Ta Là Chí Tôn
Chương 293: Tội nghiệt ngập trời khó chuộc, quay đầu Báo Quốc chết mới thôi!
Phó Báo Quốc ta tự hỏi bản thân, trước khi bị Di Hồn Đại Pháp ám toán, cũng là thiết huyết nam nhi, tận trung với Ngọc Đường, với Tổ quốc! Nếu không phải thân bất do kỷ, Phó Báo Quốc ta dù có phải thịt nát xương tan, cũng sẽ không bao giờ có chuyện bán đứng quốc gia của mình! Những chuyện này, ngươi có thể hiểu được bao nhiêu? Ta vốn không muốn nói chuyện này, làm chính là làm, vô luận trước đó ta tận trung thế nào, tấm lòng ta thế nào, nhưng hiện thực chính là Cửu Tôn bởi vì ta mà gặp nạn, theo lý thường tình thì ta cũng vì thế mà cam tâm tình nguyện trả cái giá đắt, nhưng Phong Tôn đại nhân lại ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng của ta cũng muốn tước bỏ, ngài không thấy có chút quá đáng sao?!
Vân Dương hỏi một câu sắc bén:
– Quá đáng? Thực sự quá đáng sao? Ngươi nói ngươi bị người ta dùng Di Hồn Đại Pháp ám toán khống chế, là thân bất do kỷ? Cứ cho rằng lời ngươi nói thực đi, nhưng lần đầu là ngươi thân bất do kỷ, vậy sau đó ngươi làm gì? Ngươi có nói chuyện mà ngươi gặp, chuyện thân bất do kỷ báo cáo lại hay không? Phương lão đại nhân, Thu lão đại nhân, những người này ngươi hoàn toàn có thể nói cho họ, nói rõ bản thân đã làm gì, bị người hãm hại như thế nào, ngươi có nói không?
– Lần một lần hai, ngươi không hề nói ra! Tùy ý để bản thân bị người ta khống chế làm việc, làm hại tướng sĩ Ngọc Đường. Cái mà ngươi nói là thân bất do kỷ, hoàn toàn không phải là lý do cho việc này!
– Còn nữa, lúc Dương Ba Đào tìm ngươi hỏi thăm tin tức, lúc đó ngươi cũng bị Di Hồn Đại Pháp điều khiển a? Nhưng ngươi vẫn tiết lộ tin tức! Chuyện này vẫn là Tứ Quý lâu bức ép ngươi sao?
– Cho đến khi các huynh đệ của ta chịu ngộ hại, trước đó và sau đó ngươi làm những gì lòng ngươi biết rõ, thực sự là thân bất do kỷ sao?
– Ngươi có bồi thường cho họ sao?
– Ngươi có nghĩ đến sẽ bồi thường cho họ sao?!
– Sau khi Cửu Tôn chúng ta chịu ngộ hại, trăm vạn tướng sĩ Ngọc Đường liên tục bại lui, vô số huynh đệ chết dưới binh đao, ngươi đã làm được chuyện gì?!
– Trước trước sau sau, ngươi từng âm thầm gặp mặt Khương Trung nhiều lần, năm ngoái, còn gặp tới tám lần, những lần gặp mặt này vẫn là thân bất do kỷ sao?!
– Hà Hán Thanh thi triển Di Hồn Đại Pháp khống chế thần trí của ngươi, trước sau cũng chỉ làm đến ba lần, là ba lần mà thôi, chuyện ba lần khống chế này, tuy có thể chứng minh ban đầu ngươi cũng không có ý định phản bội, nhưng chuyện sau đó thì sao, ngươi giải thích thế nào? Còn là thân bất do kỷ sao?
– Phó Báo Quốc!
– Dù nói thế nào, ngươi cũng chỉ là một tên hèn nhát!
Vân Dương nói sắc bén:
– Trưởng bối Phó gia các ngươi, đặt cho ngươi cái tên Phó Báo Quốc, là vì cái gì? Phó Báo Quốc, ngươi nói ta quá đáng, ngay cả một cái áo đều tiếc rẻ, vậy ta hỏi ngươi một câu, hiện tại ngươi chết đi, ngươi còn có mặt mũi gặp mặt tổ tiên của mình sao? Ngươi thực sự có thể yên tâm thoải mái khi người khác gọi tên mình sao?! Một câu thân bất do kỷ, là đủ để gạt bỏ tất cả tội danh sao?!
– Ngươi là người Ngọc Đường, là quân nhân Ngọc Đường, là trọng tướng quân đội, càng là người nối nghiệp Thái úy, nhưng chính ngươi tự đặt tay lên ngực thử hỏi một câu, những hành động trong hai năm nay của ngươi, xứng đáng với những vinh dự đó hay không?!
– Với nước với nhà, với người với ta, ngươi thấy bản thân mình có xứng đáng hay không?!
– Sau khi bị người tính toán đặt bẫy, là nên cam chịu sao? Sau khi bị người kéo vào vũng bùn, liền tự mình chui sâu vào, tự nguyện trầm luân sao? Chẳng lẽ một chút dũng khí giãy giụa ra ngoài, ngươi cũng không có sao?
– Nhìn những tướng sĩ chiến tử, người nhà kêu khóc, đau thấu tim gan, ngươi lén lút bán gia sản lấy tiền, đưa bạc đi qua, ngươi thấy thực sự có thể bù đắp tội ác của ngươi sao?
– Một bên ngươi không ngừng truyền tin cho Tứ Quý lâu, một bên lại bán gia sản lấy tiền trợ cấp cho người nhà tướng sí chiến tử, Phó Báo Quốc, ngươi không cảm thấy hành vi của mình rất kỳ quái hay sao?
– Chính ngươi cũng vừa nói, Phó gia các ngươi cũng là đời đời tướng môn, nhưng ngươi thấy bản thân ngươi xứng đáng với trung hồn liệt tổ liệt tông sao?!
Thân thể Phó Báo Quốc run rẩy.
Sát cơ trong lòng Vân Dương càng tăng thêm một bậc, những từ đầu đến cuối vẫn có chút do dự, khó mà đưa ra quyết định.
Mặc dù ngôn từ của hắn vô cùng xem thường Phó Báo Quốc, nói đối phương không đáng một văn tiền, nhưng Phó Báo Quốc từ đầu đã bị Hà Hán Thanh khống chế, thân bất do kỷ, hết lần này tới lần khác làm ra chuyện trái với bản tâm, dần dần thành thế cưỡi hổ khó xuống, không thể không nối giáo cho giặc, chuyện này có thể hiểu được.
Điểm mấu chốt nhất, ngoại trừ Phó Báo Quốc gián tiếp tham dự chuyện Cửu Tôn, hắn cũng không làm chuyện gì nguy hại đến Ngọc Đường, nhất là tình báo quân đội Ngọc Đường, từ đầu đến cuối hắn không không tiết lộ một chút, nếu không với thân phận địa vị của Phó Báo Quốc, coi như có trộm chiến lược quân đội Ngọc Đường, cũng không thể bị người phát giác…
Nếu thực giết đi, nhiều ít cũng có chút đáng tiếc…
Hơn nữa, quân đội Ngọc Đường đã không thể tổn thất thêm nữa. Quân tâm Ngọc Đường, cũng không thể chịu nổi đả kích của chuyện một cây kình thiên đại trụ lại là gian tế!
Phong ảnh màu xanh xoay tròn, thâm âm của Vân Dương ung dung truyền tới:
– Phó Báo Quốc, tội lỗi của ngươi, chính ngươi cũng rõ. Hôm nay ta không giết ngươi, nhưng ta hy vọng kết thúc của ngươi là chiến tử trên chiến trường, chuyện đó có thể bảo vệ thanh danh mấy đời trung thành của Phó gia các ngươi, cũng tính là trả lại tội nghiệt của bản thân ngươi!
– Người nhà của ngươi, rạng sáng mai sẽ an toàn trở về Phó gia.
– Phó Báo Quốc, ngươi tự lo bản thân cho tốt!
– Quân đội Ngọc Đường, đã không thể chịu nổi tổn thất mất đi một đại tướng…
Thanh âm của Vân Dương ung dung rời xa, gió lốc màu xanh đột ngột bốc lên khỏi mặt đất, tựa như Nộ Long xông thẳng Cửu Thiên, giữa không trung tán thành vô hình.
Cứ thế mà đi!
– Ngày mai ta sẽ chủ động nhận tội!
Phó Báo Quốc thì thào tự nói:
– Chờ Bệ hạ xử lý!
Trong không trung truyền đến một câu:
– Ta không nói để ngươi nhận tội! Trong thời gian qua, Ngọc Đường đã trải qua quá nhiều hỗn loạn, xuất hiện quá nhiều người phản quốc. Hiện nay quân tâm bất ổn, dân tâm hoảng sợ. Nếu ngay cả Phó Báo Quốc ngươi cũng thành gian tế… Như vậy, đối với lòng người Ngọc Đường, không phải là một chuyện tốt.
– Ta hy vọng ngươi bồi thường, không phải là muốn ngươi phải chết, kết thúc của ngươi không phải là vội vàng đi chết, mà là dùng quãng đời còn lại của ngươi, bảo vệ vững chắc biên cương Ngọc Đường!
– Nếu ngươi thành tâm ăn năn… Như vậy hãy nghĩ đến chuyện nên đền bù, bồi thường như thế nào đi!
Thanh âm của Phong Tôn lần nữa ung dung truyền vào tai Phó Báo Quốc.
Trong lúc nhất thời, lòng Phó Báo Quốc chất đầy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, toàn thân run rẩy đứng tại chỗ, sắc mặt không ngừng biến hóa, sau một hồi, đột nhiên ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, nghẹn ngào, dần dần chuyển thành gào khóc.
Vị đại tướng thân kinh bách chiến, dù có mất đầu cũng chưa chắc có thể khiến hắn biến sắc, nhưng giờ phút này, lại khóc rống lên, tựa như một đứa bé.
…
Tảo triều ngày thứ hai.
Phó Báo Quốc dâng thư, thỉnh cầu rời kinh, trấn giữ Đông Cương.
Thiết Tranh đã đi phía Bắc, vốn là một hành động tạm thời thích ứng, dù sao Dương Ba Đào mới chịu tội, Bắc quân cần người đủ cứng rắn tọa trấn. Nhưng mà địch nhân lớn nhất cũng là đối thủ nguy hiểm nhất của Ngọc Đường là Đông Huyền!
Danh tướng Đông Huyền xuất hiện tầng tầng lớp lớp, lại càng có nhất thế Quân Thần Hàn Sơn Hà tọa trấn, phòng tuyến Đông Huyền, có thể nói là phòng tuyến nguy hiểm nhất của Ngọc Đường!
Văn võ bá quan cả triều cũng vì chuyện nhân tuyển này mà cảm thấy đau đầu.
Phó Báo Quốc chủ động xin đi, văn võ cả triều đều vì thế mà thấy hai mắt tỏa sáng.
Năng lực của Phó Báo Quốc há chỉ dùng hai chữ đầy đủ là có thể hình dung? Nghiêm ngặt mà nói, với uy vọng, chiến tích, quân công của hắn còn mạnh hơn Thiết Tranh, là người theo sát tam lão Thu Lãnh Phương. Chính vì như vậy, hắn mới được chỉ định là người nối nghiệp quân bộ, sau lão Thái úy, hắn sẽ tiếp nhận Thái úy, là nhân vật chủ chưởng càn không quân đội Ngọc Đường.
Nhưng cũng chính bởi uy vọng, chiến tích, quân công của Phó Báo Quốc đều cực cao, nếu để hắn ra ngoài chủ quản một phương, khó tránh khỏi hiềm nghi chèn ép, mà lão Thái úy cũng thực không sống được bao lâu, căn bản không thể rời bỏ người kế thừa này!
Cho nên trọng trách trấn thủ Đông Cương, ai cũng muốn Phó Báo Quốc gánh vác, nhưng lại không có ai mở miệng đề cử hắn.
Nhưng bây giờ có Phó Báo Quốc chủ động xin đi, tình huống lại khác nhau rất lớn.
Hoàng đế Bệ hạ đối với chuyện Phó Báo Quốc xung phong xuất trận, lập tức liền chuẩn tấu.
Hành động lần này của Phó Báo Quốc có thể nói là lôi lệ phong hành, sớm ngày thứ ba liền chỉnh quân xuất chinh, mở đường Đông tiến.
Lão Thái úy cùng hai vị lão Nguyên soái Thu Lãnh đều tự mình đi ra khỏi thành đưa tiễn.
Nhìn Phó Báo Quốc một thân nhung trang, ba vị lão đại nhân đều cảm thấy thổn thức.
– Bảo trọng!
Phương lão Thái úy nhìn vị đệ tử chân truyền của mình, không để ý hai vị Thu Lãnh ở bên cạnh, nói từng chữ:
– Báo Quốc, đối mặt với Hàn Sơn Hà, chính là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, ngươi phải trù tính cho tốt, phải nhớ kỹ tám chữ!
– Xin ân sư chỉ bảo.
– Không cầu có công!
Phương lão Thái úy nói từng chữ:
– Nhưng cầu không mất! Đối với Hàn Sơn Hà có thể bảo vệ được bản thân, bảo vệ binh sĩ, bảo vệ biên cương, đã là đại công, tuyệt đối không được tham công liều lĩnh!
– Vâng!
Phó Báo Quốc khom người đáp ứng.
Thu Lão Nguyên soái tiến lên một bước, con mắt tràn đầy kỳ quang nhìn Phó Báo Quốc.
Trong báo cáo của Vân Dương dâng lên Hoàng đế Bệ hạ, trực tiếp xóa bỏ chuyện của Phó Báo Quốc. Nhưng đối với Thu Kiếm Hàn, hắn cũng không giấu giếm, trực tiếp báo lại tất cả những chi tiết trong đó cho Thu Kiếm Hàn.
Cả Ngọc Đường, những người biết Phó Báo Quốc bị khống chế, cũng chỉ có ba người: Vân Dương, Thủy Vô Âm, Thu Kiếm Hàn.
– Thu Lão Nguyên soái còn gì chỉ giáo?
Phó Báo Quốc trầm ổn hỏi.
Thu Kiếm Hàn hít sâu một hơi:
– Báo Quốc, có một số lúc, còn sống, so với chết còn khó hơn! Có một số chuyện, chỉ có còn sống mới có thể hoàn thành! Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ một câu của lão phu, Đông Cương Ngọc Đường, giao phó cho ngươi!
Phó Báo Quốc đột nhiên thầm chấn động, suýt nữa chảy nước mắt, liên tục gật đầu:
– Lão Nguyên soái, ta đã nhớ kỹ! Dù ta có chết, cũng quyết bảo vệ Đông Cương!
Tinh kỳ phấp phới.
Đại quân xuất hành.
Đột nhiên, cuồng phong gào thét giữa không trung, hô hô hô…
Tất cả tinh kỳ, đồng thời chỉnh tề bay lên!
Tướng sĩ tam quân đồng thời ngửa đầu mừng rỡ.
Phó Báo Quốc nỗ lực ngăn chặn cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên trời cao, một đạo gió lốc thông thiên triệt địa sừng sững xuất hiện, một thân ảnh lờ mờ hiện thân:
– Phó Đại Nguyên soái, đi đường cẩn thận! Lần này binh hung chiến nguy, Phong ta đại biểu tám vị huynh đệ, đến đây đưa tiễn ngươi!
– Đa tạ Phong Tôn đại nhân!
Phó Báo Quốc nước mắt tràn mi, quỳ gối, âm vang nói:
– Cho dù Phó Báo Quốc thịt nát xương tan, cũng nhất định giữ vững Đông Cương Ngọc Đường! Chỉ cần còn một hơi, tất ngăn cản gót sắt Đông Huyền ngoài cương vực!
– Tấm thân này, tận trung Báo Quốc, quyết chí không đổi, đến chết mới thôi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!