Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập - Chương 80
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập


Chương 80


Sau khi Hạ Uẩn Dung phát Weibo, khu bình luận phía dưới lập tức thay đổi.

[Có mấy người đầu óc đen tối nhìn đâu cũng thấy đen tối, trong đầu toàn mấy thứ không lành mạnh, làm người ta buồn nôn.]

[Vừa rồi tôi đi xem poster của <Tiểu tiên nữ>, hình ảnh tươi trẻ cũng không tệ lắm, mấu chốt là giá trị nhan sắc của nữ chính rất được.]

[Trong poster này Khương Mịch rất xinh đẹp, thật sự là tiểu tiên nữ đấy.]

[Chắc không phải là vì tuyên truyền nên cố tình tạo scandal đấy chứ?]

[Mẹ nó ai dám vì tuyên truyền mà bôi đen chính mình? Nói chuyện dùng đầu óc đi có được không?]

[Hạ tổng vì tuyên truyền mà đi làm loại chuyện này á? Ông ấy chỉ cần lên Weibo thừa nhận tìm được cháu gái của mình là đủ để tuyên truyền hiệu quả rồi.]

[Nếu không xảy ra chuyện này thì liệu Hạ tổng có nhận đứa cháu gái này không, hmm….]

[Ông đây muốn đánh lầu trên một cái, hmm cái gì? Nếu như Hạ tổng không muốn thừa nhận thì việc gì ông ấy phải kiên trì tìm kiếm suốt 19 năm? Ông ấy chỉ muốn tìm thời cơ thích hợp để tuyên bố thôi, đừng lấy lòng dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử.]

[Cháu gái xinh quá, chúc mừng Hạ tổng!]

[Chúc mừng Hạ tổng, kiên trì suốt 19 năm, đúng thật là không dễ dàng.]

[Chúc mừng chú cháu đoàn tụ, chú cháu đều rất xinh đẹp, quả nhiên giá trị nhan sắc của thế giới này đều được phân loại hết.]

[Có ai cho tôi biết thông tin về Khương Mịch được không? Giá trị nhan sắc này khiến tôi muốn làm fan quá!]

[Khương Mịch hình như vẫn chưa có tác phẩm nào ngoại trừ bộ phim <Tiểu tiên nữ>, hôm qua vừa mới đóng máy. Nghe nói diễn xuất cũng không tệ lắm, đáng để mong chờ đấy.]

[Cho dù là cháu gái thì thế nào? Vẫn không tẩy trắng được, nữ chính vẫn là được điều động nội bộ, ha ha.]

[Lầu trên bị ngu hả? Người ta là chú đầu tư bộ phim vì cháu gái. Tôi phân tích cho mà nghe nhé, phải có cô ấy là “nữ chính được điều động nội bộ” trước thì mới có nam chính và vai phụ được. Nếu không có cô ấy là nữ chính thì bộ phim này có khi còn không được quay rồi. Thế mà còn chưa tẩy trắng được? Mẹ nó đây không phải bôi đen được chưa. Khương Mịch vừa có nhan sắc vừa có kỹ thuật diễn, chú cô ấy đầu tư cho cô ấy một bộ phim thì có làm sao? Chẳng lẽ nhà đầu tư là chú người ta nên mấy người ghen tị, cho rằng cô ấy không đủ năng lực làm nữ chính à? Đáng tiếc thay mấy người không có đầu óc.]

[Hôm nay tôi là một quả chanh, thật biết ghen huhu, tôi cũng muốn có người chú đầu tư cho tôi một bộ phim mà…]

[Tôi không biết nên hâm mộ Hạ tổng có đứa cháu gái xinh đẹp hay là nên hâm mộ Khương Mịch có người chú giàu có nữa…]

[Tôi nói nữ chính này khá quen mắt, vừa rồi tìm thấy trong đống ảnh cũ mới biết đầu năm nay cô ấy đỡ một người già bị ngã, còn mua đồ ăn thức uống cho người ta, thật sự là tiểu tiên nữ [hình ảnh]. Dù sao sau này tôi cũng sẽ không mắng cô ấy nữa.]

[Người đẹp thiện lương, làm fans làm fans.]

[Account marketing làm người đi, Hạ tổng độc thân hơn ba mươi năm vẫn luôn giữ mình trong sạch, làm ơn đừng bôi đen ông ấy.]

[Chỉ có mình tôi nhìn thấy trong ảnh chụp còn có thêm trợ lý của thầy Cố sao? Tình huống gì vậy? Tôi không hiểu.]

[Quan hệ giữa thầy Cố và Hạ tổng rất tốt, mọi người đều biết mà. Trợ lý của anh ấy đi giúp Hạ tổng cũng là điều hiển nhiên, đừng nghĩ linh tinh bổ não nữa.]

[Tôi đột nhiên suy nghĩ, thầy Cố đeo khăn hình chữ M….]

[Chúc mừng Hạ tổng, chúc mừng tiểu tiên nữ, ôm thầy Cố đi.]

……

Cố Ngôn Phong cùng Khương Mịch dựa vào đầu giường lướt xem bình luận, âm thầm cảm thán nhiều người giỏi suy đoán thật, nhanh chóng đoán ra được chân tướng. Chẳng qua bình luận đó nhanh chóng bị người ta bao phủ, đa số mọi người đều không tin.

Cô Ngôn Phong nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Điện thoại của tôi hỏng rồi, tôi có thể mượn điện thoại em lên Weibo được không?”

Khương Mịch đương nhiên đồng ý.

Cố Ngôn Phong đăng nhập vào Weibo của mình, trước ánh nhìn của Khương Mịch, anh lại bình luận dưới Weibo của Hạ Uẩn Dung: Chúc mừng chú Hạ, chúc mừng Mịch Mịch.

Sau đó anh tiện tay đưa điện thoại cho cô, nói: “Những người khác của đoàn phim đều chia sẻ thông tin tuyên truyền hết rồi, em có muốn đáp lại không?”

Khi Khương Mịch tham gia đoàn phim <Tiểu tiên nữ> đã được yêu cầu lập một tài khoản Weibo, dùng làm phương tiện tuyên truyền sau này. Nhưng Khương Mịch lại không thích dùng Weibo lắm, sau khi tạo tài khoản cũng chưa từng chia sẻ gì, tài khoản vẫn còn trống rỗng.

Cô suy tư một hồi, quyết định soạn một tin đăng lên Weibo, trước đó còn đưa cho Cố Ngôn Phong xem.

[Diễn viên Khương Mịch: <Tiểu tiên nữ lớp bên cạnh> không chỉ là bộ phim đầu tay của tôi mà nó còn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Bộ phim này có nhiều diễn viên mới, nhưng mọi người đều nghiêm túc, quá trình quay phim của chúng tôi cũng rất vui vẻ, hy vọng bộ phim này sẽ không làm mọi người thất vọng. Cảm ơn chú đã tin tưởng cháu, cảm ơn thầy Cố đã dạy em diễn xuất, cảm ơn đạo diễn Gia đã chiếu cố, cảm ơn các nhân viên của đoàn phim [khom lưng].]

Khương Mịch nói bộ phim có ý nghĩa cực kỳ quan trọng là bởi vì nó dựa trên câu chuyện thật của ba mẹ cô. May mắn cô là người đã không làm thì thôi, nhưng một khi đã làm thì sẽ dốc hết sức lực. Vì thế lúc mới diễn cô không biết nguyên mẫu của bộ phim là ba mẹ mình, nhưng cô đã dốc toàn lực kết thúc nó, vì vậy cũng không tiếc nuối.

Cố Ngôn Phong xem xong nội dung Weibo, liếc mắt một cái lại chú ý đến tên Weibo của cô, rõ ràng rất bình thường nhưng anh lại ngửi thấy chút hương vị của cặp đôi.

Thật ra Khương Mịch lấy tên này là vì nhìn thấy tên Weibo của Cố Ngôn Phong, sau đó thuận tay đặt mà thôi.

Cô cũng không nghĩ nhiều như anh.

“Được, cứ đăng như vậy đi.” Cố Ngôn Phong trả điện thoại cho cô.

Khương Mịch không nghĩ nhiều, trực tiếp phát Weibo.

Cố Ngôn Phong lại nói: “Hôm nay em rảnh không? Chúng ta đi gặp chú Hạ nhé?”

“Ừm.” Vừa hay hôm nay là cuối tuần, Khương Mịch không vội đến trường học. Mà cho dù không phải là cuối tuần đi nữa, cô vẫn phải đi gặp Hạ Uẩn Dung.

Hạ Uẩn Dung đối xử với cô tốt cực kỳ tốt, cho dù bây giờ cô chưa thể nói cho ông biết sự thật thì vẫn phải nói một tiếng cảm ơn với ông.

Cố Ngôn Phong dùng điện thoại của cô gọi cho Hạ Uẩn Dung, hẹn nhau ăn cơm chiều.

“Tối qua em không ngủ đủ giấc, ngủ tiếp đi, dậy rồi chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng xem nên nói với chú Hạ như thế nào.” Cố Ngôn Phong đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Khương Mịch gật đầu, nhìn Cố Ngôn Phong ra ngoài đóng cửa rồi mới duỗi tay cầm điện thoại, tiếp tục lướt Weibo.

Fans của cô đã vượt quá sáu con số, hơn nữa nhìn bằng mắt thường có thể thấy tốc độ đang không ngừng tăng lên.

Hạ Uẩn Dung vừa đẹp trai vừa giàu có, còn nổi tiếng giữ mình trong sạch, fans của ông không kém gì một minh tinh đang nổi.

Bây giờ ông đột nhiên có thêm một đứa cháu gái, cư dân mạng đương nhiên sẽ phải chú ý đến.

Hơn nữa Weibo của đoàn phim <Tiểu tiên nữ> thừa dịp cọ nhiệt đã trực tiếp tung ra poster tuyên truyền. Trong poster, Khương Mịch với mái tóc đen dài chỉ tô chút son môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mặc đồng phục màu xanh trắng đan xen, vẻ mặt tươi cười lộ ra núm đồng tiền nhỏ. Muốn có thanh thuần có thanh thuần, muốn có tiên khí có tiên khí, muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ đó.

Bản chất nhân loại là nhan cẩu, một tấm poster của Khương Mịch đã hấp dẫn được một đám người tới liếm láp.

Hơn nữa, Hạ Uẩn Dung là ông chủ của Nhạc Quả, có biết bao nhiêu nghệ sĩ dưới trướng, hôm nay ông chủ tìm được cháu gái là chuyện vui, đương nhiên mọi người sẽ phải chúc phúc. Cho dù không phải là người của Nhạc Quả thì cũng sẽ tương tác, vừa tạo được thiện cảm trong mắt Hạ Uẩn Dung vừa cọ được nhiệt độ, cớ sao lại không làm?

Mà nghệ sĩ còn có fans, mức chú ý càng thêm lan rộng.

Mà tài nguyên nhiều nhất vẫn đến từ Cố Ngôn Phong.

Không chỉ vì thân phận địa vị của anh, mà còn có câu anh gọi “chú Hạ”.

Bản edit được đăng tải duy nhất tại wattpad camanhhuyen.

Fans của Cố Ngôn Phong ai cũng biết Hạ Uẩn Dung luôn mong anh gọi ông là “chú”, nhưng Cố Ngôn Phong vẫn luôn không gọi.

Bây giờ rốt cuộc cũng lên tiếng rồi, sao cứ có cảm giác….. không đúng chỗ nào đó.

Còn có fans ánh mắt nhạy bén phát hiện…. hôm nay điện thoại Cố Ngôn Phong dùng để đăng tin không giống ngày thường mà lại giống của Khương Mịch.

Vì thế, rốt cuộc là Cố Ngôn Phong dùng điện thoại của Khương Mịch, hay là anh đổi điện thoại, Khương Mịch dùng điện thoại của anh?

Bất kể là khả năng nào thì cũng đều chứng tỏ một sự thật: Hai người này ở cạnh nhau, mối quan hệ rất tốt, tốt đến mức có thể dùng điện thoại của nhau luôn rồi.

Bất quả cũng không ai dám nghĩ nhiều, trên cơ bản họ đều cho rằng, hai người đều có quan hệ liên quan đến Hạ Uẩn Dung, quan hệ thật tốt.

Kể từ đó, người hâm mộ Khương Mịch lại tăng thêm, có chú là ông chủ, lại có thêm người anh trai làm ông chủ, quả thực sinh ra đã đứng ở vạch đích.

Khương Mịch lướt một vòng bình luận, phát hiện hướng bình luận đã tích cực hơn, vì thế cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều, Khương Mịch và Cố Ngôn Phong cùng đi gặp Hạ Uẩn Dung.

Trạng thái hôm nay của Hạ Uẩn Dung đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, ông lại khôi phục dáng vẻ thong dong ưu nhã như thường ngày, phảng phất như người say rượu hôm trước không phải là ông.

“Chú, cảm ơn chú.” Khương Mịch thay đổi cách xưng hô.

“Không cần phải cảm ơn đâu.” Hạ Uẩn Dung khẽ mỉm cười: “Nói cho cùng vẫn là chú làm liên lụy tới cháu.”

Khương Mịch không hiểu.

“Người chụp ảnh đứng ở vị trí đối diện chú.” Hạ Uẩn Dung nói: “Vì thế nếu không phải tại chú, cháu sẽ không bị liên lụy.”

Kết quả này làm Khương Mịch rất bất ngờ, khi cô nhìn thấy hot search còn tưởng rằng Bách Mặc làm trò quỷ, không ngờ lần này lại hiểu lầm hắn.

Nhưng mà như vậy cũng lý giải vì sao Hạ Uẩn Dung lại muốn nhận cô làm cháu gái.

Không chỉ vì bọn họ cảm thấy tâm đầu ý hợp, mà còn vì ông cảm thấy áy náy, nếu không nhờ có chấp niệm của ông đối với Quả quýt, e rằng ông không dễ dàng chấp nhận người khác là cháu gái như vậy.

“Nhưng mà chú vẫn cảm thấy chúng ta rất có duyên.” Hạ Uẩn Dung sợ Khương Mịch nghĩ lung tung nên lại chủ động giải thích: “Vì thế việc nhận cháu làm cháu gái, là do chú cam tâm tình nguyện. Thật ra nhiều năm qua tìm kiếm, chú biết có khả năng sẽ không tìm được đứa bé, nhưng chú vẫn sẽ tiếp tục tìm, mà cháu vẫn sẽ là cháu gái của chú.”

“Quả quýt?” Khương Mịch liếc mắt nhìn Cố Ngôn Phong một cái, giả vờ kêu: “Nhũ danh của cháu cũng là Quả quýt đó.”

Hạ Uẩn Dung hơi chấn động, kinh ngạc nhìn cô.

Khương Mịch tiếp tục nói: “Ba mẹ nuôi của cháu nói, năm đó bọn họ nhặt được cháu ở dưới chân núi chùa Thanh Linh.”

Do có kết quả xét nghiệm ADN nên lúc này Hạ Uẩn Dung không nghĩ đến việc Khương Mịch là cháu gái ruột của mình, vì thế ông không nghĩ đến phương diện đó: “Xem ra chúng ta cũng thật có duyên.”

Khương Mịch thấy ông không nhận thức được ám chỉ của cô, bèn quay đầu lại ra hiệu với Cố Ngôn Phong.

Cố Ngôn Phong lắc đầu, ý bảo từ từ thôi.

Khương Mịch không nói nhiều nữa: “Đúng đấy ạ, sau này chú cũng là chú ruột của cháu.”

“Tốt lắm.” Hạ Uẩn Dung một giây đã biến thành “chú” của người ta, gắp cho Khương Mịch rất nhiều đồ ăn: “Ăn nhiều vào, xem cháu gầy chưa kìa.”

Ông cũng không biết việc Khương Mịch kén ăn nên gắp rất nhiều thức ăn nằm trong danh sách đen của cô, nhưng Khương Mịch mắt nhắm mắt mở ăn hết.

Cố Ngôn Phong vẫn im lặng không nói gì, lúc này anh mới lên tiếng: “Chú Hạ, trong tay cháu có một bộ phim về đề tài xuyên nhanh, tên là, chú có hứng thú muốn đầu tư không?”

“Cháu tìm chú đầu tư?” Hạ Uẩn Dung ngẩng đầu nhìn anh, tựa hồ có chút khó hiểu: “Hiếm gặp nha.”

Khương Mịch vừa nghe thấy từ xuyên nhanh đã biết đó là bộ phim khiến Cố Ngôn Phong giành được danh hiệu ảnh đế trong sách. Đó là bộ phim về đề tài xuyên nhanh, Cố Ngôn Phong để Hạ Uẩn Dung đầu tư chắc hẳn là để ông làm quen với kịch bản, trước hết có khái niệm với với đề tài “xuyên” này.

“Vốn dĩ cháu muốn tự mình đầu tư, nhưng gần đây có chút chuyện ngoài ý muốn, tài chính không đủ.” Cố Ngôn Phong nói: “Nhưng bộ phim này đã bị cháu trì hoãn khá lâu, muốn sớm khai máy một chút, vậy nên đành phải tới tìm chú.”

Hạ Uẩn Dung có chút lo lắng cho anh: “Xảy ra chuyện gì? Chú có giúp được không?”

“Tạm thời thì không cần. Nếu tự cháu không giải quyết được thì cháu sẽ đến tìm chú giúp đỡ.”

Hạ Uẩn Dung gật đầu: “Cháu gửi kịch bản cho chú đi, việc đầu tư chú phải mở cuộc họp, công ty đồng ý mới được.”

Dường như sợ Cố Ngôn Phong nghĩ nhiều, ông lại nói thêm: “Nhưng dựa theo con mắt chọn kịch bản của cháu thì bộ phim này chắc chắn không tệ, không cần lo lắng đâu.”

Cố Ngôn Phong cười nói: “Vậy cảm ơn chú trước.”

Khương Mịch không nhịn được, cũng nói thêm vào: “Cháu xem kịch bản rồi, được lắm ạ.”

“Chưa gì đã phu xướng phụ tùy rồi sao?” Hạ Uẩn Dung trêu ghẹo.

Gương mặt Khương Mịch trong giây lát đỏ bừng, giận dỗi thốt lên một tiếng “chú”, sau đó cúi đầu giả vờ ăn cái gì đó.

Hạ Uẩn Dung tiếp tục nói: “Bây giờ có chú chống lưng cho cháu rồi, không cần chuyện gì cũng phải nghe theo nó, chỉ thỉnh thoảng thôi, biết chưa?”

Cổ Khương Mịch đỏ lựng.

Cố Ngôn Phong ngoan ngoãn trả lời: “Cháu biết rồi, hoan nghênh chú tùy lúc đến giám sát.”

Hạ Uẩn Dung cũng không ý thức được sự khác nhau giữa “chú” và “chú Hạ”, ông chỉ cảm thấy lâu rồi mình chưa được vui vẻ như vậy: “Chắc chắn chú sẽ tới giám sát.”

Bữa cơm này trôi qua rất vui vẻ, khi ra khỏi cửa hàng, tất cả bọn họ đều nhận ra có người đang chụp lén.

Vậy là bọn họ dứt khoát cùng đưa Khương Mịch quay về trường học, cho những người kia chụp đủ.

Khương Mịch vừa đến ký túc xá đã bị Tạ Hiểu Toàn xông đến ôm chặt.

“Rốt cuộc tớ có bạn thân thần tiên gì thế này?” Tạ Hiểu Toàn kích động kêu tiếng chó: “Thế mà cậu lại là cháu gái của ông chủ Hạ! Thật à? Thật đúng không?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Khương Mịch gật đầu, lại kỳ quái nói, “Nhưng mà nam thần của cậu chẳng phải là thầy Cố sao? Tại sao nhắc đến chú Hạ mà cậu cũng kích động vậy?”

“Vì ông chủ có tiền mà! Rốt cuộc tớ cũng bám vào được tiểu phú bà!” Tiểu Hiểu Toàn vui tươi hớn hở nói: “Hơn nữa chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Tớ có ba nam thầm, người thứ ba chính là ông chủ Hạ. Chẳng lẽ cậu không nhận ra khi ông chủ Hạ đến đoàn phim, tớ không dám nói với ngài ấy một câu nào sao?”

Khương Mịch: “……”

Đúng là không chú ý, chủ yếu là mấy người cậu không dám nói chuyện khá nhiều.

Cô còn đang muốn hỏi Tạ Hiểu Toàn người đứng thứ hai là ai thì điện thoại trong túi đã vang lên.

Cùng lúc đó, ký túc xá bị người ta gõ cửa.

Tạ Hiểu Toàn thấy Khương Mịch đang nghe điện thoại thì chạy ra mở cửa.

Người gọi điện thoại tới cho Khương Mịch chính là Yến Ninh, ban đầu hắn chúc mừng Khương Mịch đã tìm được chú, sau đó lại giải thích hắn có buổi biểu diễn ở trường của cô, tặng cho cô hai vé khách quý, mời cô đến lúc đó nhất định phải tới xem.

Nghe giọng điệu thì có vẻ như có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ, phỏng chừng là có liên quan đến Có An đây.

Khương Mịch đồng ý.

Tắt điện thoại, cô lại nhìn thấy Tạ Hiểu Toàn đang cầm một phong thư đứng trước cửa, vẻ mặt nghiêm túc.

“Sao vậy?” Khương Mịch hỏi.

“Có người tự xưng là nhân viên chuyển phát nhanh, đưa cái này cho tớ xong rồi chạy, ký tên cũng không cần. Hơn nữa trên thư chỉ viết tên với địa chỉ của cậu, không có tên người gửi, rõ ràng là không được bình thường.” Tạ Hiểu Toàn vô cùng lo sợ: “Không biết là thư tình hay vật cấm nguy hiểm gì nữa, tớ cảm thấy nên cẩn thận thì hơn, trước tiên vứt nó đi.”

“Là vé tham gia buổi biểu diễn ngày mai của Yến Ninh đấy.” Khương Mịch cầm lấy phong thư, bình tĩnh mở ra rồi quơ quơ tấm vé bên trong trước mặt cô.

“Yến Ninh?” Tạ Hiểu Toàn đờ đẫn nhìn Khương Mịch: “Cậu còn quen biết cả Yến Ninh ư?”

“Ừm.” Khương Mịch hỏi, “Cậu muốn đi xem với tớ không?”

Tạ Hiểu Toàn dùng sức chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhắm mắt lại, ngã về phía sau.

“Hiểu Toàn!” Khương Mịch hoảng sợ, vội vàng xông lên đỡ cô ấy: “Cậu bị sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”

Tạ Hiểu Toàn nhắm mắt lại, nói: “Tớ hôn mê.”

Khương Mịch: “……”

Cô bỗng nhiên nhớ ra, hình như trước kia Tạ Hiểu Toàn đã từng nói, Yến Ninh cũng là nam thần của cô ấy, chỉ là đứng sau Cố Ngôn Phong.

Thế nên…. Khóe miệng Khương Mịch giật giật, rốt cuộc các cô có duyên phận gì thế này?!

______

Vở kịch nhỏ:

Tạ Hiểu Toàn: Cố Ngôn Phong là nam thần số một của tớ.

Khương Mịch: Anh ấy là chồng chưa cưới của tớ.

Tạ Hiểu Toàn: Yến Ninh là nam thần số hai của tớ.

Khương Mịch: Cậu ta là… em chồng tương lai của tớ.

Tạ Hiểu Toàn:…. Hạ tổng là nam thần số ba của tớ.

Khương Mịch: Chú Hạ… là chú tớ.

Tạ Hiểu Toàn: Rốt cuộc tất cả các nam thần của tớ có liên quan gì với cậu vậy???

Khương Mịch: Vậy thì phải xem cậu có bao nhiêu nam thần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN