Cố Chấp Cuồng - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Cố Chấp Cuồng


Chương 45


Thịnh Nghiệp Sâm gần đây mọi chuyện cũng không được thuận lợi. Sự tình phát triển có chút không khống chế được. Cha anh dường như đã quyết tâm, thiệp cưới toàn bộ gửi đi không nói, lại còn mời đều là người có mặt mũi (ý là có địa vị). Diệp Thanh bên kia không liên lạc được, anh muốn tự nói rõ ràng lại bị cha mình ngăn cản. Bản thân anh cũng phụ thuộc vào gia tộc (có thể hiểu là như các mạch máu trong cơ thể người, không thể tách rời), thế lực cũng không cách nào vượt qua cha mẹ. Vốn là phiền chán, lại thêm anh với Lục Tắc Linh rơi vào ngõ cụt.

Cả đêm mất ngủ, cứ nhắm mặt lại thấy hình ảnh Lục Tắc Linh xông lên ôm lấy Bạch Dương, nằm trong ngực Bạch Dương. Hình ảnh đó thật chói mắt, tức giận, uể oải, không nói được đó là cảm xúc gì, tóm lại tất cả đều là phản đối.

Sau khi cãi nhau, ba anh lại ra tối hậu thư, mọi chuyện đã thành kết cục đã định, nếu anh không đính hôn, làm mất mặt gia tộc, thì sẽ hai bàn tay trắng.

Không biết vì sao, Thịnh Nghiệp Sâm cũng không có cảm thấy đây là uy hiếp gì lớn. Anh nguyên bản chính là kẻ hai bàn tay trắng, công ty Thịnh gia, tiền tài danh lợi, anh cũng không có ham muốn nào cả. Nếu có thể, anh hi vọng làm một người bình thường, cố gắng làm việc nuôi sống bản thân và gia đình nhỏ của mình, có được một hạnh phúc đơn sơ chân thật.

Anh hi vọng có thể trãi qua những ngày như vậy. Nhưng người con gái anh muốn cũng nhau sống như thế lại bỏ quên anh. Chính xác là hai bàn tay trắng, ngay cả một chút yêu thương tưởng như chắc chắn cũng mất đi.

Anh giống như người đi trên mặt băng mỏng, không biết nên không sợ cứ ung dung đi, đến một ngày mặt băng vỡ tan, anh mới biết được phía dưới sâu không lường được, vô cùng nguy hiểm.

Đêm khuya giấc mộng lại đến, điên cuồng nhớ đến Lục Tắc Linh, nhớ tới lúc ở bên cô, mỗi lần nằm ngủ ác mộng, mặc kệ cách bao xa, chỉ cần tỉnh lại đều có cảm giác cô ở bên cạnh, liền càm thấy không sợ nữa. Con người có tính ỷ lại, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ. Anh đối với cô luôn có sự ỷ lại khó có thể dứt bỏ, nhưng cùng lúc đó anh lại chặt đứt sự ỷ lại của cô với anh.

Có lẽ người với người trong lúc đó thật sự chênh lệch với nhau đi( chém a~ không hiểu lắm,trong cv là: có sai giờ đi?)?

Hơn 8 giờ sáng hôm sau, Thịnh Nghiệp Sâm một đêm không ngủ vẫn còn trằn trọc, di động đột nhiên vang lên, bên trong căn phòng yên tĩnh có chút đột ngột.

Nhưng người gọi tới này lại làm cho Thịnh Nghiệp Sâm lập tức tỉnh táo, tư trên giường ngồi dậy.

Anh hắng giọng một cái, cố gắng bình tĩnh, ra vẻ như không có việc gì: “Alo.”

Đầu bên kia điện thoại Lục Tắc Linh hồi lâu cũng không nói chuyện, hai người đều im lặng cầm di động, cũng không cúp máy, chỉ là yên lặng nghe tiếng hít thở của nhau, lâu lâu có chút tạp âm xen vào.

Thật lâu sau, Lục Tắc Linh mới hỏi một câu vô nghĩa: “Rời giường sao?”

Thịnh Nghiệp Sâm tâm tình phức tạp, nhấp mím môi, “Vừa dậy.”

Đầu bên kia dần dần có chút ầm ĩ, Lục Tắc LInh không nói lời nào. Thịnh Nghiệp Sâm thậm chí có thể nghe được nho nhỏ tiếng ca đâu đó. Loáng thoáng có âm thanh từ radio, hình như cô đang ở quảng trường hoặc nhà ga. Chắc là nhà ga, anh mơ hồ nghe được thành phố X, số tàu… Anh nhíu mày hỏi cô: “Em ở đâu?”

“Bên ngoài.” Lục Tắc Linh thản nhiên trả lời.

Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nghĩ đến Bạch Dương, nhất thời không thể khống chế đoán thử: “Em định đi thành phố X tìm Bạch Dương?”

Lục Tắc Linh ngây ra một lúc, im lặng không nói. Cô im lặng làm cho Thịnh Nghiệp Sâm càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, không khỏi tức giận, nói chuyện cũng nói bừa: “Cô cũng đã có lựa chọn của mình còn gọi cho tôi làm gì? “

Lục Tắc Linh bị anh làm cho nghẹn lại, một lúc lâu sau mới thản nhiên trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là hỏi thăm một chút.” Giọng nói như vậy nhẹ nhàng bâng quơ.

Thịnh Nghiệp Sâm vô cùng tứ giận, giọng nói châm biếm khiêu khích cô: “Cô không phải cùng Bạch Dương kết hôn sao? ” Càng nói càng bén nhọn, cuối cùng càng nói càng sai, chỉ vì tranh đua trong một lúc tức giận kia: “Như thế nào? Cô định gửi thiệp mời cho tôi? Yên tâm tiền mừng một phần tôi cũng không đưa thiếu, ” Anh giận dỗi nói: “Cô không cần suy nghĩ nhiều, tôi hiện tại rất tốt, cô cũng biết, tôi muốm đính hôn với Diệp Thanh! Cô không phải nói là hi vọng có ngày nhìn thấy ngày này sao? Đúng lúc có thể xem!”

Người nóng giận lời nói nói ra so với gươm dao càng làm cho người ta đau đón hơn, nói là lời tức giận nhất thời, cuối cùng trở thành sự tổn thương lớn nhất đối với người nghe.

Thịnh Nghiệp Sâm nói xong lập tức hối hận. Anh cầm di động ở trong phòng đi qua đi lại thật lâu, lo lắng giải thích : “Anh. . . . . . Lục Tắc Linh. . . . . .”

Lục Tắc Linh vào lúc đó mở miệng, vẫn là giọng điệu thản nhiên như vậy: “Vậy . . . . .Chúc anh hạnh phúc.”

Một câu hoàn toàn đem những lời anh muốn giải thích chắn lại, đẩy ngược trở về. Anh nhìn vào hình ảnh của mình qua kính thủy tinh, không khỏi tự cười nhạo, căn bản cô không thèm để ý, như vậy giải thích hay không có ý nghĩa gì đâu?

Lục Tắc Linh im lặng vài giây, cuối cùng cúp điện thoại, tiếng tút tút máy móc giống như khi dùng tay cọ lên thủy tinh, nghe thật chói tai. Thịnh Nghiệp Sâm có chút hốt hoảng, đứng trước cửa sổ.

Anh vẫn ở lại nhà trọ, rõ ràng đều thay đổi mọi thứ, nhưng tại sao vẫn không thể xóa hết dấu vết của cô. Mơ mơ màng màng, anh có cảm giác cô đang bận rộn ở góc nào đó trong phòng, như vậy im lặng, thật giống trước kia.

Cãi vã qua đi, cũng rõ ràng tìm hết những lời tàn nhẫn nói, nhưng một chút cũng không có cảm giác thắng lợi, cũng không có cái gọi là khoái cảm, ngược lại càng thêm ngột ngạt. Lục tung mọi thứ, tìm lại chiếc nhẫn, lúc trước anh chỉ đeo (mang) một thời gian ngắn, vốn chỉ là chiếc nhẫn bạc, cũng không được sáng bóng. Anh lại càm thấy được an ủi, giống như tìm được trái tim mất đi.

Nhớ tới đủ chuyện còn chờ phía trước, không khỏi nhụt chí, thật sự mệt mỏi, không biết còn có thể làm được gì. Lục Tắc Linh khôn còn là của anh, lúc anh cùng Bạch Dương đánh nhau, phản ứng đầu tiên của cô là chạy tới che chở Bạch Dương. Cô liên tục muốn anh đi, cô nói mình mệt mỏi, nói muốn bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng trong cuộc sống mới của cô không hề có anh.

Điều này so với việc bị lăng trì ( xẹt xẹt, chính là thế này: trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu) càng khiến cho anh đau lòng hơn.

Ngày cùng Diệp Thanh đính hôn ngày càng đến gần, mội ngày đều bị cha anh gọi điện nhắc nhở, đến nổi không kiên nhẫn, không thèm bắt máy liền tắt luôn, thái đô của anh khiến cho ba anh giận đến mức giơ chân vểnh râu. Thịnh Nghiệp Sâm cuộc sống qua loa suy sút khiến cho mọi người không biết phải làm sao.

Chiếc nhẫn kia Thịnh Nghiệp Sâm vẫn đặt dưới gối nằm, cho đến ngày đính hôn, Thịnh gia sai người đưa tới lễ phục đính hôn, anh cuối cùng có chút pản ứng.

Hai người muốn sống cùng nhau, cũng không phải chỉ có một buổi tiệc, một đôi nhẫn, thiệp cưới đưa ra là có thể hoàn thành, quan trọng nhất là hai người thật sự muốn cùng chung sống với nhau.

Không có ai có thể ép buộc anh, lúc trước Lục Tắc Linh như vậy đi vào cuộc sống của anh, cũng là do mình yếu đuối ưỡm ờ, khi đó Lục Tắc Linh cũng chưa từng ép buộc anh. Cô cho đi, anh tiếp nhận hưởng dụng, nói đến cùng Lục Tắc Linh cho tới bây giờ cũng không phải là người ích kỉ nhất, kẻ thực sự ích kỉ là anh mới đúng.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên đứng dậy tùy tiện lấy

Có chút mừng cho Linh

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên đứng dậy, tùy tiện lấy quần áo, nắm chặt đôi nhẫn kia ra khỏi cửa.

Anh cuối cùng đã hiểu, từ trước tới nay bản thân dễ dàng buông bỏ một phần tình yêu quan trong của mình. Anh không thể lần nữa ngu ngốc tiếp tục bỏ qua.

Lục Tắc Linh đã xuất hiện trong cuộc đời anh, bây giờ lại dần dần rời xa anh biến mất khỏi cuộc sống của anh, tám năm trôi qua mau (không biết thế nào lại 8 năm rồi, nhớ mấy chương trước là 6 năm), cảm giác lâu như đã trải qua một cuộc kháng chiến trường kì. Yêu hận đan xen phức tạp trong một thời gian dài, dần dần trở thành phù phiếm, mơ hồ yêu nhau, lại mù quáng hận, rất nhiều cảm xúc được đẩy ra khỏi đám sương mù dầy đặc, cũng dần dần nhìn rõ hơn mọi thứ.

Anh nên đi tìm cô, không cần biết có kết hay không. Anh cũng phải tự tranh thủ một lần, dùng toàn lực tranh thủ, giống như cô đối với anh trước đây vậy.

Lái xe xuyên qua dòng xe cộ tấp nập, thời tiết không tốt lắm, mây đen giăng kín, dường như sắp có một trận mưa, trong lòng Thịnh Nghiệp Sâm có chút không yên.

Chạy tới dưới lầu Lục gia, anh ngoài ý muốn chạm mặt Bạch Dương. Dường như anh ta mới từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy anh, hai người đều sửng sốt.

Lúc Bạch Dương đi lướt qua bên người, Bạch Dương gọi anh lại: “Không cần đi lên, cô ấy đi rồi.”

Kinh ngạc đứng yên tại chổ, Thịnh NGhiệp Sâm hồi lâu mới tiêu hóa được thông tin vừa nhận được, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta. Anh chậm rải quay đầu, hỏi Bạch Dương: “Cô ấy đi đâu?”Chính anh cũng không thể ngờ khi mình nói những lời này, âm thanh có chút nghẹn ngào.

Bạch Dương nhún nhún vai: “Căn bản là không thèm nói với tôi, làm sao biết cô ấy đi nơi nào?”

Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy phẫn nộ, hai bước thành một bước tới nắm lấy cổ áo Bạch Dương: “Hai người không phải kết hôn sao! Anh tại sao không biết cô ấy đi đâu?”

Bạch Dương nhếch môi xem thường, một quyền đẩy anh ra: “Cmn ngươi như thế nào sao không hỏi lại chính mình?” Anh ta đùng đùng nổi giận nói: “ Kết hôn? Kết hoàng hôn à, nếu cô ấy đồng ý gả cho ta, thì còn có chuyện gì liên quan tới ngươi sao!”

Thịnh Nghiệp Sâm mở to hai mắt khiếp sợ nhìn Bạch Dương: “Hai người…..hai người không có kết hôn?” Anh như thế đem lời chế nhạo cô, là cái chuyện gì đây?

Thịnh Nghiệp Sâm nắm chặt nắm tay, áy náy, hối hận, trong nháy mắt như thủy triều dâng cao bao phủ lấy anh, anh tại sao có thể nói những lời đó? Một lần lại một lần như vậy chế nhạo cô, cô nhất định vô cùng khổ sở……..

“Cho tới bây giờ chưa thấy cô gái nào ngốc như vậy, mặc kệ ngươi đối với cô ấy thế nào, cô ấy lại chưa từng hận ngươi, lần nào cũng bỏ qua cho một kẻ không xứng như ngươi.” Bạch Dương khinh miệt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm: “Quả thật không xứng, loại người như ngươi, căn bản không xứng với cô ấy.”

Bạch Dương tiêu sái rời đi, cuối cùng vẫn đem vật duy nhất Lục Tắc Linh để lại đưa cho anh: “Cô ấy vì bảo vệ vòng tay này mà cùng kẻ trộm đánh nhau đến ngã xuống lầu, ngươi lại có thể tùy tiện đập vỡ đi” Anh ta đem cái hộp nhét vào lòng Thịnh Nghiệp Sâm: “Cô ấy thật khờ, vỡ thành như vậy rồi còn cố gắng dán lại.”

Tay Thịnh Nghiệp Sâm cầm chiếc hộp vẫn đang run rẩy. Anh không thể tin cô thật sự đi rồi, cũng không quan tâm Bạch Dương nói cái gì, cố chấp bước lên lầu, phải nhìn tận mắt mới tin là thật.

Cô đi thật rồi, có bấm chuông cửa thế nào cũng không ai bước ra, người hàng xóm bên cạnh nhịn không được nói vọng ra: “Nhà kế bên đã đi rồi, hôm nay ngày gì mà ai cũng đến tìm cô ta, không phải đã đưa đồ gì đó cho các người rồi sao!”

“. . . . . .”

Cầm vòng tay Lục Tắc Linh đã dán lại, Thịnh Nghiệp Sâ cảm thấy giống như có thể cảm giác được lúc Lục Tắc Linh ngồi dán nó, sự tuyệt vọng không ngừng ở trong lòng.

Nói đến cùng, tổn thương sâu nhất là cô hay là anh.

Hoảng sợ, muốn tìm kiếm nhưng lại hoàn toàn không có phương hướng, cô đi rồi, hoàn toàn đi mất, một chút dấu vết cũng không lưu lại cho anh. Thậm chí không có cho anh điều gì để cân bằng lại cuộc sống (cv là vầy:giảm xóc đường sống).

Đột nhiên nhớ tới cuộc gọi của cô, vô cùng hối hận. Cô nhất định hi vọng anh giữ cô lại, nhưng anh đã là gì? Anh cực kì tức giận, tận dụng hết sức lực nói móc cô.

Anh ngồi trong xe, muốn khởi động xe, nhưng lại không có mục đích không biết đi đâu, trong lòng trống trải.

Thì ra cảm giác mất đi một người lại thống khổ như thế.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, vụn vặt lẻ tẻ, phải chấp vá lại từng chút, thật lâu sau mới có thể vá lại đầy đủ.

Hình ảnh dừng lại, trước mắt toàn bộ là màu đen, rõ ràng không nhìn thấy cái gì cả, nhưng thính giác cùng xúc giác lại mẫn cảm cực kì.

Thân thể cứ như vậy bị đốt nóng, sau lưng giống như đột nhiên có một thân mình mềm mại dán lên. Anh không dám động, cũng không có động, chính là lẳng lặng cảm thụ cảm xúc mềm mại kia.

Mang theo chút ấm áp chút ẩm ướt, một cái hôn mềm mại dừng lại trên tai anh, lại như đang vẽ hình dáng vành tai của anh. Âm thanh lưu luyến mà mềm mại vuốt ve, trong tuyệt vọng chứa may mắn, tiếng hít thở dịu nhẹ như nước chảy:

“Nghiệp Sâm, em yêu anh.”

. . . . . .

Như vậy hận, hận thời gian không thể quay lại, hận tất cả không thể lập lại, hận khi đó mình yếu đuối.

Vì sao, vì sao trong một khắc kia anh không ôm lấy cô, đem cô tiến vào trong ngực, dung nhập cô vào mình?

Nếu mọi chuyện từ đầu đã rõ ràng thế này, thì tốt biết bao?

Hiện tại mới hiểu tất cả, có phải trễ rồi không?

Di động không ngừng vang, Thịnh Nghiệp Sâm không nhận, lại trong thời gian rất ngắn hạ quyết tâm, quyết định một chuyện không giống với người khác.

Rất nhiều chuyện, trốn tránh cùng tiêu cực chống cự là vô dụng, mặc kệ là đúng hay sai, đối mặt mới là lựa chọn duy nhất.

Anh trên người là quần áo hàng ngày xuất hiện ở khách sạn nơi anh “Đính hôn”. Ba Thịnh phẫn nộ đẩy anh vào căn phòng đã chuẩn bị trước của khác sạn, phòng kế bên là của Diệp Thanh trang điểm.

Bộ lễ phục treo trên tường, cùng cái ở nhà có chút khác nhau, đại khái là đồ dự bị đi. Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thoáng qua, cuối cùng xoay người đi qua phòng Diệp Thanh.

Diệp Thanh không có trang điểm cũng không đó thay áo cưới, đầu tóc đen rối tung ở sau lưng, cô ngồi trên đệm trắng như tuyết càng thấy rõ tương phản. Cô nghe âm thanh mở cửa cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Anh vẫn đến đây.”

Còn không chờ Thịnh Nghiệp Sâm nói chuyện, Diệp Thanh nói tiếp: “Ah không phải định giúp em mặc lễ phục? “

Thịnh Nghiệp Sâm không nói gì, Diệp Thanh chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt tươi đẹp mà thanh lệ, cười lên khiến cho vạn vật phai nhạt, cô giống như nhớ tới lúc ban đầu bộ dạng thanh ngạo: “Em vẫn bị giam, anh không đến cũng không thể nào đi, có lẽ lớn tuổi rồi, ba cảm thấy nếu không lấy chồng sau này không gả đi được.” Cô cười, giọng nói nhẹ nhàng bậng quơ.

Ánh mắt cô một mực dừng ở chổ Thịnh Nghiệp Sâm, trong suốt đơn thuần: “Có lẽ đây là lần cuối cùng em nói nhựng lời này, anh yêu Lục Tắc Linh sao? Anh phân biệt được cái gì là yêu cái gì là thói quen sao?”

Thịnh Nghiệp Sâm nhíu nhíu đôi mày, gần như không chút do dự trả lời: “Em rất rõ, anh đối với cô ấy không phải là thói quen. Nếu tình cảm là thói quen, anh muốn cả đời giữ thói quen ấy.”

“Cô ấy đâu? Biết không? ” Diệp Thanh không có kích động, cũng không có phản đối.

“Cô ấy đi rồi,” Thịnh Nghiệp Sâm hít nhẹ một hơi: “Nhưng anh sẽ đi tìm cô ấy, anh đã đáp ứng cô ấy đời này sẽ không để cô ấy một mình.”

Diệp Thanh hơi hơi nghiêng đầu, đáy mắt tích tụ một tầng nước mỏng, cô ngẩng đầu lên làm cho hơi nước chảy ngược vào trong, cuối cùng kéo kéo khóe miệng đối với Thịnh Nghiệp Sâm cười nói: “Cám ơn anh, em cuối cùng có thể hết hi vọng.”

Thịnh Nghiệp Sâm trầm mặc nhấp mím môi, thật lâu sau mới nói: “Thực xin lỗi.”

“Anh không cần phải xin lỗi em.” Diệp Thanh nói: “Lục Tắc Linh, anh, em. Chúng ta đều giống nhau.” Cô cuối đầu, lông mi thật dài khẽ chớp giống như cánh bướm vỗ nhẹ cánh.

Cô dùng giọng nói bình tĩnh đối với anh thẳng thắng nói: “Em từng đi tìm cô ấy, đã cho cô ấy tiền, hi vọng cô ấy rời bỏ anh, Nghiệp Sâm đừng trách e, yêu sẽ làm cho con người trở nên xấu xa, lần em trở về, quan hệ của chúng ta đã thay đổi. Em bây giờ là Lục Tắc Linh của 6 năm trước, còn cô ây là em. Có lẽ rời đi mới là quyết định tốt nhất.” Cô cười nhẹ: “28 tuồi, em cũng nên quay đầu, Nghiệp Sâm quyết định lần này, đừng quay đầu nữa, đừng hối hận nữa, cũng đừng lập lại, có được không? Chúng ta cùng nhau đi về phía trước, không bao giờ quay đầu nữa.”

“. . . . . .”

Với sự giúp đỡ của Thịnh Nghiệp Sâm, Diệp Thanh đào hôn, đi tìm hạnh phúc thuộc về cô.

“Vậy còn hạnh phúc của anh ở nơi nào”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN