Thịnh Thế Tiểu Thư - Chương 18: Đào thoát (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Thịnh Thế Tiểu Thư


Chương 18: Đào thoát (1)


Cậu vừa dứt lời thì bên ngoài cũng truyền đến tiếng động, “Cạch” một tiếng cánh cửa xe được mở ra, lúc này ngoài trời đã tối, ánh đèn hoa lệ thắp sáng khắp một vùng trời, bởi vì Lôi Hành Liệt và Thịnh Hàm đều đã nhắm mắt lại nên cũng ngăn ánh sáng chiếu vào mắt, Thịnh Hàm kỳ thực muốn mở mắt ra xem bản thân rốt cuộc đang ở đâu nhưng cô không dám, cô sợ bọn chúng phát hiện cô tỉnh lại sẽ làm ra hành động gì khác đáng sợ hơn nên ngoan ngoãn nghe theo lời của Lôi Hành Liệt mà nhắm chặt đôi mắt.

“Đại ca, hai đứa nó vẫn chưa tỉnh lại.” Giọng nói người đàn ông ồm ồm, hơn nữa theo cách nói chuyện của hắn Thịnh Hàm nhanh chóng nhận ra hắn chính là người đã đuổi theo cô rồi đánh ngất cô, đồng thời cũng là kẻ đã bị cô cắn vào tay.

“Giờ này vẫn chưa tỉnh? Tao cũng có bỏ thuốc mê tụi nó đâu chứ?” Người gọi đại ca hẳn là người đàn ông còn lại, hắn nghe tên đàn em mình nói vậy thì vò đầu bứt tóc, khó chịu mở miệng: “Đúng là cái lũ con nhà giàu yếu đuối, đánh có một cái mà ngất đến tận bây giờ.”

“Đại ca, giờ chúng ta nên giải quyết chúng thế nào?” Tên đàn em cẩn thận dò hỏi.

Nghe đến hai chữ “giải quyết” thân hình bé nhỏ hơi động đậy, nhưng cô không dám phản ứng quá mạnh mẽ, sợ bị bọn họ phát hiện rồi giải quyết ngay tại chỗ thì nguy.

“Mày đưa chúng đến kho hàng trước, tao đi gặp Cừu gia đã.”

Cừu gia?

Lôi Hành Liệt bất động thanh sắc nhướng mày, sau đó rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt như thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

“Vậy em đi trước.” Người đàn ông một tay vác Thịnh Hàm, tay còn lại vác Lôi Hành Liệt, hai người chiếm hai bên vai của hắn, đối với hai đứa trẻ khoảng mười tuổi thế này hắn lại rất tự nhiên mà vác lên, hoàn toàn không cảm thấy sức nặng gì, bước chân cũng rất ổn định đi về phía trước, quả nhiên là không phải là sức lực của người bình thường nên có.

Trên đường đi Lôi Hành Liệt hơi hé mắt để quan sát xung quanh, mặc dù điều này đối với cậu mà nói là có chút mạo hiểm nhưng so với việc không biết bản thân đang ở đâu, sắp phải đối mặt với tình huống gì trong tương lai thì không bằng đánh cược một lần, ít nhất khi cậu hé mắt ra nhìn thì vẫn có cơ hội biết bản thân đang ở đâu, rồi tìm cách trốn thoát.

Lôi Hành Liệt nhìn sắc trời, màn đêm đã phủ xuống, trăng đã lên cao, xem ra thời gian cũng không còn sớm nữa, bên trong xe tối đen như mực, cửa lại khóa rất chắc chắn, không hề có khe hở nên ngoại trừ tiếng động cơ của xe thì cậu cũng không thể nghe thêm được gì, bọn bắt cóc chạy một đường dài không ngừng lại, à… có một lần chúng dừng lại kiểm tra, lúc đó cậu đã tỉnh nhưng lại giả vờ ngất xỉu, sợ là bọn họ sớm đã rời khỏi Thượng Hải rồi.

Khuôn viên rộng lớn được trang trí một cách trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn lập lòe tỏa sáng kéo dài từ cửa đến sảnh chính, ở giữa sân có một cái đài phun nước rất lớn, hoàn toàn giống như một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ dành cho vua ở, không phù hợp với hình tượng của bọn bắt cóc tống tiền, ở giữa sân lúc này chỉ có một chiếc xe, Lôi Hành Liệt nhanh chóng nhận ra đây là chiếc xe mà bọn bắt cóc đã dùng để chở bọn họ đến đây, nhưng nó hoàn toàn khác hẳn với chiếc xe lúc mà bọn bắt cóc chạy bắt Thịnh Hàm, có vẻ như bọn chúng đã đổi một chiếc xe khác, thảo nào lại có thể an ổn chạy từ Thượng Hải đến đây. Nói đi cũng phải nói lại, bọn chúng bắt hai người họ đi trước mặt mọi người, khi đó ít nhiều vẫn có người báo cảnh, hơn nữa cũng có camera an ninh quay lại, cho dù cảnh dát không điều tra ra được thì người của Thịnh gia cũng sẽ điều tra được, vì để tránh bị phát hiện nên họ đã đổi một chiếc xe khác.

Lúc nãy bọn chúng có nhắc đến người gọi Cừu gia, hắn chính là chủ mưu phía sau chuyện này ư?!

Cừu gia…

Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này, điều này Lôi Hành Liệt có thể khẳng định, chỉ là nghe ở đâu thì nhất thời cậu cũng không rõ.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Lôi Hành Liệt lần nữa nhắm mắt lại, giả bộ ngất xỉu, lúc này cậu không có nghĩ về việc trốn thoát khỏi nơi này mà suy nghĩ về người gọi Cừu gia trong miệng người đàn ông kia, cậu cảm thấy hắn là nhân vật mấu chốt để có thể giải quyết tình trạng hiện tại của cậu và Thịnh Hàm.

Mưa vừa tạnh, người trên đường cũng bắt đầu đông dần, những người bán hàng bên đường quay trở lại để tiếp tục làm công việc của bản thân, mưa rơi xuống mang theo mùi ẩm mốc của đất bốc lên không khí, nhưng đồng thời cũng rửa trôi những thứ dơ bẩn trên nền đất.

“Thiếu gia…” Bên ngoài đường lớn xe cộ không ngừng qua lại, bên trong góc tối của con hẻm nhỏ thì lại vắng lặng không bóng người, lúc này có một người đàn ông trung niên, hắn mặc một bộ đồ tây trang được cắt may tinh tế, đối diện với ông là một đứa bé chỉ hơn mười tuổi, quần áo dơ bẩn, bộ dạng gầy gò đứng không đến trước ngực người đàn ông, vậy mà ông lại đối với cậu lộ vẻ cung kính.

“Sao chú cứ bất thình lình xuất hiện vậy?” Cậu bé đứng dựa vào chân tường, một tay xách giỏ đào, bộ dạng của cậu hoàn toàn đối lập với người đàn ông đối diện, thế nhưng khi cậu nói chuyện ông trong giọng nói lại mang theo vài phần bất mãn.

“Tôi biết mỗi tuần thiếu gia đều đến đây mua đồ nên đã đến đây đợi trước.” Người đàn ông cũng không giấu giếm mà nói thẳng ra là đến đây để gặp cậu, điều này khiến cậu phải thu hồi giọng điệu bất mãn của mình về, cậu thích những người thẳng thắn như vậy, có gì cứ nói, không cần vòng vo, tốn thời gian lắm, dù sao thời gian cũng là vàng bạc, bỏ ra một giây một phút vào những việc vô bổ thì không cần thiết.

“Chú có chuyện gì sao?” Cố tình đến đây đợi cậu, không cần nghĩ cũng biết là có chuyện.

“Tôi nghe nói dạo gần đây thiếu gia qua lại rất thân thiết với tiểu thư nhà họ Thịnh.” Dứt lời người đàn ông liền ngẩng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu bé đối diện, tựa hồ như muốn nhìn ra biểu cảm trên gương mặt cậu, đáng tiếc là gương mặt cậu bé từ đầu chí cuối chỉ là một mảnh lạnh như băng, hoặc có thể là do làn da cậu quá ngăm đen nên ông không thể nhìn ra được gì.

“Ồ? Chú nghe ai nói?” Lôi Hành Liệt cầm lấy quả đào trong giỏ, cắn một miếng to đùng trên đó, mùi vị thơm ngọt lan tỏa khắp miệng khiến cậu chán ghét nhíu mày, quay người nhổ miếng đào trong miệng xuống đất, nhìn quả đào đã bị cắn một miếng không còn nguyên vẹn, cậu đưa tay ném quả đào vào thùng rác ở đằng xa.

Mùi vị quả đào không hề ngon như cậu tưởng tượng, chẳng hiểu sao Hứa Diệc lại thích ăn, hơn nữa còn là ngày nào cũng ăn, cho nên một giỏ như vậy đủ để cậu ta ăn ttong một tuần.

Người đàn ông lẳng lặng nhìn hành động của cậu bé, tựa hồ như nhận thấy sự tức giận trong lời nói lẫn hành động của cậu với ông, vì vậy ông lại cúi đầu, một phải đặt lên ngực trái, bộ dạng cung kính không khác gì là một người quản gia.

“Thiếu gia, là lỗi của tôi, tôi không nên can thiệp quá nhiều…”

“Trước tiên chưa nói đến chuyện chú muốn can thiệp của tôi, tôi đang hỏi, chú cho người điều tra tôi sao?” Lôi Hành Liệt liếc mắt, đôi mắt đen láy lúc này đã trở nên âm trầm, giống như đang phủ một lớp băng dày, cả người cậu tản ra hàn khí khiến người khác không rét mà run, một đứa trẻ hơn mười tuổi mà đã có ánh mắt cùng với khí thế đáng sợ như vậy, tuy rằng gương mặt người đàn ông đối diện vẫn không đổi sắc nhưng trên trán đã xuất hiện vài giọt mồ hôi, hiển nhiên cũng bị khí thế của cậu làm cho ảnh hưởng.

“Chú biết rất rõ tôi ghét nhất là bị người theo dõi mà!” Cậu hơi tức giận, giọng điệu có chút giương cao, một đứa trẻ một khi tức giận thì điều đầu tiên chúng làm chính là muốn phá hủy một thứ gì đó, cậu muốn quăng giỏ đào trên tay xuống đất nhưng suy nghĩ đã đi trước hành động, đây là đào mà Hứa Diệc thích ăn nhất, Thái Dung bảo cậu ra ngoài mua đào về mà cậu lại về tay trắng, bà ta nhất định sẽ phạt cậu, Hứa Diệc sẽ ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, đây là cảnh tượng cậu không muốn nhìn thấy nhất! Bàn tay cầm giỏ đào giơ lên bất giác dừng lại, cậu hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng lên não, trong đầu cậu luôn có một thanh âm nhắc nhở rằng cậu được làm như vậy, cậu không được để sự giận dữ ăn mòn lí trí, cậu phải nhẫn, phải nhẫn… một phút đồng hồ sau, Lôi Hành Liệt liền khôi phục dáng vẻ như bình thường, chỉ là đôi mắt cậu so với lúc nãy đã trở nên âm trầm lạnh lẽo hơn nhiều.

“Xin thiếu gia bớt giận.” Ngay khi bị Lôi Hành Liệt chất vấn, nười đàn ông lập tức khụy một gối xuống, cúi đầu nhận sai: “Tôi chỉ cho con trai tôi dòm chừng ngài, chứ không hề có ý định theo dõi ngài.” Trường tiểu học tuy không phức tạp như xã hội bên ngoài nhưng thân là trường tiểu học tốt nhất ở Thượng Hải, bên trong Hoa Nam tất nhiên sẽ tập trung những đứa trẻ có gia thế tốt nhất thành phố Thượng Hải, gia thế tốt, chỗ dựa ở đằng sau của chúng tự nhiên cũng không bình thường, mặc kệ là hắc đạo hay bạch đạo đều sẽ có người trà trộn vào bên trong, ông cũng là sợ thân phận của Lôi Hành Liệt bị lộ thân phận, dù sao họ Lôi ở Thượng Hải cũng rất hiếm, bởi vì đó là dòng họ mà không phải ai cũng có thể mang được.

Người bình thường khi nghe đến cái tên “Lôi Hành Liệt” này ngoại trừ cảm thấy cái họ này có chút hiếm ra thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng nếu là người trong giới thì lại khác, đặc biệt là những thành viên của thế giới ngầm, ai chẳng nghe qua danh tiếng của Lôi gia gia chủ Lôi Khiếu Thiên? Nếu bọn họ biết Lôi Khiếu Thiên có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài, mặc kệ là đồng bạn hay kẻ địch đến lúc đó đều sẽ nhúng tay vào, nếu thận phận của Lôi Hành Liệt thật sự bị bại lộ thì người nhận được tin đầu tiên nhất định là Lôi gia bên kia, không chỉ thế người của Lôi gia chắc chắn sẽ kéo bè kéo lũ tìm đến, Lôi Khiếu Thiên đến thì không sao, nhưng Lôi gia cũng không phải chỉ có một mình Lôi Khiếu Thiên có thể làm chủ, còn có cả Belinda Wilson cùng con trai của bà ta, hơn nữa mấy năm nay Lôi Khiếu Thiên lại lấy thêm một người vợ thứ hai là Aarohi Medeiros, bà ta cũng có một đứa con trai bà con gái với ông, cùng với Lôi Hành Liệt, Lôi Khiếu Thiên hiện tại có ba người con trai, trong đó Lôi Hành Liệt là trưởng tử, tuy mang thân phận con riêng nhưng điều này cũng không tầm thường chút nào.

Aarohi Medeiros thế nào thì ông không biết, nhưng tâm tư của người phụ nữ gọi Belinda Wilson này thì ông rất rõ, mặc dù hiện tại con trai của Belinda đang là thiếu chủ của Lôi gia rồi nhưng đối với bà ta Lôi Hành Liệt luôn là cái gai trong mắt, năm đó nếu không phải có Lôi Khiếu Thiên nhúng tay vào thì bà ta sớm đã loại bỏ được Lôi Hành Liệt mà không chỉ là Hứa Tịnh Văn. Mấy năm nay Belinda Wilson nhìn bề ngoài luôn thản nhiên bình tĩnh nhưng bà ta vẫn chưa quên chồng mình còn có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài, vì vậy bà luôn cho người thăm dò tin tức của Lôi Hành Liệt, bởi vì có Lôi Khiếu Thiên đứng đằng sau bức màn che giấu cậu đi nên bà cũng chẳng làm ra hành động gì lớn, gia đình bình thường con riêng cũng có quyền tranh chấp tài sản, huống hồ là gia tộc hắc đạo như Lôi gia, ở Lôi gia thứ đáng nói nhất không phải là dòng chính hay dòng thứ mà là thực lực thể hiện ra bên ngoài, chỉ cần có thực lực, có thủ đoạn tàn nhẫn, có đầu óc thì sẽ đứng vững ở Lôi gia, bà ta sợ một ngày Lôi Hành Liệt trở về gây nên một hồi sóng gió, mà điều bà ta sợ không phải không có lý do, bởi vì sớm muộn cũng có một ngày Lôi Hành Liệt đường đường chính chính trở về Lôi gia, đến lúc đó bà ta muốn ngăn cả cũng không được.

“Con trai chú? Thằng nhóc Lôi Minh đó ư?” Cậu nheo mắt nhìn người đàn ông, gương mặt cậu sớm đã khôi phục vẻ lãnh đạm ngày thường, cũng đã thu hồi khí thế từ trên người mình lại.

Nếu Thịnh Hàm có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra người gọi “Lôi Minh” trong miệng Lôi Hành Liệt là ai, chính là người mà ngày đầu tiên khi cô đi tìm Lôi Hành Liệt đã nghe đàn anh năm trên nhắc đến, người họ Lôi ở Thượng Hải không nhiều, trong Hoa Nam lại càng hiếm, hầu như chỉ có hai người họ Lôi, một người là Lôi Hành Liệt, được biết đến là người luôn đứng đầu kì thi của khối lớp 6, nhưng có vẻ như cậu mờ nhạt qua nên ít có người biết đến. Người còn lại gọi Lôi Minh, thành tích học tập bình thường nhưng là một người thích quậy phá, thường tụ tập đánh nhau, từng bị giáo viên gọi cho người nhà nhiều lần nhưng cũng chẳng làm gì được cậu, nếu Hứa Diệc được mọi người gọi là “Hoàng tử” thì Lôi Minh điển hình là một “Tiểu ma vương”.

Lôi Hành Liệt cũng biết Lôi Minh, người của hắc đạo khi đi học ở những trường thế này đều giấu đi thân phận của mình, phần lớn là để tránh phiền phức không đáng có, mặc dù như vậy vẫn có nhiều người biết đến, cũng giống như Thịnh Hàm, bởi vì mang họ Thịnh trên người cho nên đi đến đâu cũng được mọi người xưng một tiếng “Tiểu công chúa”, còn Lôi Minh, thân phận của cậu được giấu kỹ hơn nhiều, thế nhưng bạn bè trong lớp cậu ta phần lớn đều là những đứa trẻ thuộc dòng dõi hắc đạo, không thì cũng là gia tộc dưới trướng của Lôi gia, mọi người đều xem cậu ta như là đại ca, người khác không muốn biết đến danh tiếng của cậu ta cũng rất khó.

Trong ấn tượng của Lôi Hành Liệt thì Lôi Minh ngày thường chỉ biết tụ tập bè phái đánh nhau, vậy mà không ngờ cậu ta lại có thể “dòm chừng” cậu, còn biết đến sự tồn tại của Thịnh Hàm, xem ra cậu đúng là xem thường thằng nhóc này, nói cũng phải, thân là một trong những đứa trẻ của thế giới ngầm, có ai mà tầm thường cho được? Nếu như không có một chút thủ đoạn thì làm sao có thể sống sót đến tận đến bây giờ?

“Là, thằng nhóc con nhà tôi cũng thường xuyên nhắc đến thiếu gia.” Người đàn ông này cũng là một phần tử của Lôi gia, ông ngoại trừ là quản gia của Lôi gia thì còn là cánh tay đắc lực của Lôi Khiếu Thiên, cho nên mới được mang họ Lôi, dòng họ này biểu tượng cho sự cao quý không thể xâm phạm của bá chủ của vùng đất Thượng Hải, người Lôi gia không phải ai cũng được quyền mang họ Lôi, nhưng những người mang họ Lôi đều có thân phận đặc biệt hơn hẳn, ở Lôi gia lời của ông nói chính là lời của Lôi Khiếu Thiên.

“Phải không?” Lôi Hành Liệt liếc mắt, lãnh đạm mở miệng: “Thế chú muốn nói gì?”

“Tôi cảm thấy cậu không nên qua lại với gần với tiểu thư nhà họ Thịnh.” Thịnh gia là người của bạch đạo, cùng với Lôi gia hắc đạo với là hai phe đối lập, cả hai đều xem như là người đứng đầu của Thượng Hải này, chính là trước giờ chưa từng nhấc lên mối quan hệ gì, hiện tại Lôi Hành Liệt đi lại gần với người nhà họ Thịnh, không chỉ nói Thịnh gia bên kia mà Lôi gia bên này cũng đang dòm ngó cậu.

“A, vì sao?”

“Thịnh gia danh tiếng quá lớn, huống hồ bọn họ cùng chúng ta vốn là đối lập, nếu để người khác biết được Lôi gia cùng Thịnh gia có quan hệ sẽ nhấc lên một hồi sóng gió.”

“Tôi chính là muốn mượn danh tiếng của Thịnh gia để trở về.” Cậu bé đứng đó, lưng dựa vào tường, thần sắc bình tĩnh nói ra những lời này, cậu không hỏi ý kiến của người đàn ông, cậu chỉ là đang thông báo.

Người đàn ông sửng sốt: “Chuyện này… có chút mạo hiểm.” Theo như ông được biết gia chủ hiện tại của Thịnh gia là Thịnh Chiêu sớm đã giao quyền quyết định Thịnh Thế lại cho đứa con trai mười ba tuổi của hắn là Thịnh Mộ Triều, Thịnh Mộ Triều tuy chỉ lớn hơn Lôi Hành Liệt một tuổi nhưng từ nhỏ đã được giáo dục tốt cho nên hắn sớm đã bộc lộ tài năng của mình, hơn nữa thiếu niên này làm chuyện rất quyết đoán, ra tay lại tàn nhẫn, hắn luôn đặt lợi ích của gia tộc lên đầu, những người xung quanh hắn không hề bận tâm đến, đó cũng là lý do Thịnh Chiêu yên tâm giao gia nghiệp lại cho Thịnh Mộ Triều quản lí, loại người này không dễ lợi dụng.

“Tôi nghe nói, Thịnh Mộ Triều của Thịnh gia là người tâm ngoan thủ lạc, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một phụ tá đắc lực là Hàn Thư, người đàn ông này của là người của thế giới ngầm.” Thịnh gia nếu chỉ có một mình Thịnh Mộ Triều tự nhiên sẽ không thể đứng vững như ngày hôm nay, tuy nói Thịnh gia theo phe bạch đạo nhưng những chuyện làm ăn phi pháp ở trong bóng tối không phải họ chưa từng làm, chỉ là người ngoài không biết mà thôi. Hàn Thư, người thiếu niên này năm nay mới mười bảy mười tám tuổi, hắn ta từng là một thành viên của gia tộc hắc đạo thuộc thế giới ngầm nhưng gia tộc đó sớm đã biến mất khỏi thế giới này, Hàn Thư có lẽ là người duy nhất của gia tộc đó còn sống sót trên đời, cũng chính là do Thịnh Chiêu hơn mười năm trước cứu giúp hắn, sau đó nuôi dạy hắn trở thành người của Thịnh gia, ngoài mặt là phò tá Thịnh Mộ Triều nhưng phía sau lại là kẻ thay Thịnh gia liên lạc với đám người trong hắc đạo, tâm tư tự nhiên là không đơn giản.

“Thịnh gia không hề đơn giản như bề ngoài của nó, nếu cậu muốn lợi dụng Thịnh gia để quay về Lôi gia thì điều này có chút khó khăn.”

“Tôi biết.” Người đàn ông nghe vậy không tiếng động động thở phào một hơi, vốn dĩ còn cho rằng Lôi Hành Liệt đã suy nghĩ kỹ sẽ không qua lại với người nhà họ Thịnh, dù sao Thịnh gia cũng không dễ dàng động đến, thế nhưng lời nói tiếp theo của cậu khiến ông không khỏi ngây người.

“Bởi vì biết khó nên tôi mới làm.” Đôi mắt cậu bé thâm trầm như nước lúc này hơi hiện lên ý cười, cùng với sự kiêu ngạo tự tin tản ra từ sâu trong máu, nhất thời khiến người đàn ông hốt hoảng, không khỏi nhớ đến Lôi Khiếu Thiên, Lôi Hành Liệt mặc dù phần lớn là giống với Hứa Tịnh Văn nhưng cậu lại mang dòng máu của Lôi Khiếu Thiên, cho nên mỗi lời nói, hành động của cậu đều mang bóng dáng của Lôi Khiếu Thiên, đặc biệt là dáng vẻ tự tin kiệt ngạo càng giống hệt Lôi Khiếu Thiên hồi trẻ.

“Thiếu gia…”

“Trên đời này không có chuyện gì muốn đạt được lại đơn giản cả, ít nhiều vẫn phải bỏ ra một cái giá đắc, chú nói đúng không?”

“Là, thiếu gia nói không sai.” Người đàn ông cúi thấp đầu, hắn biết một khi Lôi Hành Liệt đã đưa ra quyết định cho dù ông có nói gì cũng không thể thay đổi được, cho nên ông cũng không có ý định thuyết phục cậu thêm, dù sao cậu cũng nên tự quyết định con đường phía trước của mình thế nào, thân là người nhà họ Lôi, tự nhiên không thể được bao bọc quá tốt, thất bại một lần mới biết bản thân đang đứng ở đâu.

“Nếu thiếu gia quyết định muốn cùng Thịnh gia liên quan với nhau thì cậu nên biết tin tức này.”

Lôi Hành Liệt nâng mắt nhìn ông, đợi ông nói tiếp.

“Mấy ngày nay Cừu gia bên kia muốn mượn con đường của Thịnh gia để vận chuyển một chút đồ vật, nhưng có vẻ như đã không nhận được sự đồng ý của Thịnh gia, vì vậy rất có thể vì muốn đạt được mục đích bọn họ sẽ ra tay với người nhà họ Thịnh.”

Người nhà họ Thịnh?

Thịnh gia ngoại trừ Thịnh Mộ Triều ra thì chỉ còn có Thịnh Hàm mà thôi.

Tựa hồ như hiểu rõ suy nghĩ của Lôi Hành Liệt, người đàn ông tiếp lời: “Cho nên thiếu gia hãy cẩn thận.” So với Thịnh Mộ Triều thì Thịnh Hàm dễ ra tay hơn nhiều, dù sao cô cũng chỉ là cô bé tám tuổi.

“Cừu gia?”

“Đó là một gia tộc thuộc giới hắc đạo, địa bàn của họ không ở nơi này, bọn họ muốn mượn đường của Thượng Hải cho nên mới tìm đến Thịnh gia.” Biết rõ Thượng Hải là địa bàn của Lôi gia vậy mà còn dám đến đây mượn đường, hơn nữa lại là hướng Thịnh gia mượn chứ không phải Lôi gia, đám người Cừu gia này rõ ràng là muốn chống đối Lôi gia!

Kết thúc hồi tưởng, Lôi Hành Liệt rốt cuộc cũng nhớ đến nhân vật gọi Cừu gia này là ai, Cừu gia muốn mượn đường Thượng Hải để vận chuyển một số thứ, cụ thể là thứ gì thì cậu không có hỏi, bất quá đã là gia tộc hắc đạo thì thứ mà Cừu gia vận chuyển cũng không phải là thứ tốt lành gì, nhưng vì Thịnh gia không cho nên bọn họ đã bắt cóc Thịnh Hàm, tạm thời thông tin mà cậu có được chỉ vẻn vẹn như thế.

Người đàn ông vứt Lôi Hành Liệt cùng Thịnh Hàm xuống nền đất, động tác của hắn không tính là lớn nhưng cũng không phải nhẹ nhàng, Lôi Hành Liệt da dày thịt béo, một chút đau đớn này không nhầm nhò gì với cậu nhưng Thịnh Hàm thì lại không  được tốt như vậy. Cô là chim hoàng yến được Thịnh gia nuôi trong lồng kính, cho nên khi bị người đàn ông không chút thương tiếc vứt xuống đất, cô có thể cảm nhận được sự đau đớn từ thân thể truyền đến khiến cô đau đến nhíu mày, nhưng lại không dám kêu lên.

Hắn vứt hai người xuống đất xong cũng không ở lại lâu lắm, cũng không quan tâm hai người đã tỉnh hay chưa, mà quay người bước nhanh rời khỏi kho hàng, tất nhiên cũng không quên khóa cửa lại.

Người đàn ông vừa đi thì Lôi Hành Liệt cũng vừa mở mắt, đôi mắt cậu lúc này bình tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng nhưng lại khiến người cảm thấy âm trầm lạnh lẽo.

~~~

Người đàn ông gọi đại ca sau khi tách ra với tên đàn em của mình thì đi thẳng vào căn nhà, hắn đưa tay kéo cái nón kết đen từ trên đầu xuống, để lộ mái tóc bù xù cùng với gương mặt hung thần sát khí, bộ dạng tay to mặt gấu kia có thể dọa cho trẻ con khóc ba ngày ba đêm nếu nhìn thấy.

Đại sảnh lúc này đang rực sáng như ban ngày, phá lê thủy tinh trang trí xung quanh phản xạ ánh sáng của đèn khiến căn phòng lấp lánh hẳn lên, người đàn ông đi đến bên sô pha, nơi đó có một người đàn ông trung niên đang ngồi, tướng mạo ông ta nhìn qua có vẻ gian xảo, đặc biệt là đôi mắt híp như hồ ly, trước mặt là một bàn tiệc đầy thức ăn và rượu, bên cạnh ông ta còn có hai mỹ nữ thay phiên nhau rót rượu cùng đút trái cây cho ông ta, ông ta trái ôm phải ấp, nhìn qua rất giống với một vị vua đang được cung phi hầu hạ.

“Cừu gia.” Người đàn ông gọi đại ca lúc nãy còn dùng thái độ ra lệnh với đàn em của mình nhưng khi đứng trước mặt người gọi Cừu gia này lại cúi đầu, giọng nói đầy vẻ cung kính.

“Về sớm vậy?” Cừu gia phất tay, không chút để ý đến người đứng đối diện, ông một tay ôm em người phụ nữ bên cạnh, một mặt hôn má người phụ nữ còn lại, chọc cho hai người phụ nữ cười giỡn không thôi.

“Đã bắt được người rồi ạ.” Hôm nay hắn cùng đàn em của mình đến trường tiểu học của Thịnh Hàm trước tiên là để thăm dò hoàn cảnh trước, đợi vài ngày nữa mới ra tay, ai ngờ khi đến nơi thì trường học đóng cửa cho nên hai người bọn họ mới xuống xe xem thử, không ngờ lại bắt gặp Thịnh Hàm đang ngồi ở trong văn phòng bảo vệ, có vẻ như chỉ có một mình cô ở đó. Trước khi nhận lệnh bắt cóc Thịnh Hàm, hắn đã xem qua tấm hình mà Cừu gia gửi đến, sớm đã đem hình ảnh của tiểu công chúa Thịnh gia khắc sâu vào não, cho nên vừa liếc mắt thấy Thịnh Hàm hắn liền nhận ra ngay, bởi vì nhận thấy không có người Thịnh gia ở đó nên người đàn ông quyết định ra tay luôn để tránh đêm dài lắm mộng.

Bị bắt cóc mà không hề khóc nháo, hắn còn cho rằng cô bị dọa sợ, nhưng xem ra hắn đã xem thường con nhóc nhà họ Thịnh này rồi, cô đang chờ thời khắc bọn họ không chú ý mà chạy trốn, cô thông minh lắm, biết rõ bọn họ chạy xe hàng đến cho nên chui vào hẻm nhỏ để trốn, bất quá cho dù thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa bé mới tám tuổi, gặp hoàn cảnh như vậy có thể không hoảng loạn là tốt, nhưng chắc gì đã đủ bình tĩnh để chạy trốn khỏi sự truy bắt của hai người trưởng thành. Sở dĩ người đàn ông quyết định mạo hiểm là ra tay bắt Thịnh Hàm giữa đường, bỏ mặc ánh mắt của những người xung quanh cũng là nghĩ đến nếu hôm nay bọn họ thất bại, để cô chạy trốn thì lần sau muốn ra tay sẽ rất khó, bởi vì Thịnh gia giám sát cô 24/24, ngoại trừ thời gian đi học ở trường ra thì cô chưa từng bước chân khỏi Thịnh Hạ Nhất Lâu, cho nên nếu bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ không còn lần sau nữa, thà hắn mạo hiểm một lần, được ăn cả ngã về không, cho dù bị cảnh sát phát hiện thì cũng có Cừu gia ra mặt, nhưng nếu nhiệm vụ thất bại bọn họ tự nhiên không đơn giản là bị cảnh sát bắt, dù sao hình phạt dành cho những người trong giới hắc đạo chưa bao giờ là nhỏ.

“Bắt được rồi?” Cừu gia sửng sốt, buông người phụ nữ bên cạnh ra, người phụ nữ thức thời không có quấn lấy ông mà ngoan ngoãn ngồi một bên, còn hắn thì tựa lưng vào sô pha phía sau, bộ dạng nhàn nhã nhìn người đàn ông đang đứng.

“Vâng.”

“Mày có chắc là con nhóc đó không?” Nhiệm vụ vừa mới giao ra chưa bao lâu mà đã hoàn thành rồi, là bởi vì người của ông pàm việc có hiệu sức cao hay là do tình báo về Thịnh gia có sai lầm?

“Chắc chắn ạ, giống hệt tấm hình Cừu gia gửi em.” Người đàn ông không dám giấu giếm, vội vàng kể lại quá trình bắt giữ Thịnh Hàm, cũng không quên nhắc đến chuyện Lôi Hành Liệt giữa đường xuất hiện cản trở.

“Ha ha! Ông trời cũng muốn giúp tao!” Theo tin tình báo, con gái nhỏ của Thịnh Chiêu được nuôi dưỡng như một công chúa, lúc nào cũng có người đi theo bảo vệ, không phải chưa từng có người đánh chủ ý lên người cô mà là chưa có người nào thực hiện được, bởi vì Thịnh gia bảo vệ cô quá tốt, bất quá Cừu gia không tin trên đời này không có bức tường này không lọt gió, sự thật chính minh ông đã đúng, quả nhiên là ông trời cũng giúp ông!

“Đám người Thịnh gia kia thật quá kiêu ngạo, nghĩ rằng bản thân có thể một tay che trời nên không để Cừu gia là tao vào mắt, để rồi tao sẽ khiến cho chúng nó hối hận.” Cừu gia nhếch môi, đôi mắt gian xảo như hồ khẽ híp lại: “Mà mày nói giữa đường có một thằng nhóc xuất hiện cản trở?”

“Dạ, hình như nó quen biết với con nhóc đó nên nhận ra bọn em không phải người nhà của con nhóc đó, em đã đánh ngất nó rồi đưa nó theo luôn rồi ạ.”

“Quen biết với con nhóc nhà họ Thịnh?” Cừu gia chau mày, Thịnh gia là gia tộc lớn, không phải ai muốn làm quen thì có thể quen được, nếu thằng nhóc đó quen biết với Thịnh Hàm thì thân phận sợ là không đơn giản.

Vốn ông muốn xử lí những kẻ dư thừa, nhưng nếu thân phận của thằng nhóc đó không tầm thường thì phải suy nghĩ lại rồi.

Tựa hồ như nhìn ra sự e ngại của Cừu gia, người đàn ông giải thích: “Thằng nhóc đó ăn mặc rách rưới, có vẻ như không phải xuất thân trong gia đình giàu có gì, nó quen với Thịnh Hàm thì hẳn là bởi vì hai đứa nó là bạn cùng lớp.”

“Mày có chắc không?” Ông cũng không muốn có chút sai lầm nào xảy ra.

“Chắc chắn ạ.”

“Nếu đã như vậy thì cứ xử lí thằng nhóc đó, còn con nhóc đó thì thông báo về Thịnh gia, có lẽ người Thịnh gia hiện tại rất lo lắng đấy.”

“Dạ, em lập tức đi làm ngay.” Người đàn ông gật đầu, nhưng vẫn đứng yên bất động.

“Còn chuyện gì nữa?”

“Cảnh sát bên Thượng Hải có lẽ đã nhận được tin tức rồi.”

“Lũ cớm đó mày không cần lo tao sẽ cho người đi xử lí.” Cừu gia phất tay, đối với việc bị cảnh sát nắm bắt nhược điểm cũng không có để ý, cũng không biết là ông quá tự tin vào bản thân mình hay là ông thật sự có năng lực đó.

“Như vậy thì làm phiền Cừu gia, em đi trước.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN