Vô Tận Trùng Sinh
Chương 23: Rời Lâm gia
***
Lúc này, hai người Khương Thần, Lâm Thải Hân đang nằm sát cạnh nhau, từ khoảng cách này hắn có thể ngửi được hương thơm từ tóc nàng. Mùi hương này hắn đã quen thuộc bao năm nay.
Lâm Thải Hân đang chìm đắm vào câu chuyện chưa có hồi kết kia, hốc mắt lúc này đã xuất hiện nước mắt, nàng đột nhiên cảm thấy vị bằng hữu Thánh tộc kia chính là người đáng thương nhất thế gian này, trong khi nàng thường mơ mộng, sẽ được quay về thuở bé để thay đổi, chạy theo những ý muốn của bản thân, nhưng hiện tại mới biết, quay trở lại quá khứ cũng không phải vui vẻ, sung sướng như nàng tưởng tượng.
Khương Thần hít một hơi thật sau, đứng dậy. Trên vách đá giữa một khoảng không mênh mông rộng lớn tối đen, nam tử mái tóc dài phiêu động giữa không trung, tà áo khẽ tung bay khiến cho tâm hồn thiếu nữ không khỏi loạn nhịp.
“Ngươi nói xem vị bằng hữu Thánh tộc kia có thể hóa giải nguyền rủa, thoát khỏi vòng lặp hay không.” Thanh âm hắn theo làn gió, cảm giác có chút hư vô phiêu miểu, lại giống như đang rót vào trong tai.
“Ta tin chắc vị bằng hữu đó có thể hóa giải lời nguyền.” Lâm Thải Hân mím môi, khuôn mặt nghiêm túc nói, lúc này đã ngồi dậy, chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn.
Khương Thần mắt nhìn xa xăm, ngoài kia không phải chỉ có khoảng không mênh mông đen tối, ngoài kia còn có rất nhiều thứ đang đợi hắn, hắn không phải loại người dễ dàng từ bỏ. Nếu như hắn dễ dàng từ bỏ như vậy, vạn năm nay hắn đã không cố gắng tu luyện mà sống một cách bình thường không đáng nhắc tới.
“Ta cũng tin.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
“Nếu như có dịp, ta sẽ kể tiếp cho ngươi về vị bằng hữu đó.” Khương Thần ngoảnh mặt lại, nhìn Lâm Thải Hân, ánh mắt dịu dàng như đôi tình nhân nhìn nhau.
Lâm Thải Hân hai mắt ngơ ngác, tim đập loạn nhịp, khuôn mặt có chút phiếm hồng. Thân hình của Khương Thần lúc này trong mắt nàng có phần vĩ ngạn, vừa lạ lại vừa quen.
“Ngươi….ngươi nhìn gì.”Nàng lúng túng nói, khẽ quay mặt đi che giấu sự xấu hổ của mình.
Khương Thần mỉm cười bước lại gần, khẽ cúi xuống xoa xoa đầu Lâm Thải Hân, sau đó mặc kệ nàng suy nghĩ vẩn vơ, hắn quay lại chỗ đống lửa đang sắp tàn.
“Ô ô Khương Thần đại ca, hai người tâm sự gì vậy?”Lâm Hinh Nhi lắc lư đầu, có chút tiểu bát quái, trề môi ra, nói.
Khương Thần khẽ trừng mắt nàng sau đó ngồi lại gần đống lửa. Lâm Thải Hân sau khi ổn định lại cảm xúc mới dám quay lại chỗ bốn người. Tuy nhiên, khuôn mặt vẫn còn có chút đỏ.
“ Hân Hân, sao mặt ngươi có chút đỏ? Ốm sao?” Vũ Manh cười hắc hắc nói.
…
Sáng hôm sau, năm người thuê một chuyến xe về thành phố. Ngoại trừ Khương Thần tỉnh táo, bốn người kia vì thức qua đêm nên mắt đều có chút thâm quầng, thần tình mỏi mệt.
“Khương huynh đệ, ngươi ngưu a.”Liễu Khiêm giơ ngón tay cái, cười nói. Hắn thức trắng một đêm, ngày hôm nay tưởng như xương cốt rơi vãi hết, hai mắt muốn díu lại, ngại vì ba nữ nên không dám ngủ. Nhìn qua Khương Thần hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Khương Thần thân hình nhỏ con, đoán chắc thể lực yếu ớt, không ngờ hiện tại tinh thần còn phấn chấn hơn hắn, giống như một đêm không ngủ cũng không là gì so với hắn.
“Thật sự buồn ngủ a.”Lâm Hinh Nhi trề môi ra, kêu lên. Hai mắt nàng lúc này đang lim dim nhưng vẫn cố mở ra, trò chuyện với mọi người.
“Ai kêu ngươi hôm qua nói muốn đi ngủ trước, cuối cùng vẫn thức qua đêm.”Lâm Thải Hân nhíu mày, gõ trán nàng một cái, khẽ nói.
“Ta đâu như ai kia, có người để trò chuyện quên cả buồn ngủ, ta đành phải ngồi chơi điện thoại thôi.”Lâm Hinh Nhi mếu máo nói.
Năm người đi với nhau, cuối cùng bốn người kia bắt cặp ngồi tâm sự với nhau cả đêm, còn lại một mình nàng ngồi co ro chơi điện thoại, nghĩ đến có chút tủi thân. Lâm Hinh Nhi khẽ thở dài lắc lắc đầu, tay không quên bắt trước Lâm Khiếu Thiên, vuốt vuốt cằm, tỏ vẻ đã trải sự đời, nói:
“Tình yêu làm cho tất cả mù quáng.”
Rồi chợt nhận ra mình không có râu, mới khẽ chép miệng thở dài.
“Khương đại ca, Thải Hân tỷ, ta không chịu nổi nữa, ta ngủ đây.” Nói đoạn nghiêng đầu vào cửa xe, chỉ một thoáng sau đã ngủ luôn. Lâm Thải Hân khẽ vuốt tóc, mỉm cười có chút thương yêu nhìn Lâm Hinh Nhi.
Quay sang Khương Thần, lúc này hắn vẫn đang ngồi xem điện thoại. Nhìn vào màn hình, tin tức hắn đang tìm kiếm chủ yếu là các loại dược thảo quý hiếm.
“Ngươi có hứng thú với y dược sao?” Lâm Thải Hân nói.
“Đúng hơn là hứng thú với các loại dược liệu lâu năm.” Khương Thần mỉm cười nói. Hắn tình hình hiện tại không cho phép bỏ qua bất kì phương pháp nào để có thể tìm tới Hỗn Nguyên Chi Khí, mà cách nhanh nhất cùng có khả năng nhất chỉ có dựa vào các loại dược liệu lâu năm. Nếu may mắn dược liệu mọc ở nơi xuất hiện Hỗn Nguyên Chi Khí mật độ cao, qua nhiều năm có khả năng lắng đọng lại Hỗn Nguyên Chi Khí, giống như gốc dược liệu trên Mê Thất đảo. Thông qua nhiều năm hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí trên đảo, đã xuất hiện dấu vết thuế biến, không còn là dược liệu nữa, mà là một gốc linh dược. Thứ mà Khương Thần cần nhất lúc này, chính là cái gọi là linh dược.
Lâm Thải Hân nghe vậy liền mỉm cười, sau đó ghé sát tai Khương Thần nói khẽ: “Cha ta có một gốc nhân sâm để trong tủ, hôm nào ta lấy cho ngươi xem.”
Khương Thần nghe vậy, đột nhiên cảm thấy nội tâm có chút đen, hắn cảm giác mình giống như quái thúc thúc dụ dỗ tiểu hài tử về nhà lấy tiền cha mẹ nộp cho bản thân. Hiện tại Lâm Thải Hân cũng vậy. Nghĩ đến điều đó,= hắn bật cười, khuôn mặt bình thường lạnh lùng hờ hững hiện tại giãn ra, có vẻ thư thái. So với trước đây, hiện tại hắn cũng đã dễ gần hơn rất nhiều.
“ Ít lâu nữa ta sẽ rời Đế đô.” Khương Thần nói.
Lâm Thải Hân nụ cười cứng đờ, ngón tay út không tự chủ khẽ mấp máy, nàng im lặng không nói gì. Khương Thần thoáng chút trầm mặc. Hắn biết, đây là một loại thói quen của nàng, mỗi khi giật mình, hoặc thất thố, ngón tay út của nàng đều sẽ run lên.
“Không cần phải như vậy, thỉnh thoảng ta sẽ tới nhìn ngươi.”
“Ngươi định đi đâu? Không thể ở lại Đế đô sao? Ngươi làm gì có người quen, cũng làm gì có người thân, nếu ngươi hứng thú với dược liệu, ta có thể nhờ cha ta xin giúp ngươi vào một trường đại học mà.” Lâm Thải Hân ngữ khí run run, giọng nói mang theo vẻ cầu xin, ánh mắt mỏi mệt vì thâu đêm, lúc này mang theo buồn bã. Nàng cũng đã chuẩn bị tâm lí Khương Thần sẽ rời đi. Mặc dù tính cả thời gian trên đảo cùng với mấy ngày nay ở chung, tính ra cả hai cũng quen chưa lâu, nhưng đối với tính cách của hắn, nàng có thể nắm rõ. Hắn không muốn dựa dẫm vào người khác. Do vậy, nàng cũng đã tính toán đến ngày hắn sẽ rời Lâm gia. Chỉ là không ngờ nó đến sớm hơn nàng nghĩ.
“Ta định trước tiên sẽ đi ngao du một chút, dù sao thế giới này hiện tại đối với ta có chút lạ lẫm.” Khương Thần nói. Đoạn quay sang Lâm Thải Hân, đoán biết nàng sẽ nói gì: “Ngươi không cần nói sẽ đưa ta đi. Ta muốn đi một mình, có thời gian sẽ quay lại thăm ngươi. Gần nhất sẽ là ngày ngươi bước chân vào đại học.”
Lâm Thải Hân cũng là một nữ hài tử thông minh cùng tinh tế, nếu như là người khác, chắc chắn sẽ hoặc là van nài, hoặc là cầu xin hắn ở lại chẳng hạn. Nhưng với nàng, nàng chỉ gật đầu và nói:
“Đến lúc đó nhớ thăm ta.”
…
Hai ngày sau
Một chuyến xe khách liên tỉnh có vẻ nặng nề đang đi trên đường cao tốc. Trên xe nhồi nhét rất đông hành khách, những người lên xe muộn đều phải đứng tại cửa xe. Có lẽ vì hôm nay là cuối tuần, vì vậy, hầu như xe khách nào cũng đều xảy ra tình trạng như vậy.
Cuối xe, một thanh niên tóc dài ngang lưng, mặc một bộ đồ đen dài đến đầu gối, vừa ngồi vừa nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như không để ý tới xung quanh chỗ mình rất chật chội. Hắn không phải Khương Thần thì còn ai. Nhận lời Lâm Thải Hân ở lại Lâm gia hai ngày mới rời đi, hiện tại hắn đang trên đường tới Vẫn Triết thành phố. Trong trí nhớ của hắn tại lần trùng sinh thứ mười bảy, nếu tính theo thời gian tại một thế này, thì còn ba ngày nữa Vẫn Triết thành phố sẽ có buổi đấu giá một gốc dược liệu lâu năm. Một thế đó hắn nhờ có gốc dược liệu này mà đề cao được thực lực bản thân. Hiện tại, nếu như không có gì thay đổi, thì buổi đấu giá đó cũng sẽ đấu giá gốc dược liệu kia. Mục đích một thế trùng sinh này của hắn là tập hợp lại toàn bộ những tích lũy trong quá khứ. Giống như từ một thế trùng sinh đầu tiên đến giờ, những thứ gì đã từng giúp ích cho hắn tu luyện, một thế này hắn sẽ cố gắng thu về hết.
“Một thế này khẳng định sẽ rất đặc sắc a…” Khương Thần hai mắt vẫn nhắm, miệng khẽ lẩm nhẩm.
Dựa theo cuốn cổ thư mà Chiêm Tinh tộc đại năng năm đó truyền lại cho hậu nhân, có ghi lại cách thoát khỏi thế giới này, mặc dù phong hiểm có chút cao, nhưng tỉ lệ thành công thoát được thế giới này là hoàn toàn có thể. Chẳng qua, vấn đề của hắn trước tiên là làm sao có thể thoát khỏi chuỗi vòng lặp trùng sinh này.
Với cảnh giới hiện tại của bản thân, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn phù văn lạc ấn trong linh hồn, trừ khi có thể đạt tới Nguyên Hồn Cảnh, lúc đó hắn mới có thể tìm hiểu kĩ loại phù văn kia.
Vừa tới địa phận Vẫn Triết thành phố.
Kítttt
“Xem ra có mỡ dâng tới miệng.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Xe khách đang đi với vận tốc cao đột nhiên phanh gấp, phía trước xe khách chừng hai mươi mét, xuất hiện một đám người tay cầm gậy cùng mã tấu, xem ra là định chặn đường cướp của. Loại tình huống này tại những đoạn cao tốc hẻo lánh thường xuyên xảy ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!