Ân Hữu Trọng Báo - Chương 67: Phòng chống hàng giả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Ân Hữu Trọng Báo


Chương 67: Phòng chống hàng giả


Nửa năm trước Duyên Mộng cực hot, thiết kế hợp mốt và đủ loại chức năng hiện đại của các sản phẩm được đông đảo học sinh ưa thích. Nhưng dẫu sao cũng chỉ có nửa năm.

Với công ti lớn như Hoa Viễn thì nếu bán ra món đồ điện nào gây nổ, dù có lên ti vi thì cũng sẽ giải quyết rất nhanh chóng, chỉ cần xử lí hậu quả thoả đáng thì cũng chẳng gây ảnh hưởng gì. Nhưng Duyên Mộng thì khác. Duyên Mộng là một công ti mới, một trong số các mặt hàng xảy ra vấn đề thì người tiêu dùng ắt sẽ bắt đầu nghi ngờ tất cả các mặt hàng khác.

“Sản phẩm của Duyên Mộng chúng ta đã trải qua kiểm tra mức độ an toàn, nảy sinh vấn đề chắc chắn là do cách sử dụng của người tiêu dùng có sai sót. Chúng ta có thể làm sáng tỏ vụ việc lần này, sau đó bồi thường nhất định cho người tiêu dùng.” Tề An An đưa ra một phương pháp giải quyết, mà kiểu phương pháp này, cũng là cách mà Hoa Viễn dùng để xử trí tình huống khi thiết bị điện phát sinh sự cố.

Đồ điện gia dụng mà Hoa Viễn sản xuất rất an toàn, sử dụng đúng cách thì cùng lắm cũng chỉ hỏng hóc chứ chẳng đến nỗi phát sinh nguy hiểm. Nhưng bao giờ cũng vậy, thi thoảng vẫn sẽ có người sử dụng lung tung, mà mỗi lần gặp phải tình huống như vậy thì Hoa Viễn đều sẽ điều tra rõ ràng, chứng minh rõ trách nhiệm không thuộc về Hoa Viễn, sau đó bồi thường cho người tiêu dùng chiếc máy mới hoặc là bồi thường thứ khác, coi như lấy được danh tiếng.

“Không được.” Hàn Trọng Viễn từ chối thẳng thừng.

“Vậy phải làm sao?” Tề An An hỏi.

“Chi bằng chúng ta khởi kiện cái vị được gọi là người bị hại kia tội phỉ báng, cũng công bố chuyện này cho tất cả truyền thông.” Hàn Trọng Viễn cười lạnh, khiến nhiệt độ trong văn phòng giảm xuống rất nhiều.

“Cậu Hàn, như vậy liệu có được không?” Tề An An cau mày, bất kể vấn đề có phải do bản thân người tiêu dùng hay không thì cô ta bị huỷ đi dung mạo đã rất đáng thương rồi, Duyên Mộng lại đi khởi kiện cô ta thì… Sau cùng chưa chắc dân chúng sẽ đứng về phía Duyên Mộng.

“Tề An An, chị cảm thấy vụ nổ này, là thật hay giả?” Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn nhìn Tề An An.

Tề An An im lặng một lát mới nói: “Có thể có một nửa, đúng là ngoài khả năng sản phẩm của chúng ta có vấn đề ra thì còn có một nửa, có thể có người cố ý công kích công ti chúng ta, gần đây tình hình phát triển chúng ta thật sự quá tốt mà.”

Hàng điện tử phát nổ, thật ra đều là do nổ pin.

Bây giờ đa số MP3, MP4 đều dùng các loại pin khô số năm hoặc số bảy. Ban đầu mấy mẫu MP3 và MP4 mà Duyên Mộng bán ra cũng như vậy. Mà dù loại mặt hàng này có nổ thì trách nhiệm cũng thuộc về nhà máy sản xuất pin chứ không phải do Duyên Mộng.

Nhưng vụ nổ lần này là một chiếc MP3 thuộc dòng sản phẩm Duyên Mộng mới ra mắt, bên trong là pin Lithium, thế nên rốt cuộc có phải do máy móc của họ gây nổ hay không thì rất khó xác định.

“Không, chuyện này nhất định là có người cố ý công kích công ti của chúng ta.” Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn nói.

“Vì sao?” Tề An An khó hiểu.

“Bởi vì có một số chuyện trùng hợp quá, nhưng mà tôi còn phải chờ tin tức đã.” Hàn Trọng Viễn đáp, “Còn bây giờ, mọi người chỉ cần khẳng định tuyệt đối sản phẩm của Duyên Mộng sẽ không xảy ra vấn đề là được.”

Hàn Trọng Viễn chắc chắn sản phẩm của mình sẽ không xảy ra vấn đề như vậy cũng có nguyên nhân. Vì bây giờ các mặt hàng điện tử cũng không sử dụng pin Lithium nhiều nên ban đầu hắn đều nghiên cứu sản phẩm dùng pin khô, mà mặt hàng này, đã trải qua vô số lần kiểm tra và được xác định là an toàn tuyệt đối thì mới được đưa vào sản xuất.

Hắn dùng pin Lithium chất lượng rất tốt, khoan hãy nói trong mấy tháng không thể vô cớ phát nổ, mà bên trong hệ thống của loạt sản phẩm này, hắn còn cho thêm một linh kiện nhỏ.

Đó là một linh kiện mà hầu như tất cả các mặt hàng điện tử ở hai mươi năm sau đều có, chính là thứ khiến pin sau khi đầy rồi thì không thể sạc tiếp được nữa, đây chính là thứ đảm bảo độ an toàn của pin không thể nghi ngờ. Dưới tình huống như thế thì làm sao loại sản phẩm này có thể vô duyên phát nổ? Càng đừng nói đến pin ở bên trong của họ rất nhỏ, vỏ ngoài lại rắn chắc đầy đủ, dẫu có nổ thì cũng không tới nỗi tạo thành hậu quả như vậy.

Tất nhiên, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, còn phải điều tra mới rõ.

Hàn Trọng Viễn đã thành lập các cửa hàng độc quyền của Duyên Mộng ở những thành phố lớn từ lâu, nhưng vẫn chưa phát triển đến các thành phố nhỏ. Trùng hợp người bị thương lần này lại ở trong một thành phố nhỏ, suy nghĩ một lát, hắn lại tìm đến Tiền Mạt, nhờ mẹ giúp điều tra tin tức.

Mà cùng lúc ấy, lại có một vài tin tức liên quan đến Duyên Mộng được công bố, rất nhiều người tiêu dùng phản ánh lại với truyền thông rằng sản phẩm mà họ mua của Duyên Mộng có chất lượng cực kì tệ hại.

Trong nhất thời, Duyên Mộng vốn được xem là “hàng trong nước chất lượng cao”, được rất nhiều người ủng hộ đã rước lấy vô số nghi ngờ. Sản phẩm của Duyên Mộng không tốt gần như đã được công nhận rồi, chỉ có điều cũng bởi vậy mà danh tiếng của Duyên Mộng tăng lên rất nhanh. Tất nhiên, là danh tiếng xấu.

***

Hai ngày sau, Hàn Trọng Viễn có trong tay một chồng tư liệu dày cộp.

“Đây vốn dĩ không phải là sản phẩm của Duyên Mộng chúng ta!” Tề An An cầm một chiếc MP3 chất lượng kém, giọng nói tràn ngập tức giận.

“Tôi biết.” Hàn Trọng Viễn đáp, từ tốn lật tài liệu trên tay.

Ban đầu hắn đã từng nghi ngờ cô gái bị huỷ hoại dung mạo kia đã được kẻ khác mua chuộc để hãm hại hắn, nên mới muốn kiện cô ta tội phỉ báng. Nhưng theo như tin tức bây giờ thu được thì quả thật cô gái kia bị huỷ đi gương mặt còn đau đến mức không muốn sống nữa. Chứng tỏ cô ta cũng không phải bị mua chuộc để chống lại Duyên Mộng.

Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ cô ta đã sử dụng món hàng giả mà Tề An An đang cầm trong tay kia.

Mười năm sau trên thị trường điện thoại, hàng nhái nhiều vô số kể, thậm chí còn có cả chuyện bản chính chưa được bày bán mà hàng nhái giống y sì đúc bề ngoài, thậm chí cả hệ thống bên trong cũng bắt trước giống hệt đã xuất hiện trên thị trường, cấm hoài không hết. Nhưng Hàn Trọng Viễn thật không ngờ, hiện tại cũng đã có người làm nhái sản phẩm của Duyên Mộng.

Hiện tại là thời hoàng kim để phát triển các mặt hàng điện tử, chúng mô phỏng được kĩ thuật sản phẩm của Duyên Mộng, thì hoàn toàn có thể thành lập một nhãn hiệu khác, đó mới là hướng phát triển thích hợp nhất. Thế nên… Hoá ra có người đang đối đầu với Duyên Mộng?

Nghĩ đến đây, Hàn Trọng Viễn lại lật giở tài liệu tiếp theo.

Ngoài điều tra cô gái kia ra, tất nhiên hắn còn tra xét những người có khả năng đối đầu với Duyên Mộng. Mà kẻ khiến hắn nghi ngờ, chính là một công ti tên Hải Linh bỗng nhiên xuất hiện trong khoảng thời gian này.

Câu quảng cáo “MP3 Hải Linh, sự lựa chọn tốt nhất của bạn” mấy hôm nay vẫn liên tục phát sóng trên kênh của các đài truyền hình lớn, có thể nói là không ai không biết. Mà công ti này… lại có Thiệu Hồng Cẩn tham gia?

Khó trách khi trước Tiền Mạt đưa tài liệu cho hắn, vẻ mặt lại kì lạ như thế! Hàn Trọng Viễn vẫn tưởng rằng phải đợi đến khi bản thân lớn mạnh thì mới có thể đấu với đám Hàn Hành Diểu, Thiệu Hồng Cẩn, không ngờ bây giờ lại có cơ hội.

“Chúng ta phải làm sao?” Tề An An lại hỏi.

“Chúng ta đi liên hệ với đài truyền hình. Chị yên tâm, chúng ta không sao, dù gì mỗi mặt hàng của chúng ta cũng đều có mã chống hàng giả.” Hàn Trọng Viễn nói.

Gương mặt Tề An An thoáng hiện vẻ vui mừng. Ban đầu khi Hàn Trọng Viễn lưu lại mã chống hàng giả có thể lên mạng kiểm chứng trên từng bao bì sản phẩm, cô còn cảm thấy loại chuyện làm tăng giá thành như vậy hoàn toàn không cần thiết. Không ngờ sau cùng còn có công dụng này.

“Đúng rồi, tôi làm phép cho chị xem.” Bỗng nhiên Hàn Trọng viễn nói, sau đó ngay trước mặt Tề An An, ấn mấy phím bấm trên chiếc MP3 trong tay theo một trình tự nhất định.

Màn hình nhỏ của chiếc MP3 loé sáng, đột nhiên xuất hiện dòng chữ: “Tôi sinh ra vì bạn.”

Ban đầu khi thiết kế sản phẩm, Hàn Trọng Viễn nghĩ đến Mạnh Ân nên bèn tạo ra một lập trình nhỏ thế này – chỉ cần sau khi mở máy, bấm phím theo một trình tự nhất định thì chiếc máy này sẽ hiện ra dòng chữ như vậy. Đây là lời hắn muốn nói với Mạnh Ân, nhưng cũng có thể xem là lời mà Duyên Mộng muốn nhắn gửi đến mỗi người tiêu dùng.

“Còn có cái này nữa hả?” Tề An An đầy ngạc nhiên.

“Đây là niềm vui bất ngờ nho nhỏ dành cho người tiêu dùng, cũng không biết trước giờ có ai phát hiện ra không.” Hàn Trọng Viễn đáp, bất kể là MP3 hay MP4 thì số lượng phím cũng rất ít, chưa biết chừng trước đây cũng đã có người ấn linh tinh thấy được dòng chữ này rồi.

“Dù có ai từng phát hiện hay không thì có cái này, chuyện tiếp theo dễ làm rồi!” Gương mặt Tề An An hiện lên vui vẻ, cô đã có thể tưởng tượng ra sắc mặt khó coi của kẻ đối đầu với Duyên Mộng sau khi chuyến này hoá nguy thành an rồi.

Tuy nhiên, thủ đoạn của đối phương đúng là độc ác. Nếu Duyên Mộng thật chỉ là một công ti nhỏ, Hàn Trọng Viễn thật chỉ là một thanh niên mới gây dựng sự nghiệp, dưới tình huống không có Hoa Viễn chống lưng, e rằng ngay cả cơ hội thanh minh họ cũng không có đúng không?

Nghĩ đến đây, hăng hái của Tề An An giảm đi rất nhiều. Đã thế đúng lúc này, trợ lí của Tề An An còn hốt hoảng chạy vào: “Tổng giám đốc, có rất nhiều người muốn từ chức!”

Sau khi Duyên Mộng gặp biến cố, cả đám Hàn Trọng Viễn đều hết sức bận rộn. Ngay cả Trịnh Kỳ thường ngày vẫn tỏ ra cà lơ phất phơ cũng chôn mình trước máy tính để ý tình hình trên mạng, lo liệu cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, toàn bộ bầu không khí ở Duyên Mộng đều có vẻ cực kì nặng nề.

Chỉ tiếc, không phải tất cả các nhân viên của Duyên Mộng đều trung thành với Duyên Mộng.

Tết dương lịch năm 2004 mới qua không lâu, lúc sắp nghênh đón tết âm, Duyên Mộng có rất nhiều nhân viên từ chức.

Hàn Trọng Viễn biết tầm quan trọng của nhân tài, hắn cũng chẳng thiếu tiền, vì thế quyền lợi mà hắn dành cho nhân viên cũng cực kì tốt, vượt xa so với những sinh viên tốt nghiệp cùng khoá. Nhưng những người này vẫn từ chức, còn từ chức tập thể, nếu không có gì mờ ám thì ai tin?

Im lặng một lát, Hàn Trọng Viễn bảo Tề An An kí tên hết cho những tờ đơn xin từ chức, sau đó lưu trữ tất cả tài liệu về những nhân viên này.

Tề An An cũng không phải một người cứng nhắc. Ban đầu có hơi lo lắng cùng chần chừ, nhưng sau khi trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Trọng Viễn thì cũng gật đầu rất nhanh.

Cô đã không muốn nghĩ xem sau khi mất đi một số lượng lớn nhân viên thì Duyên Mộng sẽ gặp chuyện gì, chỉ còn lại sự chán ghét và thương cảm đối với những nhân viên kia mà thôi. Chán ghét những người đó bỏ đá xuống giếng lúc công ti rơi vào đầm sâu, cũng thương cảm cho tương lai của những người đó – chả lẽ những người đó còn trông mong kẻ phía sau họ trọng dụng đám phản trắc như họ hay sao?

Nhận một số lượng lớn đơn từ chức xong, Tề An An bắt đầu bận bịu minh oan cho Duyên Mộng. Lúc còn làm việc ở Hoa Viễn cô quen biết rất nhiều người, cũng có liên lạc với đài truyền hình. Sau khi rời khỏi văn phòng của Hàn Trọng Viễn, cô lập tức dẫn theo Trần Cảnh Đường đi chạy quan hệ, nhân tiện dựa vào Hoa Viễn mà qua được trót lọt rất nhiều khâu then chốt. Mà Hàn Trọng Viễn cũng gọi điện thoại cho Lý Thành Phong và những người mình biết.

Ngay khi Duyên Mộng chuẩn bị trả đòn, kỳ thi cuối kỳ của Mạnh Ân đã đến.

Học kỳ này Mạnh Ân vô cùng cố gắng, mong sao cuối cùng có thể thi đạt thành tích tốt. Nhưng chuyện của Duyên Mộng có ảnh hưởng đôi chút đến cậu.

Rốt cuộc Hàn Trọng Viễn đã trả giá bao nhiêu công sức vì Duyên Mộng, sợ rằng chỉ có hắn biết. Nhưng bây giờ Duyên Mộng lại xảy ra chuyện, khiến Hàn Trọng Viễn ngay cả thời gian về nhà ăn trưa cũng không có, buổi tối trở về cũng là nửa đêm…

Mấy hôm nay thi cử, những thí sinh khác đều nghỉ ngơi rất cẩn thận, ngủ sớm dậy sớm, nhưng Mạnh Ân lại không thể tĩnh tâm. Nếu không phải từ nhỏ đã rèn được khả năng không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, thì Mạnh Ân tin chắc mình làm bài thi đã chả ra sao rồi.

Ra khỏi trường thi, học sinh khác đều bận rộn soát đáp án, Mạnh Ân lại chạy thật nhanh về nhà, sau đó vọt thẳng vào bếp. Hai ngày nay cậu rất bận, mỗi bữa ăn đều do vệ sĩ đi mua, hết sức phong phú. Nhưng Hàn Trọng Viễn không ăn đồ ngoài quán, lại không cho cậu nấu món ăn phức tạp…

Chỉ cần nghĩ đến Hàn Trọng Viễn đã ăn liền hai bữa cơm rang trứng là Mạnh Ân lại cảm thấy mình quả thật vô trách nhiệm quá.

Bận bịu hơn một tiếng nấu xong thức ăn, Mạnh Ân mang cơm hộp ngồi lên xe của Triệu Anh, sau đó chạy thẳng đến Duyên Mộng.

Trước đây Hàn Trọng Viễn vẫn chôn mình trong phòng nghiên cứu, mấy hôm nay lại chiếm lĩnh một góc nhỏ trong phòng làm việc của Tề An An. Bây giờ việc hắn có cổ phần công ti đã được nhân viên trong công ti ngầm chấp nhận, hắn lại là tổng giám sát kĩ thuật của công ti, vì thế cũng không có ai cảm thấy hành động này của hắn là không đúng.

Mùa đông ở thành phố S trời tối rất sớm, chạng vạng sáu giờ mà ngoài trời đã tối đen một mảnh. Cuối cùng Tề An An cũng hoàn thành việc phải làm, bắt đầu ăn bữa tối, Hàn Trọng Viễn lại chỉ vặn một chai nước khoáng ra uống.

“Cậu Hàn, rõ ràng có thể uống trà nóng, sao cậu cứ uống nước khoáng thế?” Tề An An hơi không hiểu lựa chọn của Hàn Trọng Viễn.

“Sở thích cá nhân.” Hàn Trọng Viễn đáp, nước khoáng đóng chai kín kẽ như vậy hắn vẫn có thể uống một ít, nhưng trà người khác pha sẽ khiến hắn không kiềm chế nổi mà chán ghét muốn ói.

“Trọng Viễn.” Đúng lúc này Mạnh Ân đến, ngửi thấy hương thơm truyền ra từ hộp cơm trên tay Mạnh Ân, vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Trọng Viễn dịu đi rất nhiều.

“Em thi thế nào?” Mở hộp cơm ra, Hàn Trọng Viễn vừa ăn vừa hỏi.

“Có lẽ không tốt lắm.” Mạnh Ân có hơi áy náy, mấy bài thi đều có câu hỏi cậu không chắc chắn, câu cuối cùng trong đề Toán thì cậu hoàn toàn không làm được… Trước kia Hàn Trọng Viễn không phải đứng nhất toàn trường thì cũng là hạng hai, nhưng cậu thì sợ là ngay cả học bổng cũng không lấy được.

“Không sao, lần sau cố gắng là được.” Hàn Trọng Viễn nói. Mạnh Ân rất để ý đến thành tích của mình, nhưng thật ra Hàn Trọng Viễn không hề quan tâm, thậm chí chỉ mong Mạnh Ân không đi học luôn cho rồi.

“Lần sau em nhất định sẽ cố gắng.” Mạnh Ân nghiêm túc gật đầu.

Hàn Trọng Viễn ăn thêm mấy miếng thì bỗng phát hiện đồ ăn trước mặt mình có hơi nhiều, lại hỏi: “Em ăn chưa?”

Tất nhiên là Mạnh Ân chưa ăn, cậu vội vàng đưa cơm cho Hàn Trọng Viễn đến quên cả ăn: “Anh ăn xong còn thừa để em ăn.”

“Ừ.” Hàn Trọng Viễn gật đầu, sau đó lúc ăn cơm bèn ăn hết những thứ Mạnh Ân không thích ăn, thịt vịt bên trong cũng gặm hết mấy miếng xương xẩu.

Hàn Trọng Viễn còn tăng tốc độ ăn cơm, sau đó nhân lúc thức ăn còn ấm đẩy đến trước mặt Mạnh Ân.

Tề An An thấy vậy thương cảm nhìn Mạnh Ân một cái. Trước kia cô vẫn cảm thấy Mạnh Ân có thể khiến Hàn Trọng Viễn vừa ý thật may mắn, bây giờ nhìn thấy cảnh này cũng không cho là chuyện gì tốt đẹp… Hàn Trọng Viễn lại để người ta ăn cơm thừa! Nếu như có người để cô ăn cơm thừa, thì nhất định cô sẽ trở mặt ngay.

Hiển nhiên suy nghĩ của Mạnh Ân khác Tề An An, vì cậu bưng cơm thừa lên ăn rất thoả mãn.

“Ăn xong thì rửa bát, sau đó ra đây ngồi.” Thấy Mạnh Ân ăn sạch cơm, Hàn Trọng Viễn bảo.

Mạnh Ân gật đầu đồng ý.

Hàn Trọng Viễn chờ Mạnh Ân thu dọn xong thì kéo Mạnh Ân sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó ngồi trên sô pha bật ti vi lên.

Hầu hết nhân viên của Duyên Mộng đều đã tan ca, những người chưa tan ca bây giờ đều tụ tập ở đây. Chẳng bao lâu sau thì họ trông thấy đài truyền hình phát sóng tin tức, hơn nữa còn là tin tức có liên quan đến Duyên Mộng.

Mặc dù gặp chút khó khăn, nhưng dưới sự giúp đỡ của Tiền Mạt, Duyên Mộng đã liên hệ được với tất cả những người cần thiết trong giới truyền thông. Thậm chí Hàn Trọng Viễn còn đặc biệt cho người quay quảng cáo mới.

MC của đài truyền hình là một người đàn ông trẻ mặc âu phục: “Mấy hôm trước, đài chúng ta phát sóng tin tức một cô gái nghe nhạc bằng MP3, không may MP3 nổ tung, cuối cùng gương mặt bị huỷ hoại. Nhà đài vẫn đang tìm hiểu thêm về tin tức này, mà hôm nay, đã có kết quả, xin mời xem bản tin sau đây.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN