Bán Dực - Chương 18: Sao băng xoẹt qua trong chớp mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Bán Dực


Chương 18: Sao băng xoẹt qua trong chớp mắt


Cố Mạc Tu là tình yêu của tôi, đứng trong đám đông ngoài kia, một người tĩnh lặng, mái tóc vàng mềm mại rơi xuống, ánh mắt trong trẻo, ngẫu nhiên có chút cay đắng, hơi thở sạch sẽ ôn hòa, ngay cả tóc cũng có hương vị của ánh mặt trời.

Chỉ cần nghĩ lại, trong đầu liền tràn đầy hương thơm.

Rất nhiều năm sau, tôi thường xuyên đứng một mình trên vỉa hè, nhìn đèn xanh đèn đỏ rõ ràng bị phá hủy. Biển người mênh mông, vẫn luôn hy vọng anh có thể đứng ở phía đối diện mỉm cười với tôi.

Tôi và Cố Mạc Tu hoàn toàn ruồng bỏ gia đình này. Từ đó chuyển đi.

Khi chúng tôi nói rõ mọi chuyện cho Cố Kỳ Ngôn, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi điều tốt xấu có thể xảy ra. Hiển nhiên, thời điểm bị đuổi ra ngoài, đã tốt đến mức ngoài dự liệu của tôi.

Chỉ là đau lòng cho Cố Mạc Tu, thái dương bị Cố Kỳ Ngôn tức giận mà đập tan, sưng đỏ, hiện đang kết vảy.

Dù sao điều đó có vẻ không hề ảnh hưởng đến hình tượng tuyệt mỹ của anh.

Cố Mạc Tu vẫn sáng lạn như cũ, có thể che đi ánh mặt trời.

Tôi thường xuyên đối diện với bóng lưng anh mà xuất thần.

Có đôi khi, tôi cảm thấy chỉ một giây sau, anh sẽ vụt tan biến như ánh mặt trời đó.

Sau đó tôi liền vội vàng chạy đến ôm lấy anh, nỉ non vào tai anh những thứ vô nghĩa, không ngừng gọi tên của anh.

Chúng tôi ở cùng nhau trong một căn phòng.

Ai cũng không thể biết được chỗ này.

Chúng tôi giống như một cặp tình nhân thực thụ, ăn cơm, ngủ, học tập, sung sướng.

Ngày qua đi vô cùng bình tĩnh, cũng rất hạnh phúc.

Trong một số khía cạnh, chúng tôi luôn duy trì sự im lặng, không ai dám đề cập đến thực tế đau khổ kia.

Ngẫu nhiên tôi vẫn luôn nhớ tới lời nói cùng thần sắc của Cố Kỳ Ngôn lúc đó.

Ngày ấy, sau khi ông ta nghe thấy lời nói của chúng tôi, mặt mũi trắng bệch.

Ông ta ngã ngồi dưới đất, môi run run.

Ông ta chỉ nói ba câu.

“Các người là anh em!”

“Chúng con sẽ tự gánh lấy báo ứng.”

“Các người làm như thế này, sớm hay muộn cũng sẽ xong đời!”

Tuy rằng lúc đó tôi không rõ ý tứ trong lời nói của ông ta, lại âm ỉ cảm thấy bất an.

Hồi tưởng lại nhiều năm trước, trong lúc đó ông ta cùng Liên Thực, thật sự quá mức quỷ dị.

Hỏi Cố Mạc Tu, anh cũng nói không biết.

Tôi liền không hề nghĩ ngợi nhiều, trông nom những thứ rối rắm của bọn bọ làm gì chứ, tôi chỉ muốn im lặng ở cùng một chỗ với Cố Mạc Tu.

Trước khi Thần trừng phạt chúng tôi.

Cố Mạc Tu rất thương tôi. Cái gì cũng đều nghe tôi, trừ một ít thói quen của xấu, ví dụ không ăn cơm, hút thuốc uống rượu, cùng một loại, nếu bị anh nhìn thấy tuyệt đối sẽ bị ngiêm trị.

Mà cái ‘nghiêm trị’ anh gọi, một phần chính là viết kiểm điểm. Hơn nữa yêu cầu phải viết giàu cảm xúc chân thành, nội dung phong phú, thể loại mới mẻ độc đáo, số lượng không được phép ít hơn năm nghìn từ.

Đến lúc sau, tôi đều phải cắn cán bút, ngồi trước bàn không ngừng càu nhàu.

Sau đó anh sẽ dở khóc dở cười đi tới ôm tôi, nói: “Đồ ngốc, để xem về sau em còn muốn nghịch ngợm hay ngoan ngoãn đây!”

Tôi chỉ biết tiếp thu thật tốt, lập tức nhu thuận như mèo, nhào vào lòng anh, dùng sức lắc đầu: “Sẽ không, sẽ không có lần nữa đâu!”

Thế nhưng, giống như tôi là người đã sống lâu ngày trong bóng tối, đến chết cũng không thể thay đổi được tật xấu của mình.

Ví dụ, dù tôi chết cũng sẽ không thể không thương Cố Mạc Tu.

Hạnh phúc, hanh phúc quá, nhưng hạnh phúc này đến quá dễ dàng, không có quá nhiều sóng gió, cho nên tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Liên lạc với Biện Nghê.

Nói tất cả mọi chuyện, cô ấy nghe xong, chỉ còn biết thở dài: “Sớm đã biết hai người sẽ đến nước này mà!”

Tôi hỏi: “Vì sao?”

Cô ấy nói: “Tôi quen biết bà nhiều năm như vậy, ngay cả một chút tính tình của bà cũng không hiểu, tôi còn là Biện Nghê sao?”

Tôi cười cười.

Cô ấy lại hỏi: “Liên Lạc, bà đã chuẩn bị tốt để giác ngộ chưa?”

“Giác ngộ cái gì chứ?”

“Mọi khó khăn cùng đau khổ. Những lời đồn đại bên ngoài, người nhà không hiểu, người bên cạnh khinh thường, bà đều đã chuẩn bị để nghênh đón hết sao?”

Tôi gật đầu.

Biện Nghê dừng một chút, lại nói: “Bởi vì hai người có mối quan hệ đặc biệt, cho nên con đường này nếu so với người bình thường khó đi hơn nhiều. Bà phải đả thông tinh thần, hết sức kiên định. Nếu trong lúc đó hai người không giữ được sự kiên trì, nghĩ rằng sẽ buông tha cho tất cả, chỉ sợ cả hai liền rất dễ dàng xuống địa ngục.”

Tôi sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu: “Tôi cũng biết!”

Cô ấy lại thở dài, cầm tay tôi: “Tôi cũng chỉ có thể ở một bên nhìn bà bước đi. Nếu bà ngã sấp xuống, tôi căn bản không thể đỡ bà đứng dậy được. Bà còn phải cần tự mình đứng lên!”

Tôi cảm kích nhìn cô: “Biện Nghê, cám ơn bà!”

Cô ấy cười cười: “Con nhỏ ngốc, với tôi bà còn nói cảm ơn gì. Cái gì tôi cũng không thể làm giúp bà!”

Tôi nói: “Như vậy đã đủ lắm rồi!”

Thật vậy, có thể nhận được sự tha thứ, quan tâm của người khác, điều đó có giá trị hơn bất cứ thứ gì.

Biện Nghê nghĩ một chút, mở miệng: “Có thời gian qua nhìn Con Vịt một chút.”

Tôi sửng sốt.

Giống như đã thật lâu rồi không nhìn thấy anh ta!

“Bọn Quang Đầu cũng rất nhớ bà. Hỏi tôi nhiều lần xem bà đang ở đâu, còn mắng bà không lương tâm, tại sao không liên hệ với bọn họ!”

Tôi cười cười, gật đầu: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ liên hệ với bọn họ!”

Tạm biệt Biện Nghê, về nhà.

Cố Mạc Tu đang ngồi ở trên ghế sa lon mân mê cái gì đó.

Bờ vai sạch sẽ, hai mắt trong suốt.

Người con trai sạch sẽ mà tôi thích.

Anh có niềm vui của mùa xuân, khuôn mặt trong sạch. Chỉ cần nhìn thấy trong lòng liền dâng lên một trận ưu thương.

Nét tươi cười của anh đều lộ ra sự tĩnh lặng nhàn nhạt, mang theo cô đơn.

Đôi mắt trong suốt nhìn không tới bất kỳ thứ dục vọng gì. Dù không nói vẫn có sự phong độ ung dung.

Quần áo sạch sẽ, nhào vào vòng tay ấy có hương vị nhàn nhạt của nước xả quần áo.

Ngón tay sạch sẽ, chạm vào, lưu giữ thật tốt đẹp.

Ánh mắt sạch sẽ, hai mắt đối diện, tâm ý vừa nhìn liền hiểu ngay.

Nụ cười trong sạch, mỉm cười là lúc đáy lòng như được dòng nước suối róc rách mơn trớn.

Khí chất sạch sẽ, cậu bé tươi cười thật dịu dàng.

Có làn da trắng sáng, mặt mày rõ ràng, ánh mắt trong trẻo, khóe miệng tạo thành vòng cung mỏng đẹp, móng tay cắt tỉa gọn gàng, nhẹ nhàng khoan khoái đơn giản.

Sẽ không hút thuốc, cho nên sẽ có hàm răng trắng đều đặn.

Người con trai sạch sẽ.

Đeo kính mắt, tao nhã.

Nụ cười chân thành thay vì sự nhút nhát.

Trên đường cái không chút do dự cầm lấy tay tôi.

Cũng không dám cúi đầu nhìn tôi.

Anh có tính trẻ con.

Có nhược điểm khắc sâu.

Có một trái tim lương thiện.

Chân thật, đơn thuần gần như ngây thơ.

Cơ thể nhạy cảm mỏng manh, nhưng có sự cương nghị toát ra tự nhiên.

Hô hấp có hơi thở thơm mát.

Tôi lặng lẽ từ sau lưng ôm lấy anh: “Anh trai…”

Anh không bị cái ôm bất ngờ của tôi làm cho giật mình, cực kỳ tự nhiên cười cười: “Đã về rồi!”

Tôi hỏi: “Anh không bị em dọa sao?”

Anh gõ vào trán tôi: “Em vừa tiến đến anh đã cảm nhận thấy hơi thở của em rồi!”

Cái mũi ê ẩm.

Từ lúc bắt đầu đẩy cửa đi vào, tôi luôn luôn nghĩ rằng, nếu quay trở lại như thế này, nhìn không thấy bóng dáng anh, tôi sẽ thế nào đây?

Tôi gần như không thể tưởng tượng nổi.

“Đây là cái gì?” Tôi chỉ vào văn kiện trên mặt bàn.

“Hợp đồng!” Anh cười cười: “Anh muốn đi làm!”

“Đi làm?” Tôi kinh ngạc: “Tại sao lại muốn đi làm chứ?”

Anh cực kỳ cưng chiều dùng cái trán cọ cọ vào trán tôi: “Đồ ngốc, anh trai không đi làm, làm thế nào nuôi được em!”

Tôi chợt bừng tỉnh ngộ ra, vỗ vỗ đầu, ngượng ngùng cười cười: “Em quên mất hiện giờ tiền của chúng ta đã không còn nhiều!”

Anh cười cười, đem tôi ôm vào trong lòng, hôn nhẹ vào khóe môi tôi: “Yên tâm, có anh trai ở đây. Em không cần lo lắng đến những điều đó!”

Hai chúng tôi hôn nhau trong chốc lát, đột nhiên anh chợt nhớ đến cái gì, đưa cho tôi tờ báo.

“Ở đây có một nhạc viện, cuối tháng mười hai sẽ có cuộc thi. Em nên chuẩn bị một chút.” Anh nói.

“Anh có ý tứ gì đó?” Tôi hỏi.

Anh nói: “Em còn nhỏ, không thể không đến trường.”

Tôi cười cười: “Đến trường hay không với em mà nói cũng không quan trọng!”

Anh nhíu mi: “Không được, em phải nghe lời anh, về phương diện âm nhạc em rất có thiên phú, hơn nữa nền tảng cũng tốt, nếu bây giờ buông tha thì thật đáng tiếc!”

Tôi bỏ tay khỏi đầu gối: “Em đã nói rồi, em sẽ không tiếp tục chạm vào âm nhạc!”

Anh nhíu mi càng sâu: “Tại sao?”

“Bởi vì căn bản em không thích âm nhạc!”

“Em nói dối!” Anh tức giận: “Nói rằng không thích âm nhạc gì đó, đều là nói dối, nhiều lần ban đêm anh tỉnh lại, thấy em nhìn tấm áp phích đàn guitar trên tường mà thở dài!”

Bí mật tôi đã bị vỡ vụn, nhất thời có chút hổn hển, đứng lên đi về phía phòng ngủ.

“Em nói không học sẽ không học! Tại sao anh luôn nói mấy thứ vô nghĩa đó với em!”

“Tiểu Lạc…” Anh mãnh liệt đi đến ôm chầm lấy tôi: “Em giận sao?”

“Không có…”

“Em đừng nóng giận được không? Không thi sẽ không thi, chỉ cần em đừng giận anh!” Anh rầu rĩ nói, trong giọng nói mang theo sự cầu xin.

Tôi thở dài, xoay người ôm lấy anh: “Thật xin lỗi, em không nên phát hỏa với anh!”

Anh lắc đầu: “Không có, là anh trai không đúng! Không nên bắt buộc em.”

Tôi nói: “Cho em một chút thời gian suy nghĩ về nó.”

Thì ra Cố Mạc Tu đã trở nên như vậy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

Anh đã từng chiều chuộng tôi, nhưng cũng không cầu toàn như thế này.

Tôi suy nghĩ, tôi lựa chọn con đường này, rốt cuộc là chính xác hay sai lầm.

Thế nhưng tình hình hiện tại đã không thể cho phép tôi có bất kỳ sự xao động nào.

Biện Nghê nói: “Nếu trong lúc đó hai người không giữ được sự kiên trì, chỉ sợ cả hai rất dễ dàng xuống địa ngục.”

Buổi tối, làm tổ trong ngực anh, da thịt dính vào nhau, ấm áp đến tận xương.

Cố Mạc Tu, anh đã từng nghe nói về một nơi gọi là vĩnh cửu chưa?

Tôi thật sự muốn cùng anh sống ở nơi đó.

Giống như một cuộc sống nhuộm màu ánh sáng, có thể cùng anh sống đến thiên trường địa cửu.

Cố Mạc Tu, em không muốn tách ra khỏi anh. Cũng không thể tách rời khỏi anh.

Anh gật đầu: “Tiểu Lạc. Anh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em.”

Cố Mạc Tu bắt đầu đi làm. Bộ dáng chăm chỉ làm cho người xem nhìn vào cảm thấy hài lòng.

Cả ngày tôi nhàm chán, bắt đầu nghiên cứu sách dạy nấu ăn. Hy vọng mỗi ngày tan tầm anh trở về, trong lúc mệt mỏi, có thể ăn được những món ăn mỹ vị do chính tôi làm ra.

Thế nhưng, có vẻ đối với chuyện bếp núc tôi không có thiên phú.

Ngày đầu tiên, toàn bộ món ăn đều cháy thành than.

Ngày hôm sau, bề ngoài có, hương vị thì không thể chịu nổi.

Ngày thứ ba, phòng bếp thiếu chút nữa thì cháy.

Cố Mạc Tu cười tôi: “Xem ra tay em chỉ có thể dùng để gảy đàn guitar.”

Tôi bất mãn: “Bổn tiểu thư chịu làm cơm cho nhà ngươi, đã là một vinh hạnh rất lớn cho nhà ngươi rồi! Ngươi còn ở đằng kia nói năng linh tinh vô trách nhiệm, không sợ bị cắt đầu lưỡi hử?”

Anh cười cười: “Thì là, Liên Lạc đại tiểu thư! Tôi không nói cũng không được. Về sau đồ ăn vẫn nên để tôi làm đi! Cả cái nhà này sẽ bị tiểu thư thiêu trụi mất.”

Tôi lắc đầu: “Không được, mỗi ngày anh đi làm đã rất vất vả rồi, nếu còn để anh lo đến bữa cơm cho em, em sẽ bị sét đánh!”

Anh vội vàng bịt miệng tôi: “Không muốn phải ngủ trên đường cái, phải nghe lời anh!”

Tôi không nói gì nữa.

Một ngày, Cố Mạc Tu đi làm, tôi ở nhà nhàm chán, đột nhiên nhớ tới Con Vịt.

Dường như chúng tôi đã không gặp nhau trong một thời gian dài.

Do dự trong chốc lát, ấn số điện thoại cho anh ta.

Sau một tiếng ‘Bíp’, bên trong truyền đến giọng con trai dễ nghe.

“Ai vậy?”

Tôi im lặng, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

“Là bà sao? Là bà đúng không?” Người trong điện thoại đột nhiên kích động.

Lòng hơi hơi run một cái: “Con Vịt, là tôi đây.”

“Hoa sen nhỏ, bà đó, đích thực không có lương tâm, tôi là bạn cũ, lâu như vậy cũng không có tin tức, rốt cuộc chết ở nơi nào!” Anh ta rống lên.

Tôi cười cười, thì ra là tôi đã nghĩ nhiều.

“Ông đó, cái miệng quạ đen tại sao vẫn không thay đổi được chút nào, không gặp lâu như vậy, cũng không nói được điều gì dễ nghe sao?”

Trong điện thoại là tiếng người thở dốc: “Cho bà mười phút, trở về nơi ngày trước, nếu không xuất hiện, tôi phải đến dỡ nhà bà!” Nói xong sợ tôi đổi ý vội vàng cúp máy.

Tôi lắc đầu, đứa trẻ này, một chút tính tình cũng không thể nào sửa được!

Mặc xong quần áo, để lại tờ giấy nhắn cho Cố Mạc Tu, vội vàng đón một chiếc taxi tiến đến Casablanca.

Con Vịt tên kia nói ra tuyệt đối làm ngay. Tôi không tưởng tượng được nhà Liên Thực bị dỡ ra sẽ như thế nào.

Nói đến Liên Thực, tôi mới nhớ, có vẻ đã một thời gian dài không rõ tin tức của bà. Không biết bà ta đã trở về chưa? Nếu trở về, khẳng định Cố Kỳ Ngôn sẽ hung hăng tra tấn bà ta.

Ngẫm lại chỉ biết lắc đầu thở dài, bà ta cũng chỉ là một người phụ nữ đáng buồn.

Đến Casablanca, Con Vịt cũng đã đứng ở vị trí cũ chờ đợi.

Tôi thấy anh ta, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

Từ khi nào mà anh ta có thể gầy như vậy? Mới hơn hai tháng không gặp, cả người đã gầy đi hai vòng.

Đi qua cho anh ta một quyền: “Con Vịt, tôi x ba ông, ông thành thật nói cho tôi, có phải ông hít thuốc phiện không?”

Anh ta bất bình che mặt: “Bà đúng là đứa con gái bạo lực, tại sao vừa thấy mặt liền đánh tôi, tôi còn tưởng rằng hơn hai tháng không gặp, bà sẽ cho tôi một cái ôm nồng ấm!”

“Ông đừng làm tôi bị gián đoạn!” Tôi rống lên giận dữ.

Anh ta nhìn tôi liếc một cái, sâu kín nói: “Còn không phải là nhớ bà sao.”

Tôi ngẩn ra, mất tự nhiên nói: “Khẩu khí của ông tại sao giống như kiểu oán phụ vậy hả!”

Anh ta cũng cười cười, không nói lời nào.

Hai người ngồi đối diện, không nói một câu.

Chúng tôi đều không uống rượu, mỗi người một ly nước lọc tinh khiết.

Ngọn đèn trong quán bar ánh lên màu xanh mờ, sâu kín giống như gợn sóng của thủy triều.

Hồi lâu, anh ta chậm rãi mở miệng: “Bà ở cùng một chỗ với anh ta!”

Tôi sửng sốt.

Anh cười cười, giấu không được sự cay đắng: “Tôi đã thấy anh của bà!”

“Ông gặp anh ấy rồi?” Tôi nhíu mày.

Tại sao Cố Mạc Tu không hề đề cập chuyện này với tôi.

Anh ta gật đầu: “Anh ta nói về chuyện trước kia của hai người cho tôi nghe!”

Tôi trầm mặc, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt cẩn thận, tựa như muốn làm ra sự khác biệt vĩnh cửu.

Tôi không cảm thấy cần phải thương cảm, hướng anh nói: “Con Vịt, ông đừng nhìn tôi như vậy.”

“Thật xin lỗi… Đã lâu rồi không thấy bà.” Anh ta tự giễu cười cười, sắc mặt tiếp tục ảm đạm xuống: “Bà thật sự ở cùng với anh trai sao?”

Tôi không chút do dự gật đầu.

Anh ta thở dài, vươn tay gõ nhẹ lên trán tôi: “Thật sự không có biện pháp để bắt buộc bà! Bà đã quyết định, về sau tôi sẽ không đi tìm bà nữa, không trêu hoa ghẹo nguyệt! Nếu không tôi đã lãng phí chính mình rồi!”

Tôi chỉ biết gật đầu, cổ họng khô khốc khó chịu, không thể phát ra một chút âm thanh nào.

Tôi nghĩ muốn nói, Con Vịt, cám ơn ông.

Thế nhưng tôi biết, đây là câu tàn nhẫn nhất.

Cho nên tôi sẽ không nói cho anh biết.

Sau khi bỏ qua cái đề tài này, anh nói cho tôi nghe một chút chuyện về bọn Quang Đầu.

Cuối cùng, anh hỏi tôi: “Hoa sen nhỏ, bà thật sự sẽ không chạm vào âm nhạc?”

“Đúng.”

“Vì sao? Bà có thiên phú như vậy, nếu không theo âm nhạc sẽ rất lãng phí tài năng!”

Tôi cười cười: “Tôi muốn một cuộc sống yên bình. Âm nhạc của chúng ta rất kịch liệt, nó làm tôi bị kích thích!”

Con Vịt hạ mí mắt xuống, lông mi dài rung động giống như con bướm đen.

Anh ta nói: “Tôi cứ tưởng rằng cho dù tôi không thể chiếm được lòng bà, tối thiểu âm nhạc có thể gắn kết được chúng ta!”

Tôi khổ sở, không đành lòng nói: “Ông đừng như vậy, có lẽ về sau tôi sẽ đổi ý, cũng không chắc lắm!”

Lúc này thần sắc anh ta tươi tỉnh lên: “Vậy hiện tại bà đổi ý đi!”

Tôi buồn cười nhìn hắn: “Đồ ngốc!”

Anh ta đang muốn cãi lại, một vài bóng đen tiến lại gần đây.

“Ô, tao còn tưởng là ai mà lại ở chỗ này? Đây không phải Liên Lạc cùng Tả đại thiếu gia hay sao…” Lời lẽ trêu chọc, dáng vẻ lưu manh.

Con Vịt cùng tôi sắc mặt đồng thời trầm xuống.

Có người tìm đến.

Lưu manh đi tới, ngả ngớn nâng cằm tôi lên: “Để cho tao nhìn cái khuôn mặt đã đánh cho hai người anh em của tao đến mức tàn phế nào!”

“Đại ca, cô gái này thật tốt đó!” Một bên có người cười nói.

Tôi vừa định đẩy hắn ta ra, Con Vịt liền động thủ.

Anh ta đánh một quyền về gã kia, lôi kéo tôi bỏ chạy.

Quán bar lập tức trở nên huyên náo.

Đằng sau truyền đến âm thanh mắng chửi, những tiếng bước chân hỗn loạn.

Tôi vừa chạy vừa nói: “Con Vịt, ông mau buông ra, đi trước đi!”

Anh ta đến nhìn cũng không có thời gian, liếc mắt: “Bà cho rằng có khả năng đó sao?”

“Bọn kia tới để tìm mình tôi!”

“Tôi cũng đã đánh bọn chúng. Cho nên, không thể tính hết lỗi cho mình bà!”

Tôi còn định nói điều gì, anh ta hướng tôi rống lên một tiếng: “Bà câm miệng cho tôi. Còn nói nữa chúng ta sẽ tuyệt giao!”

Tôi biết anh ta thật sự nổi giận, liền im miệng, gia tốc chạy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN