Bán Dực
Chương 33: Công nguyên 20XX: Mệt mỏi với cái ác
Tôi đã mệt mỏi.
Cố Mạc Tu đối xử với tôi tốt lắm, dốc lòng chăm sóc, dịu dàng che chở. Thỉnh thoảng tôi nói chuyện vài câu với bọn Con Vịt, anh cũng không nói gì.
Nhưng tôi biết anh đang hết sức nhẫn nhịn.
Căn bản anh không thể khắc chế được dục vọng độc chiếm trong lòng.
Liệu vào một ngày nào đó, anh có thể lại bùng nổ?
Tôi không bao giờ tin tưởng sẽ có được một cuộc sống yên bình vĩnh viễn một lần nữa.
Con đường hạnh phúc, luôn được phủ kín bởi máu tươi. Trong hội trường hôn lễ, những con người yêu nhau luôn luôn phải bước trên một tấm thảm đỏ như máu.
Đôi khi đứng trước gương, hình xăm trên cổ luôn kích thích thị giác của tôi.
Nghĩ muốn hủy diệt chính mình.
Giống một con chó rác rưởi, kéo dài hơi tàn.
Nửa tháng sau, tôi xuất viện.
Lần tai nạn này không hề để lại bất cứ dấu vết gì, ngoại trừ vết sẹo xấu xí trước ngực và đôi khi thấy khó thở.
Cố Mạc Tu lái xe đưa tôi về nhà.
Ngồi trên giường, tôi thật tự giác vươn tứ chi: “Khóa lại đi!”
Anh sửng sốt một lúc, hốc mắt đỏ lên.
Ôm lấy tôi, nghẹn ngào lắc đầu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh sẽ không tiếp tục đối xử với em như vậy nữa. Sẽ không …”
Tôi cười cười, ôm lấy anh: “Không có việc gì, không có việc gì…”
Cái này gọi là trong họa có phúc sao? Nghe có chút châm chọc.
Thoạt nhìn anh vẫn giống như trước kia, ôn hòa cười với tôi, dịu dàng ôm tôi. Không tiếp tục khóa tôi nữa. Nhưng phạm vi hoạt động giới hạn chỉ trong căn biệt thự này. Thỉnh thoảng tâm trạng tốt hơn, anh sẽ đi tản bộ cùng tôi.
Tôi không muốn phá vỡ quỷ kế nhỏ của anh, tôi đã mệt mỏi.
Anh vẫn không cho tôi tiếp xúc với bất cứ vật gì có thể cập nhật tin tức từ bên ngoài.
Ti vi, điện thoại, máy tính, toàn bộ bị loại bỏ.
Tôi hỏi anh: “Rắc rối biến mất rồi sao?”
“Rắc rối gì?”
“Chính là bức ảnh chụp chúng ta trên cầu vượt lần trước được đăng trong báo.”
Anh hơi hơi sững sờ, tiện đà gật đầu: “Ừ! Đã không có việc gì.” Sau đó cúi đầu, chuyên tâm sửa móng tay cho tôi.
Tôi mỉm cười, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh: “Không nghĩ tới anh lại thật sự ca hát trên toàn thế giới!”
“Từ trước anh đã nói. Nếu em rời đi, anh sẽ ca hát khắp thế giới để tìm em!”
“Này… Nhưng giọng anh trai rất dễ nghe.”
“Tất cả chỉ là hát cho một mình em nghe.”
Tôi cảm động: “Vâng. Em biết!”
Chúng tôi ôm hôn.
Tay anh chuyển qua ngực tôi, dừng lại.
Nước mắt chảy xuống.
“Đau không?” Nước mắt trong suốt chảy trên da thịt, nóng bỏng, nóng bỏng, làm tôi bị tổn thương.
Tôi lắc đầu: “Không đau!”
“Tiểu Lạc, thật xin lỗi. Anh yêu em!” Đây là câu nói dài nhất của anh kể từ khi tôi bị thương cho tới nay.
Tôi bất đắc dĩ thở dài.
Càng ngày càng hư thối. Trong lòng càng ngày càng trầm trọng.
Có đôi khi, rõ ràng Cố Mạc Tu đang cười, chỉ có điều vẻ mặt anh lúc ấy lại giống như đang khóc.
Mỗi khi nhìn thấy, trong lòng tôi cực kỳ bế tắc.
Hận không thể lập tức chặt đứt sự vướng víu này. Từ nay về sau không cần gặp lại anh.
Tôi đã mệt mỏi.
Sự nghiệp của Cố Mạc Tu như mặt trời ban trưa.
Nhưng tôi …
Thỉnh thoảng đi dạo với anh, đi ngang qua đàn dương cầm, ngón tay không tự giác được sẽ nhảy múa.
Gảy gảy tự nhiên, đầu ngón tay bay lên. Nhẹ nhàng ngân nga giai điệu, nhớ lại cảnh tượng xưa kia, tôi, Copy, Quang Đầu, Con Vịt, cùng nhau đứng trên sân khấu Casablanca chơi đến mức nhiệt tình say mê.
Một ngày nọ, Cố Mạc Tu không có ở nhà.
Tôi nhàm chán đi thong thả trong phòng.
Chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra liền thấy Con Vịt đứng đó.
Thật sự tôi không muốn cho anh ta vào, thế nhưng anh ta lại cho tôi thấy một nụ cười tươi rạng rỡ.
“Hoa sen nhỏ.”
Lập tức từ phía sau chui ra hai người.
Biện Nghê cùng Copy!
Tôi ngạc nhiên: “Mấy người làm sao đến được đây?”
Biện Nghê đi tới, nhìn xung quanh một chút: “Không nghĩ tới nhà anh bà lớn như vậy, lại rất đơn giản.”
“Anh ấy không thích sự phức tạp.”
“Hôm nay Cố Mạc Tu đi chụp hình quảng cáo, chúng tôi rút ra chút thời gian đến đây chơi với bà. Bà quên rồi à?” Copy nhìn tôi nháy mắt, sau đó ba người cùng hô to lên: “Happy Birthday!”
Tôi sửng sốt. Sinh nhật?
Con Vịt sờ đầu tôi: “Đừng nói với tôi, đến sinh nhật của mình mà bà còn không nhớ!”
Tôi ngơ ngác lắc đầu.
“Bà đó!” Anh ta bày ra điệu bộ bất đắc dĩ: “Càng sống càng mơ hồ!”
Tôi khờ khạo hề hề cười gượng.
Từng người đưa quà cho tôi.
Biện Nghê tặng một chiếc váy trắng, cô ấy nói: “Bà mặc nó lên sẽ rất đẹp, Liên Lạc.”
Copy tặng tôi một chiếc xe máy, anh ta nói: “Nghe Con Vịt bảo bà thích đi xe động cơ lớn, trông rất cool! Ha ha!”
Con vịt tặng tôi một chiếc khăn lụa. Anh không nói gì, tôi hiểu được.
Mấy người vui đùa ầm ĩ.
Tôi hỏi Biện Nghê: “Sao bà lại ở cùng bọn họ vậy?”
Cô ấy cắn bánh ngọt, mơ mơ hồ hồ nói: “Lee vừa làm nghệ sỹ, lại làm người quản lý, sao có thể trông nom hết mọi thứ. Cho nên tôi đến giúp anh ta dọn dẹp mấy thứ đồ phế thải.”
“Sao Lee lại trở thành người quản lý? Chẳng lẽ công ty mấy người ngay đến cả quản lý cũng tiếc không chịu bỏ ra hay sao mà phải nhờ anh ta làm?”
“Ai biết tên kia suy nghĩ cái gì, lúc trước công ty cũng có nhờ, nhưng anh ta không đồng ý, nói cái gì hiểu rõ ban nhạc nhất, chỉ có bọn tôi hiểu rõ. Rồi về sau lại yêu cầu công ty để anh ta kiêm chức quản lý. Do đó, cứ như vậy!”
Tôi gật gật đầu, như có suy nghĩ gì.
Con Vịt im lặng ngồi một bên.
Không nhìn tôi, cũng không náo loạn cùng bọn họ.
Anh ta nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ những đàn bồ câu đang bay lượn.
Tôi nói với anh ta: “Không biết gia đình nào gần đây nuôi bồ câu.”
Anh ta nhàn nhạt gật đầu: “Ừ!”
Một lát sau, công ty điện thoại đến gọi họ trở về, có biểu diễn.
Copy bất mãn, đấm ngực dậm chân: “Mệt chết đi được… Mệt chết đi được… Thật sư không muốn đi!”
Tôi cười anh ta: “Ai bảo ông lúc trước chọn con đường này. Mệt cũng đáng đời!”
Anh ta nhíu mày: “Cũng không phải là tôi muốn làm ngôi sao, còn không phải do anh trai bà…” Nói tới đây, đột nhiên im miệng.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Biện Nghê đứng lên, vẫy tay về phía mọi người: “Đi thôi đi thôi! Bằng không lát nữa trở về sẽ bị Lee mắng.”
Copy nhanh chóng bỏ trốn.
Con Vịt nói: “Mọi người ra ngoài trước, tôi có việc muốn nói với hoa sen nhỏ!”
Hai người hiểu ý gật đầu.
Khuôn mặt Biện Nghê nhàn nhạt đau thương.
“Chuyện gì?”
“Anh ta còn tổn thương bà nữa không?”
Tôi lắc đầu: “Không có, anh ấy đối xử với tôi tốt lắm!”
“Thật không?” Anh ta đi tới, lấy tay sờ lên hình xăm của tôi: “Cái này gọi là tốt sao?”
Tôi kinh hãi, đẩy anh ta ra, lùi vào một góc sofa.
“Mine forever? Anh ta thực sự coi bà là chó?”
Tôi cắn môi.
“Hoa sen nhỏ, tôi cho bà biết, tình cảm của các người không gọi là tình yêu! Yêu không giống như cách hai người làm, chỉ biết tổn thương lẫn nhau, rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ? Cố Mạc Tu bị bệnh thần kinh! Biến thái!” Anh ta rống lên giận dữ.
“Tôi biết.”
“Nếu vậy tại sao bà còn ở chung với anh ta? Từ khi nào bà lại trở nên yếu đuối như thế?”
“Tôi yêu anh ấy!”
Cái bàn bị đẩy xuống đất: “Một ngày nào đó bà sẽ chết trong tay anh ta!”
Xoay người rời đi.
Đi tới cửa, lại dừng lại, đưa lưng về phía tôi: “Tôi từng theo dõi bà, biết bà ở cùng với anh trai. Tôi biết bà yêu anh ta, không có biện pháp, tôi bị coi thường, tìm anh ta đánh một trận, sau đó để anh ta chăm sóc bà cho tốt. Nhưng nhìn bộ dạng hai người như thế này, thật sự giống hai cái xác chết. Rác rưởi!”
“Từ hôm nay trở đi, tôi – Tả Thừa Tịch không biết Liên Lạc, bà cũng không biết tôi! Coi như chúng ta chưa bao giờ quen biết nhau!”
“Bà cứ tiếp tục cùng anh ta điên luôn đi. Tôi không hứng thú yêu người bị điên! Đồ hèn! Rác rưởi!”
Cửa ‘Rầm’ một tiếng bị mở ra.
Gió gào thét sượt qua.
Tâm trí ù ù oanh tạc.
Dạ dày quay cuồng. Tôi chạy thẳng vào phòng bếp, kịch liệt nôn mửa.
Ngực đau âm ỉ.
Con Vịt nói đúng lắm, bây giờ tôi giống một hệt một thứ rác rưởi, một người điên, một con chó đang cố gắng kéo dài hơi tàn.
Càng ghê tởm hơn, tôi không khóc được.
Tôi đã mệt mỏi.
Cố Mạc Tu gọi điện thoại về.
“10 phút nữa đứng trước cửa nhà chờ anh.”
“Vâng!”
Rửa mặt, gấp lại chiếc khăn mà Con Vịt vừa tặng.
Điều chỉnh lại biểu hiện trên khuôn mặt, tôi đi ra.
Xe Cố Mạc Tu đã chờ bên ngoài.
Tôi mở cửa xe, đi vào, cười hỏi: “Sao anh tới nhanh như vậy?”
Anh đang chuẩn bị trả lời, ánh mắt miết đến chiếc khăn lụa trên cổ tôi, sắc mặt buồn chán.
“Khăn lụa này, mua lúc nào?” Anh trầm ngâm.
Tôi cười cười: “Biện Nghê tặng!”
“Thật không?” Anh nhàn nhạt hỏi lại một câu, không nói nữa, khởi động xe.
Tôi không tiếp tục nói chuyện với anh.
Trong lúc đó, chúng tôi càng ngày càng ít nói. Càng ngày… càng ít.
Tôi đã mệt mỏi.
Cố Mạc Tu lái xe đến bãi biển thì dừng lại.
Thay tôi chỉnh lại quần áo, lôi kéo tôi đi trên bãi cát.
Tôi chán ghét biển rộng vào đêm, yên tĩnh làm người ta cảm giác có một âm mưu đang rục rịch tiến hành.
Tôi cảm thấy ghê tởm.
Cố Mạc Tu hôn lên trán tôi: “Sinh nhật vui vẻ, công chúa của anh!”
Tôi quay lại hôn anh.
Phía sau vang lên âm thanh dữ dằn.
Ngẩng đầu.
Pháo hoa nở rộ đầu màu sắc tuyệt đẹp trên bầu trời.
Chiếu xuống mặt biển, nước lửa giao hòa.
Giây lát lướt qua, tràn ngập màu sắc tươi sáng.
Sau đó lại vang lên âm thanh đàn dương cầm.
Tôi xoay người.
Trên bờ cát không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc đàn dương cầm.
Cố Mạc Tu ngồi trước đàn dương cầm, tao nhã ngâm nga giai điệu:
Anh yêu sự yếu đuối của em,
Anh yêu những lời lừa dối của em,
Em sẽ trưởng thành,
Em sẽ hiểu được,
Những thương tổn do em tạo ra,
Chúng ta phải đối mặt ra sao trong những ngày sắp tới,
Tội ác sẽ bị trừng phạt.
Cuộc gặp gỡ ngọt ngào của chúng ta,
Em ban cho anh tài năng,
Yếu đuối phiêu tán trong đêm,
Anh sẽ thấy,
Anh sẽ không tiếp tục ngần ngại,
Chúng ta hãy can đảm để đối mặt với bóng tối,
Em sẽ tha thứ cho anh,
Anh sẽ không còn đau lòng,
Anh sẽ tỉnh táo chia tay với quá khứ,
Cho anh một cơ hội,
Anh sẽ vì em làm mọi thứ tốt đẹp.
Không có anh em sẽ yếu đuối và lo lắng,
Không có anh em sẽ mờ mịt,
Anh biết mỗi khi tỉnh mộng em sẽ cô đơn,
Tâm trí của em lang thang trong đêm tối,
Xuyên qua tâm trí em, giam cầm,
Anh sẽ chờ đợi đến khi em chịu mở ra cánh cửa trái tim,
Hãy nhớ kỹ cuộc sống này.
Tôi đang sợ hãi.
Bởi vì tôi cảm động không đứng dậy nổi.
Cố Mạc Tu, vì sao em lại tồn tại lúc này?
Vì sao anh trở nên như thế?
Tôi đã mệt mỏi.
Tôi đi qua, ôm lấy anh: “Anh trai, em mệt mỏi, chúng ta cùng trở về nhà đi.”
Một tia không vui chợt lóe qua mắt, anh lập tức ôm lấy tôi: “Ừ.”
Ở trong lòng anh, tôi nghĩ, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá. Loại cuộc sống này.
Hình như mặt trái của sự dịu dàng trong anh, hơi thở dã thú kia ngày càng nồng đậm, không khí bi ai ngày càng nặng nề.
Về nhà, anh rút khăn lụa trên cổ tôi, hôn lên hình xăm.
Anh nói: “Nhìn như vậy thật tuyệt. Tiểu Lạc, hình xăm trên cổ em rất đẹp mắt!”
Tôi mỉm cười, gật đầu.
Vĩnh viễn, giao hoan.
Trong bóng đêm, anh nói: “Có đôi khi rõ ràng anh đang ở trong cơ thể em, rõ ràng đã cùng em tan ra làm một thể, thế nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ như cũ. Cảm giác hư không giống như lúc em đang rời xa anh.”
Tôi xoa dịu anh: “Đừng suy nghĩ nhiều!”
Anh vùi đầu vào cổ tôi, đây là động tác anh yêu thích.
Anh nói: “Em, có phải rất thích?”
“……”
“Anh cũng vậy.” Anh nhẹ nhàng nỉ non.
Quả thật Con Vịt không đến tìm tôi nữa.
Sáng sớm, Cố Mạc Tu đã ra khỏi cửa. Nghe nói hôm nay anh có buổi biểu diễn.
Tôi từng đề nghị anh mang theo tôi ra ngoài, nhưng anh nói: “Hội trường ca nhạc rất hỗn loạn, em không nên đến đó. Nếu muốn nhìn, anh sẽ quay lại rồi gửi đĩa CD cho em xem.”
Tôi cũng không muốn nhắc lại.
Anh vừa đi khỏi, tôi bỗng phát hiện anh quên mang theo thuốc.
Gần đây anh hay bị đau trong lúc luyện thanh, nếu lúc bắt đầu biểu diễn, đột nhiên phát tác làm sao bây giờ?
Sau khi suy nghĩ xong, quyết định đến đấy đưa thuốc. Tuy rằng hiểu được, điều này vô cùng có khả năng làm anh không thích.
Lục trong trí nhớ vài ngày trước đó, tôi tìm được tổ công tác của anh.
Gõ cửa.
Vẫn là cô gái diễm lệ kia ra mở.
Nhìn thấy tôi, hơi hơi sửng sốt: “Xin hỏi cô tìm ai?”
“Tìm Cố Mạc Tu.”
“Cố Mạc Tu là ai? Không biết!” Oành một tiếng, cô ta đóng cửa lại.
Tôi lại gõ cửa.
Vẫn là cô ta mở cửa. Biểu hiện có chút tức giận: “Đã nói rồi, ở đây không có ai gọi là Cố Mạc Tu!”
Tiếng rống to của cô ta, làm toàn bộ mọi người trong tổ công tác đều sửng sốt.
Tôi cười nhẹ: “Tôi tìm Cố Mạc Tu!”
Cô ta đang chuẩn bị phát hỏa, một bóng người cao lớn một tay đẩy cô ta ra, ôm tôi vào lòng.
“Tiểu Lạc, sao em lại tới đây!”
“Thuốc của anh quên không mang, em sợ cổ họng anh bị đau… cho nên…” Ngẩng đầu, tránh ra: “Anh là…”
Tóc dài bị nhuộm trắng, con ngươi màu đỏ, đôi môi đẫm máu, lỗ tai đeo một chiếc vòng lớn, trang phục cũng màu đỏ, trang điểm mị hoặc như ve vãn người khác.
“Ngốc Ngốc, em đang đùa sao?” Anh nhíu mi.
Tôi chậm rãi mở to mắt: “Em… Anh… Hóa trang…”
Mặt của anh hơi hơi đỏ, buông tôi ra: “Cái này… cái này… Bởi vì diễn xuất cần… cho nên…”
Mấy người phụ nữ đứng vây quanh.
Giật mình nhìn anh, sau đó lắc đầu: “BLOOD, cậu đỏ mặt? Trời ơi! Cậu đỏ mặt?!!!”
Sau đó hô to về phía nhân viên công tác ở đấy: “Mọi người mau đến xem, BLOOD đỏ mặt! Thời tiết thay đổi rồi!”
“Mấy người, muốn đi tìm cái chết sao?” Mặt Cố Mạc Tu càng đỏ hơn.
Tôi bật cười.
Nhất thời mấy người phụ nữ đem tầm mắt chuyển về phía tôi, nhìn tôi đánh giá.
Cố Mạc Tu giữ lấy, gần như kéo tôi vào lòng: “Các người còn muốn làm gì?”
Họ nhìn tôi nháy mắt: “Em gái nhỏ, chẳng lẽ em chính là người con gái trong truyền thuyết đó?”
“Truyền thuyết gì?”
“Tất cả ca khúc BLOOD sở hữu đều vì một người con gái mới hát?”
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
Họ kinh ngạc, bộ dáng tan nát cõi lòng.
Cả nhóm công tác tò mò nhìn qua đây.
Mỗi người một câu, líu ríu, đều lộ ra biểu tình đáng kinh ngạc.
“BLOOD, thì ra cậu thích loại con gái như vậy!”
“Này, không phải cậu từng nói chỉ thích cô nào đầy đặn? Cô gái này gầy như vậy? Từ khi nào cậu đổi khẩu vị rồi?”
…
“Mấy người không cần làm việc à? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu!” Lee đi tới, lạnh lùng quát lớn.
Đám người nhất thời rời đi tâm điểm chú ý.
Anh ta đi tới, hướng về phía tôi cười cười: “Đã lâu không gặp, thân thể dạo này thế nào?”
“Tốt lắm. Cám ơn anh!”
Anh ta gật gật đầu, nhìn về phía Cố Mạc Tu: “Chuẩn bị đi, sắp mở màn rồi.”
“Tôi nói với Tiểu Lạc vài câu đã.” Anh nói.
“Được! Đừng để lâu quá. Tôi đi gọi bọn Copy.”
Cố Mạc Tu đưa tôi đến một hành lang yên tĩnh.
“Em đó, về sau không được một mình chạy loạn đến đây, biết không?” Anh dán dán vào cánh mũi tôi.
Tôi nhu thuận gật đầu: “Biết!”
“Rất ngoan!” Anh hôn lên trán tôi: “Anh trai thích em nhất, chờ đến khi kết thúc, anh sẽ đưa em đi ăn tiệc. Trước tiên em ở trong tổ công tác chờ anh, anh sẽ dặn dò mấy chị kia chú ý đến em.”
“Không cần, em có thể tự mình về trước.”
“Không được! Một mình em anh rất lo lắng!” Anh lập tức từ chối.
Tôi gật đầu: “Vậy được rồi.”
Anh ôm lấy tôi: “Cho anh sức mạnh.”
Tôi hôn anh: “Cố lên!”
Phía sau đèn flash tanh tách.
Cố Mạc Tu bất ngờ đẩy tôi ra, sắc mặt âm trầm.
Vài phóng viên nhanh chóng chụp được khoảnh khắc của chúng tôi, thấy chúng tôi phát hiện, lập tức xoay người bỏ chạy.
Cố Mạc Tu đuổi theo. Bất đắc dĩ mấy người kia đã chạy xa rồi.
Tôi có chút lo lắng hỏi anh: “Không có việc gì chứ?”
Anh vỗ vỗ đầu tôi: “Không có việc gì, cùng lắm cũng chỉ là một chút chuyện xấu. Không cần nghĩ nhiều, cứ để cho anh xử lý.”
Đột nhiên Tả Thừa Tịch trong bộ cánh hóa trang đi tới: “Đi thôi, mở màn rồi.” Ánh mắt chạm đến tôi, hơi hơi kinh ngạc, lập tức rời đi.
Tôi hé miệng muốn nói, cuối cùng chỉ biết im lặng.
Cố Mạc Tu đưa tôi đến tổ công tác, dặn dò một số việc, liền đi ra sân khấu.
Bình thường hay nói, ba người phụ nữ tạo thành một vở kịch.
Bốn người phụ nữ là điều khủng khiếp.
Năm người phụ nữ càng không còn gì để nói. Long trời lở đất.
Chị A: “Ối, ối, vừa rồi cô gọi BLOOD là Cố Mạc Tu? Chẳng lẽ anh ta tên thật là Cố Mạc Tu? Wow… Tên nhẹ nhàng quá.”
Chị B: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy BLOOD đối xử với người phụ nữ nào dịu dàng như vậy! Này, mọi người có nghĩ thế không? Biểu tình vừa rồi của anh ta, thật sự đáng yêu đến chết!”
Chị C: “Nói như vậy, làm sao em quen biết anh ấy? Hai người quen nhau đã bao lâu? Có thể nói cho chúng tôi biết một chút thói quen nhỏ nhặt của anh ấy không? Ví dụ như, anh ấy dùng loại kem đánh răng gì, lúc anh ấy ngủ thường có hành động gì?”
Chị D: “Hai người ở chung sao?”
Chị E: “Cô tên là gì? Có thể kể cho chúng tôi nghe một chút chuyện của anh ta không? Wow… Cô thật hạnh phúc! Tôi làm chuyên viên hóa trang cho anh ta lâu như vậy, cho tới giờ chưa hề thấy anh ta đối xử nghiêm túc với người con gái nào. Tuy rằng trước kia có rất nhiều chuyện bê bối, nhưng mà có thể thấy được… Tất cả đều là giả! BLOOD căn bản không hề đơn giản!”
Chỉ có câu nói của người phụ nữ cuối cùng làm tôi thấy tò mò.
Tôi hỏi: “Anh ấy với những cô gái khác từng có chuyện xấu gì?”
Chị ta kinh ngạc: “Cô không biết sao? Trong khoảng thời gian này đang lưu truyền một loạt các tin tức!”
Tôi lắc đầu.
Chị ta liền đưa cho tôi một tập ảnh chụp: “Hắc hắc hắc hắc, ai bảo bình thường anh ta luôn có thái độ khó chịu với tôi… Tiểu MM, trở về nhớ răn đe anh ta thật tốt vào!”
Tôi không nói gì. Sắc mặt rất khó coi.
Trên ảnh chụp, Cố Mạc Tu đứng cùng một người con gái cao gầy.
Người con gái kia mỉm cười, kéo lấy cánh tay Cố Mạc Tu, vẻ mặt hạnh phúc.
Cô ta là Lâm Tiểu Nhã!
Giọng tôi run run: “Người này là ai?”
“Alice đó! Năm ngoái bắt đầu làm diễn viên!” Chị D dừng lại một chút, giật mình hỏi: “Chẳng lẽ cô cũng không biết?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không xem TV!”
Mấy người cùng té xỉu: “Bây giờ trên trái đất này, thế nhưng vẫn còn tồn tại những loài sinh vậy như cô!!!”
Tôi nói: “Anh ấy không cho tôi xem TV!”
Biểu hiện của mấy người nhất thời có chút xấu hổ.
Sau một lúc, mở miệng nói quanh co: “Anh ta… bảo vệ cô, bảo vệ cô tốt thật, tốt thật đấy!”
Tôi nói: “Vậy chuyện xấu là chuyện gì vậy?”
Họ chú ý tới thái độ của tôi có chút không ổn, cuống quýt giải thích: “Cô cũng đừng hiểu lầm. Là do người đàn bà kia không biết xấu hổ, luôn quấn quít lấy BLOOD! Cô phải tin tưởng vào ông xã của mình, tuy bình thường anh ta luôn ôn hòa, nhất là với phụ nữ, chỉ có điều… Ưm…” Chị E nói còn chưa dứt lời, liền bị chị A che miệng.
Cô ta cười gượng: “Cô đừng nghe cô ấy nói bậy, bình thường BLOOD có nhân duyên tốt lắm, nhất là với phụ nữ… Ưm…” Chị A nói còn chưa dứt lời, lại bị chị C che miệng.
Trên mặt chị C đầy hắc tuyến: “Tin tức này chỉ mới xảy ra thôi, cô không cần để ý đâu. Đàn ông phong lưu, là điều đương nhiên…” Còn chưa nói xong, lại bị chị D che miệng.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng, tôi liền mở miệng: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình.”
Mấy người đó hậm hực rời đi.
Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Tôi cuốn lui vào trong ghế sofa, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Cố Mạc Tu và Lâm Tiểu Nhã muốn làm trò gì?
Lâm Tiểu Nhã? Người đàn bà kia? Cùng Cố Mạc Tu?
Rất dơ bẩn. Thật ghê tởm.
Tôi muốn nôn.
Ngoài phòng, âm ỉ truyền đến tiếng vang từ hội trường.
Tôi giật nhẹ khóe miệng một cách vô nghĩa, trái tim bắt đầu đau đớn.
Tôi dựa vào ghế, thở hổn hển.
Ở góc tường đặt một chiếc đàn guitar điện.
Ma xui quỷ khiến, tôi đi qua, muốn thử một chút.
Do dự trong chốc lát, oanh oanh liệt liệt cầm lên gảy.
Ngón tay bay lên, không vì thời gian mà có cảm giác xa lạ.
Tôi muốn đem tất cả sức lực cùng sự tức giận, phát tiết hết.
Tôi đã mệt mỏi.
Giống như đã qua thật lâu thật lâu.
Ngón tay hơi hơi đau đớn.
Buông đàn, tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên.
Ngoài cửa đứng đầy người.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.
Lúc lâu sau, vỗ tay kịch liệt.
Đàn ông lẫn phụ nữ đứng xung quanh tôi: “Quá tuyệt vời, cô đánh đàn rất tuyệt!”
“So với BLOOD còn nhỉnh hơn! Quả thực quá tuyệt vời.”
“Cảm giác thanh sắc rất tốt! Thật kịch liệt!”
Âm thanh huyên náo làm tôi phiền não không chịu nổi.
Đứng dậy, mỉm cười gật đầu: “Tôi đi về trước. Khi nào anh ấy xong, phiền mọi người báo giúp cho anh ấy một tiếng.”
Đám người bị thái độ lạnh lùng của tôi làm giật mình.
“Anh ta sẽ tức giận!” Có người nói.
Tôi cười cười, không để ý tới, xoay người định rời đi.
Có người giữ chặt tôi lại, không cẩn thận làm tuột chiếc khăn lụa.
Hình xăm hiện ra.
Bọn họ ngây người: “Mine forever!”
Tôi lập tức tức giận: “Lui ra!”
Không chờ bọn họ có phản ứng, liền xông ra ngoài.
Lúng túng tới cực điểm.
Đi ra khỏi tòa nhà cao chọc trời, không khí vẫn đục ngầu như cũ.
Quay đầu, quảng trường ở kia, sân khấu hoa lệ, Cố Mạc Tu cùng dàn nhạc đang nhảy hết sức kịch liệt.
Fans hâm mộ điên cuồng hô to: “BLOOD, em yêu anh!” – “BAD BLOOD, em yêu các anh!”
Cố Mạc Tu trên sân khấu, rực rỡ tỏa sáng.
Anh ta là một ngôi sao thực sự.
Mà tôi, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Âm nhạc, người thân, bạn bè, tình yêu, hai bàn tay trắng.
Cuộc sống rác rưởi là đây?
Vì sao tôi phải im lặng?
Thế giới đã phụ tôi như vậy, vì sao tôi lại phải nhẫn nhịn?
Cố Mạc Tu, anh ta dựa vào cái gì mà dám đối xử với tôi như vậy?
Bởi vì tôi yêu anh ta sao?
Anh ta tính toán cái gì?
Anh ta có thể ở bên ngoài giao du với đàn bà, vì sao tôi phải để anh ta đoạt lấy?
Tôi đã hai bàn tay trắng, lại bị anh ta cướp đi ra sạch sẽ.
Ngay cả âm nhạc cũng đã buông tha, anh ta dựa vào cái gì còn ở trên kia giương nanh múa vuốt?
Anh ta tính toán cái gì?
Tôi gọi một chiếc taxi, chạy băng băng trên đường.
Không muốn về nhà.
Tài xế hỏi tôi: “Đi đâu?”
“Đường Hoành Tịch số 23, cửa hàng thức ăn nhanh.”
Xe nhanh chóng chạy.
Đèn ven đường chiếu rọi như muốn phá hủy mọi thứ.
Toàn bộ thế giới đều tràn ngập tiếng hát của Cố Mạc Tu.
Tôi yêu em, tôi hận em, tôi muốn giết chết em…
Lừa gạt ban đêm lừa gạt thống khổ
Yêu mê muội, một bên kêu to, một bên sa đọa
Không có chấm dứt…
Tôi che lỗ tai, không muốn nghe, không muốn nghe.
Tôi đã mệt mỏi.
Cửa hàng chưa đóng cửa.
Ngọn đèn ấm áp.
Tôi đứng cạnh cánh cửa, vụng trộm nhìn vào trong.
Bà chủ đã thuê người mới, bản thân bà ấy vẫn như trước kia, nhìn chằm chằm TV, nhìn đến không chuyển mắt.
Không cần phải nói, nhất định là đang xem anh ta biểu diễn.
Tôi cười cười, cúi đầu về phía bà ấy: “Dì, cảm ơn đã chăm sóc con mấy năm qua!”
Xong xoay người rời đi.
Tôi đã mệt mỏi.
Lại đến phòng trọ ngày trước, Bạch Tuân ngồi trước cửa, dựa vào thành cửa, nhìn lên bầu trời.
Tôi đi qua, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Bạch tiên sinh!”
Anh ta chấn động, dụi dụi mắt: “Mạc… Mạc… tiểu thư?”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Vâng!”
“Không phải tôi đang mơ?” Bộ dáng ngây ngốc, nhìn thật an tâm, thật an tâm.
Tôi rất muốn nói chuyện cùng anh ta một chút.
Ngồi bên cạnh anh ta, học anh ta nhìn lên bầu trời.
“Nhiều ngày qua cô đã đi đâu? Tôi lo lắng gần chết! Tìm khắp thành phố cũng không thấy cô đâu.” Anh ta vội vàng vừa hỏi vừa kể.
“Tôi về quê một chuyến.” Tôi tùy ý nói dối.
“Như vậy… Cô thật là, trở về cũng không báo tôi biết với. Hại tôi cùng dì trong cửa hàng lo lắng gần chết.” Anh ta oán trách.
Tôi mỉm cười.
Anh ta cũng không nói nữa.
Một lát sau, tôi mở miệng: “Anh cảm thấy tình yêu và tự do, cái nào quan trọng hơn?”
“Tôi nghĩ là tình yêu!” Mắt của anh ta lóe ra sự khát khao.
Tôi tránh đi ánh mắt đó, chậm rãi nói: “Nếu tình yêu trở thành một thứ gánh nặng, anh sẽ làm gì?”
“Nếu vậy, tôi sẽ buông tay. Như vậy sẽ tốt cho cả hai!”
“Buông tay? Buông tay như thế nào?”
“Mạc Mạc tiểu thư…” Anh ta nghi hoặc nhìn tôi: “Cô không sao chứ?”
Tôi xấu hổ cười cười: “Không có việc gì, tùy tiện hỏi một chút mà thôi!”
Anh ta cũng không nhắc lại.
Đột nhiên, anh ta đem tôi ôm vào lòng: “Tôi yêu em, Mạc… Mạc tiểu thư, làm bạn gái tôi được không!”
Tôi sửng sốt.
Phía trước có một bóng dáng cao lớn.
Tôi giật mình run người, nhanh chóng đẩy Bạch Tuân ra.
Vẻ mặt Cố Mạc Tu lạnh nhạt, đứng im như bóng ma, tóc dài màu trắng, vòng tai cùng con ngươi đỏ, trong đêm đen, có vẻ dị thường quỷ dị và đẫm máu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!