Thần Mộ 2
Chương 510: Hai thế giới của hai phụ tử
Bọn Quảng Nguyên và Thanh Thiên xuất hiện không nằm ngoài dự liệu, dù thân thể chúng bị hủy diệt nhưng linh thức bản nguyên không bị chấn toái, được Thiên đạo tu bổ nên đã khôi phục.
Quỷ Chủ lật đật tiến tới, bộ bạch cốt lấp lánh hào quang, vẫy tay với Quảng Nguyên trên đệ bát trùng thiên: “Hỗn Độn vương tương lai, ta tới diệt ngươi đây.”
Hai tiếng hừ cùng vang lên, từ Quảng Nguyên và Hỗn Độn tử, Quảng Nguyên hừ lạnh đương nhiên dễ hiểu, Hỗn Độn tử lại hận Quỷ Chủ buông lời đả kích, y dù gì cũng là con của Hỗn Độn vương, ngôi Hỗn Độn vương đời sau phải do y đảm nhiệm.
Quỷ Chủ lắc lư bộ bạch cốt: “Sau Hỗn Độn vương và tứ tôn, ngươi là kẻ duy nhất đạt đến mức nghịch thiên cấp cao thủ, tương lai hỗn độn tộc không do ngươi làm vương thì là ai?”
“Hôm nay phải phân sinh tử, không cần nói nhiều.” Quảng Nguyên hiển nhiên hiểu nói nhiều cũng vô dụng: “Chúng ta đấu tay đôi, thế nào?”
“Được.” Quỷ Chủ gật đầu đồng ý.
“Vậy chịu chết đi.” Quảng Nguyên hóa thành một đạo hắc ảnh lao tới, biến mất khỏi không trung, chỉ còn là hắc vụ ngút trời, toàn thân tự hồ phân giải.
Quỷ Chủ cười ha ha: “Tu vi của ngươi cũng chỉ thế mà thôi, chúng ta lên hư không đại chiến, để lại nơi này cho người khác đấu nhau.”
Vô tận hắc vụ lay động như mặt biển đen ngòm lan tràn, thoáng chốc khiến đệ thất trùng thiên chìm hẳn vào hắc ám, Quảng Nguyên bám theo Quỷ Chủ lao vào vùng sâu hư không thăm thẳm.
Đồng thời, Thần Chiến cũng bay tơi, nói với Thái Thượng trên không: “Ta đến giết ngươi.” Tròng mắt sâu như đại dương, tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng sát ý khiến chúng tu giả đều lạnh người.
Thái Thượng là một dạng tồn tại đặc thù, ở thời kỳ nào cũng là đại ngôn nhân của Thiên đạo, quanh quẩn giữa thiên giai đỉnh cấp và nghịch thiên sơ cấp. Bất quá, được Thiên đạo tụ lại thân thể, đương nhiên y là nghịch thiên cấp cao thủ.
“Muốn giết ta? Ngươi tưởng mình là ai?” Thái Thượng chầm chậm bay xuống, sắc mặt âm u vô cùng.
Thấy Thần Chiến bay lên không, Thần Nam bay theo, gào lên: “Phụ thân, để y cho con.” Đoạn quát vang với Thái Thượng: “Ta đến diệt ngươi.”
Thần Chiến lắc đầu: “Không, từ giờ ta sẽ đại khai sát giới!” Đoạn sát khí phảng phát hóa thành hữu hình chi chất, khiến đệ thất trùng thiên cơ hồ không chịu nổi.
Bọn Ma Chủ, Thần tổ ra tay bảo vệ nhưng thần tiên sau lưng, Thần Chiến tiến tới, sau cùng ông cũng xuất thủ, một đạo thần quang phá không lao tới, Thái Thượng lùi ngay. Tuy là nghịch thiên cấp cao thủ nhưng trước đòn đánh lăng lệ của Thần Chiến, y cũng cảm giác không chống nổi.
Thái Thượng biến sắc, không dám coi thường Thần Chiến, cao thủ đời sau này khiến y cảm giác thấy uy hiếp tột cùng, thậm chí ngửi được mùi vị tử vong.
“Thái Thượng vô tình!” Trong một Thái Thượng thân hóa vạn trượng cao, bổ về phía Thần Chiến, dao động năng lượng kinh nhân tràn khắp thập phương, trùm khắp đệ thất trùng thiên.
“Hừ.” Thần Chiến chỉ hừ lạnh, thân thể không hề phóng đại vạn trượng như Thái Thượng, khẽ nhấc tả chưởng lên, tinh quang ngút trời từ bàn tay như sóng nước tràn ra.
Tuy vậy, hào quang từ bàn tay “chảy ra” khác nào dòng nước miên miên bất tận, lúc lên trên tàng không liền gầm lên như sông lớn, rồi hóa thành biển động cuồng bạo, cuối cùng thành một biển sao, ánh sáng rực rỡ vô cùng.
“Sao có thể như thế?” Thái Thượng kinh hô.
Thanh Thiên trên không cũng lạc giọng: “Không thể nào.”
Bọn Ma Chủ phía sau cũng kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Thần Chiến lại mạnh đến mức này.
Thủ mộ lão nhân kinh ngạc bứt đứt một mớ râu: “Một thế giới.”
Thời Không đại thần ngạc nhiên vô cùng: “Lại là một hoàn chỉnh thế giới!”
Thần tổ chấn kinh rồi lại lộ vẻ hoan hỷ, dù gì Thần Chiến và Thần Nam cũng là đời sau của lão, họ đều có một phiến hoàn chỉnh thế giới.
Phàm là thiên giai cao thủ lúc này đều sững sờ, Thần Chiến mạnh đến mức vượt cả tưởng tượng.
Sóng ánh sáng tiến tục từ ngón tay Thần Chiến tràn ra, quét qua tầng không, tinh quang rực rỡ, đồng thời dao động năng lượng kinh nhân khiến ai ấy rùng mình. Thần Chiến bày bố tinh quang tru diệt trận, sao sáng đang vây chặt lấy Thái Thượng.
“Thái Thượng vong tình!” Thái Thượng gầm lên, thân thể phân hóa thành vạn đạo hư ảnh, định xông ra khỏi tinh vực.
Nhưng Thần Chiến lật tay phải, sao sáng khắp trời ép xuống, suýt nữa đánh tan toàn bộ hóa thân của Thái Thượng.
Lật tay làm mây, trở tay làm mưa không đủ để hình dung uy thế của Thần Chiến lúc này.
“Ngươi đáng sợ quá.” Thái Thượng đang hối hận đã nói ra những lời kiêu ngạo lúc trước, Thần Nam này rõ ràng đạt đến mức xưng vương, y tuy là nghịch thiên cấp nhưng đối diện với cao thủ xưng vương trong các nghịch thiên cấp, quả không chống nổi.
Y gần như tuyệt vọng, bất giác nhìn sang phía Ma Chủ, rồi Quỷ Chủ trên vô tận hư không, Thần tổ cách đó không xa và Nhân vương, lẽ nào những người này đều có thể xưng vương? Y chợt lạnh mình.
“Thái Thượng!” Thái Thượng khẽ niệm hai chữ, lập tức linh hồn ly thể, biến thành vô cùng lạnh lẽ, thân tâm đều tiến vào Thái Thượng chi cảnh chân chính.
Y vung tay chặt mạnh, định phá tan vô tận tinh quang nhưng tinh không tựa hồ không mảy may lay động.
“Tuyên Cổ Thông Thông!” Giọng nói như ma chú cất lên trên đệ thất trùng thiên, Thái Thượng hét lên thê thảm, Thái Thượng chi cảnh lập tức bị phá tan, từ trạng thái vừa nãy rớt xuống.
“Tuyên Cổ Thông Thông?” Y trợn mắt tròn xoe.
Phía sau, Thanh Thiên cũng chấn kinh cực điểm, trong trận chiến Thái cổ có một cuồng nhân quát vang bốn chữ Tuyên Cổ Thông Thông khiến không biết bao nhiêu cao thủ hỗn độn tộc gục ngã, y nhớ không lầm thì cuồng nhân đó từng mượn lá đại kỳ của Nhân vương, phá tan nửa tinh không.
Sau cùng, ai cũng bảo Nhân vương lay tan nhưng Thanh Thiên hiểu rõ, Nhân vương chỉ phá tan một phần tư mà thôi, bởi lòng nàng nhân từ.
“Ngươi là cuồng nhân đó?” Thái Thượng cảm giác mình bị lấy mất một mảnh hồn phách, sức mạnh trôi mất quá nửa, trợn mắt giận dữ nhìn Thần Chiến, tựa hồ muốn biết rõ tất cả.
“Ta là Thần Chiến.” Thần Chiến đáp lại mạnh mẽ khiến tất cả kinh nghi bất định, ngay cả Ma Chủ cũng ngạc nhiên nhìn ông. “Hậu nhân lẽ nào không vượt được tiền nhân? Ta là Thần Chiến.” Đoạn ông quát vang: “Vạn Cổ Giai Không.”
Mỗi tiếng quát vang lên là Thái Thượng lại gào lên thảm thiết, bị tinh quang ngút trời giữ cứng trên hư không, căn bản không tránh được, từng đòn pháp tắc đáng sợ trong truyền thuyết đánh trúng.
“Không.” Y gào lên, chỉ một đòn đã tước mất ba thành tu vi, thân thể y suýt nữa vỡ tan, máu từ lỗ chân lông trào ra, nhuộm đỏ thân mình.
“Tuyên Cổ Thông Thông.” Giọng nói như tử vong ma âm lạnh lùng của Thần Chiến vang lên, từng đạo ánh sáng hủy diệt trực tiếp xuyên qua Thái Thượng.
“A, không.” Nhục thể của y trực tiếp gục xuống.
“Vạn Cổ Giai Không.” Pháp tắc cũ lại được xuất ra, tu vi của Thái Thượng chỉ còn lại không đầy hai thành.
“Thiên địa tịch diệt!” Thần chiến lãnh khốc vô tình quát vang. Thái Thượng hình thần tan nát, một đạo linh thức bản nguyên phiêu phiêu đãng đãng, bay về trời cao.
Lúc Thần Chiến xuất thủ tiếp, trên cửu thiên xuất ra một cỗ sức mạnh hùng hồn chặn lại, tinh vực liên tục thoái lui, linh hồn ấn kí của Thái Thượng quay về Thiên đạo.
“Thành sức mạnh bổ sung cho Thiên đạo, coi như từ này hắn mất đi tự ngã.” Ma Chủ lạnh lùng nhìn lên không.
Tu vi kinh thế của Thần Chiến chấn trụ tất cả, quyết không kém hơn Ma Chủ và Độc Cô Bại Thiên.
“Tuyên Cổ Thông Thông, Tuyên Cổ Thông Thông.” Thanh Thiên rống lên: “Ta muốn quyết chiến vói ngươi.”
Có vài người biết vì sao y lại nổi giận như vậy, năm xưa y bị một đòn Tuyên Cổ Thông Thông đánh suýt nữa tịch diệt, bằng không đã không phải nghỉ ngơi ở cách đoạn Thái cổ.
“Ta không phải y, ta chỉ là Thần Chiến.”
“Bất kể ngươi là hắn hay không, hoặc hắn đã tịch diệt, ta cũng phải xử lý ngươi.” Thanh Thiên lao tới.
“Hừ.” Thần Nam lạnh giọng, lao tới chặn trước mặt y: “Ta giết ngươi đây.”
Thanh Thiên hóa thành nhân hình, kinh nộ vô cùng, lần trước nếu không phải do bản nguyên thế giới của Thần Nam, y đâu đến nỗi bị hủy diệt.
“Được, đã vậy ta khử ngươi trước, đừng tưởng có thế giới bé tý mà coi mình là bản nguyên thế giới đối với nghịch thiên cấp cao thủ chả có tác dụng gì.”
“Thật sao, lần trước ai suýt tịch diệt trong cái thế giới bé tý của ta nhỉ!”
Câu này chạm ngay vào nỗi đau của Thanh Thiên, đành ngậm miệng lao tới. thanh quang như thiên chi nhận xé toang không gian.
Thần Nam vung chưởng chặn lại, tu vi đạt đến hiện tại pháp tắc cùng với lực tương thông. Hắn quát vang: “Phá!”.
Trong hào quang chói mắt, lòng bàn tay của Thần Nam phát ra từng đạo hủy diệt chi quang, cả dải thanh quang ở phía trước liền vỡ vụn, bất quá Thanh Thiên nguyên bản là do ánh sáng hóa thành, sau khi bị nát vụn liền nhanh chóng tụ lại, lại tiếp tục lao tới.
“Bùng” một tiếng, trực tiếp hất thân thể Thần Nam liên tục thối lui.
“Oành ầm ầm…” Thần Ma đồ khổng lồ xoay tròn.
Tròng mắt sâu thẳm như biển của Thần Nam nhìn về phía Thanh Thiên: “Không có Thiên đạo bảo vệ, chỉ cần nửa khắc ta sẽ khiến cho ngươi tịch diệt, nếu có thì trong vòng ba thời thần thì ngươi cũng chịu chung số phận”.
Trong hào quang chói mắt, lá cờ của Nhân vương ở phía xa tung bay phần phật trong gió, vô diện nhân bay tới lao về phía Thần Nam.
Thanh Thiên dường như cảm nhận được gì đó, hét lên: “Biến hóa linh hồn, định tụ lại sao, không dễ dàng thế đâu”.
Y hóa thành hủy diệt thanh quang, trước tiên chặn vô diện nhân lại, trong nháy mắt vô diện nhân nát vụn, nhưng Thần Nam căn bản không vội vã, lạnh lùng nói: “Cảm ơn ngươi đã giúp ta đánh nát nó”. Sau đó hắn lao tới, khẽ quát: “Đánh tan nguyên bản của ta, tụ lại một người mới nhưng ta vẫn là ta.”
Thân thể hắn tan tành trong làn thanh quang, phảng phất cả tiểu thế giới cũng tan theo nhưng sát na sau, hào quang sáng chói, thân thể hắn lại tụ hợp trong vô tận thanh quang, cơ hồ niết bàn trùng sinh.
“Ầm, ầm, ầm.”
Thần ma đồ xạ ra vô tận huyết quang, một cỗ huyết quan bay ra, vỡ vụn trên không, vô tận huyết vụ tràn vào Thần Nam, không khác gì cảnh Độc Cô Bại Thiên tụ lại lúc trước.
“Hay lắm, đã có chuẩn bị sẵn rồi.” Thanh Thiên gầm lên: “Bất kể ngươi biến hóa hai hay ba lần, ta đều không sợ.”
Huyết quang ngập trời che kín đệ thất trùng thiên, thân thể Thần Nam và tiểu thế giới liên tục vỡ tan rồi tụ lại, như thể trải qua tôi luyện trăm ngàn lần, phát ra một cỗ ma tính cùng một đạo thần quang sáng chói.
Sau cùng, thể phách cường kiện như niết bàn thăng hoa, phát ra dao động sức mạnh khủng khiếp, bản nguyên tiểu thế giới tăng lên cực hạn cảnh giới.
“Ngươi là Độc Cô Tiểu Bại.” Thanh Thiên kinh nộ, trong phút chốc liền nhận ra bản nguyên của Thần Nam, liền phẫn nộ cùng cực, cha con Độc Cô Bại Thiên khiến y thống hận khôn tả.
“Sai, ta là Thần Nam.” Thần Nam tiến tới: “Hôm nay ngươi chết chắc, giết.”
Hắn tung ra một quyền, hào quang sáng chói khiến Thanh Thiên cũng lạnh mình, bất giác phải lùi lại, đó bản nguyên của Thần Nam thức tỉnh, cảnh giới sau khi sức mạnh vô tận thăng hoa. Nghịch thiên cấp cũng phân chia cao thấp, Thanh Thiên cảm giác vô cùng cật lực!
“Giết.”
Thần Nam tống ra một quyền, Thanh Thiên lại tránh đi, một quyền này trực tiếp đánh xuyên đệ bát trùng thiên, tiến thẳng lên đệ cửu trùng thiên!
Uy thế của một quyền khiến chư cường thất sắc!
“Ầm, ầm, ầm.”
Vô tận hủy khí tức rợp trời trùm xuống, một quyền của Thần Nam đã đánh trúng Thiên đạo, kinh động chí cao vô thượng tồn tại đang ngủ say.
“Lại là một luân hồi sao?” Thanh âm sang sảng từ trên nơi cao nhất vang lên.
“Thiên đạo sao?” Ma Chủ ngẩng đầu: “Ngươi không coi chúng sinh ý chí ra gì, tự mãn khiến ngươi phải hủy diệt.”
Bái Tướng đài dưới chân Ma Chủ đập thẳng vào cửu trùng thiên.
Bất quá, từ xa xôi vô tận, tiếng vụn vỡ vang lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!