Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận - Chương 21: Sẵn sàng để rời đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận


Chương 21: Sẵn sàng để rời đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Nhất Mặc khắc chế ý niệm muốn duỗi tay ra ôm lấy cô, khuôn mặt trầm xuống, đi thẳng vào phòng bếp rót nước, uống một hớp để lấy bình tĩnh.

Đau đầu thật.

Anh còn chưa nổi nóng mà Ưng Tử đã khóc như vậy, phụ nữ đúng là làm từ nước.

Nhưng mà, chuyện này nói như thế nào cũng không thể bỏ qua nhẹ nhàng được, để Ưng Tử biết rằng mình sai về sau sẽ không tái phạm nữa.

Ung dung thong thả đi từ bếp ra, vẫn thấy Ưng Tử đứng đó.

Anh coi như không nhìn thấy cô đi lướt qua, vừa đi vừa cời cổ áo đi thẳng hướng phòng ngủ.

Phía sau lưng bị ôm lấy, hai tay luồn lên trên.

Thân hình kề sát lưng run nhẹ, Ưng Tử nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, anh đừng tức giận…..tôi sai rồi.”

Tiêu Nhất Mặc hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Cô buông tay.”

Ưng Tử không nói gì bàn tay trắng nõn thon dài vẫn gắt gao bám lấy quần áo anh, dùng sức đến nỗi khớp tay đều trắng bệch.

Rốt cuộc Tiêu Nhất Mặc vẫn mềm lòng.

Thôi, không dọa cô nữa, biết sai là tốt rồi.

Anh cầm ngón tay của Ưng Tử, nhẹ nhàng tách ra, hai người mặt đối mặt, ngữ điệu anh chậm hơn: “Đừng chỉ lo khóc, nói đi chuyện hôm qua là như thế nào?”

Ưng Tử vừa khụt khịt vừa kể lại chuyện ngày hôm qua, bao gồm chuyện Vệ Thì Niên ở liên hoan nghệ thuật, ở cổng trường mời cô ăn cơm chiều, “Tôi thật sự không biết anh ấy cũng đến liên hoan nghệ thuật, không phải tôi cố ý nói dối anh, thật sự tôi hưng phấn quá nên mới quên chuyện về nấu cho anh, sau khi ăn được một nửa thì mới nhớ đến, lúc anh hỏi tôi sợ anh tức giận nên mới nói dối…..”

Suy cho cùng, được siêu sao Vệ Thì Niên đột nhiên mời ăn cơm cùng nhau, Ưng Tử không thể nào chống cự được.

Về sau cho cô tham gia một vài bữa tiệc lớn, đi nhiều sẽ quen, sẽ không bị loại người như này mê hoặc nữa.

Trong lòng Tiêu Nhất Mặc cân nhắc một chút, sắc mặt tốt hơn: “Anh ta nói gì với cô? Có phải dùng lời đường mật lừa cô không?

Ưng Tử sửng sốt một chút, lắc đầu liên tục: “Anh ấy rất tốt, không lừa tôi hai chúng tôi giống như bạn bè bình thường ăn cơm và nói chuyện phiếm thôi, giao lưu âm nhạc một chút, thật đấy những lời trên bài báo kia đều là lừa người, tôi đã kết hôn với anh không thể nào làm cái việc có lỗi với anh được.”

Bạn bè?

Trong lòng Tiêu Nhất Mặc khẽ hừ một tiếng.

Anh nguyện ý tin tưởng Ưng Tử, là một cô gái nhát gan như vậy sẽ không làm nên chuyện vô sỉ như bắt cá hai tay đâu.

Nhưng Ưng Tử lại tin tưởng Vệ Thì Niên, lại đơn thuần không biết xã hội nhiều hiểm ác như nào.

Giới giải trí sâu như thế nào, nữ sinh như Ưng Tử há có thể tưởng tượng được? Minh tinh lừa tình chỗ nào cũng có, ngoan ngoãn xinh đẹp như Ưng Tử ai biết Vệ Thì Niên có tâm tư gì?

Anh giơ tay lau nước mắt trên má Ưng Tử: “Được, đừng khóc tôi tin cô sẽ không làm chuyện gì có lỗi với tôi.”

Ưng Tử không dừng khụt khịt ngược lại còn khóc to hơn.

Một buổi tối sợ hãi không có chí tiến thủ giờ phút này đều phát tiết ra hết, áy náy vì nói dối Tiêu Nhất Mặc, sợ hãi vì Tiêu Nhất Mặc xé bỏ hiệp ước rút vốn đầu tư, lo lắng weibo Vệ Thì Niên bị anti fan chửi bới…. Tất cả chồng chéo lên nhau suốt cả buổi tối cô như chìm trong ác mộng.

“Nhất Mặc…..em sợ…..” Cô liều mạng túm vạt áo Tiêu Nhất Mặc, “Anh không nghe điện thoại của em…..Wechat cũng không phản hồi…..Em không tìm thấy anh….. Em rất sợ….. Thật sự không phải em cố ý gạt anh đâu……” (thay đổi xưng hô xíu nha)

Tiêu Nhất Mặc đau lòng.

Ban đầu còn muốn giáo huấn Ưng Tử một chút, sao lại như tự đập đá vào chính chân mình thế này.

Anh không nghĩ ngợi gì ôm lấy Ưng Tử, vỗ vỗ nhẹ lưng cô dỗ: “Anh không nên nổi nóng sao? Được, về sau mặc kệ thế nào em gọi điện thoại tôi đều nghe, đều trả lời wechat, được chưa nào?”

Có lẽ do âm thanh Tiêu Nhất Mặc quá dịu dàng, tiếng khóc Ưng Tử dần dần nhẹ đi, biến thành nghẹn ngào.

Ngực bị nước mắt làm ướt, tóc mai theo tiếng khụt khịt của cô chạm vào anh, ngức, từ làn da tràn dần đến ngực.

Trái tim Tiêu Nhất Mặc ngứa ngáy khó nhịn, nâng mặt cô lên.

Ưng Tử cố gạt suy nghĩ muốn trốn, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn….khóc khó coi chết đi được….”

Toàn bộ đôi mắt đều đỏ, mí mắt sưng lên, đúng là hơi xấu nhưng lại xấu đến đáng yêu, lông mi vẫn còn treo vài giọt nước mắt, nhìn càng thêm đen bóng cong vút, nhìn thấy vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Tiêu Nhất Mặc không cho cô trốn, cúi đầu xuống hôn lên lông mi cô vài cái, chợt dọc theo sống mũi chậm dần hôn xuống, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận, chậm rãi hôn một lúc sau đó tiến quân thần tốc cạy răng cô tiến vào, đem tiếng nỉ non của cô nuốt hết vào trong.

Chờ đến khi hầu như không còn gì để nhấm nháp, lúc này Tiêu Nhất Mặc mới buông lỏng Ưng Tử, vừa lòng nói: “Đi tẩy rửa đi, nửa đêm rồi.”

Ưng Tử ừ nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, bỗng nhiên nhón mũi chân hôn lại Tiêu Nhất Mặc một cái, lúc này mới giống con thỏ nhỏ nhanh chân chạy vào phòng ngủ.

Tiêu Nhất Mặc có chút hiểu ra.

Chắc chắn, Ưng Tử thích anh.

Tối hôm qua hai người triền miên, cho dù có vài phần gọi là bồi thường nhưng khẳng định đó là thích anh, hoàn toàn không cần thiết không thoải mái.

Anh chắc chắn nghĩ.

Rửa mặt xong nằm trên giường, tóc Ưng Tử rối tung, lại giống như con mèo nhỏ cuộn bên người anh.

Không khí rất tốt đẹp, làm người khác ngo ngoe rục rịch muốn làm một chút gì đó.

Nhưng mà nhìn Ưng Tử có chút mệt mỏi, Tiêu Nhất Mặc vẫn nên khắc chế chính mình. Dù sao hôm qua cũng là lần đầu tiên của Ưng Tử, bị cảm nắng còn chưa khỏi hoàn toàn đêm nay lại lăn lộn tiếp thân thể nhất định càng mệt hơn.

Tương lai còn dài, không nên vội vàng.

Một giấc ngủ hai người đều ngủ ngon lành, buổi sáng 6-7 giờ tỉnh một lúc, nhưng không có ý định dậy lại tiếp tục ôm nhau ngủ một giấc đến khi dậy cũng là 10 giờ, bụng đói kêu rột rột.

Người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng đầy đủ, bác sĩ gia đình cũng đã đến. Đo nhiệt độ cơ thể, bác sĩ kiểm tra cho cô một chút nhiệt độ, mạch đập, huyết áp đều bình thường, dặn dò vài câu liền rời khỏi.

Ưng Tử nghỉ ngơi hai ngày, thấy tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, duy nhất không khỏe chính là đôi mắt sưng đỏ vẫn chưa hết, đành phải đúng giờ mà lấy đá đắp lên mắt để thứ hai đi học không lúng túng.

Buổi tối Ưng Tử muốn xuống bếp, xem như là đền bù buổi tối hôm trước thất hứa. Tiêu Nhất Mặc thấy cô kiên trì cũng tùy ý cô, nhưng mà Tiêu Nhất Mặc lo lắng cô đi một mình liền lái xe đưa cô đến siêu thị bên cạnh.

Như trước kia khi đến trước cửa khu thực phẩm tươi sống Tiêu Nhất Mặc sẽ không vào, cho dù đã quét sạch sẽ nhưng khu thực phẩm tươi sống vẫn tỏa ra một mùi hương khó chịu làm cảm giác muốn ăn của anh bay hết. Nhưng hôm nay, anh do dự một chút vẫn theo Ưng Tử đi vào.

Đương nhiên không phải anh đi mua đồ ăn, mà nhìn chỗ bán thực phẩm tươi đó nhìn có vẻ hơi ướt anh đi theo chăm sóc Ưng Tử nếu không cô trượt chân ngã cô lại khóc nhè thì sao.

Cuối cùng trên bàn ăn chính là 3 món ăn 1 món canh: Khoai tây xào cay, cánh gà nướng, salat dưa chuột, một bát súp cà chua và khoai tây. Tiêu Nhất Mặc thường ăn do đầu bếp nấu, đối với bữa ăn này thấy vô cùng mới mẻ, đặc biệt là bát canh kia, mùa hè nóng này uống rất thanh cổ họng, anh uống một hơi hết hơn nữa bát.

“Uống ngon không?” Ưng Tử nín thở nhìn anh.

“Tạm được.” Tiêu Nhất Mặc nhẹ nhàng bâng quơ khen một câu, không thể khen quá ngon tránh làm cô kêu ngạo.

“Anh thích thì lần sau tôi nấu cho anh tiếp.” Ưng Tử vui vẻ nói. Kì thật cô rất thích xuống bếp, nhưng lại không thích rửa rau chuẩn bị đồ ăn, rửa bát theo trật tự.

“Rảnh rồi nói chuyện sau.” Tiêu Nhất Mặc lại có chút đau lòng dụng cụ làm bếp mới tinh của anh.

Ưng Tử đứng dậy dọn dẹp bát đũa, không bao lâu sau bên trong truyền đến tiếng nước “ào ào” còn có cả tiếng hát nhỏ giọng của cô.

Tiêu Nhất Mặc im lặng lắng nghe một chút, hình như cô chỉ lặp đi lặp lại một câu, đoạn giữa “la la la” không biết nên hát linh tinh.

Giai điệu rất đơn giản, có chút hương vị thanh xuân vườn trường.

Tiêu Nhất Mặc cũng không biết những ca khúc được yêu thích, nhưng mà âm thanh Ưng Tử dễ nghe mang đến loại thanh xuân trong sáng, rất dễ nghe.

Một lúc sau, động tĩnh bên trong ngừng lại, Tiêu Nhất Mặc đi đến phòng bếp nhìn vào, thấy Ưng Tử đã dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, trong tay cầm một cái bát giơ lên cao hướng vào ánh đèn nhìn.

Đó là một bát sứ màu bạc hà, màu sắc tươi mát, cùng giai điệu mà Ưng Tử hát có chút ý vị tương đồng.

Nghe được giọng nói của anh, Ưng Tử quay đầu nhìn anh xấu hổ cười: “Tôi thích màu sắc này.”

Bát sứ được đặt trên ngăn tủ, ở trong ánh đèn như mang theo một chút ánh sáng ôn nhuận.

Tiêu Nhất Mặc nhìn quanh bốn phía, không hiểu sao anh cảm giác hình như phòng bếp không giống như trước đây. Đồ vật trải qua một lần Ưng Tử sử dụng, nhìn giống như mỹ nhân đang nở nụ cười làm người khác cẳm giác được sức sống ấm áp.

Anh đi đến bên cạnh Ưng Tử, ôm lấy vòng eo cô, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Vừa rồi hát bài gì vậy?”

Ưng Tử ngẩn người, cẩn thận hỏi: “Trên mạng nghe được, còn vài câu là hát bừa.”

“Nghe cũng khá hay.” Tiêu Nhất Mặc khen một câu.

Anh lại nghĩ tới gì đó: “À đúng rồi, nếu lần sau Vệ Thì Niên có tìm cô thì không cần quan tâm hắn ta.”

Thân thể Ưng Tử lập tức căng chặt lên, lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”

Tiêu Nhất Mặc không muốn giải thích: “Không vì sao hết, làm theo lời tôi đi.”

Ưng Tử trầm mặc một chút, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Tiêu Nhất Mặc xoay người lại cô dựa vào bệ sau lưng, đối diện ánh mắt Tiêu Nhất Mặc chần chừ lắc đầu.

Tiêu Nhất Mặc quả thực không tin vào hai mắt của mình.

Ưng Tử đang tỏ ra phản đối sao?

Không khí ấm áp biến mất, quanh thân Tiêu Nhất Mặc phảng phất như có một tầng sương lạnh: “Cô có ý gì? Định chuẩn bị có chuyện gì cùng Vệ Thì nữa sao?”

Ưng Tử co rúm lại cô có chút sợ hãi.

Tiêu Nhất Mặc tha thứ cô nói dối, cô rất cảm ơn nhưng cô rất vất vả mới tìm được người bạn thiếu niên năm đó cô không muốn từ bỏ.

Cô mềm giọng cầu xin: “Có thể như bạn bè bình thường mà qua lại mà phải không? Tôi thề, tuyệt đối không có bất kì điều gì vượt quá tình cảm bạn bè. Tôi thật sự thích âm nhạc của anh ấy, không hy vọng mất đi một người bạn như anh ấy, xin lỗi tôi không có ý muốn nói như có lệ với anh, càng không muốn về sau sẽ lừa anh.”

Ánh mắt Tiêu Nhất Mặc âm trầm, lạnh lùng nói: “Ưng Tử, cô đừng quên thân phận hiện tại của mình.”

Ưng Tử moi hết từ ngữ trong lòng ra lấy hết can đảm phản bác: “Tôi vẫn luôn không quên, tôi là vợ anh, nhưng tôi không nhớ rằng hợp đồng của chúng ta có điều này, tôi không thể kết bạn với người khác, nếu nói như thế thì đó không gọi là hôn nhân…..mà gọi là……”

“Nhà tù” hai chữ này mắc nghẹn trong cổ họng, cô lúng túng mà nuốt nó xuống.

Sắc mặt Tiêu Nhất Mặc rất khó coi.

Anh có nói rằng Ưng Tử bình thường không thể cùng người khác qua lại sao? Chỉ là Vệ Thì Niên kia thôi! Bây giờ lại còn học được thói cắt câu lấy nghĩa với anh, rất tốt.

Mình nghĩ chắc là bát như này nè:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN