[BH] [Edit] Vương Gia, Đi Thong Thả - Dịch Lâm An [Hoàn]
Phần 19: Cùng giường cùng gối
Tống Ứng Diêu nắm tay của nàng, ước ao nhìn nàng: “Vương Gia, tối nay có thể hay không lưu lại?”
“Không được. . .” Phương Đàn vừa định tìm một lý do từ chối.
“Một đêm thôi!” Tống Ứng Diêu xúc động nói, trong mắt mơ hồ ngấn lệ, từ lúc bọn họ kết hôn đến nay chỉ đêm động phòng đó là Vương Gia ngủ lại, mấy đêm khác Vương Gia đều ở trong thư phòng bận bịu đến đêm khuya. Tuy rằng không biết Vương Gia đang bận cái gì, thế nhưng nàng biết bận rộn mỗi đêm như vậy, ban ngày lại bồi tiếp nàng rong chơi, khỏe mạnh đến đâu thân thể cũng sẽ hao gầy.
Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu vì mình mà hết lời như thế, trái tim nhất thời mềm nhũn ra, miễn cưỡng gật gù. Tuy rằng nàng ngủ ở thư phòng, một phần là muốn tránh ra Tống Ứng Diêu, thế nhưng phần lớn ba ngày nghỉ này trong triều không ngừng phát sinh nhiều chuyện, nàng không ngừng xử lý những chuyện này, duy trì trật tự bình thường của triều đình. Việc này cho thấy sự cân bằng thế lực trong triều căn bản không thể thiếu nàng. Đồng ý với Tống Ứng Diêu cũng là bản thân nàng muốn nghỉ ngơi đôi chút, chuyện hôm nay không cần xử lý, để ngày mai làm luôn thể.
Sau khi hai người bọn họ tự thân tắm rửa xong thì Phương Đàn có chút hối hận. . . Tại sao có thể dễ dàng đáp ứng như vậy? Vạn nhất mình bị nàng ăn thì làm sao bây giờ? Áo lót không cẩn thận bị nàng cởi ra thì làm sao ? Dù gì thì mình quấn chặt lắm rồi, vừa nãy ở tịnh phòng đã quấn chặt đến muốn chết. . . Phương Đàn mà suy nghĩ thì căn bản là dừng không được, càng nghĩ càng xa xăm. Cứ đứng trước cửa phòng ngủ như đêm động phòng hôm đó, bàn tay đặt trên nắm cửa do dự có nên hay không đẩy cửa đi vào.
Lúc này cửa vang một tiếng mở ra, nàng vội vã đưa tay ra sau lưng, giả vờ như mới vừa đi tới, nhìn thấy Khởi Tú đang bưng nước từ trong phòng đi ra, liền tự nhiên gật đầu với Khởi Tú.
Sau khi Phương Đàn đi vào, Khởi Tú ở bên ngoài đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người nàng và Tống Ứng Diêu, nàng thấy Tống Ứng Diêu đang ngồi xõa tóc trước gương, trên người mặc một cái chiếc áo mỏng manh, nàng ấy còn chưa phát hiện nàng đi vào. Phương Đàn đưa tay lên ho nhẹ một tiếng, Tống Ứng Diêu nghe thấy lập tức quay lại: “Vương Gia ngươi đến rồi.”
Lúc này Phương Đàn mới nhìn rõ dáng vẻ của nàng. Quả nhiên thanh thủy phù dung, xinh đẹp tự nhiên. Sau khi tẩy rửa, Tống Ứng Diêu ăn vận đơn giản trung y màu trắng, tóc dài rối tung che khuất đầu vai, dung mạo trời sinh quyến rũ động lòng người, trên người lại toát ra hương vị nhẹ nhàng thanh thoát.
Tống Ứng Diêu không nghe tiếng trả lời, kỳ quái buông lược xuống đứng dậy bước đến gần Phương Đàn gọi: “Vương Gia?”
Phương Đàn ý thức được mình lại thất thần trước Tống Ứng Diêu, vội vã đem ánh mắt từ trên người nàng dời đi, đôi mắt nhìn lung tung nói: “À, bản vương vừa đến.”
“Vương Gia, ngài ăn mặc chỉnh tề như vậy làm gì?” Tống Ứng Diêu đứng bên người Phương Đàn thấy vương gia muốn đi ngủ nhưng quần áo lại chỉnh tề tỉ mỉ. Nếu không phải Phương Đàn đã thay quần áo khác, nàng còn tưởng rằng Phương Đàn vừa đi ra ngoài mới trở về.
Phương Đàn bị nàng hỏi lên như vậy thì giật mình, hai tay chắp sau lưng, đôi bàn tay nắm chặt vào nhau, chặt đến nỗi hiện lên lằn đỏ ửng. Nàng không biết phải trả lời như thế nào câu hỏi của Tống Ứng Diêu, chỉ có thể cứng ngắc gật gù “Ừ….”
“Để thiếp giúp Vương Gia thay y phục.” Tống Ứng Diêu thấy Phương Đàn vẫn làm thinh, mà hai người cũng không thể cứ như vậy qua đêm nay, nàng không thể khác hơn là liều mạng nói, nói xong liền muốn đưa tay cởi đai lưng cho Phương Đàn.
Phương Đàn nắm chặt tay của Tống Ứng Diêu đang chuẩn bị nắm đai lưng, nhắm mắt nói: “Để bản vương tự cởi.”
Tống Ứng Diêu cắn môi nhẹ nhàng gật đầu, lập tức liền xoay người không nhìn tới nàng nữa.
Tuy rằng đêm động phòng hôm đó hai người cũng đã ngủ cùng nhau, thế nhưng hôm đó một người thì say, nào có không khí ngột ngạt ám muội như hôm nay. Tống Ứng Diêu vẫn cho rằng các nàng đã thân mật với nhau rồi thì việc cùng giường cùng gối cũng không có vấn đề gì to tát, nếu Phương Đàn muốn cái gì, nàng cũng sẽ không từ chối, chỉ là đáy lòng vẫn còn chút ngượng ngùng mà thôi. Mà Phương Đàn đối với chuyện các nàng động phòng ngày đó lại rất rõ ràng, chỉ lo sợ Tống Ứng Diêu biết thân phận của nàng. Hai người trong lòng đăm chiêu suy nghĩ, nhưng suy nghĩ lại không giống nhau, vì thế liền tạo thành tình cảnh như bây giờ.
Phương Đàn xoắn xuýt cởi áo ngoài ra, sau đó xoay người nhìn thấy Tống Ứng Diêu đã nằm trên giường quay lưng về phía mình. Tắt nến trong phòng, nàng chầm chậm đi đến bên giường ngồi xuống, trong quá trình này Tống Ứng Diêu không hề nhúc nhích ,Phương Đàn còn tưởng rằng nàng đã ngủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ khi nàng nằm xuống nghiêng người sang định giúp Tống Ứng Diêu đắp chăn, Tống Ứng Diêu bất ngờ trở mình nằm ngửa. Bởi vì giường hơi lớn, Phương Đàn muốn đắp chăn cho Tống Ứng Diêu phải kề sát sau lưng nàng. Vì thế khi Tống Ứng Diêu trở mình vừa vặn đầu gối lên cánh tay của Phương Đàn.
“Vương Gia?” Trong bóng tối, đôi mắt của Tống Ứng Diêu vẫn lấp lánh tinh anh.
“Hử? . . .” Phương Đàn căng thẳng trả lời, lúc này cơ thể hai người tiếp xúc vô cùng gần, đôi bên có thể cảm giác được hơi thở của đối phương, bầu không khí trở nên mập mờ. Tống Ứng Diêu gọi xong một tiếng thì im lặng, không biết là đang đợi cái gì.
Phương Đàn muốn mở lời nhưng cảm thấy như có cái gì nghèn nghẹn bên trong, một lát sau mới thấp giọng: “Hôm nay nàng cũng mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai ta còn phải vào triều.” Dứt lời liền kéo chăn qua cẩn thận đắp cho Tống Ứng Diêu, sau đó cũng nằm xuống nhắm mắt lại, tùy ý để cho Tống Ứng Diêu gối đầu trên tay của mình.
Hồi lâu sau, Phương Đàn mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang thấp giọng gọi mình “Vương Gia.” Không nghe được mình trả lời, người kia liền hướng theo tay của mình tiến vào trong ngực mình, nàng cũng bình thản ôm sát người trong ngực, ngủ say.
Hôm sau Phương Đàn thức dậy, mở mắt nhìn trời vẫn còn tối, nhưng nàng bây giờ phải rời giường chuẩn bị vào triều, cúi đầu mới phát hiện nàng và Tống Ứng Diêu hai người ôm nhau sát chấy, nửa điểm khe hở cũng không có.
Phương Đàn “. . .”
Tối hôm qua rất lạnh sao?
Phương Đàn đem cái tay đang ôm eo của mình dời ra, lại cẩn thận từng li từng tí nâng đầu nàng dậy từ từ rút tay trái ra. Sau khi rút ra mới cảm giác được toàn bộ cánh tay đều mềm nhũng. Phương Đàn dùng sức vận động ngón tay. Sau khi trở lại bình thường, nàng giúp Tống Ứng Diêu đắp chăn, mặc quần áo tử tế mới chịu rời đi.
Lúc Tống Ứng Diêu tỉnh dậy thời thì Phương Đàn đã đi lâu rồi, nơi nàng ngủ cũng đã không còn hơi ấm.
Phương Đàn trên đường vào cung vẫn đang suy nghĩ chuyện tối hôm qua hai người ôm nhau ngủ, còn chưa tìm được đáp án thì đã đến nơi. Sau khi vào triều, nàng hoàn toàn không còn tâm tình nào mà suy nghĩ việc đó nữa, nàng nghỉ ngơi ba ngày, rất nhiều chuyện đại sự ứ đọng lại cần nàng giải quyết, những việc nhỏ như ngủ chung này nọ nàng đã sớm quên tới chín tầng mây.
Nói rằng Tống Ứng Diêu hôm đó sau khi tỉnh lại không thấy Phương Đàn đâu, liền một tháng sau nàng vẫn chưa gặp lại được bóng dáng của Phương Đàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!