Chạm nhẹ vào môi em
Chương 31: Ngày cuối cùng P4
“ Sau đó thì sao?.”. Thấy câu chuyện đang ở đoạn hấp dẫn nên tên cận vệ lập tức hỏi.
“ Còn sao nửa, điều này khiến hai bên gia đình cực kỳ đau đầu. Nên họ quyết định hôn phối lại, để Phan Việt và An Hạ làm thanh mai trúc mã.”. Lão ảm đạm nói.
Tụi hắn nghe xong thì cau mày, trong đám cận vệ này có ai mà không đi theo lão Minh dưới năm năm, có người làm cũng gần mười năm rồi, trong giới thượng lưu bọn hắn hiểu biết vài chuyện cũng rất nhiều. Nhưng chưa bao giờ nghe qua tên An Hạ.
“ Anh Minh,em chưa bao giờ nghe đến cái tên An Hạ.”
“ Đúng vậy, em cũng chưa có nghe qua.”. Một tên cận vệ vội vàng gật đầu với đồng nghiệp của mình.
“ Không phải nhà họ Trần chỉ có mình cô Mạn Xuân thôi sao?”
Lão nghe mấy người thay nhau hỏi, liền xoay qua gật gù trả lời:
“ Đúng vậy, bây giờ chỉ có một, nhưng trước đó lại là hai.”
Câu trả lời này càng làm cho mấy tên cận vệ nghi hoặc, không chịu được đành lên tiếng hỏi:
“ Vậy bây giờ cái cô An Hạ này đi đâu rồi?”
Lão Minh lại thở dài một tiếng, ngắn gọn đáp:
“ Mất tích 20 năm về trước..”.
“ Cái gì!!!”. Cả đám nghe xong liền rùng mình, câu chuyện có quá nhiều hàm xúc không thể diễn tả được.
Một cô bé dễ thương lại là con gái của đại gia Trần Thái thời ấy. Nói mất tích liền mất tích không dấu vết. Đến tận hai mươi năm rồi vẫn chưa tìm lại được. Một tên cận vệ miệng run run hỏi:
“ Chẳng lẻ lại không tìm được?”.
Lão lắc đầu: “ Không tìm được.”
“ Phải chăng là một âm mưu chính trị, hay đấu đá thương trường?”. Một tên cận vệ nghi hoặc hỏi tiếp.
Lão xua tay bác bỏ: “ Không phải, đây là một tai nạn chứ không hề có âm mưu nào cả. Sự mất tích này phải nói là oanh động báo chí thời ấy, khuấy đảo giới thượng lưu. Có rất nhiều người đi tìm cô bé này, nhưng đều tìm không thành công. Truyền thông vào cuộc, cảnh sát truy lùng khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn là con số không. Năm năm trước, gia đình họ đã ngừng tìm kiếm và xác định An Hạ đã chết.”
Bọn họ nghe xong đều mở máy điện thoại lên, nhanh chóng tìm từ khóa An Hạ, họ đọc vài bài báo thì đều tặc lưỡi luyến tiếc.
“ Đáng tiếc thật!”
“ Đúng vậy.”
“ Nếu như cô bé ấy không xảy ra tai nạn, thì có lẻ bây giờ đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp giống Mạn Xuân rồi.”. Mấy tên nhao nhao phụ họa gật đầu đồng ý, chủ đề An Hạ được tụi hắn thảo luận một cách điên cuồng. Nhưng một lát sau tụi hắn phát hiện có cái gì đó không đúng. An Hạ thì liên quan gì đến người phụ nữ tên Tiểu Đào.
Bốn tên nhìn lão Minh với ánh mắt khác thường, nhao nhao mở miệng:
“ Này lão Minh, tiểu thư An Hạ thì liên quan quái gì đến người phụ nữ sếp thích.”
“ Anh tính lừa tiền tụi em tiếp?”
“ Anh tỏ vẻ thần bí để lấy tiền tụi em đúng không?”
“ Trả tiền lại đây, lão già.”. Nguyên bản bọn hắn bị lừa rất nhiều lần rồi, cho nên hôm nay máu chảy đầu rơi cũng phải lấy lại tiền.
Lão liếc nhìn mấy tên cận vệ, khinh thường nói:
“ Biết cái gì, không biết thì lắng tai mà nghe. Các cậu không thấy tại thời điểm thức ăn bị lục tung trong khoang máy bay, khuôn mặt Phan Việt lộ thần sắc thích thú à.”
Dừng một nhịp, lão tiếp tục nói: “ Lúc đầu cậu ta không biết người bên trong là ai, nhưng tôi biết người bên trong nếu là phụ nữ, thì một trăm phần trăm cậu ta sẽ thích.”
Bốn tên đồng thanh hỏi: “ Ủa, vì sao.”
“ Vì cái tình huống ham ăn này, làm cậu ta nhớ lại một người.”
Bốn tên khiếp sợ la to: “ Là An Hạ.”
Lão Minh mỉm cười nói:
“ Đúng vậy, Xem ra các cậu thông minh ra rồi đó, nhưng tốt nhất là đừng có nhắc đến chuyện này trước mặt cậu ta, không là bị điều chuyển đi khi nào mà không biết đấy.”. Bọn Hắn nghe vậy, tính hỏi thêm vài câu nửa, nhưng mà thấy lão không muốn nói nên đành ngậm ngùi bỏ qua.
Từ trong đám đông ùa ra, ánh mắt lão tinh nhạy phát hiện hai hình bóng quen thuộc, lập tức ra lệnh:
“ Ài, ra rồi kìa, xuất phát..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!