Bán Dực
Chương 29: Hành động ngọt ngào
Bài viết của Hoa sen nhỏ.
1.
Tôi và anh đi ra ngoài ăn tối. Anh ăn ớt nướng, tôi ăn cá nướng. Tôi hỏi anh cay hay không cay, anh cười lắc đầu: “Không cay!”. Vì thế tôi đoạt lấy ớt của anh, kết quả cay đến mức nước mắt tôi chảy ra. Thật sáng ngời!
Tôi mắng anh nói dối, anh thực vô tội chớp chớp đôi mắt to: “Thật sự không cay…” Nói xong lại bỏ vào trong miệng một miếng ớt xanh.
Tôi ngồi một chỗ không ăn nữa.
Cố Mạc Tu, vị giác của anh đúng là biến thái đến cuồng!
Thế nhưng từ nay về sau tôi cũng thích ăn ớt cay. Mỗi lần ăn khóe miệng đều tê dại, giống như đang hôn ai đó.
“Ớt thật là một gia vị bá đạo, anh thích. Hương vị của hạnh phúc.” Anh nói.
2.
Tôi cười anh dịu dàng, quả thực chính là hình tượng người đàn ông mẫu mực, chồng hiền cha tốt.
Mỗi lần anh nghe thấy mấy câu này, luôn cười lắc đầu, cái gì cũng không phản bác.
Có một lần sinh nhật Lee, mời rất nhiều bạn học.
Anh mang tôi đến tham gia.
Trong bữa tiệc, một người bạn học của anh không ngừng quấn quýt lấy tôi, muốn tôi uống rượu, còn nhân cơ hội KAI tôi dầu!
(KAI –?? *ta chịu*)
MD, tôi đã sẵn sang bị mang đi thì anh lại tới.
Anh đem chai bia ném vào đầu anh chàng kia, sau đó lạnh lùng nói: “Động dục thì cút ra chỗ khác. Đừng muốn em gái tôi!”
Cố Mạc Tu, em sùng bái anh. Anh là thần tượng của em!
3.
Tôi thật thích bắt nạt khi anh nhút nhát.
Tôi thật thích thừa dịp anh không chú ý, trộm một chút hương.
Sau đó, mặt anh luôn đỏ lên.
Có một lần tôi, anh, còn có Lee cùng đi ra ngoài ăn cơm.
Lúc về nhà, Lee tiến vào trước.
Sau đó, ở ngoài cửa anh đột nhiên giữ chặt tôi, nhẹ nhàng hôn tôi một chút.
Thì ra anh cũng thật biết chủ động.
4.
Tôi thường xuyên khoe khoang với anh, tôi thật sự có thể uống rượu.
Trên thực tế, chỉ một chai là tôi gục.
Anh luôn mỉm cười, không chọc thủng tôi.
Hiện tại ngẫm lại, kỳ thực cái gì anh cũng biết.
Tên khốn.
5.
Lúc chúng tôi làm tình thì vĩnh viễn đều là mặt đối mặt nhìn lẫn nhau.
Tôi trêu trọc anh: “Anh trai, chúng ta đổi tư thế đi!”
Mặt anh luôn đỏ lên, sau đó lắc đầu: “Anh thích nhìn em như vậy.”
Tôi có thể nói cái gì đây?
Cố Mạc Tu, anh đúng là tên con trai không thú vị!
6.
Tôi cắt tóc cho anh. Anh đau lòng ở một bên thở dài.
Tôi giật nhẹ sợi tóc đã trở nên ngắn cũn, cười hì hì tiến lên trên người anh: “Ai chọc ái phi của trẫm không vui! Nói ra, trẫm đập chết hắn!”
Anh trừng tôi liếc mắt một cái, ngón tay sờ tóc tôi như con thoi: “Giống như một tiểu nam sinh!”
Tôi cười càng loạn: “Buổi tối chúng ta yêu nhau thì nhà ngươi cũng đem ta trở thành nam sinh sao? Ha ha ha.”
“Em…” Mặt của anh đỏ lên.
Tôi hôn lên môi anh, hôn lên mắt anh, nỉ non bên tai anh: “Anh trai… Anh đẹp trai quá.”
Anh cười.
Sau đó anh nói với tôi: “Anh muốn em giữ lại mái tóc dài này, em là của anh.”
7.
Anh bị cảm, lúc nói chuyện hết sức vụng về.
Thế nhưng tôi thật sự thích âm thanh như vậy.
Thật đáng yêu, tựa như đứa trẻ con.
Tôi đem đống thuốc nhét vào lòng bàn tay anh, nói: “Uống đi!”
Miệng của anh run rẩy.
Tôi nhịn cười, không nghĩ tới, Cố Mạc Tu, nhìn anh như vậy mà lại sợ uống thuốc! Cười chết người!
Anh rụt rè nhìn tôi: “Nhưng… Không thể… Không cần uống?”
“Có thể!” Tôi cười tủm tỉm gật đầu.
“Thật sự?” Anh lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi tôi. Chỉ một giây sắc mặt liền trở nên khó coi hơn.
Bởi vì tôi lấy từ túi xách ra một ống tiêm cho gia súc, cố ý đặt trước mặt anh, nhẹ nhàng ấn vào mũi kim, sắc nhọn châm chọc chảy ra từng giọt chất lỏng.
“Nếu không uống thuốc, sẽ tiêm!”
Anh sợ tới mức đem viên thuốc cầm trong tay nhét vào trong miệng, ngay cả nước cũng chưa kịp uống. Cuối cùng, còn hoang mang rối loạn rút lui về phía giường: “Ngốc ngốc… Em là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan sẽ không chơi tiêm chích …”
Tôi cười…
Sau đó ném ống tiêm xuống, ôm cổ anh.
“Ừm… Anh trai… Anh đã đỡ cảm rồi. Anh như vậy đáng yêu đến chết!”
…
8.
Tôi nói với anh: “Nếu về sau anh không thương em, như vậy em vẫn sẽ đi theo anh. Sống cạnh anh, nhìn anh.”
Sau đó, trong ngày cưới của anh, phóng hỏa đốt cháy phòng cưới của anh.
Anh nói: “Vì sao?”
Tôi nói: “Mặc kệ thế nào, đều muốn có chút quan hệ với anh.”
Tôi chỉ muốn có quan hệ với anh.
Tôi không cần tiếng tăm gì, tôi nhất định phải yên lặng lắng nghe.
Cái chết bi thảm cũng không quan trọng.
Nếu có thể tôi sẽ tiêu diệt cô dâu của anh.
Anh hôn lên môi tôi: “Tiểu Lạc, yêu em.”
9.
Nghe nói ngày mai tôi có thể nhìn thấy anh.
Giờ phút này tâm tình tôi rất tốt, mỉm cười tươi sáng.
Mỗi lần anh đi làm trở về nhà, việc đầu tiên chính là ôm tôi, không ngừng hôn tôi.
Cho nên bây giờ việc tôi cần làm nhất không phải là chọn quần áo, mà là bảo dưỡng đôi môi thật tốt.
Ha ha ha, em nhớ kỷ lục KISS của chúng ta hình như là hơn hai giờ…
Anh trai, kỳ thực anh rất lợi hại! (đầu óc thật không đứng đắn…)
10.
Tôi lưu trên cổ anh một trái dâu tây.
Ha ha ha.
11.
Tôi đến công ty để đưa cơm trưa cho anh.
Toàn bộ đồng nghiệp của anh đều vây xung quanh. Dùng ánh mắt soi mói vây trên người hai chúng tôi.
Trong mắt của anh nhìn không tới người khác, ánh mắt dịu dàng chỉ thuộc về tôi.
Đang huyên náo thì sếp của anh đột nhiên tiến đến hỏi.
“Cô chính là Cố phu nhân?” Ông ta hỏi tôi.
Tôi sửng sốt.
Nửa giây sau, thủ trưởng của anh hy sinh quang vinh.
Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ông chủ… Thật có lỗi, tôi chưa kịp nói với anh, bà xã của tôi chỉ cần nghe thấy ba chữ ‘Cố phu nhân’, thần kinh sẽ hưng phấn dị thường, cao hứng đến mức muốn đánh người!”
Người xung quanh lau mồ hôi: “Cố phu nhân… Tính cách… Thật đúng là đặc biệt!”
Vừa mới dứt lời, toàn thể hy sinh!
12.
Tôi và anh cãi nhau.
Tôi thề, tuyệt đối sẽ không tiếp tục để ý anh nữa.
Ban đầu, anh cũng không để ý tôi.
Ba phút sau, ở trên đường anh cố ý đi từ từ sát vào bờ vai tôi.
Tôi không để ý tới anh.
Mười phút sau, anh giả vờ ho khan, sau đó đi tìm thuốc, còn hỏi tôi: “Thuốc ho ở đâu nhỉ?”
Không cần giả bộ! Tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa!
Ba mươi phút sau, anh làm rất nhiều salad trái cây mà tôi yêu thích, mang đến trước mặt tôi, giơ lên.
Tôi nuốt nước miếng trong miệng! Tôi sẽ không nói chuyện với anh!
Một lát sau, anh đến trước mặt tôi, cúi đầu: “Anh biết sai rồi, chúng ta chơi cùng được không!”
Tôi sẽ không để ý đến anh nữa!
Nửa giờ sau, anh bắt đầu nôn nóng đi tới đi lui trên mặt sàn.
Bỏ nhà đi? Bỏ nhà đi, tôi cũng không để ý đến anh nữa!
Hai giờ sau, anh đột nhiên lấy tay ôm tôi lên trên giường, ngăn chặn tôi: “Anh yêu em, tối nay hai chúng ta không mặc quần áo ngủ cùng nhau nhé.”
Tôi cắn răng, tôi không thèm nói chuyện kiểu biến thái này.
Hai giờ ba phút sau, chúng tôi làm tình.
Hai giờ bốn mươi phút sau.
“Anh trai… Mau chút nữa… Ừm…”
“Ngốc ngốc, anh yêu em…”
“…”
“…”
13.
Thích ngón chân của mình, thật gợi cảm.
Nhưng mà tôi cho rằng, gợi cảm không phải chỉ ở bề ngoài mà còn ở trong ý nghĩ.
Gợi cảm là hơi thở tự nhiên toát ra trong không khí, ví dụ như một ánh mắt, một cái tư thế, thậm chí một cái mỉm cười lơ đãng.
Người đàn ông của tôi cũng rất gợi cảm, diện mạo của anh không phải anh tuấn, mà là mỹ lệ. Bàn tay và đầu anh di chuyển thật gợi cảm, gợi cảm đến biến thái.
Anh có một đôi mắt đen u oán như Địa Trung Hải.
Anh có một mái tóc vàng như Apollo.
Tôi bị anh mê hoặc. Mê đến tận xương tủy.
Bài viết của Cố Mạc Tu.
1.
Hôm nay cùng Ngốc Ngốc đi dạo phố.
Chúng tôi tay nắm tay cùng nhau đi.
Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ quay đầu cho tôi một nụ hôn.
Tôi thật hạnh phúc!
Thật sự muốn đem toàn bộ thế giới trao cho cô ấy.
2.
Mỗi lần Ngốc Ngốc tắm rửa xong bước ra, tôi đều bị phun máu mũi vì xúc động.
Tóc dài ẩm ướt ngượng ngùng trượt trên bờ vai, làn da bên ngoài áo choàng tắm tinh tế trắng noãn.
Sau đó cô ấy sẽ ngượng ngùng cười với tôi, lý trí của tôi hoàn toàn không còn.
Vì không muốn bị mất mặt trước mặt cô ấy, mỗi lần đến lúc đó, tôi đều lấy cớ chạy ra ngoài.
Càng về sau, tôi phát hiện ra ngoài cũng không hữu dụng. Vì vậy đứa bé lanh lợi kia nhận ra sự quẫn bách của tôi, luôn vụng trộm khóa cửa lại.
Nếu như vậy…
Tôi đây liền… Hắc hắc hắc hắc. Đem cô ấy ăn, ngay cả xương cốt đều không còn.
3.
Ngốc Ngốc thật sự yêu thích loài hoa hạnh phúc vàng óng này.
Cô ấy thường thường mua một bó lớn ôm vào ngực chạy trên đường cái.
Cô ấy nói, nhìn chúng nó sẽ có cảm giác hạnh phúc.
Kỳ thực tôi muốn nói với cô ấy, mỗi khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi liền cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới này.
4.
Hôm nay, cái tên con trai gọi là Tả Thừa Tịch đến tìm Ngốc Ngốc.
Tôi thật sự khó chịu.
Nhìn bọn họ nói chuyện cười đùa, tôi hận không thể trực tiếp kéo cô ấy về nhà, ném lên giường.
Thế nhưng, nếu tôi làm như thế, Ngốc Ngốc sẽ rất tức giận?
Tốt lắm, tôi nhẫn nhịn!
Sau khi về nhà, tôi cố ý vặn vẹo hỏi cô ấy: “Em… Cùng cái tên Tả Thừa Tịch kia quan hệ rất tốt …”
Cô ấy gật đầu: “Cũng không tệ lắm!”
Trong lòng tôi ê ẩm: “Phải không? Trách không được ánh mắt tên kia nhìn em làm anh muốn liều mạng với hắn!”
Ngốc Ngốc sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên cười lên ha hả.
Cô ấy nói: “Anh trai, em ngửi thấy đầy mùi dấm chua. Anh ngửi thấy không?”
Dấm chua?
Tôi ngửi ngửi, lắc đầu: “Không có!”
Cô ấy đi tới vỗ vỗ ngực tôi: “Từ nơi này tỏa ra!”
Tôi đột nhiên hiểu.
Con bé này, cũng dám cười tôi.
Nhưng, nhìn bộ dáng cô ấy cười to thoải mái tôi cũng thật vui vẻ.
Thật hy vọng cô ấy vĩnh viễn vui vẻ như vậy.
Ngốc Ngốc, anh yêu em.
5.
Cùng Ngốc Ngốc ra ngoại ô chơi.
Nơi đó nở đầy hoa hướng dương màu vàng hoàng kim.
Ngốc Ngốc rất vui vẻ, cô ấy khoái hoạt chạy trong cánh đồng hoa hướng dương.
Mái tóc dài màu mật ong theo gió thổi, váy trắng bay lượn thật đáng yêu.
Ngốc Ngốc là một tiểu tiên nữ.
Cô ấy chơi mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên bãi cỏ cạnh bụi hoa.
Ngốc Ngốc có lông mi thật xinh đẹp, lấp lánh lấp lánh, so với bướm đêm còn kinh diễm hơn.
Tôi lặng lẽ hôn cô ấy.
6.
Hôm nay công ty nghỉ. Ngốc Ngốc đi làm.
Thật nhàm chán.
Mở sách dạy nấu ăn ra, tôi quyết định làm một bữa tiệc đẹp mắt đặt trước mặt bà xã đại nhân.
7.
Bà xã của tôi là người đẹp nhất thế giới, là người con gái dịu dàng nhất, đáng yêu nhất.
Cô ấy có một mái tóc dài màu mật ong, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo.
Cô ấy cười rộ lên thật từ bi. Tựa như Maria.
Bình thường thoạt nhìn cô ấy thật sự thích tức giận, thật ra cô ấy lại một người hết sức dịu dàng. Tôi từng sử dụng bạo lực với cô ấy, thế nhưng từ đầu tới cuối cô ấy đều không hề trách cứ tôi.
Sau đó cô ấy nói cho tôi biết, khi tôi mất bình tĩnh, cô ấy ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng.
Chúng tôi ở chung một chỗ, thoạt nhìn là tôi chăm sóc cô ấy, kỳ thực, bà xã luôn khoan dung tôi.
Tôi yêu bà xã của tôi.
Bà xã bà xã, tôi yêu em một ngàn năm.
8.
Ngốc Ngốc có một nhược điểm rất đáng yêu, nếu có người gọi cô ấy là ‘Cố phu nhân’, cô ấy sẽ hưng phấn đánh người.
Tuy rằng sau mỗi lần tôi đều là người thu dọn cục diện rối rắm, không ngừng xin lỗi những người bị cô ấy đánh.
Nhưng trong lòng tôi hết sức ngọt ngào.
Thậm chí còn muốn nói: “Ngốc Ngốc, em đánh những người này thật nhiều thật đau vào.”
Có phải tôi rất biến thái không?
Haizzz… Quả nhiên chỉ cần nghĩ tới những chuyện liên quan tới Ngốc Ngốc, tôi đều không nhịn được sự biến thái của mình.
Ai bảo cô ấy đáng yêu như vậy.
9.
Ngốc Ngốc thật sự vĩ đại.
Cô ấy đánh đàn guitar rất giỏi.
Lúc cô ấy ca hát, thật dịu dàng thật dịu dàng.
Nói như thế nào nhỉ? Giống như thiên sứ vậy.
Thế nhưng, Ngốc Ngốc luôn nói mình không có cánh, không phải thiên sứ.
Tôi khó xử quá.
Tóm lại mặc kệ cô ấy là cái gì, cho dù chỉ là con chó nhỏ cũng tốt, tôi cũng sẽ yêu cô ấy.
Cô ấy chính là cô ấy, không ai có thể thay thế.
10.
Hôm nay Ngốc Ngốc khóc chạy trở về.
Bạn thân của cô ấy, Quang Đầu đã chết.
Tôi nhìn cô ấy khóc, trong lòng còn tồi tệ hơn cô ấy.
Tôi ôm cô ấy, cho cô ấy ấm áp.
Tôi muốn nhẹ nhàng hát để dỗ cô ấy, cho cô ấy một sự an ủi dịu dàng nhất.
Thế nhưng nước mắt của Ngốc ngốc hình như không ngăn được, không ngừng chảy xuống.
Tôi hôn lên nước mắt cô ấy, mặn và chua chát.
Nhìn bộ dáng cô ấy thương tâm, tôi ngấm ngầm hạ quyết định: “Về sau, nhất định anh phải bảo vệ em thật tốt!”
Bà xã, em không cần quá thương tâm. Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.
Khi em cô đơn hãy dựa vào anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!