Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không? - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
393


Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?


Chương 5


Bé Bông nắm lấy tay bà giúp việc rồi nói với bà ấy.

– bà mở cửa đi bà ơi, Đây là mẹ con mà, bà không nhận ra Mẹ con à??

Cô bé chăm chú nhìn bà giúp việc một lát rồi lại tự nói.

– có phải do mẹ con đã đi quá lâu rồi nên bà quên mất không???

Bà giúp việc không nói gì, người con gái trước mặt tuy có nét giống cô chủ cũ thật nhưng làm sao có thể khiến cho bà nhầm lẫn được. Tuy đã được Dũng dặn dò nhưng bà đã già rồi tính lẩm cẩm lúc nhớ lúc quên nên mới có chuyện xảy ra như vậy, chứ nếu không bà đã mở cửa cho Lan vào từ khi cô tới rồi…

Bà vừa mở cổng vừa nói với bé Bông…

– bà xin lỗi con nhé! Tại bà già rồi nên lẩm Cẩm ấy mà. Đợi một lát, bà sẽ mở cửa ngay bây giờ…

Lan cảm thấy mọi chuyện dường như đã đi theo một hướng tiêu cực. Cô đã nhận thức được Lừa dối của đứa trẻ là hoàn toàn không tốt, chẳng biết chuyện này có thực sự tốt cho con bé hay không mà cô đã cảm thấy không tự tin khi đứng trước mặt con bé….

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt long lanh chứa chan niềm vui kia thì Lan lại mỉm cười, cô vòng tay ôm lấy con bé vào lòng.

Dù Đây chỉ là chuyện làm để lừa dối con bé nhưng không ai có thể phủ nhận được tình cảm mà Lan dành cho con bé vào ngay thời khắc ấy.

– Mẹ xin lỗi, xin lỗi con gái…

Vốn dĩ đối với một người không biết tình cảm của mẹ là thế nào như Lan, thì tình cảm cô dành cho con bé sẽ lớn gấp bội bình thường. Ở trong đó có sự đồng cảm có cả tình thương và sự khao khát hạnh phúc…

Mặc dù Lan đến đây để đi làm, để lấy tiền nhưng cô đã xác định sẽ yêu thương con bé giống như con gái của mình, để con bé sẽ không phải chịu cảm giác mồ côi mẹ giống như cô….

Con bé Không hề trách móc gì Lan, nó nhìn Lan bằng đôi mắt ngây thơ trong vắt, nụ cười lấp lánh hy vọng..

– con yêu mẹ lắm, sẽ không giận mẹ.

Câu nói cùng với biểu cảm ấy khiến cho lòng người ta như xé ra làm nghìn mảnh, Tại sao trên đời này lại có người phụ nữ nhẫn tâm vứt bỏ con mình chỉ vì một phút xa hoa nhất thời. Cô tuy là người ngoài cuộc không biết chuyện gì đã xảy ra với họ, nhưng đứa con gái bé nhỏ đáng thương này lẽ ra phải có được hạnh phúc mới đúng, Cho dù là lý do gì thì một người mẹ cũng chẳng nên vứt bỏ con mình khi còn đỏ hỏn như thế….

Bé Bông dẫn Lan vào trong nhà, cô nhận thấy bà giúp việc có điều muốn nói với mình nên đã nhỏ nhẹ nói với con bé.

– Bây giờ con vào nhà trước đi, mẹ có chuyện nói với bà vú. Lát nữa mẹ sẽ vào….

Bé Bông ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi vào trong nhà trước, ở ngoài sân chỉ có Lan và bà giúp việc già. Bà ta chăm chú nhìn Lan với ánh mắt vô cùng để phòng…

– Cô tên gì?

– cháu tên Lan ạ…

– cậu chủ đã dặn cô những điều mà cô cần phải làm chưa???

– cháu chưa nghe anh ta nói gì cả. Anh ta chỉ nói với cháu là đến đây làm gia sư cho con bé với vai trò là mẹ của con bé thôi….

– chỉ mấy điều đó thôi thì chưa đủ, con bé đã 10 tuổi và nó đủ thông minh để nhận thấy đâu là thật đâu là giả… Nếu như cô có thể yêu thương chăm sóc nó bằng tình yêu thương thật sự của một người mẹ thì cô hãy nhận công việc này, Còn nếu không làm được thì có nên dừng lại và đi về…

Lan đã tới đây rồi thì không có chuyện cô sẽ quay về mà chưa đạt được mục đích. Mục đích thứ nhất của cô chính là kiếm được 20 triệu một tháng. Còn mục đích thứ hai là giúp cho cô bé kia thoát khỏi cảnh mồ côi giống mình. Cả hai mục đích đó Lan nhất định sẽ thực hiện….

Có lẽ Bé Bông chờ mẹ vào hơi lâu nên chạy ra, con bé kéo tay Lan đi trước ánh mắt khó hiểu của bà giúp việc..

– mẹ mau đi theo con đi( kéo tay Lan) con đưa mẹ đi xem mấy cái này…

Lan đi theo con bé vào bên trong, căn nhà này bên trong so với Hình dáng bên ngoài còn đẹp hơn gấp trăm lần….

Ở nhà anh có đầy đủ tất cả mọi thứ, đây có thể được coi là căn nhà mơ ước của hàng triệu người.

Bé Bông lấy từ trong tủ ra một chiếc nơ cột tóc, con bé đeo lên tóc của Lan rồi cười.

– mẹ của con thực sự rất xinh đẹp…

Lan nhìn vào trong gương rồi cười như một đứa trẻ, cảm giác này cô chưa từng một lần có được. Đó là Cảm giác yêu thương và được yêu thương.

Lan lấy từ trong túi xách ra một món quà nhỏ, món đồ này là cô tự tay mình lựa chọn cho con bé. Mẹ đi làm xa mới về không thể nào không có quà cho con mình được..

Một chiếc đầm công chúa màu trắng tinh khiết giống như tâm hồn của bé con trước mặt. Bé Bông vừa nhìn thấy chiếc váy thì reo lên vui sướng…

– sao mẹ biết là con thích chiếc đầm công chúa này? Bố Cứ bảo là con nên mặc quần áo bình thường thôi Nhìn sẽ mạnh mẽ hơn, cách suy nghĩ của bố với con chẳng hợp nhau gì cả. Bây giờ có mẹ chắc chắn tốt hơn rồi.

Có một đứa con gái cũng thực sự rất tốt, tuy Lan không muốn lấy chồng nhưng cô rất muốn có một đứa con, Bây giờ không cần sinh nở mà cũng đã thực hiện được ước mơ đó rồi…

Lan đã tới được một lát nhưng vẫn không thấy Dũng đâu, cô mới hỏi bé Bông…

– bố con đã đi đâu rồi?

– bố bảo tới công ty có việc lát nữa sẽ về… Mẹ muốn ăn gì để con nói với bà vú, bà sẽ làm cho mẹ…

– Mẹ ăn gì cũng được, bây giờ mẹ về rồi mẹ sẽ chăm sóc cho con. Con có bài tập gì khó chưa biết làm không, mẹ sẽ hướng dẫn…

– con có bài này khó lắm mẹ ạ, mẹ giúp có giải nhé vì mai cô giáo kiểm tra rồi, mà bố thì lại hay bận…

Con Bé quay đi gạt nhanh giọt nước mắt lăn dài trên má, nó biết người phụ nữ trước mặt có thể không phải là mẹ nhưng nó lại không muốn tin đó là sự thật. Cho dù là giả dối cũng được, nhưng nó thực sự rất khao khát có được tình yêu thương của mẹ giống như bao người bạn khác của nó…

Ngày mai nó có thể tự tin nói với tất cả bạn bè rằng nó có mẹ, rằng nó không phải đứa trẻ mồ côi…

Khi con bé quay lại thì trên môi đã là Nụ Cười, khi ở bên mẹ Lan chính là cảm giác ấm áp được che chở, cảm giác như khi có chuyện gì khó khăn thì mẹ Lan cũng sẽ giúp nó làm hết…

Dũng từ công ty trở về nhà trong trạng thái vô cùng căng thẳng, dự án mới của công ty có chút trục trặc về vấn đề đầu tư, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên môi của con gái thì mọi căng thẳng dần dần tan biến hết….

Anh ta đứng từ bên ngoài nhìn vào trong phòng của con gái một lát rồi đi về phòng của mình. Cái cảm giác phải nhìn người phụ nữ giống người đã từng bỏ rơi mình nó không hề dễ dàng. Nó khiến cho tâm trạng của anh ta càng lúc càng tệ.

Mặc dù như thế nhưng anh ta vẫn phải gọi điện cho lan đến phòng mình, công việc bắt đầu thì cũng là lúc những quy tắc phải được đặt ra, để phòng tránh những rắc rối có thể xảy ra sau này.

Cảm thấy Gọi điện có chút bất tiện nên anh ta nhắn tin…

– cô qua phòng tôi một lát…

Lan đang dạy bé Bông học bài thì nhận được tin nhắn ấy, cô nhắn tin trả lời.

– tôi đâu có biết anh ở phòng nào đâu mà tới.

– bây giờ cô bước chân ra cửa, xoay người về phía tay phải rồi bước 5 bước. Thấy cánh cửa màu nâu thì dừng lại, đó chính là phòng của tôi.

Lan chưa từng thấy ai ngớ ngẩn tới như thế, bên cạnh thì cứ nói là bên cạnh đi, lòng vòng như thế để làm gì??

Lan nói với bé Bông.

– con học bài đi nha, mẹ đi ra ngoài một lát.

Bàn tay con bé bất giác níu chặt cánh tay Lan, có lẽ nó sợ Lan sẽ bỏ đi, sẽ không ở lại đây nữa. Lan nhìn nó, cô muốn để con bé nhìn thấy yêu thương chân thành từ cô, để con bé thôi lo sợ.

– mẹ đi một lát thôi….

– mẹ hứa nhé…

Con bé đưa ngón tay út ra, Lan cười rồi cũng móc ngón tay út của mình vào tay con bé.

– mẹ hứa mà.

tâm trạng khi ở trong phòng của Bé Bông và khi đứng trước cửa phòng của Dũng nó hoàn toàn trái ngược. Có thể xem như thiên đường với địa ngục…

– tôi vào có được không?

– vào đi….

Cái giọng nói lạnh lẽo của anh ta khiến cho Lan chẳng có cách nào ưa nổi, kiểu như anh ta là cả thế giới còn những người xung quanh chỉ là ngọn cỏ bé nhỏ yếu ớt.

Lan Mở cửa bước vào, anh ta ngồi xoay lưng về phía cửa, sao cái cảm giác cứ hồi hộp giống như lần đầu tiên cô đi phỏng vấn xin việc vậy?

– anh có chuyện gì muốn nói với tôi thì nói mau đi, Bé Bông đang đợi tôi….

Dũng xoay ghế lại đối diện với Lan.

– Nếu bận rộn quá thì không cần ở lại lâu. Hợp đồng ở trên bàn Cô cứ đem về phòng nghiên cứu cũng được…

Lan cầm theo bản hợp đồng định đi ra ngoài thì chợt nhớ tới một chuyện, cô quay lại nói với Dũng.

– tôi chỉ có thể làm vào ban ngày, buổi tối tôi phải về nhà với bố….

– chuyện đó là không được…

– tôi không thể để bố ở nhà một mình được, anh hiểu không?

– có người mẹ nào bỏ rơi con mình vào buổi tối không? Cô nhận công việc trở thành mẹ người khác thì cũng phải có trách nhiệm chứ? Đúng không???

Lan nói với Dũng một cách dứt khoát không hề do dự..

– vậy thì tôi sẽ không làm công việc này nữa. Trên đời này ngoại trừ bố tôi ra thì không có bất cứ ai yêu thương tôi cả, Tôi sẽ không bao giờ để ông ấy một mình….

Lan còn chưa bước chân ra tới cửa thì đã nghe anh ta nói…

– một là cô chấp nhận ít chăm sóc ông ấy vài năm để ông ấy có cuộc sống an nhàn tuổi già sau này. Hai là cô quay về đó chăm sóc ông ấy thường xuyên nhưng rồi sẽ để lại cho ông ấy cuộc sống khốn khó. Cô có quyền lựa chọn…

Điều khó khăn đối với Lan thực chất không phải là bố cô không thể chăm sóc cho bản thân mình. Mà cô không có lý do nào để nói với bố về công việc này, cũng chẳng biết phải nói thế nào để cho bố hiểu…

– tôi có thể chấp nhận để con gái tôi trở thành cháu ngoại của bố cô. Nếu như cô muốn thì tôi sẽ đến nói chuyện với ông ấy….

Những lời mà anh đã nói ra khiến cho Lan có cảm giác Tất cả mọi thứ trên đời này anh ra đều có thể giải quyết một cách dễ dàng, Đó cũng là lý do khiến cho lan đồng ý để Dũng về nhà cô nói chuyện với bố.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN