NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1215


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 18


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 18
Cuối cùng hai đứa cũng vượt qua được năm nhất. nó dần quen với việc yêu xa, tuy rằng người ta chỉ cách nó có gần chục cây số.
Ai đã từng có những chiều thứ 6 mong ngóng một người, cùng nhau rong ruổi trên các con đường, ăn những món anh bình dân, nắm tay nhau dạo quanh nhưng con phố đông người. và nhớ thương ngay cả khi người ta bên cạnh.
Ai đã từng yêu đến độ quên đi hết cảm xúc của bản thân, hết lòng nghĩ về đối phương và luôn mơ một tương lai hạnh phúc.
Ai đã từng nhìn lại tấm hình mà nhớ nhung đến phát khóc, cồn cào muốn phá tan không gian để đến bên nhau , khao khát được nhìn thấy nhau, nhìn người ta cười thôi thế giới cùng tuyệt lắm rồi.
Ai đã từng nhắn tin đến 1-2 giờ sáng, đã từng cầm điện thoại lên đặt xuống 1 phút cả chục lần chỉ vì đã nhắn đi một tin mà mãi người ta chưa nhắn lại.
Ai đã từng yêu nhiều đến như vậy chưa?
Hai đứa nó đi chơi, nó ôm lấy Việt.
-Ngày trước nghỉ hè thích đi học, vì ở nhà nhớ bạn bè cũng chán. Giờ cứ muốn nghỉ hè mãi thôi.
-có chuyện gì?
Việt nắm tay nó gãi nhẹ
-thì có người để ôm, cho nên cứ muốn nghỉ hè thế này.
-vậy mai Việt xin bố mẹ cho Hân sang nhà Việt, hay xin bố mẹ cho Việt sang nhà Hân cho Hân ôm cả ngày nha.
-ấy, ai thèm ôm.
-thì Hân vừa nói muốn ôm Việt cả ngày còn gì?
-Hân có nói vậy đâu.
-đó
-là Hân nói có người để ôm, chứ ko nói Việt nhé.
-cái gì cơ.
Việt đỗ xe lại, quay sang nhìn nó.
-vừa nói cái gì vậy bà.
-Việt ko nghe ra à?
-có nhưng muốn đính chính lại.
Nó ôm chặt lấy eo Việt ko cho Việt quay lại nhìn nó, nó nép vào lưng.
-thôi đi đi, Hân ko có gì cả.
-là Hân muốn ôm ai. Hân nói xem nào.
-là Hân muốn…
Nó ấp úng, ngại ngùng nép sâu vào lưng Việt, ôm chặt.
-Là Hân muốn ôm Việt, thế này này.
Việt thích thú ngồi trên xe, ôm lấy tay nó. một lúc sau mới phóng đi. chạy đến chỗ nghĩa trang liệt sỹ rồi đỗ xe, chống chân chống xuống để nó ngồi trên xe còn Việt đứng xuống.
Trời tối om, thi thoảng có con đom đóm chạy qua . nếu ngày xưa thì nó sợ lắm nhưng giờ có Việt rồi. yêu vào là hay mó những chỗ tối tăm để đứng, bao nhiêu sợ hãi lại tan biến hết. nhường cho cái cảm giác khao khát được riêng tư. Việt đứng dậy, nó ngồi trên xe. Việt xoa tóc nó rồi ôm lấy.
-hôm nay  mát trời nhỉ?
-uh.
-có đom đóm kìa, sợ ko?
-có Việt ở đây rồi.
-Việt hù đó.
-Vậy cho Hân về đi, Hân sợ.
-còn lâu.
Việt ôm lấy nó, đan bàn tay vào tóc rồi kéo vào ngực mình. tim Việt đập mạnh lắm.
-thế là hết 1 năm, còn hai năm nữa.
-à không… còn 3 năm. Cuộc đời sao có những lúc lại thấy nó dài lê thê.
-thế Việt muốn cuộc đời ngắn đi à?
-ko… là Việt muốn thời gian nhanh trôi để chúng mình ra trường, còn cưới nhau và sinh con nữa.
-việt thích mấy đứa con.
-chỉ được hai đứa thôi chứ thích thì là con của chúng mình, bao nhiêu Việt cũng thích.
Nó hạnh phúc ôm lấy Việt. Việt cúi xuống mò đôi môi nó trong bóng tối, chúng nó hôn nhau. Đôi bàn tay Việt luồn vào áo nó, bóp.
Nó ngồi im, nó quen rồi. Hai đưa nó quấn quýt hôn nhau. Trong cái góc tối mò này làm gì có ai đi đến, cho nên chúng nó cứ thoải mái mà hành động.
-Việt nhớ Hân nhiều lắm. giờ Việt là đàn ông rồi. cho Việt đi được không?
-Việt hư…
-Long cả Tâm nó sắp cưới rồi.
-nhưng mà chúng mình đi học. giờ phải để Việt hoàn thành hết đã.
-là ai nói Việt thi đậu cho Việt cơ mà. giờ 1 năm rồi đó. Việt nhịn mấy năm rồi.
Việt hôn nó, Hôn lấy hôn để, cúi xuống hôn cổ nó, hơi thở mạnh đầy đam mê. Bàn tay bắt đầu lần mò bên dưới. Nó mặc quần chun, cho nên cũng dễ.
-đừng, Việt hư lắm.
Việt cứ thế mà hôn, mà sờ. nó  kích thích. Cảm giác nóng lên dễ sợ, cơ thể cồn cào, thấy bộ quần áo như bức bối, kèm theo hơi thở gấp gáp đầy khao khát của Việt.
-Việt… đừng vậy được không?
-Việt yêu Hân, Việt muốn Hân, cho Việt xin.
Việt hôn xuống cổ nó. Nó không chống cự nữa. cơ thể nó như muốn thuận tình. Nó khao khát được làm người của Việt, Dù chưa biết chuyện tình dục thực tế nó là như thế nào.
Việt kéo tay nó xuống dưới, luồn vào bên trong quần cái quần thể thao thun cũng dễ dàng lằm. Nó ngại nhưng cứ bị dí tay vào. Cái thứ cứng cứng, nhưng lại mềm mềm. cương lên to và dài. Để làm gì?
Cầm vào thế này có thai được không?
Nó cũng còn đang chả hiểu, vì nó đã làm gì bao giờ. Lần đầu nó được cầm đấy. nó thẹn ơi là thẹn ý.
Việt kéo tay nó bắt nó cầm cả. tiếng thở dốc, miêng rên nhẹ.
-cầm chặt vào. Giúp Việt.
-Việt xấu tính.
Nó nép chặt vào ngực Việt, xấu hổ chết đi được.
Hai đứa nó nhí nháu một góc. Việt không chịu được, cúi xuống ngả nó ra kéo áo cao lên, ngậm lấy hai cây nấm xinh. Mút lấy mút để  làm nó kích thích.
Hai đứa nó đang trong trạng thái vật lộn đấu tranh với lương tâm, vừa là sợ bố mẹ, lo học hành, nhưng mà khao khát được có nhau cũng vô cùng manh mẽ.
Không tài nào chịu đựng được nữa. nó ôm  lấy Việt hôn đáp trả. Hôn mạnh mẽ. nó thuận tình. Dù sao chúng nó cũng đã hứa hẹn. nó tin việt sẽ yêu thương nó suốt cả cuộc đời.

Lúc cả hai đang trong cao trào thì điệnt thoại của Việt reo lên. Hai đứa dừng lại. thở gấp
-Việt, nghe máy đi kìa.
-kệ.
Việt cúi xuống tính hôn nó tiếp
-nhỡ bố gọi thì sao?
Việt đành dừng lại nuối tiếc nhìn nó rồi nhìn điện thoại.
-Hồng Anh.
Việt mở điện thoại lên, nó nhìn thấy chữ Hồng Anh. Tức là tên 1 đứa con gái mà Việt chưa bao giờ nhắc tới.
-alo, tớ nghe đây Hồng Anh.
-Việt đang ở đâu?
-tớ ở quê.
-đang làm gì?
-tớ đi chơi.
-với ai?
-bạn tớ.
-là con trai hay con gái.
-Hồng Anh tìm tớ có chuyện gì không. Tớ đang bận.
-tớ muốn hỏi Việt đi chơi với bạn trai hay gái thôi mà.
-tớ đi chơi với bạn gái, người yêu tớ.
Việt trả lời ngay.
-sao từ đầu Việt ko nóilà Việt có người yêu rồi.
-tớ thấy tớ ko cần báo cáo ai chuyện tớ có, vả lại tớ thấy ai cũng biết rồi.
-nhưng tớ chưa biết.
-Tớ nghĩ việc đó là việc của tớ, Hồng Anh có chuyện gì ko, ko thì tớ cúp máy nhé.
-tớ…
Nó nghe câu cuối đó rồi việt tắt máy. Nó cau mày nhìn Việt
-Hồng Anh là ai?
-là bạn học của Việt.
-sao ko kể Hân nghe bao giờ.
-ko quan trọng để kể.
-ko quan trọng mà gọi hỏi ăn chưa đi với ai và làm gì à?
Nó mím môi, máu bắt đầu lên não, nó điên.
-thì bạn ấy học cùng lớp, nhưng việt có nói chuyện thôi chứ có gì đâu?
-có gì thì có ngồi đây nữa không?
-thì Việt ko có ý gì với bạn ấy mà. Việt chỉ yêu có mỗi Hân thôi.
Việt ôm nó mà bị nó đẩy ra, nó kéo áo lại cho chỉnh tề. nó ấm ức mà khóc.
-thế sao Việt ko kể với Hân  về bạn ấy.
-Là việt lo Hân học, ko muốn Hân phân tâm.
-để Việt với bạn ấy tha hồ nói chuyện chứ gì? Việt ….
Nó nghẹn ngào. Nó ghen, ghen muốn điên lên.
Việt giữ tay nó, cố giải thích.
-Hân, đừng như vậy, Việt yêu có mình Hân thôi, đã từ chối cô ấy rồi.
-với lại cô ấy ko nói thích Việt mà chỉ dùng cử chỉ, việt né rồi mà.
-sao cô ấy biết số việt?
-là ai cũng phải có số bạn trong lớp còn tiện trao đổi bài mà. giờ Hân hãy tin việt, Việt có mình Hân thôi.
Nó khóc, Việt kéo nó lại, lau nước mắt dỗ dành cho nó nín. Nó vẫn còn trẻ con, ngây thơ nên cũng gật đầu tin ngay, hai đứa nó lại hòa, những câu khẳng định yêu thương của việt lại đưa nó vào những cảm xúc mới.
Hai đứa lại hôn nhau, Việt lại càng khao khát nó hơn, nó cũng t hế. từ trạng thái giận chuyển sang trạng thái yêu, khao khát.
Nó giờ tự mò tay vào quần, cầm lấy cái thứ vừa bằng nắm tay đó, nắm chặt khiến Việt suýt xoa sung sướng.. nó lại có thể khiến đàn ông thích thú vậy sao. Nó đưa lên đưa xuống. nó thích… thích cái thứ này.
Việt ôm lấy nó, vạch áo nó lên rồi lại cúi xuống , ôm lấy hai bầu ngực nó , hai đứa nó ko chịu được nữa rồi. nó xuống khỏi xe. Ôm lấy cổ Việt vít xuống, Việt nhấc bổng nó lên, bế vào trong cái góc . vội vàng cởi áo trải xuống cho nó nằm rồi đè cả người lên người nó. hôn lấy hôn để nó… rồi ngậm lấy cái thứ yêu thương kia.
Cho tới khi hai cái quần đã trở thành vướng víu. Nó muốn kéo ra, nó nóng lắm rồi.
Nó xoa lưng cho việt. việt thò tay xuống kéo cái quần của nó, nó thả lỏng. nhẹ nhấc mông mình lên. Nó.. xác định sẽ ăn trái cấm, vì nó ko kìm chế được nữa.
Giờ nó yêu Việt lắm rồi, nó sẽ có được Việt và ko có ai có thể chiếm Việt của nó nữa. nó thật ngốc phải không?
Tiếng điện thoại lại kêu. Hai đứa nó dừng lại. Việt nhanh tay lục cái điện thoại, tránh để ai đi qua phát hiện.
Là Hồng Anh… Việt thở dài. Nó cau mày. Việt tắt máy ko nghe vứt sang một bên. Tiếng điện thoại lại kêu lần nữa…vân là Hồng Anh. Hình như cô ta ko chấp nhận được chuyện việt đã có người yêu. Nó cau mày.
-Việt nghe đi.
-kệ. Việt tắt chuông rồi.
-ko.  Việt nói cô ấy Việt và Hân đã ấy nhau là cô ấy bỏ cuộc.
-nói rồi. kệ đi
Việt cúi xuống chuẩn bị hành động thì có tiếng người đi qua. Tiếng nói nhí nháu với có bóng đèn pin soi vào cái xe máy của Việt.
-đứa nào trong đấy đấy.
-đứa nào trong đấy đấy.
Chungs nó sợ bị tưởng trộm cho nên đành lên tiếng.
-cháu… cháu ạ
-chúng mày vào đó làm gì?
-dạ, cháu nói chuyện ạ.
Nó nói vọng ra.
-cháu xin lỗi bác ạ
Thấy tiếng trai gái thì họ mới rời đi.

-thôi đi đi ông, bọn trẻ nó tìm chỗ tối tâm sự ấy mà.
-con cái nhà ai mà thả ra thế kia. Rồi ễnh ra ko biết đường.
Mấy ông cụ phàn nàn. Hai đứa nó nhìn nhau, nó sợ cái bụng ễnh ra lắm. thôi… nó nhụt trí rồi. nó kéo lại áo
-về đi.
-gì… đừng về.
Việt giữ tay nó.
-thôi… để hôm khác nha.
Nó níu tay Việt. Nó ngại… giờ nó ko dám nghĩ đến chuyện đó… vì nó sợ.
Việt đành nuối tiếc rời nó ra, ra dắt xe rồi đưa nó về nhà.
-chán quá
-sao cơ?
-thì đang…
Việt thở dài. Nắm tay nó.
-phải tin Việt, vì Việt yêu có mình Hân thôi.
Nó gật đầu quay vào nhà.
Sau đó chui tọt vào nhà tắm. cởi áo ngắm mình trong  gương. Nó có vài vết răng của Việt trên ngực. Nó ngại… hóa ra vợ chồng là như thế… thích… nhưng mà ngại.
Nó tò mò thêm nữa… nó nhớ cái cứng cứng đó, ko biết nhìn nó như thế nào . nó cũng khao khát được làm chuyện ấy với Việt.
Hôm nay Việt báo với nó là cả nhà Việt tổ chức đi biển. Việt muốn đưa nó đi cùng. Nó đồng ý nhưng còn bố mẹ thì.
-để Việt qua xin phép.
Nó ừ. Mấy phút sau Việt đã có mặt. Bố nó đang ngồi xem tivi, thấy Việt thì ngồi thẳng lên, rót chén nước trà đưa cho Việt.
-cháu chào bác.
-gì thế cháu?
-dạ , cháu qua xin bác cho Hân đi chơi cùng bố mẹ và gia đình cháu ạ.
-đi đâu?
-cả nhà cháu đi biển ạ.
-bao giờ đi.
-dạ… chiều mai ạ.
-bao giờ về.
-dạ. Đi 3 ngày ạ.
Bố nó trầm ngâm suy tư một chút, nếu ko đồng ý thì cũng khó mà đồng ý ông cũng lo. Vì chúng nó lớn rồi. giờ có tránh cũng khó , vì làm sao có thể cầm tay nó suốt ngày được, bố nó gật đầu.
-hai đứa phải đi cùng bố mẹ, đừng có đi lung tung nghe chưa?
-vâng
Việt cười mừng rỡ.
-con Hân nó ko biết bơi, cháu để ý nó nhé.
-vâng ạ.
Việt ngồi đó mà liếc nó liên tục, ánh mắt hạnh phúc vô cùng.
Nó thu dọn đồ đạc vào bao lô. Mẹ nó đi vào.
-hai đứa lớn rồi phải giữ cho nhau nghe chưa? Việt nó ko được cưới xin lúc này đâu, phải chờ ra trường, có công ăn việc làm ổn định rồi tính. Con là con gái, nhớ phải giữ lấy thân.
Nó thẹn đỏ mặt.
-mẹ… bọn con có gì đâu.
-đấy là mẹ nói thế
Mẹ nó nói lại lần nữa rồi đi ra bên ngoài. Ngay lúc này nó nhớ lời mẹ dặn nhưng mà đến khi gặp Việt nó lại quên.
Hai đứa nó nắm tay nhau đi trên bờ biển. Lần đầu chúng nó được đi biển cùng nhau như thế này. bố mẹ và em Việt cũng đi đâu để cho đôi trẻ có điều kiện đi chơi riêng. Nó biết, không giống như bố mẹ nó. Bố mẹ Việt mong có cháu lắm, lại mong con trai có thể làm đàn ông. Mong cưới nó về nhà… cho nên nếu chúng nó làm chuyện đó, thì họ ủng hộ hết mình chứ còn gì.
Chúng nó cũng như những đôi tình nhân khác tung tăng vui đùa trên bãi biển… đến đêm mới mò về phòng. Hôm nay đàn ông ngủ với đàn ông còn phụ nữ sẽ ngủ với phụ nữ.
Nhưng mà cái đứa con trai hư hỏng kia dường như chẳng chịu chấp nhận. Hắn cứ đi ra đi vào cả hai phòng.
-Việt, 12 giờ đêm rồi sao chưa ngủ.
-mẹ… chả mấy khi đi chơi thế này, sao đã ngủ sớm như vậy.
-vậy giờ con muốn làm gì?
-hay cả nhà mình chơi tú lơ khơ đi
Việt lôi bộ bài trong túi ra.
-ờ hay đấy… chơi mấy ván đi rồi ngủ.
Bố Việt đồng tình. Cuộc sát phạt bắt đầu… vui vẻ lắm lắm.
Mà trong bàn cờ bạc… ko có phần biệt bố mẹ con gì hết, cứ mạnh ai người đó thắng thôi.
Có vẻ đội phụ nữ mạnh hơn, nó ngẩng lên nhìn mặt Việt… ôi… mặt hắn đầy những vết son môi đỏ chót của mẹ, bố cũng ko kém… đã vậy, mẹ còn vẽ cho bố hình râu mèo đáng yêu, còn nó chấm Việt như con bọ rùa… ha ha…
Nó thích trí cười vô tư.
-chơi xong các ông thua phải mua đền giả tôi thỏi son đấy nhé.
-bao nhiêu tiền.
-mấy trăm nghìn của tôi.
-Ôi dào… mấy trăm làm gì. Mai anh đưa em đi mua luôn cho cả con Hân. Con gái cũng cần trang điểm rồi ý nhỉ.
-làm gì hả bố.
Nó chưa kịp hỏi thì Việt đã hỏi chen vào.
-thì cho xinh chứ sao?
-thôi… cô ấy ko cần  son cũng xinh lắm rồi … con thấy ko cần.
-nhưng mà nó là con gái cũng phải điệu tí chứ…
-thôi… đẹp thì thằng khác nó nhìn bố ạ.
-Mày hâm, đẹp thì mới hãnh diện, ko cần cầu kì nhưng cần chăm chút hình thức., con đừng nghe thằng này… nó nói thế thôi, nhưng còn cứ đẹp lên đi, bác bảo đảm nó sướng lắm.
Mẹ Việt chỉ Việt, nói vô tư như thanh niên, nó cười.
-thôi… đi rửa mặt đi rồi đi ngủ.

Mẹ Việt dọn dẹp phòng. Nó thu chăn lên giường trở lại
-Hân sang kia trải chăn ra đi con, Việt lấy sữa rửa mặt sang kia rửa đi để mẹ đóng cửa nào.
-vâng
Hai đứa đi sang bên kia, 1 đứa dọn chăn một đứa rửa mặt… đến lúc đi ra Việt ôm lấy nó.
-bà xã…
Nó giật mình ngại.
-bố vào bây giờ.
-kệ bố..
-thôi đi, người ta ngại.
Nó dọn xong thì đi sang bên kia, gõ cửa…
-bác ơi… bác mở cửa cho cháu.
-bác ơi…
-thôi, ngủ tạm bên đó đi Hân ơi, bác trai ngủ rồi.
Mẹ Việt nói  vọng ra, nó đứng im, vừa mừng vừa ngại.
Cuối cùng lại quay về phòng, Việt đang ngồi trên giường thì bất ngờ khi thấy nó.
-Hân … sao lại…
-mẹ bảo bố ngủ bên đó nên Hân…
Chả cần nghe hết câu Việt đứng lên ngay, đi ra đóng cửa bấm khóa rồi hớn hở dắt nó vào…
-vậy vào đánh răng đi rồi ngủ.
-ngủ kiểu gì?
-thì nằm lên giường.
-còn Việt
-việt cũng thế…
-nhỡ…
-vợ chồng làm gì có nhỡ.
-ai là vợ cái nhà Việt
-thì còn ai vào đây.
Việt ôm lấy nó thích thú.
Hai đứa nó nằm cạnh nhau mà chẳng tài nào ngủ được. Lần đầu tiên được nằm bên nhau như thế, hồi hộp, Việt thở mạnh lắm., nó né sang một bên ngại ngùng…. nó sợ chuyện ấy lại…
-việt ngủ đi, thở gì mà mạnh thế.
-Việt…
-Việt nằm im ngay.
Nó nạt, Vì nó sợ hai đứa không kìm chế được, sẽ làm chuyện đó ngay lần đầu tiên bên nhau.
Việt… khó chịu lắm…
-ngủ chút đi, nhắm mắt vào.
-nằm cạnh Hân ko ngủ được.
-thế ko ngủ thì làm gì?
-VIệt…
Việt ngập ngừng rồi chồm lên ôm lấy nó, gói gọn nó vào lòng. Thơm lên trán.
-việt muốn làm thế này.
Việt đưa lên đưa xuống, cái thứ đó nó cứng lắm, cọ vào người nó làm nó càng ngại.
-hân ghét… xấu tính.
Nó đánh vào Việt, Việt hôn nó, nhẹ nhàng rồi lại khao khát cuồng nhiệt. Cho đến khi cả hai mất hết lý trí, nó nằm im cho Việt cởi áo, cởi quần.
-hôm nay là Tân hôn của chúng mình. Giờ… bà xã… anh yêu bà xã nhiều lắm.
Việt ôm nó thì thầm vào tai. Nó đưa tay lên xoa má Việt rồi cười. nó nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi Việt đang ở trên cơ  thể nó, từng cái động chạm châm vào mồi lửa trong người nó. Nó khao  khát lắm rồi.
-anh yêu em.
Việt thì thầm trên môi nó lời nói ngọt ngào này. nó hé đôi mắt nhìn Việt
-em yêu anh
Việt tách hai chân nó ra, nhẹ nhàng đưa đứa nhỏ của Việt vào, vướng lắm… Việt hi hoay… rồi lại lấy lại, đặt đúng vị trí mà đưa vào, chật chội, vướng víu.
Nó cau mày…nó bắt đầu thấy đau.
-đau chút thôi, cố chịu… anh yêu em…
Việt hôn nó, nó siết vòng tay qua cổ kéo Việt xuống. Nó trao cho Việt đời con gái, mong rằng chúng nó sẽ yêu thương nhau suốt kiếp này.
Việt ôm lấy nó, dứt khoát ấn cái đó vào bên trong. Nó kêu lên vì đau, mấy giọt nước mắt tràn lên khóe mi. Việt dừng lại, ngắm nó, hay đúng hơn ngắm cái lần đầu của nó.
-em vừa biến anh thành đàn ông rồi đó. Hư lắm
Việt thơm má nó, nó đã hết đau nhưng cái đó đang nằm bên trong khiến nó thấy  chật…
-việt hư thì có.
-kể từ giờ phải gọi anh nghe chưa. Vợ chồng với nhau rồi.
Việt hôn nó, rồi ra vào nhẹ nhàng cho nó xem.
Nó tròn mắt nhìn…
-nhìn gì thế.
-ai dậy Việt làm thế.
-ko ai dậy.
-vậy sao làm thế này.
-là bản năng đó cô ạ… cô ngốc.
-nó thẹn,
-hân giờ mới biết là abc là phải  như thế
Nó thẹn.
-thật á.
-uh…
-Ngốc thế.
Việt cắn nó nhẹ lên môi, tăng dần cấp độ.. tiếng va chạm da thịt. Nụ hôn vô cùng ngọt ngào…
Nó trao hết cho Việt đời con gái… dâng hiến tình yêu và niềm hạnh phúc của mình… liệu rằng Việt có trân trọng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN