Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Chương 138: Nếu gặp lại, chỉ là kẻ qua đường
Hoắc Doãn Văn kinh hãi nhìn cô, anh nhất định không tưởng được cô sẽ nói ra những lời như thế!
Nếu như không phải trước khi gặp anh, cô soi gương luyện tập nhiều lần, cô cũng không tin mình sẽ thốt ra những lời hám lợi đấy! Cô thậm chí biết, sắc mặt của mình sẽ như thế nào!
“Em có thể cho anh thêm một ít thời gian được không? Nhanh thì hai năm, chậm thì bốn năm!”
“Thật xin lỗi, tôi không đủ kiên nhẫn chờ anh, hơn nữa tôi cũng không muốn làm kẻ thứ ba trong miệng người khác. Loại trò chơi vụng trộm này, tôi chơi đã đủ rồi!” Nói xong, cô lần nữa mở rộng cửa phòng ra, một cỗ không khí lành lạnh đánh úp lại, càng làm cho cô tỉnh táo không ít.”Hoắc tổng, xin mời, bạn cùng phòng của tôi sắp quay lại rồi, gặp anh ở đây rất bất tiện!”
“Thật, không thể chờ anh thêm một chút sao?” Giọng nói của anh hằn nét đau đớn !
Nhan Như Y muốn bật khóc, cô thật rất may mắn thế nhưng yêu được người đàn ông ưu tú, anh chăm sóc cô rất cẩn thận. Thật rất may mắn biết anh một lần trong đời. Cô thở lên một hơi.”Lần sau gặp mặt, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường!”
Hoắc Doãn Văn nhìn chằm chằm cô, bởi mệt mỏi kèm theo đau đớn mà đôi mắt ửng hồng.”Vậy anh hi vọng. . . . . . Chúng ta tạm thời không nên gặp nhau, bởi vì anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng làm bạn bình thường với em!” Nói xong, anh đi mất!
Nhan Như Y không dám nhìn bóng lưng rời đi của anh, cô sợ mình sẽ khống chế không được xông lên phía trước ôm lấy anh, cô cũng vội quay người đi, đem hết sức lực đóng mạnh cửa lại!
Sau, cô không thể tiếp tục nhẫn nại, vọt vào trong phòng khóc lớn lên!
Không phải bởi vì mình đau lòng, mà bởi vì anh. Cô không muốn tổn thương anh, mới rời anh mà đi, nhưng cô cuối cùng vẫn làm anh thương tổn!
Cô không muốn nhìn thấy nhất chính là bộ dạng khổ sở của anh.”Em hiểu biết rõ hôm nay lời nói của em nhất định làm anh bị tổn thương, nhưng nếu như em không làm như vậy, em sẽ liên lụy anh cả đời, cả đời này anh cũng sẽ không vui vẻ! Đau dài không bằng đau ngắn đi!”
Nhan Như Y vùi mặt mình vào trong gối, thầm thì với chính mình.
Thật ra, cô chỉ là một cô gái vô cùng bình thường anh, anh mất cô, nhất định sẽ gặp được hàng ngàn hàng vạn cô gái khác, hơn hẳn cô, nhưng Sở tiểu thư chỉ có một, anh thật sự không nên mất đi, cũng không thể bỏ lỡ!
“Có lẽ. . . . . . Đợi đến khi anh và Sở tiểu thư kết hôn, về sau, anh sẽ càng thêm thích cô ấy, cô ấy là cô gái tốt. . . . . .”
Lời thì thầm của cô cực kỳ bi thương, từ trong gối buồn buồn truyền ra!
Nước mắt tựa như biển rộng không bờ, không ngừng chảy ra, rất nhiều, rất nóng, rất nhanh liền làm ướt gối –
Nhan Như Y không biết mình khóc bao lâu, chỉ biết mình sau lại ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, cô mới tỉnh lại, đã gần mười một giờ.
Thời điểm Kha Văn thấy cô, Nhan Như Y thật vô cùng nhếch nhác, cặp mắt đỏ bừng, mí mắt sưng tấy, gương mặt lộ ra đau thương!
Thấy bạn tốt như vậy,không cần hỏi, cũng biết cô xảy ra chuyện gì. “Có lời gì muốn nói cùng tớ không?”
Nhan Như Y lắc đầu một cái, tất cả mọi chuyện đâu phải như chuyện với Giản Đan Minh, trong lòng khổ sở cho dù nói ra, khổ sở vẫn còn tồn tại mãi trong tim!
“Vậy tớ đây làm bạn với cậu chỉ để làm cảnh thôi sao?” Kha Văn tức giận nói một câu.
Nhan Như Y tìm niềm vui trong đau khổ cười cười.
Ẩn thư gốc
—–
*************
Lần này, Hoắc Doãn Văn cũng không làm khó cô, đồng ý cho cô thôi việc, cũng đem 14 vạn trả lại cho cô! Cô trở lại Hằng Viễn nhận lại tiền, đa đã đi khỏi công ty. Cô cũng không thể nhìn thấy anh, dù chỉ một cái bóng thoáng qua.
Mùa thu ở B thị thật ngắn ngủi, nhát mắt một cái liền vào mùa đông! Đây cũng là mùa đông lạnh lẽo nhất Nhan Như Y trải qua, tim thật thê lương!
Vì hoàn toàn cắt đứt liên lạc cùng anh, cô tìm công việc tại một trung tâm ngoại ngữ. Nghề giáo viên vốn cô không nguyện ý theo đuổi nhưng cô cũng cần ăn để sống.
Chỉ cần bận rộn vì những công việc vụn vặt, cô sẽ không còn thời gian suy nghĩ, hoặc nhớ anh.
Hoắc Doãn Văn vẫn là người nói được làm được, vẫn không xuất hiện, dù một chốc trên bất cứ con đường nào cô đi qua!
Chỉ là, anh không quên cô, vẫn lẳng lặng chăm sóc cô.
Những khắc cuối cùng của năm cũ, bão tuyết hoành hành phần lớn vùng phía Nam, rất nhiều chuyến bay đến trễ, nhiều hành khách bị ách lại sân bay, chờ bay tiếp. Trong đại sảnh, Nhan Như Y không khỏi cảm thán, lần đầu tiên cô đi máy bay lại gặp phải loại chuyện như vậy!
“Chị, chuyến bay của chị lúc nào có thể khởi hành? Còn mấy phút nữa là giao thừa rồi!”
Tiểu Phi đã về nhà trước, nóng lòng lại lo lắng hỏi thăm trong điện thoại.
Bên đầu kia của điện thoại, cô nghe lẻ tẻ tiếng pháo, khiến cô ngửi thấy tư vị chuẩn bị lễ mừng năm mới trong nhà. Một mình ở trong một đám đông xa lạ, cô chợt kích động muốn khóc, cô thật sự rất muốn về nhà, từ mùa thu, cô liền muốn về nhà, nhào vào lồng ngực ấm áp của ba để tìm sự an ủi.
Mong lâu như vậy, mắt thấy sắp về nhà, nhưng máy bay lại không thể bay. Thật sự nếu không bay, cô sợ rằng cô cô linh linh đón năm mới nơi đất khách!
Cúp điện thoại, cô ngồi tại chỗ, không nhịn được nghĩ đến Hoắc Doãn Văn. Trong quá khứ, thời điểm cô khó khăn nhất, cô luôn xuất hiện đúng lúc. Suốt một ngày này lang thang trong sân bay, cô không ít lần quay đầu lại, nghĩ rằng sẽ thấy anh đứng ngay phía sau!
Cho dù là xa xa, có thể nhìn thấy anh cũng rất tốt!
Nhưng mỗi một lần, cô ngắm nhìn bốn phía, đều gặt lấy thất vọng, thất vọng rồi cảm thấy may mắn, như vậy cũng tốt, chuyện cũng sẽ không quá phức tạp!
Một ngày chưa ăn cơm, cô thật sự rất đói, nhưng đồ ăn trong sân bay quá đắt, cô mỗi lần nhìn qua, đều kích động và bỏ đi!
Đang khi cô đói bụng nhất, một bánh bao cùng một cai nước suối xuất hiện trước mắt cô!
Người nào?
Cô cúi đầu, trái tim khẽ đập rộn ràng vui mừng, cô cho là Hoắc Doãn Văn. Hưng phấn, cô ngẩng đầu lên –
Hoắc….
“Cao Hải!” Nhan Như Y gọi tên anh, có chút thất vọng!
Cao Hải nhét đồ ăn vào tay cô, đứng bên cạnh cô, người chung quanh ngồi đứng rất nhiều, một chỗ ngồi nhỏ cũng không có. “Không phải anh thì là ai? Ai còn có thể quan tâm em như vậy?”
Nhan Như Y cầm đồ ăn, rất cảm động. “Cảm ơn anh!”
“Ăn đi, em chắc nhiều giờ không có ăn gì, đúng không?”
“Dạ!”
“Bằng không, em đừng về nữa, năm nay ở lại về nhà anh ăn Tết!”
“Không, chờ một chút!” Cô lắc đầu một cái, hiện tại cô chỉ muốn về nhà, chỉ muốn về nhà!
Đang lúc ấy, có chuyến bay đi Thành Đô chuẩn bị khởi hành, phía trước, không ít người vội vàng kéo hành lý, lên máy bay, âm thanh xao động khắp sân bay!
“Em xem một chút, có phải chuyến bay của em không?” Cao Hải hỏi to.
Nhan Như Y thất vọng lắc đầu một cái. “Không phải, chuyến của em còn chưa bay. Theo suy đoán của em, chắc phải đứng chờ đến sáng sớm mai, sáng mồng hai mới có thể đến nhà!” Nhà cô không phải ở ngay Thành Đô, mà còn phải đi về huyện thành, máy bay hạ cánh còn phải ngồi xe đò về nhà!
Nếu như bây giờ có thể bay đi, sáng sớm ngày mai cô đón xe, buổi chiều là có thể về đến nhà đấy!
Cao Hải không ngừng gọi điện thoại, hy vọng có thể tìm được người nào đó làm việc ở sân bay, nghĩ được một biện pháp nào đấy, nhưng dù sao vào thời điểm quá gấp gáp này nói thế nào cũng bó tay!
Không tìm được cách nào. Cô thất vọng, thấy vọng muốn bật khóc òa.
Vào phút cô không nghĩ đến, Phụ tá Triệu thế nhưng đã xuất hiện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!