Nhóc con! Gọi tôi là anh
Ngoại truyện (1) : Sai lầm của con
TruyệnNhóc Con! Gọi Tôi Là AnhChương 45
Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh
Ngoại truyện : Mẹ ơi!! Con xin lỗi
Trước
Ngoại truyện : Mẹ ơi!! Con xin lỗi…
…
Mùa xuân khi Lăng Từ Nhật tròn hai mươi chín tuổi, cậu nhóc nhà đã tròn bảy tuổi, tính tình nghịch ngợm không ai tả nổi… Nha nha ~ Mọi người vẫn cứ thường bảo đây chính là di chuyền từ mẹ…
Hơn nữa còn là một kì đà cản mũi thứ thiệt. Vì sao cứ mỗi lần Dương Khánh Nam “gần gũi” với vợ của mình, tên oắt con chết tiệt này lại chui ra phá bĩnh vậy??
– Ba thật chính là không tốt. Mẹ cũng là của con, ba không nên độc chiếm như thế nha!!
Vừa nói, oắt con kia càng cứng đầu chui vào lòng Lăng Từ Nhật ngồi ngon lành, còn cọ cọ…
Dương Khánh Nam nén giận, khẽ hít sâu…
– Nhưng đó cũng là vợ ba…
– Vợ ba kệ ba. Con sẽ méc bà nội ba Nam là yêu râu xanh, con thấy rõ ba sờ sờ…..
– DƯƠNG KHÁNH ANH!!!
Dương Khánh Nam tức giận quát, mặt của Lăng Từ Nhật đỏ lựng, khẽ ho khan…
Phải. Đây là Dương Khánh Anh – con trai độc nhất của cô đấy. Hồi đó khi cô hỏi anh sao phải đặt như vậy, anh còn mặt dày trả lời rất bình thản…
– Em là do cứng đầu suốt gần mười mấy năm trời quen anh, chả bao giờ kêu kính ngữ một tiếng. Người lớn hơn em không chịu kêu “anh”, vậy cho em kêu chính con mình là “anh”, mới hiểu được nỗi thống khổ cứ tối ngày nhịn nhục với những người nhỏ tuổi hơn mình!!…
Chính vì lẽ đó, giờ mỗi khi gọi con là cô lại cảm thấy có vài phần nhục nhã T.T…
…
Một ngày xuân khi Dương Khánh Anh bước vào lớp hai…
Dương Khánh Anh từ nhà đến trường đều rất phụng phịu, khó chịu ra mặt, lầm bầm…
– Thật không công bằng!! Con muốn ba đưa con đến trường cơ mà!!…
– Do ba có việc bận, ngày mai sẽ đưa con đến trường!!
Dương Duy lên tiếng, trấn an thằng nhóc cứng đầu… Nó còn lì lợm đấu tay đôi với chú mình…
– Xì!! Bận gì chứ!! Rõ ràng ba đưa mẹ đi tập vật lý trị liệu thì có, toàn thứ vô bổ…
Nó xì một cái rõ dài. Dương Duy tay đặt trên vô lăng hơi khựng lại một chút, giọng nghe có phần lạnh đi…
– Những lời này, tốt nhất là con nên bỏ ra khỏi đầu ngay và luôn đi. Chú không nghĩ ba con sẽ muốn nghe mấy lời này đâu…!!
Dương Khánh Anh chợt ớn người. Dương Nhã Hương ngồi ghế phụ với cha, quay mặt xuống nhép miệng chửi thằng anh họ…
– Ngu ngốc!!…
Chết tiệt… Dương Khánh Anh nghiến răng trèo trẹo, tức đến nổ đom đốm…
…
.
.
.
…
– Ê!! Mày là Dương Khánh Anh??
Một giọng nói trầm trầm trẻ con mang tính chất uy hiếp khẽ vang lên. Dương Kháng Anh đang thu dọn tập vở khẽ ngước mắt…
Tên béo này…
.
.
…tên gì ấy nhỉ??…
.
– Tôi có quen bạn à??
Dương Khánh Anh hỏi bình thản. Thằng nhóc tức đến chửi vào mặt Dương Khánh Anh, thế mà nó vẫn tỉnh rụi ra mặt…
– Tao đã ghét mày kể từ cái ngày đầu tiên mày chuyển vào đây rồi…
– Bạn ghét kệ bạn!!
Dương Khánh Anh vác balo trên vai, lững thững đi ngang qua thằng nhãi định chửi gì đó, nhưng sau đó lại hừ lạnh…
– Hừ!! Học giỏi, đẹp trai mà có mẹ bị què quặt cũng như vậy thôi…!!
Dương Khánh Anh đang đi chợt khựng lại. Sau đó lại co giò chạy đi thật nhanh…
…
.
– Con!! Sao lại về trễ thế??
Lăng Từ Nhật trong phòng khẽ đi ra, bên cạnh có Dương Khánh Nam đỡ cô ra…
Vì tập vật lí trị liệu, nên có thể không sử dụng xe lăn được, nhưng hơi bất tiện. Bước chân cô hơi cứng ngắc, lại thập phần chậm chạp…
– Em cứ từ từ!! – Dương Khánh Nam nheo mày nhắc nhở cô…
– Không sao!! – cô le lưỡi tinh nghịch – Em muốn ra đón con mà…!!
Dương Khánh Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, chân mày nhỏ khẽ nheo lại…
– Ba mẹ, con mới về!!…
Nói xong, liền cởi giày chạy vào nhà. Lăng Từ Nhật vui vẻ ngồi xuống ghế. Lăng Nhã Linh cũng cầm tay Dương Nhã Hương bước ra…
– Khánh Anh, muốn ngày mai đi trượt tuyết với Nhã Hương không??
Nghe đến đây, mắt Dương Khánh Anh sáng rỡ, những lời tên nhóc kia nói lúc nãy cũng theo đó mà bay đi đâu mất…
– Trượt tuyết?? Tuyệt!! Con muốn đi!!
Dương Khánh Anh cười tít mắt…
– Ề!! Vui thế, mẹ đi theo được không??
Lăng Từ Nhật xoa đầu Dương Khánh Anh, cười vui vẻ. Dương Khánh Anh đang xuýt xoa mấy cái vé, không ngẩng đầu nhìn mẹ một cái…
– Không!! Con không thích!! Mẹ đi mang theo xe lăn bất tiện, lại chậm lắm. Mẹ ở nhà với ba đi…
Lời còn chưa dứt, Dương Khánh Anh vừa ngẩng đầu đã thấy một bàn tay lao đến…
Rầm…
Bàn tay nện thẳng xuống sàn nhà không thương tiếc. Nó run tun, nuốt ực, mặt xanh lét…
Nếu không phải do Lăng Nhã Linh kéo nó lại, bàn tay kia đã giáng thẳng vào mặt nó rồi…
– Ba… ba….!!
Cả hai chân nó mềm nhũn, run lẩy bẩy. Dương Khánh Nam ngồi cách nó không xa, gương mặt đen lại hằn đầy tia giận dữ…
Chưa bao giờ nó cảm thấy ba nó giận đến thế…
– Mày còn dám…
Dương Khánh Nam quát lớn, bàn tay kia lại một lần nữa giơ cao. Lập tức giọng nói của Lăng Từ Nhật vang lên phía sau đẩy thảng thốt…
– Đừng… Con còn nhỏ…!! Á…
Lời chưa dứt Lăng Từ Nhật đã té khỏi ghế, ngã phịch xuống đất đau đớn. Dương Khánh Nam quắc mắt sang nhìn Dương Khánh Anh, sau đó chạy lại phía cô, một phốc bế được cô lên, mang ra ngoài. Mặc cho cô thảm thiết gọi con…
…
Trong căn phòng, Dương Khánh Anh dường như còn chưa hết run, tay chân đều bủn rủn. Lăng Nhã Linh thở dài, ôm chặt Dương Khánh Anh nói nhỏ…
– Lần này con sai rồi, hãy xin lỗi ba mẹ khi có thể nhé?!…
– Nhưng… nhưng…
Dương Khánh Anh không hiểu, nuốt khan nước bọt. Lăng Nhã Linh nắm tay đứa cháu, nói nhỏ…
– Vào đây, cô kể chuyện cho con nghe…
…
.
.
.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!