NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 62
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 62
Nó ngồi cửa phòng cấp cứu mà hai tay run run. Ko biết đã làm rơi cái túi trà sữa lúc nào không biết. Hai mắt nó đỏ lên… có phải do nó mà Việt mới bị như thế không… trời ơi… nó lại làm gì thế này.
Tiếng điện thoại nó kêu lên. Nó cầm điện thoại mà con bị ngược, tay nó run run.
-alo
-em đang làm gì đó.
-Thầy…
Nó run lên… cổ hai mắt ứa ra đầy nước, giọng ngập ngừng.
-có chuyện gì đó em.
-là Việt…
-Việt sao?
-Việt đang cấp cứu trong Viện.
-có chuyện gì?
Ông ấy cũng sốt ruột.
-bị tại nạn.
-em sợ lắm.
-ngồi im ở đó. Nói cho tôi biết viện nào.
-viện huyện, ngay gần ngã ba.
-ngồi im đó nhé. Đừng đi đâu.
-vâng
Nó cúp máy mà tay vẫn còn run. Nước mắt nó cứ thể tuôn ra. Cho dù có lỗi với nhau, nhưng nhìn người ta như vậy nó cũng đau lòng. Dù sao thì cũng đã từng cho nhau là tất cả. Sao giờ này lại xót xa… thấy người mình từng yêu đang đấu tranh với tử thần, còn do nó nói như thế nữa, thì tội nó to quá. Việt có sao thì nó biết ăn nói thế nào với hai đứa bé bây giờ.
Nó cúi xuống.
-Hân… có cần đưa Hân về không?
-không… Hân không cần.
-Hân về đi. muộn rồi đó.
-Hân có người đến đón rồi.
-chồng Hân à?
-uh
-Hân lấy chồng lâu chưa?
-sắp cưới thôi.
-vậy anh ấy có biết chuyện Hân và Việt không?
-có.
-thảo nào dạo này Việt nó lạ lắm, cứ như mất hồn. Uống rượu lần nào cũng khóc mà ko nói bị sao. Cứ tưởng vợ chồng nó cãi nhau lần này nó mới buồn nhiều. ai ngờ là chuyện của Hân.
-bọn Hân có liên quan gì đâu.
-nhưng Việt nó tiếc Hân lắm. nếu có thể. Hân đừng về nữa… để nó quên đi.
-uh.. có lẽ hân sẽ làm vậy.
-là Việt nó sai nhiều như thế, mà Hân không hận nó là tốt rồi. chuyện đã qua cho qua đi, vui vẻ mà sống cho hạnh phúc.
-uh.
-giờ Việt nó không sao rồi. may mà có đội mũ bảo hiểm, chứ không thì hỏng mất cái đầu.
-thế Việt bị sao.
-nghe nói gãy mấy cái xương thôi.
-Bên trong có tổn thương nhưng ko nghiêm trọng .
-được rồi. vậy mọi người lo cho Việt nhé.
-uh
Nó vừa nói dứt câu thì mẹ Việt cũng đến nơi, bà đứng trước cửa phòng cấp cứu, hai mắt đỏ hoe.
-việt con ơi…
-bác sĩ sơ cứu xong sẽ chuyển lên trên, bác đừng lo.
Mẹ Việt như không đứng vững. Bố Việt bước lại đỡ lấy. nó cũng đứng lên. Ngập ngừng nói
-bác đừng lo. Bạn ấy sẽ ổn thôi.
Mẹ Việt quay sang nhìn nó. Nhìn chằm chằm. nước mắt giàn giụa. nó thấy mình có lỗi, cúi xuống.
-là cái Hân đấy à?
-vâng
Mẹ Việt cứ thế mà khóc ôm lấy nó.
-con ơi là con… ngày đấy mày đừng bỏ đi thì sự việc đâu ra nông nỗi này. thằng Việt nó hối hận rồi … mẹ hối hận rồi… sao mẹ làm gì mà gia đình lại khổ thế này hả con.
Nó cứ thể khóc rưng rức. Đứng im không biết nói gì.
-giờ nó có sao thì mẹ sống thế nào đây. Sao không để mẹ chịu thay cho nó.
Nó cứ thế mà ôm lấy bà ấy khóc.
-thôi bà ơi… bệnh viện người ta nói cho đấy.
Mẹ Việt cứ thế mà khóc hu hu… nó thương lắm.
-thôi bác ơi… dù chuyện gì cũng đã qua rồi. giờ lo cho Việt khỏe lại đã ạ.
-uh… lo cho nó đi. bà mà thế lại quay ra đấy tôi ko biết làm sao. Còn một lũ cháu kia kìa.
-Thế mấy đứa nhỏ ai trông ạ.
-cô nó trông. Con mất dạy kia tao đuổi tống cổ. Tao chịu hết nổi mẹ con nhà nó rồi. ai đời đến cả cơ quan chồng làm loạn.
Mẹ Việt gạt nước mắt… giọng lại đanh lại.
-thôi bác ạ. Dù sao thì.
-con đừng có vun vào nữa. nó giũ ra thì cho nó giũ… tao ko cần. Cháu tao tao nuôi được.
Vừa nói xong thì bác sĩ đẩy Việt ra khỏi phòng, người đậy cái chăn che đi phần nhạy cảm, và những chỗ khác được băng kín bằng nẹp và gạc trắng tinh.
-cho chuyển lên Việt Đức
-vâng.
Nó nhìn Việt được đẩy qua. Cơ thể đầy dây dợ. Việt nằm đó, khuôn mặt cũng được băng lại. nó không còn nhận ra… nhưng trái tim… cảm nhận đó là Việt. Lòng nó thắt lại. nếu ai nói nó yếu đuối cũng đúng thôi… một thời thanh xuân của nó đang nằm đó. Vật lộn với những sai lầm, những ân hận mà không thể nào hàn gắn được. Ai trong đời cũng mắc sai lầm… chỉ là có nghiêm trọng đến mức nào do mình định đoạt mà thôi.
Nó đứng đó, nhìn theo mọi người đẩy Việt ra bên ngoài. Ông ấy cũng đã đến, đi qua cái xe đẩy rồi tiến lại phía nó. Tay đưa ra, ôm lấy nó vào lòng. Nó cứ thế mà khóc như đứa trẻ.
-có chuyện gì lại như vậy?
-là em gặp việt ở quán trà sữa… xong… bạn ấy bỏ đi, đâm vào ô tô đi ngược chiều.
-đã nói là không gặp nữa cơ mà.
-em đi mua trà sữa… ko phải đi gặp bạn ấy…nhưng mà…
Nó nức nở…
-là lỗi của em đúng không?
-không… không phải đâu. Em không sai gì cả. Đừng nghĩ nhiều.
Nó càng khóc. Ông ấy xoa đầu, dỗ nó nín rồi đưa nó về nhà… đêm đó, ôm nó ngủ suốt đêm vì nó cứ nhắm mắt lại nghĩ đến Hình Ảnh việt người đầy máu nằm giữa đường.
Hôm sau, bố mẹ khăn gói cho nó lên Hà Nội ở. Thôi thì đến nước này… thì cũng kệ người ta dị nghị thôi… dù sao chúng nó, cũng đã hai như một rồi.
Nó đi làm cả tuần sau mà thấy lòng chẳng được vui. Trong đầu vẫn hiện lên suy nghĩ rằng tại nạn của Việt là do nó…
Nó đứng thẫn thờ nhìn ra dòng xe đang nối đuôi nhau bên dưới kia, thành phố về đêm lãng mạn bởi những ánh đèn. Nó khẽ thở dài… ông ấy tiến lại… ôm nó từ phía sau.
-người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người.
Nó ngước lên… đưa ngón tay đan vào tóc ông ấy cào cào.
-tôi đang ghen đấy.
-ghen gì…
-em nghĩ cho người ta ít thôi, ko nghĩ cho tôi gì cả.
Nó cười.
-là thấy có lỗi với người ta quá. Biết thế không nói gì?
-vậy em nói gì… nói lại tôi nghe xem có đang để tôi nhảy từ trên này xuống không?
Nó lại cười.
-là em nói, mọi chuyện đã qua rồi, đừng tìm em nữa cho em đi lấy chồng.
Ông ấy nhăn cái trán suy tư.
-là bạn ấy tiếc, hối hận vì những sai lầm.
-ai cũng có lúc sai lầm hết, nhưng mà cuộc sống gia đình không hạnh phúc khiến người ta tiếc nuối càng nhiều, dằn vặt càng nhiều. đàn ông là vậy đó.
-là gì cơ.
-là những lúc vấp ngã họ hay nghĩ đến mối tình đầu, mối tình mà họ sâu đậm nhất. Rồi hối tiếc về những gì đã qua. Biết thế… mình và cô ấy…
-này ông? Này ông?
-dạ…
-vậy giờ ông đang nghĩ thế?
-không… tôi… ko dám.
-Rõ là…
Nó túm tóc.
-ko dám mà.
-khai…
Ông ấy cười.
-là trước đây, mỗi lần có chuyện thì cũng nghĩ… nhưng nghĩ cả đến em… thấy em hiểu biết hơn, tinh tế hơn… còn cô ấy… nghĩ đến để cho mình cố gắng mà kiếm tiền… ko sẽ chỉ là đồ bỏ đi.
Nó cau mày…
-thế nghĩ đến người ta thì có gì?
-nghĩ đến em để phấn đấu, cưa được em… chứ còn gì?
-hí hí
Nó cười thích trí.
-nhưng mà…
Ông ấy xoay nó lại ôm.
-quên đi… quá khứ cho chúng ta bài học. Mà hiện tại cần tránh, và tương lai thì không vướng vào… cho nên…hãy cứ biết ơn người ta đã cho mình bài học, để mình có thể khôn ra, thông minh hơn, và trân trọng hạnh phúc hiện tại.
Nó gật đầu, vòng tay qua cổ ôm ông ấy.
-em xin lỗi. chỉ là thấy áy náy quá… chứ giờ.. cũng đã không còn là gì. Cũng đã yêu một người khác, và có một gia đình cho riêng mình. Và đang rất là hạnh phúc.
Ông ấy siết chặt nó.
-và sẽ có những đứa con đáng yêu.
-đúng rồi.
-giờ lại đi kiếm thôi.
ông ấy nhấc nó lên giường. Đè cả lên người nó. Vần nó một hồi. rồi nằm xuống. Tay mân mê.
-em… Việt ổn định rồi, ngày mai… chúng ta vào thăm cậu ấy.
-sao lại thăm?
-để em thấy cậu ấy ổn, rồi sẽ yên lòng.
-em ko vào
-tại sao?
-ko thích để cậu ấy thấy em nữa.
-được rồi, tùy em.
Ông ấy ôm nó ngủ thiếp đi. nó cũng ngủ… càng ngày càng ngủ như con heo.
Công việc thì nhiều mà ngồi làm cứ gật gà gật gù. May là có ô dù chứ không cũng bị đuổi việc từ lâu lắm rồi ý.
Nó đang bấm mấy tính thì có cuộc gọi.
-alo ạ.
-có phải số hân không?
-Vâng ạ.
-là bác đây con.
Nó nghe ngay ra giọng.
-cháu chào bác ạ.
-uh.
-hân bận gì không?
-cháu không ạ.
-vậy cho bác xin vài phút.
-vâng, bác nói đi ạ.
Mẹ Việt ngập ngừng.
-Hân ơii. Việt nó tỉnh táo rồi, giờ. Chưa đi lại được.
-vậy cũng tốt rồi.
-nhưng mà…
Bà ấy muốn nói cái gì đó. Nó im lặng
-là đêm nào nó cũng khóc. Lúc ngủ mơ còn gọi tên con… giờ bác thấy nó như thế. Bác không đành lòng.
Bác xin con… vào gặp nó một lần… coi như là thương nó.
-dạ… con…
Nó ngập ngừng lắm mới dám nói ra.
-là hôm đấy chúng con có gặp nhau, nói qua nói lại vài câu… có lẽ do con mà Việt bị thế. Cho nên con không dám gặp.
-không phải đâu. Giờ nó chán đời lắm… bác xin con… đừng bỏ nó lúc này.
Nó cúp máy mà đắn đo.
Nghĩ đến Việt lại tội nghiệp vô cùng. Cuối cùng cũng nghỉ sớm mà chạy vào viện.
Nó đứng ngoài cửa. lén nhìn vào bên trong phòng mẹ Việt nói Việt nằm trên giường, đầy những dây chuyền, và băng gạc… thấy vậy mà thương xót vô cùng. Nó cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí để đi vào bên trong.
Mặt Việt bị trầy, giờ đã đóng vảy khô. Tay băng bó. Nằm thẳng lên giường.
Nó bước lại, đặt túi cam xuống bàn. Việt mở mắt quay ra nhìn nó bất ngờ.
-Hân…
Tính ngồi dậy mà nó đưa tay.
-cứ nằm đi.
Nó ngập ngừng, kéo ghế ngồi xuống.
-thấy ổn hơn rồi chứ.
-uh.
Việt cứ thế mà nhìn nó
-bác sĩ bảo bao giờ xuất viện.
-ko biết.
-cứ ăn uống cho khỏe hẳn đi. rồi có gì tính tiếp.
-uh
Nó ngồi đó… không biết phải nói câu gì cho có chuyện. Quay ra lấy cam vắt cho Việt uống.
-đến giờ ăn rồi.
Mẹ Việt bê bát cháo vào.
-việt nó lười ăn lắm. Hân cho nó ăn hết bát cháo này cho bác nhé.
Nó bê bát cháo lên, thổi thổi.
-nguội rồi, ăn cháo đi.
Nó xúc thìa cháo, đưa lên miệng. Việt cười buồn.
-cứ để đấy, chốc nữa ăn.
-thôi ăn đi. nguội ko ngon đâu.
-hân nói đúng đó, con ăn đi, càng ngày càng gầy như cá mắm đấy.
Nó đưa miếng cháo lên.
-bỏ xuống, Việt cầm thìa được.
-con cầm run lắm, cứ để hân đút cho.
-thôi, con cầm choquen.
Nó cầm bát cháo lên, Việt cầm thìa, run run tự xúc.
Mấy chục tuổi đầu lại học lại cách cầm thìa, sao mà thấy thương đến vậy. nó rưng rưng.
Việt ăn được một nữa thì bỏ lại.
-ăn nốt đi.
-không. Không ăn nữa.
Nó cầm cái thìa
-để hân xúc nốt cho.
Nó đưa miếng cháo lên miệng Việt
-Việt ko ăn nữa.
-ăn hết đi rồi uống thuốc, ngoan nào.
Nghe câu đó, việt cười tươi ngoan ngoãn há miệng. Đút cháo xong nó cũng xin phép mà ra về, vì bản thân không muốn ở lại lâu, cũng ko biết nói thêm điều gì.
-Hân… hân…
-dạ
Mẹ Việt đuổi theo nó.
-bác cảm ơn con nhé… chưa bao giờ Việt nó ăn hết bát cháo đâu. May quá có con.
-bác cứ bảo Việt chịu khó ăn. Cho nhanh khỏi.
-thôi thì… con có thương thì thương cho chót… chịu khó mấy hôm vào giúp bác. Giờ bác chỉ trông cậy được vào con thôi.
-con….
Nó ngập ngừng.
-bác xin con đấy.
-vâng
Nó quay đi. trong lòng rối bời không biết có nên nói với ông ấy… mà có nói, chắc gì ông ấy chịu đồng ý cho nó vào.
Chiều nào gần tan làm mẹ Việt cũng gọi. nó phải nghỉ sớm để đi vì không muốn chiều đến về nhà muộn.
Nó ngẩng lên nhìn Việt, mấy hôm ăn được đã thấy mặt mũi khá lên. Nó lấy khăn lau miệng cho Việt.
-từ mai Hân bận, không vào với Việt được, Việt chịu khó ăn và nhé.
Việt khuôn mặt đang tươi hớn chuyển ngay sang buồn. Cúi xuống chả dám nói gì cả.
-giờ phải nghĩ cho hai đứa bé… cố gằng khỏe lại mà lo cho con.
-uh.
-giờ Hân về nhé.
-uh.
-nhớ chịu khó uống thuốc vào. Rảnh Hân sẽ vào chơi.
-uh
-thôi Hân về đây, Việt ngủ
Việt nằm xuống chùm chăn. Nó thở dài đứng lên ra về.
Về đến nhà… ông ấy đã ở nhà từ khi nào. Thấy nó về thì quay ra.
-em đi đâu về vậy?
-em đi có việc.
-có việc gì mà mấy hôm đều về sớm ở công ty còn về nhà muộn vậy?
Nó biết ông ấy không thích nói dối nên nó nói thật.
-là em vào Viện với Việt.
Ông ấy bỏ lại cả rổ rau, quay ra nhìn nó cau mày.
-em vào đó làm gì?
-là, cậu ấy, cần giúp đỡ.
-tôi đã nói đừng có gặp nữa cơ mà.
Ông ấy cau có lại.
-thì em cũng vào nốt hôm nay, cũng nói sẽ không vào nữa.
-e đang nghĩ cái gì vậy?
Ông ấy quát lên. Nó tròn mắt.
-tôi đã nói em rồi, mầm mống của vấn đề là do em, tại sao cứ xuất hiện trước mặt cậu ta, rồi mai kia cậu ta lại dở chứng, em lại thương, quanh đi quẩn lại hết cuộc đời rồi. thì tôi ở đâu?
-nếu cậu ta biết nghĩ cho em, đã không bỏ em, rồi hết lần này đến lần khác gây khó dễ. Em cũng cần có gia đình chứ… sống cho bản thân đi.
-em nói em ko vào nữa mà.
-nhưng em có ở địa vị của tôi không? Em nghĩ cho tôi không? Hiểu tôi đang nghĩ gì không?
-nếu lấy nhau mà em cứ thế này thì đừng có lấy nữa… em muốn làm gì thì em làm.
Ông ấy vùng vằng đi ngay vào phòng. Nó đứng lại… tim đau như thắt lại. nó yêu ông ấy, nhưng Việt cũng là một mạng người. vả lại nó cũng chỉ giúp có vài hôm rồi lại quay về. Dù rằng ông ấy sẽ không hài lòng, nhưng hãy hiểu cho nỗi khó xử của nó.
Nó rớt nước mắt. Là nó ngu muội , quá thương người, mà không nghĩ cho ông ấy. thật ra ông ấy cũng là người mà… đâu có thể bao dung được mãi. Nó biết nó sai rồi nên đi vào phòng, ngồi bên canh giường cạnh ông ấy.
-ông thầy… em xin lỗi. em không vào đó nữa rồi.
Ông ấy gạt tay nó quay đi không thèm nhìn.
-em biết em sai mà… đừng giận em nữa.
Ông ấy ngồi im, chán nản không buồn nói chuyện với nó
-ông thầy.. đừng như vậy. vợ chồng với nhau, vợ sai thì chống mắng, chứ đừng im lặng. Im lặng chính là giết chết vấn đề.
Nghe nó nói xong ông ấy quay ngay sang nhìn.
-vậy em có nói với tôi ko?
-em nói rồi.
-chờ đến lúc em ko vào nữa em mới nói hả?
-hay tôi ko hỏi thì em cũng im lặng. Qua mặt tôi luôn. Em coi tôi là gì của em.
-thì em ko vào nữa mà… thôi… tha cho em lần này, bạn ấy ôn rồi. mình ko gặp lại nữa.
Nó xà vào lòng chủ động ôm lấy làm lành.
-em sai rồi… tha cho em lần này nhé.
Tay nó luồn vào trong quần. Sờ cho cái kia lớn lên.
Ông ấy ngồi im… để kệ nó dụ dỗ.
-em đừng có mà giở trò… tha cho em nốt lần này thôi rõ chưa?
-vâng
Nó khúc khích… lăn ra mè nheo ăn vạ. Ông ấy cứ thế rồi xoa đầu nó đứng lên ra nấu cơm.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc từ đây, ai ngờ…
Hai đứa được các cụ gọi về để làm cái lễ ăn hỏi. người lớn hai gia đình chính thức gặp nhau. giờ này các cụ đã cho cái hẹn ngày cưới rồi… hai gia đình qua nhà nhau xem nhà xem cửa bàn tính chuyện cưới xin. Nó sắp làm hoa có chủ rồi. hơn ai hết, nó cũng mong chúng nó nhanh được chung nhà… để người ta biết ý mà đừng tìm nó nhờ vả gì thêm nữa.
Nó nhìn ông ấy, ông ấy cũng nhìn nó, khẽ cúi xuống hôn trộm nó một cái lên môi ngọt ngào.
-em yêu anh.
Nó thì thầm.
-gì cơ…
Nó quay đi ngại ngại
-Này… nói cái gì thế… nói lại xem nào?
-ngồi im ko nghe bố mắng bây giờ.
Ông ấy đan tay vào tay nó, ghé tai nó thì thầm.
-anh cũng yêu em
Nó cười hạnh phúc,nép ngực vào cánh tay người ta tình tứ. Hai đứa ríu rít kệ các cụ bàn tán… thế nào cũng được, chỉ cần cứ cho chúng nó chung một nhà là được rồi.
Tiếng điện thoại nó kêu, nó rút ra trong túi… ông ấy nhìn vào màn hình của nó mà cau mày. Là mẹ Việt.
-alo cháu nghe ạ.
-Hân ơi… bác nhờ hân qua đây chút được không?
-dạ… cháu không qua được ạ.
-có chuyện gì thế. Giúp bác lần này đi. Thằng Việt dạo này lại bỏ ăn rồi.
-cháu về quê. Hai bên gia đình nói chuyện.
-à vậy à? Vậy bác xin lỗi nhé.
Nó cúp máy…
-có chuyện gì mà bác ấy gọi
-chuyện của Việt ý mà.
-cậu ấy ba chục tuổi rồi mà làm như trẻ con ý. Ăn cũng phải dỗ dành là sao?
-…
-hay cậu ấy lại muốn em quay lại.
-đừng có mà linh tinh.
-những người như vậy ko có động lực sống chỉ nghĩ cho mình… vậy người khác thì mặc kệ sao?
-thôi…. em ko nghe nữa đâu, ông đừng lo. Người ta cũng có cuộc sống của người ta, mình có cuộc sống của mình… quan tâm mệt lắm.
Ông ấy gật đầu…
Cuối buổi gặp, ông ấy theo nhà trai ra về.
-hôm nay em ở nhà với bố mẹ một hôm nhé. Mai tôi đón.
Nó cười níu eo
-nhớ đón đấy, nghe chưa?
-vâng
-tôi ngủ sớm ko được thức khuya.
-vâng.
Nó kiễng lên hôn nhẹ lên môi.
-về đi, xong rồi.
-ơ kìa…
Ông ấy bị bất ngờ… kéo nó ra cửa, chỗ góc tối, cúi xuống hôn cái dài hơn.
-ngủ sớm đi.
-uh…
-nhớ tắt máy.
-uh…
-về nhà nhớ báo cáo
-vâng
Ông ấy rời tay nó ra trong lưu luyến..
Nó nhìn theo… trong lòng cảm thấy hạnh phúc nhất kể từ khi Việt xảy ra chuyện. Mong thời gian trôi nhanh,
-ông già…
Nó nhìn theo mà cười. rồi gọi với ông ấy lại
-sáng mai mình đi đăng kí được không?
Ông ấy đứng lại, gạt chân chống chèo tót xuống xe bước lại gần nó.
-uh nhỉ… vui duyên mới quên cả nhiệm vụ… được rồi, vào ngủ đi, cho nghĩ từ giờ đến sáng mai không thì bút sa gà chết… kí xong là phải phục vụ tôi cả đời.
Nó cười hạnh phúc ôm lấy ông ấy.
-em tình nguyện.
Ông ấy cười, nhìn trước nhìn sau rồi cúi xuống hôn nó , nó vòng tay qua cổ hôn đáp lại
-hèm
Tiếng bố nó bên trong làm hai đứa giật mình buông nhau ra cười. ông ấy cộc trán nó.
-bố hư nhé… mai là vợ con rồi thì bố còn lâu mới cấm được.
Nó cười đẩy ông ấy
-về ngủ đi.
-vâng…
Ông ấy quay đi.. Nó lên phòng, lòng nâng nâng trong niềm hạnh phúc khôn tả. Mong đến sáng để cùng nhau kí giấy hẹn thề… ôi… cảm giác sao mà hồi hộp.
Nó chẳng thể biết rằng… mọi chuyện không thể như nó nghĩ.
Nó ngủ biến đi cho đến khi chuông điện thoại của nó reo lên…nó ngái ngủ với lấy điện thoại. mở máy thì đầu bên kia rất ồn ào.
-tại sao con lại đối xử với nhà bác như thế. Nếu con không muốn gặp nó con nói con không gặp… tại sao lại nói anh ta đến đây… anh ta nói gì mà ra nông nỗi này.
-có chuyện gì đấy ạ
Nó nghe mẹ Việt khóc mà tỉnh cả ngủ.
-là chồng cô… chồng cô nói gì mà thằng Việt nó cắt tay tự tử rồi… nó có làm sao thì tôi ko tha cho các người đâu,
Nó nghe mà rụng hết tim gan… điện thoại từ trên tay tuột xuống , nó đơ ra…là nó…vẫn còn đang nghe thấy tiếng người ta khóc…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!