Đồng Phục Cùng Áo Cưới - Chương 3: Nguy rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Đồng Phục Cùng Áo Cưới


Chương 3: Nguy rồi


Editor: Sam Sam – DĐ LQĐ

Du Thanh Quỳ sử dụng 100 đồng của Thời Diệu ném cho để thanh toán tiền cơm trưa, sau đó cô dùng số tiền còn dư đến siêu thị gần đó mua bánh quy. Cô cảm thấy món nào có bao bì  màu đỏ thì đại đa số đều có vị cay, cho nên tự động bỏ qua.

Du Thanh Quỳ chọn một hộp bánh Cookie màu xanh rồi làm dáng vẻ tự tin đi lấy nước.

“A, là cậu!” Lục Vũ Toàn vui mừng vỗ bả vai Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ nghi ngờ quay đầu lại, thì ra là nữ sinh đưa nước trái cây cho Thời Diệu vào sáng nay.

“Thật trùng hợp đó.” Đôi mắt xinh đẹp của Du Thanh Quỳ cong lên.

“Rất cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ vào sáng hôm nay! Đúng rồi, mình tên là Lục Vũ Toàn!”

“Mình là Du Thanh Quỳ.”

Hai nữ sinh mình một câu cậu một câu nói chuyện vui vẻ, Lục Vũ Toàn biết Du Thanh Quỳ là nữ sinh vừa chuyển tới, Du Thanh Quỳ cũng biết Lục Vũ Toàn là học sinh của lớp 6. Lúc hai người vừa đi qua một gian hàng thì trong ngực Lưu Vũ Toàn đã ôm một đống lớn đồ ăn vặt. Lúc hai người thanh toán xong thì Lưu Vũ Toàn lại đứng ở cửa một quán nước gọi cô lại.

Trước lúc chia tay, Lục Vũ Toàn đá một cục đá bên chân mình, hơi ngượng ngùng nhìn Du Thanh Quỳ nói: “Cậu có thể giúp mình một chuyện không? À, thật ra là chuyện nhỏ mà thôi. Ngày 5 tháng sau là sinh nhật của mình, mình muốn tổ chức một buổi gặp gỡ nhỏ vào ngày hôm ấy. Cậu giúp mình hỏi Thời Diệu có muốn đến tham dự hay không?”

Đầu lông mày nhỏ của Du Thanh Quỳ nhíu lại. Nếu là người khác thì dễ hỏi rồi, nhưng mà Thời Diệu…

“Giúp một tay đi mà! Chỉ hỏi một câu thôi…” Lục Vũ Toàn khẽ lay tay của Du Thanh Quỳ.

“Vậy cũng được…”

Sau bữa trưa là lúc mặt trời chói chang nhất, Du Thanh Quỳ đi trên sân tập thể dục, thấy phía xa xa Thời Diệu đang đi về phía một rừng cây nhỏ. Nhớ tới chuyện Lục Vũ Toàn nhờ, Du Thanh Quỳ vội vàng chạy theo cậu ta.

Chuyển lời cho cậu ấy ở đây tốt hơn nhiều so với trước mặt nhiều người ở trong lớp học. Du Thanh Quỳ cảm thấy chuyện hẹn hò gì đó không nên nói ra trước mặt mọi người. Mặc dù cô chỉ là người truyền đạt.

Du Thanh Quỳ vòng qua một bồn hoa nhỏ, sau đó chạy từ từ vào trong rừng cây, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thời Diệu bỏ một tay vào túi quần, lười biếng đứng ở nơi đó. Một nữ sinh nhuộm tóc vàng đứng đối diện cậu ta đang ôm mặt khóc.

Du Thanh Quỳ ngây ngẩn cả người.

Giống như cô đang chứng kiến cảnh tượng mình không nên thấy.

Còn tưởng rằng Thời Diệu chỉ là một tên học sinh xấu tính không có lễ phép không thích học hành, bây giờ…

Ấn tượng của Du Thanh Quỳ với Thời Diệu lại tệ hơn rồi!

Một quả bóng rổ rơi bên chân Du Thanh Quỳ, cô giật mình “a” một tiếng lùi về sau hai bước. Thời Diệu cùng nữ sinh tóc ngắn kia ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn về phía cô.

“Này, học sinh mới chuyển tới, cậu đứng đây nghe lén sao?” Tấn Ất Minh ngồi xổm trên bức tường rào thấp, huýt gió về phía Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ ngượng ngùng, cô khẽ nói: “Không có, tôi chỉ đi ngang qua…”

Tấn Ất Minh cười toe toét: “Không đúng, rõ ràng tôi thấy cậu đuổi theo Thời Diệu vào đây mà.”

Nguy rồi…

Nữ sinh đứng bên người Thời Diệu càng khóc nhiều hơn, có lẽ lúc này không thể nói chuyện của Lục Vũ Toàn được. Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng nhìn về phía Thời Diệu, cố giữ bình tĩnh nói: “Vừa rồi tôi mượn tiền của cậu, tôi chưa kịp cảm ơn nên muốn đuổi theo nói cảm ơn thôi.”

Thời Diệu “a” một tiếng, “Vậy cô nói đi.”

“Cái, cái gì?”

“Cảm ơn đó.” Thời Diệu hứng thú nhìn bộ dạng lo lắng của Du Thanh Quỳ, điều ấy thể hiện rõ trên gương mặt cùng hành động của cô.

“Cảm ơn cậu…”

Tấn Ất Minh “phụt” một tiếng rồi bật cười. Cậu ta nhảy xuống khỏi bức tường thấp, “Nói xong rồi thì cũng nên đi đi, làm kỳ đà cản mũi không hay đâu.”

Du Thanh Quỳ ngẩng đầu dùng sức trợn mắt nhìn Tấn Ất Minh một cái, tức giận nói: “Không so đo với cậu!”

Cô xoay người đi về phía dãy phòng học, dường như mái tóc xoăn màu đen cũng tức giận nên hơi nảy lên theo từng bước đi.

Du Thanh Quỳ đặt mạnh nhật ký xuống bàn học, cô lật qua trang mới rồi cầm bút định viết, thế nhưng một hồi lâu cũng không viết được chữ nào.

Quên đi.

Chỉ có những điều tốt đẹp mới đáng được ghi nhớ.

Cô cắt một miếng băng dán rồi cẩn thận dính vào vở.

Hình vẽ trên ấy giống như mô phỏng một thị trấn nhỏ, còn in hình bóng lưng của một thiếu nữ nhìn về nơi xa xăm, cho dù không nhìn thấy mặt mũi của thiếu nữ ấy, chỉ có bóng lưng nhưng cũng khiến người ta mơ tưởng viễn vông đến vẻ đẹp của cô ấy.

Thiếu nữ ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh bạc hà. Du Thanh Quỳ nhìn bóng lưng thiếu nữ rồi khẽ cười.

Tâm tình tốt lên rất nhiều.

Vốn là Du Thanh Quỳ dự tính lúc Thời Diệu vào phòng học thì cô sẽ trả tiền cho cậu ta, nhưng mà Thời Diệu không vào học tiết đầu môn Vật lý.  Tiết thứ ba trôi qua hơn một nửa thì Thời Diệu mới mở cửa sau của phòng học bước vào lớp.

Thật là kỳ lạ, thầy cô giáo nào cũng không để ý việc Thời Diệu vắng mặt.

Trong đầu Du Thanh Quỳ không ngừng suy nghĩ: Không được, như vậy là không được.

Trong tiết thứ ba, Du Thanh Quỳ nắm chặt tờ 100 đồng trong tay rồi quay đầu lại mấy lần. Thế nhưng lòng cô vẫn có chút mâu thuẫn.

Đợi một lát nữa vậy, khi tan học sẽ tìm cậu ta…

Tiết tư là tiết tự học, thế nhưng lại bị chủ nhiệm lớp “bức hiếp” chiếm dụng rồi. Chủ nhiệm lớp ôm một xấp bài thi đi tới, ông nặng nề đặt trên bục giảng, ánh mắt quét qua mỗi học sinh trong lớp rồi tức giận mắng: “Đây là bài thi thử của tuần trước, nhìn đi, xem bộ dạng của các em đi! Nói về kiến thức cơ bản, lỗi! Bỏ qua kiến thức cơ bản cũng đều là lỗi! Lỗi lỗi lỗi!”

“Không nhớ gì hết! Chép phạt những lỗi trong bài này mười lần!” Thầy giáo gõ lên bảng.

Phía sau lớp học lập tức vang lên tiếng thở dài oán than. Ánh mắt của chủ nhiệm lớp lạnh lùng quét qua, tiếng oán than nhanh chóng biến mất.

Du Thanh Quỳ đi tới cạnh bục giảng, chủ nhiệm đưa cho cô bảng thành tích để cô đọc.

“Đứng đầu: Dương Hinh. Số học 98, Ngữ văn 96, Anh văn 96, Chính trị 87, Lịch sử 91, Địa lý 93, Vật lý 89, Sinh vật 83, Hóa học 83. Đứng nhì: Tống Văn Đạc…”

“Thứ ba mươi sáu: Thời Diệu…” Du Thanh Quỳ ngạc nhiên nhìn một dãy số 0 ở cuối phiếu điểm mà đờ đẫn, “Số học 0, Ngữ văn 0, Anh văn 0, Chính trị 0…”

“Khụ…” Chủ nhiệm lớp ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, em về chỗ đi.”

Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm.

Thật là kỳ lạ, tại sao lại có người giành hết chín điểm 0 chứ. Tại sao có thể trở thành như vậy?

Lúc tan học, học sinh trong lớp ùa ra bên ngoài như ong vỡ tổ, Du Thanh Quỳ đi ngược chen chúc đến bên cạnh Thời Diệu.

“Này, trả lại tiền cho cậu.” Du Thanh Quỳ đưa tờ 100 đồng cho Thời Diệu.

Khác với những bạn học ồn ào ra về, Thời Diệu yên lặng ngồi tại chỗ phác họa một rừng cây nhỏ lên trên bản vẽ. Cậu “ừ” một tiếng rồi tùy ý nói tiếp: “Để đó đi.”

Cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Du Thanh Quỳ đặt tờ 100 đồng lên bàn của Thời Diệu, cũng không có ý rời đi.

Thời Diệu vẫn cúi xuống nhìn vào bắp chân trắng như tuyết ở dưới bàn học trước mặt mình. Sau khi vò bản vẽ rừng cây lại thành một cục tròn rồi ném vào thùng rác, cậu ngước lên nhìn Du Thanh Quỳ hỏi: “Còn gì nữa?”

“Có bạn ở lớp 6…”

“Có chuyện gì cũng không muốn nghe.” Thời Diệu đứng lên, đeo bản vẽ ra sau lưng rồi ra khỏi lớp bằng cửa sau.

Du Thanh Quỳ lẳng lặng đứng im, cho đến lúc học sinh trong phòng học đều đã rời đi hết, chỉ còn lại mấy học sinh trực nhật đang lau dọn thì cô mới ủ rũ cúi đầu trở lại vị trí của mình để dọn dẹp sách vở.

Dương Hinh đang lau bảng đen, trên tay cô rất bẩn nên dùng cùi chỏ đụng vào Du Thanh Quỳ một cái rồi nói: ‘Ha ha, bình thường không nên trêu chọc tên Thời Diệu đó. Cậu ta không giống chúng ta, cậu cứ… Coi cậu ta như không khí đi!”

Du Thanh Quỳ lập tức cười lên, đôi mắt cong cong, ngọt ngào trả lời: “Cảm ơn lớp trưởng!”

Tất cả chuyện xấu đều không cánh mà bay hết.

“Bà ngoại, cháu về rồi!” Du Thanh Quỳ ôm cặp sách bước vào nhà.

Chúc Hương Lan làm dấu hiệu không nên lên tiếng với cô, khẽ nói: “Mẹ cháu đang ngủ, nhỏ giọng một chút.”

Du Thanh Quỳ le lưỡi trả lời: “Vậy cháu về phòng làm bài tập.”

“Đi đi, làm tốt vào. Tới lúc ăn cơm bà sẽ gọi.”

Du Thanh Quỳ liếc mắt nhìn phòng của bà ngoại rồi mới trở về phòng của mình.

Phòng của cô có hơi đặc biệt.

Vừa vào phòng là bàn làm việc, ở trên có một chiếc máy may, bàn ủi, máy bắn keo loại nhỏ, ngăn kéo bên cạnh bàn thì để các loại vải khác nhau.

Du Thanh Quỳ thích làm đồ thủ công, chiếc váy dài màu xanh bạc hà và cặp sách cũng là do chính tay cô may.

Ở bên cạnh tủ quần áo là một chiếc kệ được dán đầy băng dán, phía trên có các loại sổ tay cũng được dán băng chằng chịt.

Đối diện là chiếc kệ sát vách tường, trong đó có hơn mười loại bjd* nhỏ với đủ hình dáng đứng, nằm hoặc ngồi.

*bjd: ball jointed doll, một búp bê có các khớp nối hình cầu ở những chỗ mà con người có (đầu gối, khuỷu tay, eo, v.v…)

Du Thanh Quỳ vừa vào phòng, liếc nhìn căn phòng như của trẻ nhỏ khiến cô cười một tiếng rồi đi thẳng tới bàn đọc sách trước cửa sổ lớn. Cô để cặp xuống, việc đầu tiên là lấy điện thoại trong ngăn kéo ra rồi mở Weibo.

Ồ, có thông báo. Hơn nữa là rất nhiều thông báo đó…

Du Thanh Quỳ cầm điện thoại di động mà đầu ngón tay run lên, vội vàng mở tin tức thật nhanh.

Weibo của cô sẽ không gửi thông báo từ nhiều nguồn vì cô chỉ theo dõi một tài khoản mà thôi…

Chính là một người vẽ tranh minh họa, Hắc Diệu.

Cập nhật mới nhất trên Weibo của Hắc Diệu là vào một năm trước, đơn giản chỉ là một bức tranh minh họa, trong bức tranh đó có một thị trấn nhỏ yên tĩnh xinh đẹp, bên cạnh là một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh bạc hà. Thiếu nữ đang nhìn về những dãy núi ở phía xa.

Trừ hình minh họa thì trên Weibo ấy không ghi bất kỳ một chữ nào. Phía dưới hình ảnh kia có gần mười ngàn bình luận. Mỗi tối trước khi đi ngủ Du Thanh Quỳ đều vào Weibo của người đó, để lại những bình luận gần như lúc nào cũng giống nhau. Cô đã kiên trì một năm rồi.

Mà tối hôm qua lúc cô gần đi ngủ thì bình luận hôm trước của mình lại nhảy lên vị trí đầu tiên. Bởi vì… Chủ Weibo ít cập nhật kia, người chưa bao giờ trả lời người ái mộ mình lại lần đầu tiên trả lời bình luận của cô.

Tiểu Mê Quỳ của Hắc Diệu Đại Đại: Mong Hắc Diệu Đại Đại hoàn thành bức tranh thiếu nữ Bạc Hà vào đúng ngày thứ 365. (Ý nói vẽ xong bức tranh vào ngày 365, đúng 1 năm).

Hắc Diệu: Ừ.

Quả bóng nhỏ bay bay: Ôi! Thiếu nữ Bạc Hà muốn thấy ánh mặt trời sao!

A Hưu: Thì ra là đại thần còn sống! Ôi chao ôi chao ôi chao…

Ba ngày tăng mười ký: Hay là bị hack tài khoản rồi?!

Đậu xanh không mí mắt: Phỏng vấn cô Tiểu Mê Quỳ, cô đang có tâm trạng thế nào?

Đại thần giả mạo: Tiểu Mê Quỳ ngất rồi, chỉ có Đại thần gọi mới tỉnh dậy thôi!

Du Thanh Quỳ giống như mèo nhỏ “ngao” một tiếng rồi cầm điện thoại di động áp lên mặt mình, hạnh phúc muốn khóc lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN