Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 4: Gặp Đại Sư
– Xì, cùng lắm thì lại ăn hoa quả trừ bữa vậy!
Diệp Phi Linh múc đầy nước vào trong 2 cái xô, từ từ gánh về phía thùng. Ít nhiều cũng 500m, gánh đi gánh lại cũng hơi bị mệt.
Vừa gánh nước nàng vừa vận chuyển công pháp, hồn lực bao trùm toàn thân khiến sức nặng của xô nước bớt đi rất nhiều.
Quá trình nàng gánh nước cũng không có nhanh, 2 xô đầu nàng gánh mất 10 phút, các xô sau bắt đầu chậm dần.
– Thật mệt quá đi!
2 thùng nước muốn đổ đầy phải gánh hết 18 xô, Diệp Phi Linh đói sắp hoa mắt, khỉ gió, kẻ khác còn có đồng bọn cùng làm, nàng thì một mình một thân làm công việc nặng nhất.
Trong lòng không mấy dễ chịu, Diệp Phi Linh xiêu vẹo gánh 2 xô nước cuối cùng về phía thùng gỗ.
Ahhh!
Rầm… roạt!
Diệp Phi Linh mệt mỏi đụng vào người đi.
– A, xin lỗi, nước của ta…!
Lúc này đã là 6 rưỡi, còn nửa tiếng nữa căn tin sẽ đóng cửa. Diệp Phi Linh trong lòng gào khóc. Tiền cơm của nàng, ôi tiền cơm.
Sáng chỉ ăn hoa quả, trưa cũng ăn hoa quả, chiều gánh nước hết một buổi tiêu hao hết bà nó thể lực rồi.
Người va vào đỡ nàng dậy. Đó là một nam tử trung niên bộ dáng gầy gò, trời hơi tối nên nàng không nhìn rõ mặt.
– Hài tử, ngươi đang làm gì vậy? Còn chưa ăn cơm sao?
Âm thanh nghe có chút nghiêm khắc. Diệp Phi Linh đoán chừng sắp hết giờ ăn liền rầu rĩ nói:
– Con chưa ăn nữa, gánh nốt 2 xô nước này đổ vào thùng mới được đi ăn cơm mà!
– Con là công độc sinh mới tới sao?!
Người đó hỏi. Diệp Phi Linh mệt quá không nói nổi nữa, gật gật đầu rồi ngã xuống bất tỉnh.
Nước chưa kịp xách…
**************************
Diệp Phi Linh mê man, lúc nàng tỉnh lại đã là 4 giờ sau rồi.
– A, ngươi tỉnh!
Tiểu Vũ hai mắt to tròn chớp chớp nhìn nàng. Diệp Phi Linh ngơ ra, một lúc sau mới định thần lại, nói nhỏ:
– Tiểu Vũ tỷ, ta sao vậy?
– Ồ, ngươi ngất xỉu, là Đại Sư đưa ngươi về đó! Đại Sư nói ngươi làm việc quá sức nên cần nghỉ ngơi!
Tiểu Vũ vui vẻ xoa đầu Diệp Phi Linh. Sau đó Đường Tam bước tới, đưa cho nàng 2 cái bánh bao vẫn còn ấm.
– Chắc ngươi cũng đói rồi, mau ăn đi!
– Đa tạ!
Diệp Phi Linh cũng không chối từ, cầm lấy bánh bao ngấu nghiến ăn. Nàng đói muốn chết đi được!
– À, Đại Sư có bảo ta là ngày mai ngươi tỉnh thì sau giờ học tới gặp người!
Đường Tam ngớ ra nhắc lại một câu, sau đó cùng Tiểu Vũ trèo lên giường ngủ.
Diệp Phi Linh gật đầu, sau đó cũng nằm xuống. Đại Sư chính là thầy của Đường Tam, võ hồn biến dị La Tam Pháo.
Đại Sư tìm mình làm gì nhỉ? Diệp Phi Linh vẩn vơ nghĩ, sau đó ngủ quên lúc nào không biết.
Đúng hẹn, ngày hôm sau Diệp Phi Linh sau giờ học trưa tới tìm Đại Sư.
Đường Tam cũng ở đó, hắn vừa vặn đưa củ cải tới cho Đại Sư. 2 người qua cửa cũng chỉ gật đầu chào nhau.
– Tới rồi à, vào đi!
Đại Sư lên tiếng. Diệp Phi Linh cũng không chậm trễ, bước vào căn phòng nhỏ hẹp chứa đầy sách.
Nam trung niên dáng người gầy, khuôn mặt cứng ngắc như cương thi, có lẽ do tâm tình không tốt để lại.
– Chào ngài Đại Sư, con tên Diệp Phi Linh, 6 tuổi năm nhất công độc sinh!
Diệp Phi Linh không vòng vo mà trực tiếp khai báo. Đại Sư ánh mắt khẽ nhu hoà đôi chút, trong lòng tán thưởng. ” Đây cũng là một hài tử thông minh “.
– Tốt lắm, hài tử ngươi là song sinh võ hồn?!
Đại Sư mở lời. Diệp Phi Linh cũng giật mình kinh ngạc, không hổ là đại sư, cái gì cũng biết.
– Vâng, Đại Sư!
Nàng cúi đầu, xoè 2 bàn tay, song sinh võ hồn hiển thị trên tay sáng lên.
Một cây cổ cầm, một cái đồng hồ.
Đại Sư kinh ngạc. Võ hồn biến dị?
– Hài tử con đã có hồn hoàn chưa? Có muốn theo ta học tri thức về võ hồn không?
Âm thanh lúc này đã hoà hoãn rất nhiều. Phải biết rằng ai cũng yêu người có tài, hơn nữa song sinh võ hồn tỷ lệ vô cùng hiếm gặp.
Là người thứ tư có song sinh võ hồn mà Đại Sư nhìn thấy, hắn tin tưởng bản thân mình có thể dốc lòng dạy dỗ, giúp nàng tìm kiếm hồn hoàn thích hợp nhất, một đường hướng tới Phong Hào Đấu La.
Tâm nguyện thời trẻ của hắn đã vì võ hồn biến dị theo hướng xấu mà vùi dập, nay lại lần nữa sáng lên trên người khác!
– Võ hồn cây gỗ kia của ngươi thật kỳ quái!
Diệp Phi Linh mím môi. Theo Đại Sư tất nhiên là tốt, chỉ là nàng vốn định bái Phất Lan Đức, bởi vì lão già đó ưa nịnh hót hơn Đại Sư nhiều.
– Mời ngài ngồi xuống tu luyện, con có thứ này muốn tặng cho ngài!
Diệp Phi Linh thu hồi võ hồn đồng hồ, sau đó phóng xuất ra cầm võ hồn. Ngồi trên chân phải, tay đã đeo sẵn móng gẩy tự bao giờ.
Dù sao tương lai Hoàng Kim Thiết Tam Giác cũng tề tựu, bái ai cũng là bái vậy!
– Là đàn ư, thật là một võ hồn kỳ lạ!
Đại Sư học rộng hiểu cao, nhanh chóng nhận ra đây là một cây đàn mà không phải khúc gỗ. Tuy vậy, hắn vẫn chiếu theo lời nàng, ngồi xuống xếp bằng nhập định.
– Đệ nhất hồn kỹ: Thăng Cầm!
Diệp Phi Linh phóng xuất ra hồn hoàn của mình, miệng niệm hồn chú, ngón tay gảy đàn tinh tang ting tang.
Hồn lực vận chuyển nhè nhẹ, cả căn phòng tràn ngập tiếng đàn. Đại Sư vận chuyển minh tưởng, dễ dàng tiến vào nhập định.
Nhìn Đại Sư đang lâm vào trạng thái tu luyện, Diệp Phi Linh cũng không nhàn rỗi. Công pháp tu luyện của nàng gắn với cầm, cho nên khi nàng đánh đàn cũng là một phương pháp tu luyện hữu ích nhất.
Hồn lực tăng lên.
Hiển nhiên, từ sau khi thu thập hồn hoàn thì tốc độ tu luyện của nàng đã rất nhanh rồi. Diệp Phi Linh không dám đắc ý chút nào, bởi vị Đại Sư trước mắt này vô cùng nghiêm khắc.
Hồn kỹ thăng cầm là một hồn kỹ đặc biệt, nó giúp hồn sư có thể tăng lên hồn lực. Nôm na mà nói, hồn kỹ này giúp hồn sư đẩy nhanh tốc độ tu luyện, tựa như thăng hoa vậy.
Đánh đàn suốt một giờ, cho tới khi Diệp Phi Linh ngưng đàn Đại Sư vẫn còn nhập định.
Gần một giờ sau, Đại Sư mới tỉnh lại.
Hắn chỉ thấy một tiểu nữ hài bé nhỏ đang quỳ xuống, trên người phóng ra một cái hồn hoàn màu tím xinh đẹp.
– Xin người nhận của con một lạy, từ nay Diệp Phi Linh nguyện ý trở thành học trò của người!
Đại Sư vô cùng vui vẻ. Nữ hài này tuy rằng có bí mật, nhưng chỉ cần không có ác ý là hắn đã yên tâm.
Hơn nữa thiên niên hồn hoàn của nàng khiến hắn lưu ý nhiều hơn. Đó là điều trước nay chưa từng tồn tại ở giới hồn sư!
– Phi Linh, ngươi là học trò thứ 2 của ta! Có thể nói cho ta biết vì sao nhất hoàn của con lại là thiên niên hồn hoàn không?
Diệp Phi Linh kể lại quá trình ngày hôm đó, cũng bao gồm cả quá trình cha Đường Tam đưa đi.
Tuy nhiên bí mật về không gian thì nàng vẫn giấu, chỉ nói là không biết, hoặc có thể đã ăn phải thứ gì đó.
Đại Sư cũng đã tính toán qua, người bình thường có khả năng chịu được niên hạn tối đa của hồn hoàn là 423 năm, khí võ hồn dạng vũ khí này độ dung nhập với hồn thú dễ dàng hơn so với hệ thực vật.
Không đúng!
Đại Sư lâm vào trầm tư, nếu như có 1 võ hồn thì chỉ có thể chịu đựng 423 năm, nhưng 2 võ hồn thì phải chịu đựng gấp đôi!
Lúc này hắn mới nhớ ra, hoàn hảo là tiểu Tam còn chưa tính sai, dù sao mạn đà la xà trên ngàn năm cũng không phải là thứ mà cả 2 thầy trò có thể chịu đựng được.
– Tốt lắm, mau đi ăn cơm, sau tiết chiều thì cùng Đường Tam trở lại đây học cùng ta!
Đại Sư vô cùng hứng thú với đề tài vừa nãy, Diệp Phi Linh bái sư xong cũng không làm phiền, nàng trở về ký túc xá, lợi dụng lúc không có người mà tiến vào không gian ăn uống thoả thích.
Nơi này dường như lớn hơn rất nhiều, số lượng các loại cây đã nhân lên gấp đôi.
” Chẳng lẽ liên quan đến hồn lực tấn cấp? “
Diệp Phi Linh nghĩ thầm. Hiện tại nàng không có tiền ăn cơm nữa kìa, phải nghĩ ra biện pháp kiếm tiền nhanh thôi!
Khi nàng rời khỏi không gian trở về giường thì thấy một đám đông ồn ào. Tiểu Vũ đang đứng chỉ tay mắng đám công độc sinh mới tới.
– Các ngươi một đám cũng không phải nam nhân, để một mình nữ hài gánh nước đến bất tỉnh mà còn đem ra bàn tán được, không đánh cho các ngươi kêu cha gọi mẹ ta không tên Tiểu Vũ!
Diệp Phi Linh nhìn nhìn, cảm tưởng Tiểu Vũ nóng nảy giống hệt Snowball trong đẳng cấp thú cưng vậy.
– Tiểu Vũ tỷ, có chuyện gì sao?
– Đám nam sinh này nói xấu ngươi, để ta giáo huấn chúng một trận!
Tiểu Vũ tràn đầy bộ dáng lão đại ưỡn ngực nói.
– Kệ họ đi, ta cảm thấy như vậy rất tốt mà!
Diệp Phi Linh ôn hoà nói. Dù sao một mình làm thì nàng sẽ được thưởng 10 hồn tệ, ăn đứt việc mấy tên kia chia nhau 2-3 hồn tệ nhỏ lẻ.
– Vậy sao được, chúng bắt nạt ngươi mà, nhấy là tên to béo kia khinh bỉ ngươi xấu xí nữa!
Tiểu Vũ cả giận mắng. Đám công độc sinh niên khoá trên đều âm thầm lắc đầu, đắc tội thói quen của Tiểu Vũ tỷ là chết chắc rồi!
Trong khi 7 nam sinh niên khoá này nhơn nhơn không phục, Diệp Phi Linh làm biếng so đo.
Nàng muốn ra ngoài kiếm tiền, không rảnh bận tâm tới những thứ lông gà vỏ tỏi này.
Bất quá, như vậy việc làm của công độc sinh thì vẫn phải làm, nếu như muốn ra ngoài làm thì thời gian không còn bao nhiêu nữa.
– Vậy cũng để cho ta tới giáo huấn đám người bọn họ, tỷ tỷ khoá trên không nên chấp nhặt!
Diệp Phi Linh quyết định cho đám nam sinh này một chút giáo huấn.
Như vậy, một tràng đấu diễn ra ngay tại phòng ngủ của công độc sinh.
7 nam sinh có chút xấu hổ vì bị phát hiện nói xấu nhưng thấy Diệp Phi Linh nói như vậy cũng bắt đầu thể hiện.
– Ngươi chỉ là một đứa con gái, chúng ta nói phải nghe! 2 đứa chúng bây đánh không lại 7 người chúng ta!
– Phải không?
Tiểu Vũ nổi giận. Diệp Phi Linh cũng nổi cáu. Không chấp nhặt nhưng bọn trẻ ranh này cứ quấy rối, phải cho chúng một cái giáo huấn ” đặc biệt “.
7 tên công độc sinh bắt đầu phóng xuất võ hồn. Hầu như toàn là mấy cái dụng cụ làm nông cả, có một tên võ hồn còn là cái bàn.
– Ta ngược lại muốn xem 7 người các ngươi có gì hơn người?
Tiểu Vũ đã xuất ra hồn hoàn, 2 chân dài bắt đầu nhảy múa.
Diệp Phi Linh nhìn thử 7 tên công độc sinh mới liền phát hiện không có tên nào hồn lực bằng nàng.
Tay trái xuất võ hồn đồng hồ, một tay cầm sợi xích dài bắt đầu quăng đồng hồ về phía đám công độc sinh.
Sau khi hấp thu hồn hoàn của Xích Hoả Nham Yêu, võ hồn đồng hồ của nàng có trọng lượng gần 50kg, thuộc tính cứng rắn gia trì ngang với tinh thiết. Không xuất hồn hoàn hồn kỹ cũng đủ đánh cho đám người này nhừ tử.
Lúc này Diệp Phi Linh tựa như Grakk trong liên quân vậy, chỉ thay vì cầm xích kéo địch thủ về thì quăng cho địch thủ ngã bầm dập.
Sau đó?
Bị Tiểu Vũ nện thêm cho một trận, 7 nam sinh phải làm luôn việc của nàng mà không được hưởng tiền lương.
Cuối giờ chiều sau khi học xong, Diệp Phi Linh đành chạy ra ngoài.
Đường Tam chỉ xuất hiện vào buổi sáng, buổi chiều hắn không có tiết nên đã tới tiệm rèn kiếm ăn.
Cầm 10 hồn tệ tiền công xách nước hôm qua, 2 xô cuối là Đại Sư giúp nàng xách, Diệp Phi Linh chạy tới chợ mua vài vật dụng cần thiết.
Hôm qua lúc tới bờ suối lấy nước nàng đã phát hiện nơi này có cá. Ý tưởng làm cá nướng cùng cá khô đem bán lập tức được hình thành.
Hoắc Vũ Hạo không phải cũng làm cá nướng kiếm tiền đó sao? Diệp Phi Linh tin tưởng nàng nhất định cũng có thể.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!