã phối hợp đồng thời ký hợp đồng với người đại diện Vu Tri Vụ của cậu rồi.” Giọng nói của Bạch Duy Minh rất máy móc, “Lần này hoa hồng là 10% catse của cậu.”

Dung Quân Tiện trợn to mắt: “10%?? Người đại diện trích phần trăm thì thôi! Anh cũng trích phần trăm?”

“Đúng vậy.” Bạch Duy Minh tự nhiên gật đầu, “Nhưng tôi cảm thấy giá này rất hợp lý.”

Dung Quân Tiện bị cử chỉ đúng lý hợp tình của Bạch Duy Minh đánh gục: “Anh…”

“Dù gì, nếu cậu không muốn, cũng có thể để Dương Thụ Hi diễn Tăng Phàm.”

Dung Quân Tiện vừa nghe câu nói này đã không vui, vội nói: “Nếu công ty quản lý đã đồng ý với anh, tôi có cách gì?” Nói cho cùng, Dung Quân Tiện vẫn là một diễn viên đã không đóng phim trong hai năm.

Có vẻ như Bạch Duy Minh đã ngờ tới Dung Quân Tiện sẽ đồng ý, tiện thể nói: “Vậy tôi chúc cậu có thể thành công trong bộ phim này.”

“Cảm ơn.” Dung Quân Tiện gật gật đầu, lại tò mò hỏi, “Nhưng mà, không phải đạo diễn đã nội định Dương Thụ Hi à? Làm sao lại thay đổi chủ ý?”

Bạch Duy Minh không trực tiếp trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi cậu: “Cậu cho rằng, người có quyền phát biểu nhất trong toàn bộ đoàn làm phim ‘Hậu cung của nữ tôn – Tăng Phàm truyện’ là ai?”

“Bình thường mà nói, người làm chủ đoàn làm phim không phải là đạo diễn à?”

“Cậu chắc không? Lần này đạo diễn làm phim khá trẻ, danh tiếng cũng bình thường, không quá có thể có quyền to duy nhất trong đoàn làm phim.”

Dung Quân Tiện ngẫm nghĩ: “Đúng vậy. Là nhà sản xuất à? Phía đầu tư?”

Bạch Duy Minh gật đầu: “Cậu nói đúng. Nhà sản xuất của ‘Tăng Phàm Truyện’, tổng biên kịch và sếp tổng của công ty sản xuất phía sau là cùng một người. Cho nên, nhân tài này có sức ảnh hưởng rất lớn.”

Trong đầu Dung Quân Tiện lập tức hiện lên một cái tên: “Tổng biên kịch là… Biên kịch kim bài Trần Lễ Bỉnh?”

“Đúng thế, mặc dù anh ta dựa vào biên kịch để nổi tiếng, nhưng bây giờ thành lập công ty sản xuất, đã là nhà tư bản. Rất ít trực tiếp viết kịch, lần này nói là tổng biên kịch, thật ra là khoác lên đại danh của mình mà thôi. Mặc dù như thế, nếu là ông chủ, ở mọi phương diện, Trần Lễ Bỉnh nắm quyền lên tiếng cũng rất lớn.”

“Nếu là vậy, thế tại sao lúc thử vai không nhìn thấy anh ta?” Dung Quân Tiện hỏi.

Bạch Duy Minh đã nắm bắt tình hình rất rõ ràng: “Bởi vì anh ta không chỉ là người phụ trách của ‘Tăng Phàm Truyện’, mà còn là người phụ trách nhiều dự án của toàn bộ công ty, gần đây lại nhập viện rồi, hết cách, cho nên không có cách nào tham gia buổi casting. Tuy vậy, đạo diễn vẫn ghi hình vòng thử vai cuối cùng rồi gửi cho anh ta, không có cái gật đầu của anh ta thì không có cách nào quyết định vai diễn.”

Dung Quân Tiện cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Chuyện này quá kỳ lạ. Chẳng lẽ cái video Dương Thụ Hi ngã tới tấp, lời thoại cũng không trôi chảy kia cũng có thể vào mắt thần của Trần Lễ Bỉnh?”

“Cậu vẫn chưa hiểu rõ à?” Bạch Duy Minh tiếp tục giải thích, “Chắc chắn đạo diễn sẽ không đưa video đó cho Trần Lễ Bỉnh.”

Dung Quân Tiện cuối cùng cũng hiểu ra: “Cho nên, Dương Thụ Hi tự mình quay lại mấy đoạn ngắn? Đạo diễn gửi mấy đoạn cậu ta diễn tốt nhất cho Trần Lễ Bỉnh?”

“Không chỉ có thế, đạo diễn còn không gửi video của cậu cho Trần Lễ Bỉnh.”

Dung Quân Tiện nghe vậy, giận tím mặt: “Này cũng quá đáng lắm rồi!”

“Cậu nên cảm thấy vui mới phải.” Bạch Duy Minh dùng giọng điệu vỗ về nói, “Điều này chứng minh cậu quá xuất sắc. Một lần suy diễn cũng hơn xa so với một trăm lần tập của Dương Thụ Hi và đạo diễn.”

Dung Quân Tiện nghe câu nói này, quả nhiên vui hơn chút, lại làm bộ chẳng hề để ý: “Vượt qua cậu ta? Chuyện này có gì đáng vui? Không phải nên thế à?”

Bạch Duy Minh gật đầu mỉm cười: “Đúng là như thế.”

Dung Quân Tiện nghĩ đến gì đó, lại cau mày: “Vậy anh giải quyết vấn đề này như thế nào?”

“Vậy quá đơn giản.” Bạch Duy Minh trả lời, “Tôi chỉ cần đưa video cậu thử vai đến trước mặt Trần Lễ Bỉnh là được rồi. Tin rằng anh ta sẽ có phán xét của bản thân.”

Dung Quân Tiện lại rất kinh ngạc: “Chuyện này nghe ra có vẻ rất đơn giản… Nhưng ngay từ đầu làm sao anh biết Trần Lễ Bỉnh đã nhập viện? Làm sao lại biết đạo diễn gian lận? Cuối cùng làm sao có thể lấy được video đồng thời đưa cho Trần Lễ Bỉnh xem chứ?”

“Bởi vì tôi rất để ý đoàn làm phim này, cho nên tôi dùng tiền mua được rất nhiều tin tức, cũng mua được ba nhân viên trợ lý và một đạo diễn casting. Bọn họ đã cầm tiền rồi, đương nhiên có thể làm việc.” Bạch Duy Minh đáp, “Như tôi đã nói, 99% vấn đề đều là tiền.”

Dung Quân Tiện xem như mở rộng tầm mắt, hồi lâu nói: “Vậy anh đúng là không tiếc dùng tiền.”

“Không có gì.” Bạch Duy Minh đáp, “Đây là khấu trừ trong kinh phí hoạt động quan hệ công chúng, nói cách khác, đây không phải là tiền của tôi, đương nhiên là không tiếc.”

Ngay từ đầu, lúc ekip người đại diện nhét vào một quản lý quan hệ công chúng kiêu căng như vậy, Dung Quân Tiện vẫn không tin tưởng nghe theo cho lắm. Bây giờ, Dung Quân Tiện cuối cùng cũng bị thuyết phục, Bạch Duy Minh làm việc cực kỳ đáng tin.

Không lâu sau, đoàn làm phim đã thông báo Dung Quân Tiện sắp diễn Tăng Phàm. Quá trình kế tiếp cũng vô cùng suôn sẻ, ký hợp đồng, xác định ngày chiếu, thử trang phục, quyết định trang phục, vào tổ…

Dung Quân Tiện vào tổ, đám người Vu Tri Vụ vui mừng hớn hở, trong miệng “A di đà phật” suốt. Trong tay Vu Tri Vụ mang theo bảy tám bùa hộ mệnh, nhét vào trong túi hành lý của Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện dở khóc dở cười: “Tôi thấy chắc anh đã vái miếu trong phạm vi trăm dặm một lần rồi! Bồ Tát sẽ không trách anh đa tình à?”

Vu Tri Vụ nói: “A di đà phật! Nhiều lễ thì không bị trách mà!”

Cảnh đầu tiên Dung Quân Tiện vào tổ, chính là cảnh đối thủ với Dương Thụ Hi.

Không sai, tuy Dương Thụ Hi đau vì mất nhân vật Tăng Phàm, nhưng ỷ vào có đạo diễn trợ giúp, vẫn gắng gượng được một vai phụ. Nhân vật này tên là “Phạt phi”, là một sủng phi ỷ thế hiếp người. Tăng Phàm của Dung Quân Tiện thủ vai khi vừa mới tiến cung đã bị y bắt nạt.

(Phạt: có nghĩa là mệt mỏi)

Cảnh đầu tiên của bọn họ, đó là Phạt phi tát Tăng Phàm một bạt tai.

Trước khi quay, Dưng Thụ Hi ở đó bẻ tay răng rắc, giống như xã hội đen chuẩn bị đánh nhau, trên mặt mang nụ cười nói: “Ây da, đạo diễn cũng yêu cầu đánh thật mà! Tôi không còn cách nào khác!”

Trong lòng Dung Quân Tiện mặc dù giận, nhưng cân nhắc đến tố dưỡng nghề nghiệp, đành phải trả lời: “Không sao, đánh thật đi! Vì diễn tốt, không sao cả.”

Đạo diễn nói luôn: “Các cậu thử trước một lần đi! —— bắt đầu!”

Một tiếng lệnh này, Dung Quân Tiện lập tức nhập vai, đáng thương nhìn Dương Thụ Hi. Dương Thụ Hi vừa nhìn gương mặt da mịn thịt mềm kia của Dung Quân Tiện, mới đầu cũng hơi không đành lòng, nhưng nhìn thấy trang phục diễn trên người Dung Quân Tiện, thì nhớ tới Dung Quân Tiện đoạt nhân vật chính vốn thuộc về mình, trong lòng tức giận, “Bốp” một cái đánh lệch mặt Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện không ngờ Dương Thụ Hi chưa thèm đọc thoại lại đột nhiên ra tay, còn đánh mạnh như thế, cả người đều mông lung.

Đạo diễn lập tức hô dừng. Nửa bên đầu Dung Quân Tiện vẫn vang ong ong, cũng không nghe thấy đạo diễn hô cut, còn sững sờ ở đó làm dáng vẻ oan ức của nam chính nhỏ.

“Ối giời, sao tiền bối không cẩn thận vậy?” Dương Thụ Hi khoa trương duỗi tay đỡ Dung Quân Tiện, “Không sao chứ?”

Lúc này Dung Quân Tiện mới phát hiện mình bị đánh nghiêng nửa người, bưng lấy mặt, bực tức nói: “Vừa nãy cậu chưa nói lời thoại đã đánh!”

Dương Thụ Hi giật mình, lại nói: “Ôi, xin lỗi, tôi quên mất! Lại lần nữa đi!”

Dung Quân Tiện chưa kịp trả lời, thợ trang điểm đã tiến lên trang điểm lại cho Dung Quân Tiện, chỉ thấy gò má Dung Quân Tiện hơi đỏ lên, đành phải dặm phấn. Dung Quân Tiện giận không nhịn nổi, nói: “Cho dù đánh thật, cũng không thể trực tiếp vả một phát như thế! Diễn viên phải nói về việc phối hợp! Phải có tiết tấu!”

“Thật sao? Thì ra còn có nhiều tri thức như vậy?” Dương Thụ Hi cười đáp, “Tôi đây không phải người mới à? Vẫn chưa hiểu nhiều. Thêm vài lần nữa là tốt rồi.”

Dung Quân Tiện nghe thấy “Thêm vài lần nữa” liền nổi giận, nghiêng người cho Dương Thụ Hi một bạt tai. “Bốp” lên mặt Dương Thụ Hi, đánh cho Dương Thụ Hi ngu người.

Nhìn gò má Dương Thụ Hi hồng hồng, Dung Quân Tiện cười nói: “Cậu xem, cứ đánh như thế là không được. Cần nhịp điệu đúng, tỉ như này 1, 2, 3 đánh!”

—— Dung Quân Tiện giơ một tay lên, vừa rơi xuống, Dương Thụ Hi nghe thấy nhịp điệu này đã có chuẩn bị, khi cái tát rơi xuống, gương mặt Dương Thụ Hi vô thức lệch ra, chỉ cảm thấy bàn tay Dung Quân Tiện miễn cưỡng sượt qua má, người ngoài nhìn vào, lại như thật sự bị tát một cái bạt tai thật mạnh.

Dương Thụ Hi lùi hai bước, mới phản ứng lại, đã thấy Dung Quân Tiện ngồi xuống lần nữa. Dung Quân Tiện vừa gọi thợ trang điểm trang điểm giúp mình, vừa hất cằm lên với Dương Thụ Hi: “Đã hiểu chưa?”

“Tôi…” Dương Thụ Hi chịu hai cái tát, khí thế lập tức giảm một tầng, nhất thời không biết nên nói gì.

“Rốt cuộc cậu có hiểu không?” Dung Quân Tiện liếc nhìn cậu ta một cái, “Nếu không thì tôi dạy cậu mấy lần nữa cũng được.”

Dương Thụ Hi thấy Dung Quân Tiện phách lối như vậy, hơi tức giận, đang định phát tác, đạo diễn lại tiến lên, đè bả vai Dương Thụ Hi xuống, cười hòa giải: “Tiền bối đang chia sẻ kinh nghiệm với cậu, cậu cũng phải học nhiều vào. Dẫu sao, phim khung giờ vàng[1], cảnh bạt tai nhiều lắm đấy!”

[1] gốc là 八点档: thuật ngữ TV Đài Loan, thông thường chỉ chương trình, phim nhiều tập lên sóng vào tám giờ tối hằng ngày (từ thứ hai đến thứ sáu) của đài truyền hình

Lúc này Dương Thụ Hi mới miễn cưỡng gật đầu, nói: “Cảm ơn tiền bối chỉ dạy.”

“Không cần khách sáo, con người tôi thích nhất là chỉ dạy cho hậu bối. Tôi cũng không sợ hậu bối ngu, chỉ sợ không chịu học.” Dung Quân Tiện ngẩng mặt lên, để thợ trang điểm xoa phấn lên cái cằm đẹp đẽ của cậu, phong thái như thiên nga.

Cơn giận ban đầu Dương Thụ Hi cưỡng ép đè xuống lại bị lời nói quái gở này của Dung Quân Tiện nhóm lửa: “Ha ha! Tiền bối nói chuyện giọng điệu lớn thế, nên diễn Phạt phi.”

“Thật ra cũng chưa chắc không thể.” Dung Quân Tiện cười nói, “Tôi cũng không cứ nhất định phải diễn nhân vật chính. Có đôi khi diễn nhân vật chính cũng rất vất vả. Cho nên tôi cũng ghen tị phần diễn của cậu không nhiều, có thể nhàn rỗi.”

Dương Thụ Hi quả thực tức sùi bọt mép, vén tay áo lên, chuẩn bị đợi lát nữa đánh Dung Quân Tiện hai cái bạt tai cho hả giận. Đạo diễn lại kéo Dương Thụ Hi sang bên cạnh, dạy dỗ cậu ta: “Cậu xem Dung Quân Tiện này không dễ ở chung! Lát nữa cậu đánh không tốt, chắc chắn cậu ta sẽ dùng danh nghĩa chỉ điểm để đòi lại! Thôi bỏ đi!”

Dương Thụ Hi lại không chịu bỏ qua: “Nếu cậu ta dám đánh tôi nữa, tôi sẽ đánh lại!”

“Đây là cái vẻ gì? Đây còn là trường quay quay phim cổ trang hả? Đây chẳng phải đã thành hiện trường bạt tai rồi à?” Đạo diễn cũng hơi bực bội, “Cậu phối hợp chút đi, diễn tử tế! Nếu không thì, đợi Lễ tổng tới đây tuần tra, nhìn thấy cậu diễn không tốt, ngay cả Phạt phi cậu cũng không được làm!”

Dương Thụ Hi vừa bị cảnh cáo như thế, mới coi như thành thật, bàn xong vấn đề tiết tấu với Dung Quân Tiện, hai người diễn thử hai lần, lại chính thức quay một lần đã qua rồi.

Thật ra, đạo diễn nhắc nhở phải có lý lẽ, Trần Lễ Bỉnh thật sự đến “tuần sát”. Nhưng y cũng không kinh động người khác, chỉ đứng bên cạnh đạo diễn nhìn, lại thấy Dương Thụ Hi giơ tay tát Dung Quân Tiện một cái, đúng lúc đó Dung Quân Tiện nghiêng mặt, cơ thể lại giống như con hạc bị tên bắn trúng, tao nhã mà đau đớn nghiêng qua một bên, lại vẫn dừng ở vị trí thích hợp với hình tượng, giống như đã thiết lập bối cảnh trước.

Trong lòng Dương Thụ Hi oán thần: Bị đánh một bạt tai này còn xoay hơn nửa vòng, không biết còn tưởng rằng nhảy điệu Waltz đấy, tiện nhân đúng là làm ra vẻ!

Mang theo tâm trạng như vậy, Dương Thụ Hi phát huy tư thái của sủng phi bắt nạt người mới phát huy vô cùng tinh tế: “Tiện nô nhà ngươi, cả gan mạo phạm bản cung! Người đâu, bắt hắn xuống cho ta!”

Nghe lời thoại tình cảm đầu ắp tự nhiên này của Dương Thụ Hi, Trần Lễ Bỉnh gật đầu, nói với đạo diễn: “Phạt phi mà cậu quyết định, cũng khá tốt.”

Đạo diễn cười: “Cậu ta tốt ở đâu? Là nhân vật của ngài viết rất tốt!”

Lông mày Trần Lễ Bỉnh nhẹ nhàng nhướng một cái: “Cậu nói chuyện với tôi làm gì? Cậu nên hô cut rồi.”

Đạo diễn vội vàng gật đầu, hô một tiếng: “Cut!”

Đợi đạo diễn hô cut, Dung Quân Tiện run lẩy bẩy lập tức biến trở về dáng vẻ bình tĩnh, thuận thế ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng bên cạnh đạo diễn. Người đàn ông mặc áo ca rô màu trắng, mặc quần màu ka-ki, trên đầu đội lệch một chiếc mũ lưỡi trai màu nâu đậm, cách ăn mặc vô cùng phổ thông.

Đạo diễn lại đứng lên, chuyển ghế cho người đàn ông ăn mặc phổ thông này.

Dung Quân Tiện và Dương Thụ Hi đều tò mò đi tới. Đạo diễn mới giới thiệu: “Các cậu xem ai tới? Đây chẳng phải là Lễ tổng à! Vừa xuất viện đã đến trường quay, quá khó khăn!”

Dương Thụ Hi chợt quan tâm nói: “Sức khỏe Lễ tổng đã đỡ hơn rồi nhỉ?”

Trần Lễ Bỉnh đáp: “Sức khỏe tôi rất tốt, không bị ốm.”

Dung Quân Tiện quan sát tỉ mỉ Trần Lễ Bỉnh, thấy dáng dấp Trần Lễ Bỉnh nhã nhặn trắng nõn, dáng vẻ giống như người đọc sách, mí mắt lại hơi hồng. Dung Quân Tiện nói luôn: “Không phải đi kéo mắt hai mí chứ?”

Lời này nói rồi, mọi người đều im lặng.

Ba giây sau, Trần Lễ Bỉnh nói: “Đúng thế.”

Mặt đạo diễn cũng xanh lè, Dương Thụ Hi lại cười thầm: Lần này đắc tội với người người! Thật là sảng khoái!

Dung Quân Tiện xích lại gần, cẩn thận nhìn: “Thật á? Tôi nói bậy, anh làm cũng quá tự nhiên đấy.”

Trần Lễ Bỉnh cười nói: “Cậu có thể nhìn kỹ hơn. Chỗ này còn có dấu vết của vết khâu đây.” Nói đoạn, Trần Lễ Bỉnh cố ý chớp mắt chậm lại, để Dung Quân Tiện quan sát kỹ càng.

Dung Quân Tiện thấp hơn y một ít, phải hơi ngửa đầu nhìn, chợt thấy trang sức hơi nặng, bèn một tay đỡ trang sức vừa ngửa mặt nhìn. Trần Lễ Bỉnh cười: “Cậu làm thế cũng rất mỏi.” Nói xong, Trần Lễ Bỉnh nửa khép mắt, lại hơi khom lưng, để Dung Quân Tiện không cần ngửa đầu cũng có thể nhìn rõ. Dung Quân Tiên quan sát hồi lâu, chỉ nói: “Tại sao sếp tổng phải cắt mắt hai mí?”

“Bởi vì tôi muốn làm một sếp tổng đẹp trai.” Trần Lễ Bỉnh cười khẽ một tiếng, “Không được à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN