Nàng trợ lý số một. - Chương 38:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Nàng trợ lý số một.


Chương 38:


Chúng tôi đến một nhà hàng nổi trên hồ. Nhà hàng cực sang trọng và lạ mắt nhưng lại rất ít bàn và đặc biệt vắng vẻ. Hình như ngoài chúng tôi ra thì chẳng có ai cả.
Nhân viên mời chúng tôi vào bàn ở chính giữa, đã được dọn sẵn và có sẵn cả nhân viên đứng cạnh chờ phục vụ đồ ăn. Nhìn là biết Triệu Mẫn đã bao trọn cả nhà hàng này rồi.Tôi không có ý so sánh nhưng do Trương Kiệt chưa đủ tâm huyết trong việc theo đuổi tôi hay do phong cách của mỗi người mà tôi chưa từng thấy anh ta bao trọn chỗ nào vì tôi nhỉ?
Tôi và Triệu Mẫn ngồi xuống, các món ăn đều lần lượt được mang ra. Hôm nay tôi làm việc rất nhiều nên tốn sức, hơn nữa giờ cũng đã muộn nên việc tôi đói cồn cào là không thể tránh khỏi. Nhín những món ăn cầu kì bày trên bàn, mùi thơm của chúng sộc lên mũi làm tôi rất muốn lao đầu vào ăn. Nhưng đến phút chót, tôi vẫn giữ vững hình ảnh trợ lý Hà điềm đạm và duyên dáng.
Trong lúc ăn Triệu Mẫn cũng không nói chuyện nhiều. Anh ta vẫn kiệm lời như vậy. Tôi lại không có tâm trạng quan tâm nhiều đến anh ta. Tôi thực sự đói sắp chết rồi, đồ ăn lại ngon đến ngất. Vậy nên dù vẻ ngoài vẫn đang ăn rất chậm rãi nhưng thực ra tôi đã dành mọi sự tập trung vào mấy đĩa đồ ăn này rồi, chẳng còn nhìn đến việc nói chuyện hay để ý người đối diện.
– Ở đây hợp ý em chứ? – Triệu Mẫn cất tiếng hỏi.
Sếp Mẫn à, với những kẻ nghèo như tôi thì tất cả những nhà hàng sang trọng và đắt đỏ như này tôi đều hợp ý.
– Dạ ở đây rất tuyệt. – tôi trả lời kèm theo nụ cười công nghiệp.
– Em có biết điều tôi không thích nhất ở em là gì không? – Triệu Mẫn nhẹ giọng nói.
Tôi ngẩng lên ngơ ngác nhìn anh ta.
– Đó là em luôn cười nụ cười không thật đó với tôi, em luôn giả vờ mang một khuôn mặt khác để che đi cảm xúc thật của mình.
– Em xin lỗi – Tôi cười gượng. Lần đầu tiên bị người khác bắt thóp mà lại còn đột ngột như vậy. Tôi cũng không biết phản ứng sao cho ổn.
Triệu Mẫn mỉm cười có vài phần buồn bã, tôi không hiểu sự buồn bã đó từ đâu mà ra.
– Tôi chỉ ước em chịu mở lòng với tôi một chút, để tôi có cơ hội che chở em những lúc em yếu đuối nhất. Nhưng em lại luôn cười như vậy để cách xa tôi.
Sau đó anh ta không nói gì nữa, chỉ gọi nhân viên rót thêm nước cam vào cái cốc đã sớm trống rỗng từ nãy của tôi.
Sau đó bữa ăn của chúng tôi rơi vào yên lặng hẳn.
Một người ăn nói khéo léo, não bộ vốn để ở đầu lưỡi như tôi đáng nhẽ ra hoàn toàn có thể gợi ra chuyện gì đó để hai người chúng tôi nói chuyện chứ không để bầu không khi yên lặng đến khó xử như thế này. Nhưng tôi lúc này lại không muốn vậy, đến bản thân tôi cũng mốn có sự yên lặng để suy nghĩ. Không biết sao, mấy lời vừa rồi của Triệu Mẫn cứ xoay vòng trong đầu tôi.
Bữa ăn cứ như thế, yên lặng kết thúc. Triệu Mẫn không đứng lên, anh ta khẽ vỗ tay hai tiếng. Nhân viên nhà hàng gật đầu. Một lúc sau tôi thấy nóc nhà hàng từ từ mở ra. Thì ra trần của gian phòng này còn có một lớp kính dày trong suốt, nóc nhà mở ra, tôi có thể nhìn thấy bầu trời đêm tím sẫm.
Rồi một chùm ánh sáng lóe lên giữa bầu trời đêm tĩnh mịch kèm theo âm thanh nổ ròn rã.
Một tia sáng nữa, thêm một tia sáng lấp lánh khác nữa.
Một màn pháo hoa rực rỡ được bắn lên. Hết chùm sáng này đến chùm sáng khác thi nhau nở trên nền trời.
Tôi tròn mắt nhìn màn pháo hoa này. Đã bao lâu rồi tôi chưa xem pháo hoa trực tiếp như này nhỉ? Hình như từ năm 10 tuổi thì phải. Lần đó mẹ vừa bế Phong vừa dắt tay tôi lên ban công xem pháo hoa từ xa, trong khi cha tôi đi cùng người đàn bà kia đi du lịch đón giao thừa bên Nhật Bản.
Dẫn đi ăn rồi bắn pháo hoa, cảnh này có vẻ khá quen trên mấy bộ phim thì phải. Không biết ai tư vấn cho Triệu Mẫn cách tán tỉnh cũ rích ( và tốn kém ) này nữa.
Nhưng nói sao nhỉ, .. nó thực sự không tồi. Đồ ăn rất ngon, pháo hoa rất đẹp khiến người ta dù căng thẳng đến thế nào cũng phải thả lỏng người ra, trầm trồ nhìn những chùm sáng trên bầu trời, hòa mình vào những ánh màu rực rỡ. Chẳng trách cảnh này lại kinh điển đến vậy, bộ phim lãng mạn nào cũng phải có.
Tôi mải ngẩng lên nhìn pháo hoa, khi quay lại thấy Triệu Mẫn vẫn nhìn tôi nãy giờ.
– Pháo hoa đẹp như vậy giám đốc không nhìn sẽ rất phí – Tôi mỉm cười nói.
– Tôi lại cảm thấy nhìn em đẹp hơn. Không hề phí.
Tôi không biết trả lời thế nào bèn gượng gạo quay mặt đi, giả vờ tiếp tục xem pháo hoa. Tiếng pháo nhỏ dần, màn bắn pháo hoa sắp kết thúc mà tôi vẫn chăm chú nhìn lên bầu trời. Đơn giản là tôi không biết quay ra nhìn đi đâu để tránh đụng mặt Triệu Mẫn.
– Tôi biết đằng sau nụ cười dịu dàng của em là một trái tim luôn đóng chặt – Triệu Mẫn chậm rãi nói, anh ta cũng ngước lên nhìn bầu trời dần quay trở về tĩnh mịch – Nếu tôi hỏi, chắc chắn em sẽ luôn đáp lại tôi bằng một nụ cười mà chẳng cho tôi biết gì hết. Vậy nên tôi chỉ đành im lặng quan sát, quan sát từng chút một để biết tâm tư của em, biết em đang nghĩ gì, em thích gì? Bây giờ em chưa thể mở lòng, không sao, tôi chờ được.
===================================================================================================
**** Ngoài lề;
* Ngoài lề 1: CHương này ngắn vì có thêm phần ngoại truyện nho nhỏ.
* Ngoài lề 2: Ngoại Truyện được viết chưa qua chỉnh sửa nên khó tránh khỏi lủng củng và sai sót linh tinh :V
* Ngoài lề 3: điều này hơi ngu ngốc nhưng t suýt thì quên tên nữ chính của mình 🙂 cô ấy là Trần Minh Hà nhé.
( Ngoại Truyện)
“Dẫn đi ăn rồi bắn pháo hoa, cảnh này có vẻ khá quen trên mấy bộ phim thì phải. Không biết ai tư vấn cho Triệu Mẫn cách tán tỉnh cũ rích ( và tốn kém ) này nữa.”
**
Chiều ngày hôm đó, văn phòng của Triệu Mẫn, công ty SNCness.
Triệu Mẫn nhìn theo bóng lưng của Minh Hà ra khỏi phòng. Anh nghĩ gì đó một lúc rồi nhấc máy gọi trợ lý Đức đến.
– Giám đốc cho gọi tôi.
– Tôi muốn dẫn trợ lý Hà đi đâu đó cho khuây khỏa. Cô ấy mấy hôm nay có vẻ rất mệt mỏi và căng thẳng.
Trợ lý Đức là người bạn đã đồng hành với anh gần chục năm trời,đương nhiên đã sớm biết từ rất lâu chuyện anh có tình cảm với Minh Hà. Thậm chí dạo gần đây, anh ta còn vài lần nhiệt tình hiến kế để anh theo đuổi được cô gái mình yêu ( Mặc dù mấy kế sách đó rất ngu ngốc có vẻ) Nhưng lần này ngoài gọi người thân tín và hiểu mình nhất là trợ lý Đức đến quán sư ra, anh không còn lựa chọn nào khác. Mấy gã bạn thân của anh, kẻ thì mọt sách, kẻ thì chưa kịp theo đuổi ai đã lấy vợ sinh con.
Trợ lý Đức rất không phụ sự kì vọng, 5 phút sau anh ta quay lại với một danh sách dài gợi ý. Trợ lý Đức cũng gần 40 rồi nhưng khi nhắc đến chuyện tình cảm của người khác, anh ta có vẻ vẫn rất hào hứng.
– Cậu chủ, cậu muốn một buổi hẹn hò lãng mạn hay nồng cháy hay …
– Ở công ty gọi tôi là giám đốc.
– À tôi quên. Đây, chỗ này cũng rất được, nhà ma này mới khai trương tháng trước. Giám đốc dẫn trợ lý Hà đến đây. Bị dọa ma vừa giải tỏa stress của trợ lý Hà mà lại vừa thể hiện được độ ngầu của cậu. Khi cô ấy sợ hãi, sẽ núp vào vai cậu…
– Tôi đã gần 30 rồi.
– À cũng phải, vậy đến công viên giải trí đi. Cậu xem, hai người ngồi trên đu quay khổng lồ, ngắm nhìn thành phố, thật yên bình và lãng mạn.
– Đến nơi đông người đó sẽ bị nhiều người chú ý, rất phiền phức. Nhờ vào cái chiến dịch hiện tượng mạng xã hội gì đó của trợ lý Hà và phòng Marketing mà giờ tôi đi đâu cũng bị người ta tới đòi chụp hình.
– Vậy cái này, dẫn cô ấy đến một nhà hàng sang trọng chỉ có hai người rồi kết thúc buổi hẹn bằng một màn pháo hoa hoành tráng. Làm vậy rất tốn kém nên tôi cá là cô ấy chưa được ai hẹn hò như vậy đâu nên sẽ rất cảm động.
– Trợ lý Đức, mấy cái này anh đều lấy từ phim ra hết đúng không?
– Thực ra tôi đã phải search trên mạng khá nhiều từ mấy bộ phim nổi tiếng.
Trợ lý Đức cười gượng nói.
– À nếu giám đốc không thích, tôi có thể lấy kinh nghiệm bản thân để bày cho anh. Hồi trước tôi hay dẫn bạn gái đi ăn vặt vỉa hè rồi làm cái gì đó chúng tôi thích. Cô ấy nói mình thế nào cũng được nên tôi đã dẫn cô ấy vào quán net chơi game cả buổi. Vào một lần khác, tôi chở cô ấy đi chơi nên hỏi muốn đi đâu. Cô ấy nói đi đâu cũng được nên tôi quyết định đưa cô ấy về phòng mình. Cô ấy xem ti vi còn tôi tiếp tục ngồi làm nốt báo cáo số liệu của công ty.
– Chọn cái pháo hoa đi.
Triệu Mẫn đưa tay bóp trán hai cái rồi thở dài. Trợ lý Đức trong công việc quả thực là một người hoàn hảo nhưng trong chuyện này lại có vẻ không phải. Anh tự hỏi không biết làm thế nào mà ngày xưa trợ lý Đức theo đuổi được vợ của mình bây giờ.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN