Nàng trợ lý số một. - Ngoại truyện 2: Có phải em trai tôi ở bên ngoài ::: hơi ghê gớm hơn so với khi thằng bé ở nhà không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Nàng trợ lý số một.


Ngoại truyện 2: Có phải em trai tôi ở bên ngoài ::: hơi ghê gớm hơn so với khi thằng bé ở nhà không?


Tôi bước ra đến cổng chung cư thấy có vài bóng áo trắng đứng lấp ló cạnh cổng. Tôi nhíu mắt nhìn kĩ một chút, mấy gương mặt đó hơi quen. À, đó chẳng phải cậu nhóc lùn cắt tóc đầu đinh lần trước bắt nạt Phong ở bảo tàng sao? Mấy cậu học sinh đứng cạnh cậu ta là mấy đứa đàn em của cậu ta hôm đó luôn đây mà.
Mấy đứa nhọc này đứng rình rập ở đây làm gì? Là định tìm Phong bắt nạt nữa sao? Có vẻ lần trước tôi đến tận trường xử lý, chúng ngoãn ngoãn rồi vội vã xin lỗi cũng là giả vờ để không bị giáo viên phạt. Bây giờ tính đến tận nhà trả đũa ư?
Tôi khoanh tay, ánh mắt hằm hằm sát khí, đi lại gần đến chỗ cậu nhóc đầu đinh đó.
– Mấy đứa đứng đây làm gì? – Tôi ưỡn ngực, mặt hơi vênh một góc khoảng 30 độ, ánh mắt sắc lẹm nhìn xuống mấy đứa nhóc rồi cao giọng hỏi.
Mấy cậu nhóc nhìn thấy tôi giật thót mình.
Chậc, từ khi mấy đứa còn khóc lóc ở nhà trẻ, chị mày đã lăn lộn hết các khu chợ rồi đấy biết không? Dăm ba cái khí thế dọa người chị làm vẫn thành thục lắm, mấy nhóc sợ như vậy cũng dễ hiểu.
Cả cậu nhóc đầu đinh và mấy đứa đằng sau đồng loạt cúi người, chào rõng rạc:
– Chúng em chào chị. Chúc chị buổi sáng tốt lành.
– Hả? – Sao lại cảm giác chúng đến thăm hỏi gia đình tôi thay vì đến bắt nạt em trai tôi vậy?
– Dạ, chị cho em hỏi, đại ca à không, bạn Phong có nhà không ạ?
– Ừ.. có. – Giọng điệu này rõ ràng không phải đến để gây sự rồi. – Mấy đứa đến tìm em chị có chuyện gì à? Không phải….lại đến bắt nạt nó đấy chứ? – Tôi vẫn không quên cảnh giác.
– Đương nhiên là không ạ, bọn em nào dám – Cậu nhóc lùn đầu đinh vội xua tay – Bọn em thấy đại ca không đi học mấy hôm rồi nên lo lắng muốn đến thăm. Bọn em sợ đại ca xảy ra chuyện gì.
– Đã đến thăm thì mấy đứa lên hẳn nhà sao phải lấp ló tận cổng chung cư thế này…. Mà khoan đã, Phong mấy hôm nay không đi học??
– Dạ..?? – Cậu nhóc đầu đinh và mấy cậu học sinh đằng sau ngơ ngác. Chúng nhận ra vừa rồi chót nói lời gì đó thừa thãi thì phải,mặt bắt đầu nhăn rút lại hối hận.
Tôi gọi điện cho Triệu Mẫn xin phép đi làm muộn. Rồi quay trở lại nhà.
Tại phòng khách nhà tôi, tôi ngồi trên ghế sofa dài, Phong đứng đối diện tôi và đằng sau là mấy cậu nhóc hồi nãy. Tôi đã nói mấy cậu ta cứ ngồi tự nhiên để Phong đứng chờ tôi hỏi chuyện là được rồi. Nhưng không hiểu sao chúng dấm dúi liếc Phong một cái rồi lắc đầu nguây nguẩy từ chối. Thành ra trong căn phòng, tôi là người duy nhất ngồi, đằng trước mặt là một hàng học sinh đang đứng như chờ thẩm án.
– Em nghỉ học sao cô giáo không gọi cho chị?
– Em có xin phép cô giáo là nhà có việc nên xin nghỉ mấy ngày.
Cũng đúng, Phong trước nay đều là học sinh ngoan, xin phép vậy đương nhiên các giáo viên tin tưởng.
– Sao em lại nói dối giáo viên, lén bỏ học? Lại còn giấu chị.
Phong chưa kịp mở miệng trả lời, cậu nhóc đầu đinh ở phía sau đã run lên như cầy sấy, vội vàng xin xỏ:
– Chị cả, xin chị đừng mắng đại ca. Chắc chắn là đại ca có lí do chính đáng. Đáng tội nhất là em, là em đã lỡ lời nói ra. Xin chị hãy trách phạt em, bỏ qua cho đại ca Phong của chúng em.
Cậu ta nói xong, cả lũ đằng sau đồng loạt nói theo: “Xin hãy trách phạt chúng em.”
Tôi có chút hoa mắt, cái gì đây? Tôi đang ở giữa một bang phái xã hội đen phải không? Tôi nhìn Phong khó hiểu:
– Từ bao giờ em lại thành đại ca của mấy đứa đầu gấu nửa mùa này?
Phong đưa tay day day trán thở dài. Chậc, là tôi mà có một lũ đàn em đầu đất thế này tôi cũng phải thở dài.
Phong quay trở lại vẻ mặt ngoan ngoãn, nhỏ nhẹ nói:
– Uhm… vì chị nói ai bắt nạt mình thì nên đánh trả. Em cũng không định gây sự nhưng họ tìm rồi kiếm chuyện nên em đã đánh họ vài cái. Dù sao em cũng học võ nên đánh vài cái dọa thôi. Nhưng sau đấy mấy bạn đó cứ đi theo đòi nhận đại ca này nọ dù cho em không đồng ý.
– Thì ra lần trước chúng ngoan ngoãn nhận lỗi luôn là vì bị em dạy dỗ rồi đó hả? Ừ thôi không sao, ai ây sự với mình thì đánh lại cũng tốt.
Tôi lúc đó quên mất một chi tiết. Hôm tôi đến trường, mấy đứa nhóc kia mặt mũi bầm tím, quần áo tả tơi như vậy đâu có giống Phong chỉ đánh vài cái để dọa? Nhưng mà thôi kệ, thằng bé là người học võ, chắc không may ra tay mạnh chút.
– Thế còn chuyện nghỉ học?
– Em… em thấy hơi mệt mỏi với việc học hành nên muốn đi chơi một chút cho khuây khỏa. Em sợ chị mắng nên không nói.
Cậu nhóc đầu đinh và đồng bọn ở đằng sau trợn tròn mắt nhìn Phong. Một đứa lầm bầm nói: “ Đại ca nói thẳng trốn học đi chơi như vậy làm sao thoát tội được? phải kiếm đại cái cớ gì đó chứ??”
Tôi thở dài:
– Em biết thừa trước nay chị chưa bao giờ mắng em về chuyện học mà. Em muốn nghỉ thì bảo chị một tiếng, chị viết giấy phép cho. Có giấy phép và chữ kí của phụ huynh chẳng phải sẽ dễ nghỉ hơn sao? Em mệt thì cứ bảo, nghỉ hai ba tuần có sao đâu, quan trọng em thấy thoải mái là được. Em có thấy học ở trường chuyên áp lực quá không? Chị có thể chuyển trường cho em.
Cậu nhóc đầu đinh và đồng bọn lại tiếp tục trợn tròn mắt nhìn tôi. Cậu ta lẩm bẩm: Chị đại ngầu quá. Trời ơi hãy ban cho tôi một chị gái như vậy.
– Em ổn mà – Phong mỉm cười ngoan ngoãn nói.
Phong quay lại nhìn bọn cậu nhóc đầu đinh. Chẳng biết Phong nhìn kiểu gì khiến mấy đứa kia đang tròn mắt trầm trồ, đột nhiên co rúm người rồi cúi gằm mặt xuống, đứng nghiêm như xếp đội hình quân ngũ.
Có phải… em trai tôi ở bên ngoài hơi ghê gớm hơn so với khi ở nhà không nhỉ?
Mà thôi kệ đi, kì nào thằng bé chả được bằng khen học sinh gương mẫu của khối. Vẫn là em trai ngoan ngoãn của tôi thôi, chắc chỉ cứng rắn một chút để cho không bị bắt nạt. Vậy cũng tốt.
Hỏi xong mọi chuyện, tôi thấy cũng không có gì nghiêm trọng. Học sinh mà, ai chẳng có thời bùng học. Hồi trước từ mấy năm cấp 2 tôi đã suốt ngày trốn học đi ra chợ đánh nhau rồi. Lên cấp 3 thì ngoan ngoãn hơn nhưng thi thoảng tôi vẫn tự nghỉ học vì thấy chán. Có một tấm gương là tôi đây mà Phong lớn lên ngoan ngoãn, chăm ngoan học giỏi như vậy, trốn học có 1-2 hôm thì vẫn được gọi là đáng khen rồi.
Vậy nên tôi bảo mấy đứa trẻ ở nhà chơi còn mình thì tiếp tục đi làm. Mấy hôm sau đám nhóc đầu đinh có đến chơi nhà chúng tôi, xách theo rất nhiều quà bánh. Nhưng tôi nhìn lại, hình như so với hôm qua, chung lại nhiều thêm mấy vết bầm tím thì phải. Có phại lại bị Phong nhà tôi “ đánh dọa ” cho mấy cái vì tội hôm qua đã chót bép xép không?
==================================================================================
Hello :v hi vọng sau một thời gian không đăng chương mới, mng không quên mất nội dung truyện. T thả nhẹ chiếc ngoại truyện này trước đã nha.
Cám ơn vì đã đọc truyện của t.
Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN