Bán Dực - Chương 5: Công nguyên 19XX: Khát yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Bán Dực


Chương 5: Công nguyên 19XX: Khát yêu


Tôi ở trong phòng cả ngày lẫn đêm, đàn guitar suốt ba ngày liền. Ngón tay như bị phá, đau đớn, lại có khoái cảm.

Sáng sớm ngày thứ tư, tôi im lặng rời giường, đem tất cả quần áo thu thập lại. Mặc chiếc quần trắng mua ba năm trước, cầm theo tấm ảnh chụp chung đi tìm Cố Mạc Tu.

Đi ngang qua cửa phòng Liên Thực, tôi nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ.

Tâm tình tôi thật tốt, gõ cửa phòng bà ta, nâng cao giọng nói: “Mẹ, âm thanh của người đàn ông cùng với mẹ có hơi nhỏ đó. Đừng để sáng sớm đã khiến tôi phát buồn nôn.”

Bên trong liền im lặng, truyền đến giọng nói của người đàn ông vội vàng giải thích.

Tôi châm chọc cười cười, nhanh chóng chạy về phía nhà ga.

Tôi nghĩ muốn nói cho Cố Mạc Tu: “Kỳ thực nhiều năm như vậy, em luôn nhớ đến anh. Em vẫn luôn nhớ đến lời thề anh dành cho em. Em không hận anh. Anh trai.”

Thế nhưng, hy vọng của tôi rất nhanh lại bị chôn vùi. Cửa nhà của Cố Mạc Tu đã bị khóa.

Chủ cho thuê nhà đi tới hỏi tôi: “Cháu chắc là em của cậu sinh viên này?”

Tôi gật gật đầu.

Ông đưa cho tôi một phong thư: “Nó nhờ ông, nếu có một cô gái đến tìm nó, liền đem thứ này giao cho người đó.”

Tôi mở lá thư ra, chữ viết sạch sẽ của Cố Mạc Tu đập vào tầm mắt:

Tiểu Lạc, anh trai đi đến thành phố M. Anh luôn đến đó đọc sách. Thật xin lỗi, anh lại lỡ mất ước định với em.”

Công ty của ba chuyển đến thành phố S, nếu em muốn gặp ông, địa chỉ viết ở mặt trái bức thư.

Anh rất nhanh sẽ trở về.

Nếu em có việc cần tìm anh, hãy gọi điện cho anh.

Điện thoại của anh là 139XXXXXXXX.

Tiểu Lạc, em đừng nên tức giận có được không?

Anh trai.

Cố Mạc Tu.

Một câu tôi cũng không nói, đem lá thư vo lại, lời nói khô khốc, mắng một tiếng: “Cố Mạc Tu, anh đúng là… ngu hơn con chó.” Sau đó xoay người rời khỏi cửa, lưu lại chủ thuê nhà đang trợn mắt há mồm.

Tôi đi trên đường không có mục đích.

Đột nhiên lại không biết đi đến nơi nào.

Thành phố này tuy rằng lớn, nhưng không có chỗ cho tôi dung thân.

Phòng của Liên Thực cũng rất lớn, nhưng không khí bên trong lại thật dơ bẩn.

Một chút tôi cũng không muốn trở về.

Cô bạn Biện Nghê gọi điện tới.

“Liên Lạc, bà thật đúng là đứa nhóc chết tiệt, mấy ngày nay chết ở nơi nào rồi?”

Tôi châm một điếu thuốc, dựa lên góc tường không có ánh mặt trời chiếu vào: “Ở nhà ngủ.”

“Đừng nói với tôi, bà ở nhà ngủ ba ngày lận.”

“Ừm, đúng là như vậy đấy.”

Biện Nghê thở dài một hơi, âm thanh liền mềm nhũn: “Mau đến trường học đi. Lão Ngô đang phát hỏa, nói rằng nếu bà không đến sẽ khai trừ bà luôn.”

“Không sao cả.”

“Liên Lạc, tôi ra lệnh cho bà đúng 20 phút nữa có mặt tại trường học. Nếu không chúng ta tuyệt giao.”

Không đợi tôi trả lời, Biện Nghê liền gác máy.

Tôi cười cười, tiếp tục hút thuốc.

Hút được nửa điếu, đột nhiên cảm thấy phiền toái không chịu nổi, dập tắt nó, bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến trường học.

Biện Nghê nhìn thấy tôi, cười đắc ý. Xoa đầu tôi: “Quả nhiên là một đứa trẻ ngoan. Nhìn xem, thật biết nghe lời người chị là tôi đây.”

Tôi không để ý tới cô ấy, hướng về chỗ ngồi cạnh mọi người.

Con Vịt thoáng thấy tôi, liền cười: “Vết thương không sao chứ?”

Tôi lắc đầu: “Ông xem bộ dáng tôi giống người có bệnh sao?”

“Copy không có việc gì, Quang Đầu đang trong bệnh viện chăm sóc anh ta.”

Dừng lại một chút, rồi lại hung tợn nói: “Mấy người kia xuống tay thật đúng là ngoan độc.”

Tôi cười cười, vẫy tay về phía Biện Nghê: “Cho mình mượn quyển sách.”

Cô ấy ném về phía tôi, thấy tay tôi đang chỉ, lại đứng lên hô to gọi nhỏ: “Liên Lạc, có phải bà bị tra tấn không? Ngón tay sao lại thế này.”

Tôi cúi đầu nhìn, mười ngón tay, che kín miệng vết thương nhỏ bé.

“Không có việc gì, luyện đàn thôi.”

Cô ấy đi tới, bắt lấy tay tôi, nhìn hồi lâu, thở dài: “Liên Lạc, sao bà lại tự đi ngược mình.”

Tôi cười cười, không nói.

“Có phải bà đã xảy ra chuyện gì không?”

Tôi dùng sách gõ lên đầu cô: “Bà thật biết nghĩ nhiều, làm sao có chuyện gì được.”

Con Vịt kinh hãi, ngạc nhiên kêu to: “Hoa sen nhỏ, bà như thế này là tự ngược đãi bản thân, biết không?”

“Tôi nói, ông có thể đừng kêu lớn tiếng như vậy không? Nghe ghê quá.” Tôi hướng về phía anh ta nện một quyền.

Mấy người đang ầm ĩ vui đùa, có người ở bên ngoài kêu: “Liên Lạc, chủ nhiệm lớp tìm.”

Biện Nghê vô hạn đồng tình nhìn tôi: “Bà xong đời rồi.”

Con Vịt làm động tác cố lên: “Hoa sen nhỏ, chúc bà trở về an toàn.”

Tôi tức giận trừng mắt liếc bọn họ một cái: “Lũ bạn xấu!”

Trong văn phòng, lão Ngô rung đùi đắc ý lớn tiếng giáo huấn tôi. Cuối cùng còn thêm một câu: “Học âm nhạc không có chút tiền đồ nào. Vẫn nên học tập tốt để lên đại học mới là đúng đắn nhất.”

Tôi vội vàng gật đầu: “Thầy, em sai lầm rồi. Về sau không bao giờ trốn tiết nữa, em sẽ không học nhạc.”

Lời nói của ông thấm thía mang theo thở dài: “Mau trở về đi, đem bài vở mấy ngày nay ôn tập lại, hai ngày sau có buổi xét duyệt đấy.”

Tôi đáp ứng ông thầy cho có lệ, nhanh chóng đi ra.

Cuộc sống ngày càng giống một đầm nước phẳng lặng. Tôi ngâm ở bên trong, sẽ hư thối.

Lâm Tiểu Nhã ở sau lưng gọi tôi: “Liên Lạc!”

Tôi quay đầu, nhìn về phía cô ta, nói với giọng lưu manh: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Lâm mỹ nữ.”

Sắc mặt của cô ta ngày càng khó coi: “Cô không sao chứ?”

Tôi mở rộng hai tay, đi lại một vòng, oai phong mà nói: “Rất tốt!”

Cô ta cười, diện mạo thật đúng là thánh thiện, thuần khiết.

“Không có việc gì là tốt rồi.”

Tôi nói: “Cô đừng có giả bộ. Cái bộ mặt gái điếm, tôi nhìn vào chỉ muốn nôn.”

Cô ta nắm chặt tay, đang chuẩn bị cãi lại, phía sau truyền đến giọng nói của lão Ngô: “Sao còn chưa đi?”

Tôi cao hứng phất tay về phía ông thầy: “Bây giờ em về ngay đây. Hẹn gặp lại thầy.”

Quang Đầu một tuần sau ra viện.

Vừa nhìn thấy tôi, câu đầu tiên anh ta nói chính là: “Tiểu Lạc, tôi phải xử thằng đó.”

Tôi gật gật đầu: “Tôi không có ý kiến, nhưng trước khi xử mấy tên đó, giúp tôi làm một việc đã.”

“Chuyện gì bà cứ việc nói thẳng, chúng ta là bạn bè, việc gì phải nhắc đến hai chữ ‘giúp đỡ’ này.”

Tôi chỉ chỉ vào vẻ mặt đang tươi cười thật thoải mái phía đằng xa của Lâm Tiểu Nhã, âm thanh lạnh lùng nói: “Giúp tôi tìm vài thằng đàn ông đến cưỡng hiếp cô ta.”

Sắc mặt Con Vịt có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”

Tôi căn bản không cần lo lắng hậu quả khi làm ra chuyện này.

Ba của Con Vịt rất có quyền lực trong thành phố S, là cục trưởng cục cảnh sát.

Thế giới này không phải là như vậy sao? Kẻ có tiền thì thắng thế, kẻ nghèo hèn thì yếu thế.

Copy cảm thán: “Con gái có thù tâm lý thật đáng sợ, tôi nghĩ mình nên đi làm gay thì hơn.”

Tôi cười cười: “Đúng vậy, tôi đây cái gì cũng không có hứng thú, ghét liền mang thù.”

Tôi cùng Lâm Tiểu Nhã có ân oán gì, không phải chỉ một hai câu là có thể nói hết.

Có thể nói chính là, đứa con gái kia chơi tôi trước.

Tôi vừa vào trường trung học thì người bạn đầu tiên của tôi, chính là cô ta.

Khi đó, tôi đang bị vài nữ sinh trung học vây quanh ẩu đả. Lâm Tiểu Nhã đi qua thấy được, kéo họ ra.

Cô ta trấn an tôi, biểu tình thật ôn nhu: “Không phải sợ, mình quen biết họ. Mình sẽ ra nói chuyện, đảm bảo về sau sẽ không tiếp tục đến làm phiền bạn nữa.”

Từ đó về sau, cô ta liền thường xuyên tới tìm tôi, nghe tôi giảng bài thì chê cười, cùng tôi ăn cơm. Tan học cũng sẽ cùng nhau về nhà.

Lúc ấy, tôi cũng không thích cô ta lắm. Tất cả mọi chuyện, đều là tự cô ta chủ động trước.

Thế nhưng, mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục mà phát triển. Tại thời gian thích hợp, cái danh từ được nhắc tới, chính là ‘cơ hội’.

Buổi sáng hôm ấy, dạ dày tôi đột nhiên đau dữ dội. Tôi liền xin phép thầy trở về nhà.

Liên Thực như tôi dự đoán không có ở nhà.

Tôi cuộn mình trên giường, ôm cái bụng mà run rẩy, nghĩ đến những điều thật hạnh phúc.

Lúc sau, Lâm Tiểu Nhã đến. Cô ta mặc áo sơ mi trắng, quần cũng trắng, một mái tóc dài mềm mại phiêu dật. Trên mặt treo đầy sự ôn nhu cùng lo lắng. Trong nháy mắt, tôi mơ hồ thấy được bóng dáng Cố Mạc Tu.

Cô ta đưa đến thật nhiều rau xanh, các loại thuốc chữa dạ dày, hơn nữa còn không ngại phiền toái nói cho tôi nghe, loại thuốc này nên uống khi nào, loại nào không thể kết hợp cùng nhau. Vẻ mặt cô ta lúc ấy thật nghiêm túc, chóp mũi thấm một ít mồ hôi.

Tôi cảm động.

Tôi nắm lấy tay cô ta, vội vàng nói: “Lâm Tiểu Nhã, cậu có thể làm bạn của tôi không?”

Cô ta sửng sốt, một lát sau, tràn ra nụ cười sáng lạn: “Mình chờ cậu nói câu này đã lâu lắm rồi.”

Chúng tôi thành bạn bè tốt nhất của nhau. Giống như một cặp song sinh, đi đâu cũng là hai người cùng đi.

Tôi sinh trước cô ta hai tháng, cho nên, cô ta gọi tôi một tiếng ‘Chị’ thật ngọt ngào.

Ngoại trừ Cố Mạc Tu, tôi chưa bao giờ cảm nhận được sự coi trọng từ người khác.

Lâm Tiểu Nhã tốt với tôi lắm, thoạt nhìn cô ta rất để ý đến tôi.

Cô ta nói cho tôi nghe rất nhiều về bí mật của mình. Trong đó có một chuyện: Cô ta đã không còn trong trắng nữa.

Cô ta vì chuyện này mà khổ sở đã lâu, cô ta không ngừng nói với tôi: “Chị, em cảm thấy mình thật không xứng làm bạn của chị. Em đã không còn trong trắng nữa rồi.”

Dù thế nào, tôi cũng an ủi không được cô ta. Vì thế, tôi nói với cô ta: “Chị cũng không còn. Hơn nữa, chị từng có thai hai lần. Cho nên, em không cần tự ti. Chúng ta đều đang đứng chung một con đường không có lối thoát rồi.”

Lâm Tiểu Nhã cười, cô ta ôn tồn nói: “Chị, chúng ta thật sự là đồng bệnh tương liên.”

Tôi đối xử rất tốt với cô ta. Những khi chúng tôi cùng đi dạo phố với nhau, tôi sẽ dùng tiền tiêu vặt mua thứ này mua thứ kia cho cô ta. Chỉ cần cô ta ngắm nhìn một vật gì đó, tôi liền lập tức mua ngay.

Mỗi lần như thế, cô ta sẽ tươi cười, ngọt ngào nói với tôi: “Chị thật tốt với em.”

Cho nên, khi còn trẻ, tôi vẫn cố chấp cho rằng, mua này mua nọ cho cô ta, chính là biểu hiện mình tốt với cô ta.

Chúng tôi ở cùng nhau một năm rất hòa thuận. Nếu không phải có chuyện xảy ra, tôi nghĩ không biết chừng mình sẽ biến thành một khối thủy tinh trong suốt mất.

Trong nhà Lâm Tiểu Nhã có việc, không tới trường học. Sau khi tan học, tôi trở về nhà một mình.

Phía trước có vài nữ sinh đang vui đùa ầm ĩ.

Tôi nhận ra lũ nữ sinh đó chính là bọn ngày xưa ẩu đả với mình.

Đang muốn quay đi đường khác, lại nghe thấy mấy câu.

“Mày nghe Tiểu Nhã nói không? Con nhỏ Liên Lạc kia đúng là đứa vừa ngu vừa ngốc.”

“Con nhỏ Tiểu Nhã kia cũng thật cay độc, liếc một cái liền nhận ra cái con ngu kia có tiền, hơn nữa còn tốt bụng mà lợi dụng.”

“Hừ… Chỉ khổ cho chúng ta lúc trước diễn trò, con nhỏ thật keo kiệt, tuyệt đối không chia cho chúng ta, toàn bộ một mình độc chiếm.”

Tôi hy vọng mình tốt nhất nên làm một kẻ điếc.

Như vậy, tôi có thể chết chìm trong những lời nói dối ngọt ngào của Lâm Tiểu Nhã. Cái gì cũng sẽ không biết.

Lâm Tiểu Nhã hôm sau đến trường học, vẫn như cũ ngọt ngào gọi tôi một tiếng ‘Chị’, còn nói với tôi, cô ta đang kết một cái váy hồng khá thục nữ.

Tôi cười cười, đẩy cô ta ra: “Lâm Tiểu Nhã, cô rốt cuộc là hạng người gì, tôi không cần biết.”

Sắc mặt của cô ta đột nhiên liền thay đổi, giận dữ chỉa tay vào mặt tôi, hỏi: “Chị, em với chị quen nhau lâu như vậy, chị còn không biết em là người như thế nào sao?”

Tôi lắc đầu: “Lòng người khó dò.”

Cô ta liền khóc chạy ra ngoài.

Tôi suy nghĩ, có phải tôi đã làm sai chuyện gì? Cho nên, tôi cùng cô ta một lần nữa nói cho rõ ràng, bao gồm chuyện nghe được trên đường, tất cả đều đem nói cho cô ta.

Lúc ấy biểu tình của Lâm Tiểu Nhã thật cổ quái. Cô ta nhìn tôi nửa ngày, lạnh lùng nói: “Chị suy nghĩ nhiều rồi.”

Buổi chiều tôi tới trường lần nữa, sự tình bắt đầu lẫn lộn đầu đuôi.

Lâm Tiểu Nhã nhìn tôi kêu lên, khóc lóc hỏi tôi: “Liên Lạc, vì sao chị đem bí mật của tôi nói ra? Chẳng lẽ chị muốn tất cả mọi người đều biết tôi từng bị đàn ông cưỡng bức sao?”

Tôi mơ hồ mà nhìn cô ta.

Cô ta nói: “Tôi hỏi mấy nữ sinh kia, họ căn bản không nói bất kỳ điều gì. Căn bản chính là chị bịa chuyện phải không?”

Tôi lắc đầu. Tôi không biết cô ta đang nói cái gì.

Cô ta bám vào lan can mà khóc, bờ vai thoạt nhìn thật nhu nhược.

Tôi định chạy đến, cuối cùng vẫn lùi trở về.

Tôi không để ý đến cô ta, trở lại bàn và ngồi xuống.

Một lát sau, lúc đầu trong lớp còn ầm ầm, đột nhiên yên tĩnh lại. Lâm Tiểu Nhã đứng trước bàn tôi ngồi, cầm trên tay một quyển sách. Vẻ mặt cô ta rất lạnh, cũng thật ủy khuất. Cô ta dùng quyển sách kia hung hăng quăng vào mặt tôi: “Liên Lạc, lúc trước tôi coi cô là chị, cho nên, tôi dùng quyển sách này đánh cô, mà không phải lấy tay. Như vậy đã là cho cô mặt mũi lắm rồi.”

Tôi bị cái tát bất ngờ làm bừng tỉnh.

Cực kỳ hoang đường!

Tôi nhìn cô ta cười cười: “Đa tạ cô cho tôi chút mặt mũi.”

Cô ta thấy tôi phản ứng như vậy, càng thêm tức giận, chỉa tay vào chóp mũi tôi kêu to: “Liên Lạc, cô sẽ hối hận!”

Rốt cuộc tôi đã biết, thì ra trên thế giới này, thật sự có rất nhiều chuyện lẫn lộn đầu đuôi như thế. Lâm Tiểu Nhã sắp xếp chuyện này hoàn mỹ đến cực hạn.

Trường học bắt đầu có đủ loại lời đồn đại.

Liên Lạc hai lần phá thai.

Mẹ Liên Lạc chính là gái điếm.

Cái miệng Liên Lạc thật bẩn thỉu.

Sau lần bị Lâm Tiểu Nhã ức hiếp, vượt qua bao nhiêu năm.

Về sau, thật không khéo, tôi tiếp tục cùng cô ta học chung một trường, hơn nữa còn cùng lớp.

Nếu không phải cô ta tìm người đến cưỡng hiếp tôi, tôi nghĩ, tôi sẽ vẫn chỉ là một con đà điểu xuống dốc.

Diện mạo của tôi rất giống Cố Kỳ Ngôn. Mặt mũi sáng sủa, vóc dáng cao gầy.

Trong trường, người ta nói: “Cao nhất là Liên Lạc, là đệ nhất mỹ nữ trong trường.”

Cho nên, rất tự nhiên, Lâm Tiểu Nhã thích nam sinh nào, toàn bộ đều thích tôi.

Trước một đêm khi sự kiện kia xảy ra, có người đưa cho tôi một tờ giấy: “Liên Lạc, nếu cô không tới, tôi vĩnh viễn sẽ không thể đứng dậy được.”

Tôi không đem nội dung đó để vào lòng.

Ngày hôm sau, lúc tan học, trên đường về nhà, đi qua con hẻm nhỏ tối tăm, tôi gặp hai gã đàn ông.

Mọi chuyện, cứ như vậy chấm dứt. Tôi nằm trên nền đá lát dơ bẩn, vượt qua một niên đại đồng trinh.

Lần đó, tôi ở bên ngoài, đợi đến khuya mới trở về.

Tôi sẽ không ngu xuẩn đi báo công an. Tôi không muốn để Liên Thực cười nhạo.

Tôi bắt đầu hoàn toàn điên cuồng.

Chiến tranh giữa tôi và cô ta chính thức bắt đầu. Trận chiến này, diễn ra trong ba năm.

Thế nhưng, hiện tại cô ta đã thua.

Tôi dùng thủ đoạn ngày xưa của cô ta, nói cho cô ta biết, dục vọng, muốn học cũng nên có chừng có mực.

Ba ngày sau, tôi thấy Lâm Tiểu Nhã khập khiễng đi tới trường học.

Mặt cô ta có chút sưng đỏ. Tư thế đi rất kỳ quái. Tôi cùng bọn Con Vịt đều hiểu trong lòng, nhưng không có cười ra mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN