NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 63
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 63
Nó ngồi đó tay chân bủn rủn. Tiếng khóc còn vọng trong điện thoại khiến tai nó như ù đi. nó đơ ra mấy phút đồng hồ.
Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh mà bước xuống giường. Đi xuống nhà. Lấy xe.
-Hân… con đi đâu đó.
-con đi có việc.
-việc gì mà quần áo thế kia
Nó nhìn lại mình. Vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ lụa. nó lại quay lên
-Hân… còn làm sao thế.
-con ko sao
-con lạ lắm nhé. Có chuyện gì?
-con ko sao.
Nó quay lên phòng. Cô giữ bình tĩnh tìm cái điện thoại. nó bấm máy… đầu dây bên kia mở liền.
-alo. Em chưa ngủ à?
-ông … thầy.
-dạ.
-về đây. Ngay bây giờ.
-có chuyện gì?
Nước mắt nó trào ra. Nó không muốn nói ông ấy qua điện thoại. nó không muốn ông ấy vội vàng. Nó sợ lại có một vụ tai nạn như vậy
-ko có gì? Thôi ngủ đi
-em sao vậy? có chuyện gì?
-không có gì. Ngủ đi
Nó cúp máy. nó giận ông ấy… tại sao lại không tin nó mà đi gặp anh ta. Giờ anh ta có sao nó lại là kẻ có tội to nhất. Nó áy náy suốt cả đời. nó khóc.
Mệt mỏi lê thân xuống giường, với điện thoại, với ví tiền rồi đi ra cửa. nửa đêm thế này lấy đâu ra taxi.
Nó đứng mãi taxi không đến. Bố nó cũng thấy lạ mà đi ra nhìn nó
-con sao thế. Sao lại đi đâu nửa đêm thế này.
-con đi có việc.
-có việc gì?
-con…
Bố nó đứng nghiêm khắc.
-hai đứa cãi nhau à?
-không ạ?
-vậy lúc nãy bình thường cơ mà. Hay chúng mày có chuyện gì… nhớ thì mai gặp
-không phải con…
Nó ấp úng đi vào. Bố nó thấy điện thoại reo thì vào nghe.
-alo…
-nó đang đứng cửa định đi đâu ý. Hai đứa có chuyện gì. Cãi nhau hả?
-không sao nó lại thế. Hay con này… có chuyện gì?
-được rồi… để bác hỏi xem.
Bố nó tắt máy đi ra.
– Con làm sao thế., nói bố nghe xem nào. Hay lại chuyện thằng Việt kia hả. Nếu là nó thì mày ở nhà ngay… đừng có hòng đi ra cửa. đừng bao giờ nhắc tên thằng đó trước mặt tao.
-bố…
-ko bố con gì hết, vào nhà ngay.
Nó thấy lòng càng rối bời. nó quay vào trong phòng… nằm lên giường. Cơ thể thấy mệt mỏi rũ ra… nó khóc rồi thiếp đi. cho đến khi có bàn tay vuốt tóc nó tiếng bố nó ngoài cửa.
-hỏi cho bác xem nó làm sao? Rồi ngủ luôn đó đi, mai còn đi làm.
-vâng
Ông ấy ngồi xoa đầu nó, nó mở mắt, mệt mỏi. đôimắt sưng lên.
-em, em sao thế.
Nó ngồi dậy, thấy ông ấy cơn giận lại tăng lên.
-ông thầy. tối từ đây về ông đi đâu?
-tôi…
Ông ấy ngập ngừng.
-có chuyện gì ? có người nói với em chuyện gì đúng không?
Nó nhìn ông ấy, ông ấy cùng nhìn nó. Dũng cảm đối mặt với nó luôn là phong thái của ông ấy.
-em muốn nghe thầy nói, qua th đi đâu?
-tôi đi gặp Việt.
Ông ấy thở dài rồi nói luôn.
-thầy nói những gì với anh ta.?
-tôi nói những gì tôi cần nói
-em muốn biết thầy nói gì?
Nó nói to.
-tôi nói về những gì em trải qua, nói về chúng ta, và mong bạn ấy để cho em vui vẻ đi lấy chồng. Tôi thấy tôi không nói gì quá đáng cả.
-không nói mà anh ta cắt tay tự tử rồi kìa.
Nó quát lên, nước mắt giàn giụa.
-cái gì cơ?
Ông ấy cũng bất ngờ.
-em nói hãy tin em… là em ko còn gì nữa cả, chúng ta làm lại. em ko gặp anh ta nữa. chỉ một ngày nữa thôi chúng ta là vợ chồng mà thầy không tin em là sao? Hóa ra thầy vẫn nghĩ đến quá khứ của em à?
-em nghĩ gì vậy?
Nó nức nở.
-tôi ko nói gì quá đáng cả. Có chi là bạn ấy… tâm lý của bạn ấy quá không bình thường. Nếu như là tôi, tôi ko bao giờ làm như bạn ấy. tại sao lại có thể… rõ là bạn ấy yêu em… vậy hãy mong em hạnh phúc, đằng này đeo đuổi làm khổ nhau làm gì.
-là bạn ấy, không làm chủ được bản thân, ko kiềm chế được cảm xúc. Là bạn ấy… tuổi thơ quá dài… mãi không trưởng thành được.
Nó khóc rưng rức.
-một mạng người đó thầy ạ. Em đã nói kết thúc rồi. sao thấy không tin em.
-nhưng mà người ta cứ gọi điện làm phiền em vậy. tôi ko chịu được.
-thì kệ họ đi, mình từ chối nhiều lần họ sẽ hiểu.
-họ sẽ hiểu hay em sẽ mủi lòng. Chúng ta yêu nhau. tôi ko muốn bất cứ ai làm phiền cuộc sống của chúng ta hết. Là gia đình họ chọn lựa kết cục như vậy, thì họ hãy giữ chút liêm sỉ mà đừng tìm chúng ta nữa làm gì.
Ông ấy đứng lên. Ông ấy cũng đang giận.
Không ngại để nói ra ý kiến của mình.
-chứng tỏ thầy không tin em.
Nó ấm ức khóc.
-Em dứt khoát nói vậy rồi cơ mà. Yêu nhau tại sao không tin nhau . Nếu thầy nghĩ như vậy. sau này chúng ta lấy nhau… có chuyện gì… có nhắc lại quá khứ để dằn vặt nhau không?
-em nghĩ tôi là hạng người như vậy sao? Tôi chỉ là muốn bảo vệ tình yêu của mình. Gia đình của mình. Chấm dứt vấn đề ngay từ đầu. tránh để đêm dài lắm mộng.
-và giờ cách thầy chấm dứt chả khác gì giết một mạng người.
-tôi đã nói là do cậu ta, tôi ko hề nói lời nào quá đáng hết.
Ông ấy nổi cáu… bố nó đi vào.
-có chuyện gì vậy hai đứa.
Nó đứng đó khóc. Ông ấy giận quá mà quay đi ra cửa.
-con xin lỗi bác. Có lẽ con nên về, chuyện này mai con sẽ qua xin lỗi bác. Đêm rồi, bác ngủ đi ạ
-hai đứa này hay thật. Bố giờ cũng là bố con, cái con kia nó khó bảo lắm, có gì mày ko noi được thì bảo bố nói nó cho.
-không có gì. Là chúng con có chút bất đồng quan điểm.
Ông ấy đi ra cửa.
-hân, mày lại giở trò gì ra đấy hả?
Bố nó quát lên. Mẹ nó đi ra.
-Thắng… Thắng… hai đứa này hay thật… cưới đến nơi rồi sao lại thế này.
-nói cho mẹ biết xem nào.
-để ngày mai cả hai chúng con bình tĩnh lại. sẽ thưa chuyện ạ.
Ông ấy đi thẳng ra cửa. nó nhìn theo chán nản nằm lên giường
-hân..
Bố nó quát nó cũng kệ… nó chán nản mệt mỏi. nó ù hết tai, đau hết đầu rồi. nó muốn ngủ.
Nó nằm xuống khóc mà quay lưng lại.
-chả nhẽ mày 30 tuổi đầu tao lại đánh mày. Cái thằng kia nó bỏ mày đi như thế, được vài hôm nó cưới vợ, rồi vợ chồng cãi nhau không ra gì thì nó lại dở trò đúng ko. Không phải tao không biết.
-nhưng mà mày bị thế mà mày không biết mà tránh nó ra… giờ Thằng thắng nó thế rồi mày lại khổ thôi con ạ
Nó nằm đó ôm gối khóc.
-nó nằm viện nào để mai tao qua.
-bố…
Nó quay ra quát
-tao mệt mỏi về mày lắm rồi. mày có lớn mà ko có khôn.
Bố nó còn quát to hơn. Nó nằm đó khóc
-người ta chết đến nơi rồi, bố đừng có đến nữa. làm ơn để con sống bình thường đi được không?
-tao là tao ko chấp nhận nó xuất hiện trong cuộc đời bất cứ ai trong nhà này nữa. nếu nó không nghe tao ko để nó yên đâu, tao nhục với nhà nó một lần rồi.
-còn mày… mày mà dính đến nó tao từ mặt mày… đừng bao giờ gọi tao là bố nữa. Thằng Thắng nó hơn thằng Việt vạn lần mà mày để nó đi thì mày đừng về cái nhà này nữa.
Mẹ nó đi vào, kéo bố nó.
-anh… đừng nói to, tối rồi hàng xóm họ cười cho.
-cười cái gì?
-thôi anh.
-bà đi mà nói con bà đi, đừng làm tôi xấu hổ thêm nữa.
-để em khuyên con. anh về phòng đi.
Bố nó quay đi, mẹ nó đi vào. Nó cứ nằm trên giường khóc.
-hân… có chuyện gì nói mẹ xxem nào.
Nó khóc nấc lên.
-là việt bị tai nạn.
-mẹ biết.
-giờ nó lại cắt tay tự tử kìa.
-ôi, sao lại khổ thế… thế làm sao mà nó làm thế.
-tai con…
Nó ấm ức khóc.
-con làm gì nó, con gặp nó nữa làm gì..
-con không gặp nhưng mầm mống là tại con.
Mẹ nó ngồi đó nhìn nó xót xa.
-thôi con ạ. Đàn ông mạnh mẽ đã đành, sao nó nghĩ quẩn vậy bao giờ
-để sáng mai mẹ vào xem nó sao… con ở nhà, đừng đi đâu… ko bố mày với Thằng thắng nó lại điên lên.
-đàn ông không thằng nào muốn vợ gặp đàn ông khác. Nhất là … người yêu cũ.
-con đã nói con dứt khoát rồi… ko còn gì nữa nhưng anh Thắng anh ý không hiểu.
-nó ghen là đúng thôi con à? Cưới đến nơi rồi sao mà để thế được.
-sáng mai mẹ cho con vào… xxin lỗi người ta một câu.
-mình ko sai. Ko việc gì phải xin lỗi.
-là mình sai đấy mẹ à?
-thế mày nói gì.
-là anh Thắng nói.
-nó nói lúc nào.
-lúc tối anh ý vào, nói gì nó ý.
Mẹ nó ngồi im.
-mẹ đừng nói với bố nhé. Con sợ bố lại giận.
-uh…
-thế ai nói mày biết.
-mẹ Việt gọi cho con lúc nãy.
-vậy mày ngủ đi. cứ để mẹ lo.
-mẹ…
Nó thút thít.
-khóc cái gì… ngủ đi
-vâng
Mẹ nó đứng lên. Nó nằm đó, nghĩ về ông thầy mà thấy buồn lòng vô cùng… đã yêu nhau, đã hẹn nhau như vậy sao ông ấy còn không tin tình cảm của nó… có khi nào… trong thâm tâm ông ấy vẫn còn lo sợ về mối tình đã qua này…
Cả đêm nó không ngủ được, nghĩ mãi mà vẫn không thông được não về vấn đề này. một người đàn ông nó từng yêu và một người nó đang yêu… tai sao lại có thể… khiến nó đau lòng đến như vậy cơ chứ.
Sáng hôm sau mẹ nó ra khỏi nhà… nó biết mẹ nó lên đó, đến trưa mẹ nó về, Thấy nó thì khẽ thở dài… nó bước lại gần, hỏi nhẹ nhàng.
-mẹ… Việt sao rồi.
-nó… nó… không sao.
Mẹ nó ngập ngừng lắm. nó nhìn mẹ…cố gằng hiểu vấn đề
-mẹ nói thật cho con biết đi.
-nó không sao.
-mẹ…
-nó chưa tỉnh. Vẫn đang truyền máu. Lúc mẹ vào thì mẹ nó ở đó.
-mẹ nó nói gì?
-thì cũng ko nói gì. Chắc nhà nó giận mình. Mà Thằng đó dại thật, còn một lũ con ai lo.
Nó ứa nước mắt… nếu việt làm sao… là nó có lỗi với hai đứa bé rồi.
Buổi tối ông Thầy đến nhưng nó giận không thèm nói chuyện. Nó mệt… cơ thể rã rời vì mất ngủ, vì không muốn ăn. Ông ấy đứng đó nhìn nó… rồi ngồi xuống ghế với bố. nó chán nản bỏ lên phòng… nó kệ.
Một lúc sau thì ông ấy đi lên, thấy nó thì đứng đó ko nói gì. Dù giận nó mà cũng mò đến.
-Hân, tại sao tối không ăn cơm.
Ông ấy hỏi nghiêm khắc.
-em ko đói.
-em đang nghĩ cái gì vậy? em định hành hạ bản thân sao? Một mình người kia đã đủ mệt rồi giờ em lại thế nữa.
-thì sao nào?
Nó quát lên.
-em mệt thầy lắm rồi. em cứ nghĩ thầy vị tha… ai ngờ… thầy cũng như những người đàn ông khác…
-đừng nghĩ người khác theo cách nghĩ của mình. em của ngày xưa đâu rồi?
-em ngày xưa chết rồi.
Nó quát lên. Ông ấy nghe vậy mím môi , hai mắt đỏ ngầu lên nghiêm khắc.
-là chết theo người đó rồi sao? Thế giờ trong suy nghĩ của em còn gì… tất cả những điều tốt đẹp em dành cho người ta hết… vậy em còn gì để yêu tôi… để cho tôi có một gia đình… để làm gương cho con…
-em chỉ có vậy thôi… ngay từ đầu đã nói với thầy như vậy cơ mà.
Nó cũng nóng hết cả người lên vì giận… nó không biết vì sao cơ thể của nó chỉ muốn vỡ tung ra… khó chịu vô cùng.
Ông ấy không muốn tranh cãi, một lần nữa lại bỏ đi., bố nó đi vào nhìn nó, tay giơ lên thì mẹ nó chạy lại
-mẹ mày… tao không chịu được mày nữa rồi, con khốn nạn.
-anh… em xin anh… em xin anh đừng đánh con.
Mắt nó đỏ lên… nó khóc… lại một đêm nữa nó không ngủ.
Giờ cơ thể nó dệu dã lắm… nó mệt mỏi mở mắt… tay chân bủn rủn, miệng khô khốc… nó bệnh rồi thì phải.
Ngày hôm sau ông ấy không đến.
Hôm sau nữa cũng không…
Trái tim đau nhưng mà lòng nó nhớ. Nó nhớ ông ấy quay cút ra cơ mà gặp lại muốn cãi nhau là thế nào… cơn tủi thân của nó dâng lên. Nó ngồi nhìn vào điện thoại, hình ông ấy và nó hạnh phúc…s ao lại như thế này.
Mở máy , tính bấm gọi cho ông ấy… nó sẽ xin lỗi chuyện nó cáu gắt lên… và nói nó muốn gặp, chứ cứ giận nhau thế này… nó khổ tâm lắm. ông Thầy.
Tiếng đầu dây bên kia đổ chuông một lúc sau thì có tiếng trả lời.
-alo.
Nó im lặng một hồi, người ta cũng im lặng. Rồi cuối cùng nó cũng mở lời.
-ông thầy.
-em nói đi.
-sao ko đến.
-đến để lại cãi nhau à?
-cãi cũng phải đến.
-tôi ko muốn, giận quá mà mất khôn.
-nhưng em muốn.
-em nghĩ cho người ta… ko hiểu cho tôi gì hết.
-là em sai… em xin lỗi. đừng giận em nữa được không?
…
Ông ấy im lặng
-ông thầy… giận em vậy, em khổ tâm lắm.
-tôi cũng đâu có sung sướng gì?
-em…
-em nhớ lắm.
-vậy sao còn đuổi người ta.
-ai đuổi.
-nói hơn cả đuổi. cứ làm như người ta vô hình còn người khác thì có hình.
-đừng có mà sơ đo như trẻ con thế.
-ai trẻ con… người ta nghĩ lắm mới nói.
-biết rồi, ông thầy.. ông phù thủy
Ông ấy phì cười,, yêu nhau đơn giản là làm nhau cười thì cũng coi như hết giận
-đang làm gì vậy ông phù thủy.
-đang ngồi làm việc.
-được lắm, người ta buồn thối ruột ra đây mà còn ngồi đó làm việc được.
-là người phải biết đặt cái gì lên hàng đầu.
-vậy với ông cái gì lên hàng đầu.
-câu này em hỏi mấy lần rồi.
-em muốn nghe
-là… là tiền.
-cái gì cơ…ông kia
Hì hì
-là ông yêu tiền hơn chứ gì.. vậy ôm tiền mà ngủ nhé.
-hí…
Ông ấy cười. nó im.
-Ơ kìa. Tắt máy rồi à?
-ko thèm.
-giận à?
-không thèm
-chả giận, em dạo này hay cáu lắm, hay giận dỗi nữa.
-kệ người ta.
-vậy em muốn gì nào, em lúc nào cũng được đứng đầu tiên rồi nhưng em có ngoan đâu, em cứ làm cho người ta muốn phát điên lên. Mà giờ em giận thì cũng phải kiếm tiền, phải có ăn mới có sức mà dỗ em chứ.
-vậy sao ko gọi
-muốn em bình tĩnh suy xét vài hôm. Chứ nếu cứ nói dồn dập như vậy chắc chắn sẽ nói những câu tổn thương nhau.
Ông ấy nói chuyện rất điềm đạm trong điện thoại. nó ngồi nghe.
-vậy… tôi về nhé.
-thôi muộn rồi. mai về.
-vậy trưa mai đi ăn trưa nhé.
-em xin nghỉ thêm một hôm nữa.
-sao vậy?
-dạo này công việc cũng không nhiều. nên anh Quang cho nghỉ để chuẩn bị.
-chuẩn bị gì?
-chuẩn bị theo zai.
-Quang nó cẩn thận thế. Để hôm nào gặp cảm ơn.
Nó cười khúc khích.
-em… tôi… về nhé.
-không, ngủ đi, muộn đi đường người ta không an tâm.
-mọi khi mình cũng.
-là có hai mình… lúc ấy có sao còn bên nhau được, giờ ông có một mình, em ko đồng ý đấu. bố bảo sắp cưới đi lại ít thôi.
-nhưng mà.
-mai về rồi tính sổ, yên tâm, em ghe lại hết rồi.
-được rồi, là em cũng lỗi đầy một trang luôn đó, chuẩn bị đi
-vâng. Ngủ đi.
-uh
Ông ấy lưu luyến. Nó chờ mà ông ấy ko chịu tắt máy mới nói thêm vào
-ông thầy
-dạ.
Hí hí
-em nhớ anh nhiều lắm.
Ông ấy im lặng một lúc.
-anh cũng nhớ em. Muốn em lắm rồi.
-vậy mai về sớm nha.
-uh
-ngủ đi
-em ngủ ngon nhé
-vâng
Nó cúp máy, lại mơ màng trong hạnh phúc. Ôi… hạnh phúc ông ấy mang đến ngọt ngào và nhẹ nhàng… nhưng cũng đầy yêu thương. Nó ôm lấy cái gối, mơ màng nghĩ về ông ấy và thèm muốn những nụ hôn ngọt ngào, khép đôi mắt rồi thiếp đi… sau hai đêm giận hờn… đêm nay nó được một giấc ngủ yên bình nhất.
Hôm sau nó đi mua ít đồ chuẩn bị về nhà ông ấy thì tiếng điện thoại nó kêu. Là số điện thoại lạ. Nó mở máy lên
-alo ạ
-chị Hân đấy ạ.
-vâng
-em là… em anh Việt
-vâng
Nó nói nhỏ
-anh Việt nhờ em gọi điện.
-có chuyện gì không ạ
-là anh Việt muốn nói chuyện với chị nên nhờ em.
-việt đã tỉnh rồi đấy ạ.
-vâng chị ạ. Anh ý đỡ rồi.
-cho mình gửi lời hỏi thăm bạn ấy . mong ban ấy sớm khỏe lại.
-vâng, cảm ơn chị. Nhưng mà…chị ơi, anh ấy muốn xin lỗi chị. Chị có thể, gặp anh em một lần cuối cùng được không ạ.
-mình có viêc bận rồi bạn ạ. Mình ko đi được
-chị ơi, em biết chị bận. Nhưng anh Việt nhà em cũng bệnh nặng lắm rồi. giờ anh ấy tội nghiệp lắm. lúc nào cũng chỉ mong gặp xin lỗi chị. Thì thôi, sự việc nó đã ra thế này rồi. em cũng xin chị lần cuối cùng này. cũng xin lỗi vì cả gia đình em đều sai. Chị cho gia đình em một cơ hội để xin lỗi. xong anh em ko phải sống để ân hận cả đời nữa.
Nó im lặng
-chị ơi… em xin chị đấy. chỉ một lần này nữa thôi. Anh ấy bảo anh ấy chết cũng nhắm mắt.
Nó ngại mà cúi xuống suy nghĩ.
-chị ơi.
-thôi được rồi, chị xong việc thì chiều chị lên.
-vâng em cảm ơn chị.
Nó cúp máy. đi chợ mua ít đồ mang về nhà ông ấy. đến trưa ông ấy nhắn tin.
-em đang làm gì?
-em đang chuẩn bị đồ ăn.
-sao muộn vậy?
-là đồ ăn để chiều bố về mình nấu.
-à… thế bố về chưa?
-chưa… chắc phải chiều.
-vậy làm xong thì đi ngủ đi nhé.
-vâng.
-chiều nay ông sẽ làm gì.
-à… có chút việc cần giải quyết cho xong.
-vậy làm đi nhé.
-uh
Nó cúp máy. nhớ ra cuộc hẹn với người ta… nó đắn đo nhưng cuối cùng cũng dắt xe ra. Tính sẽ gặp người ta vài phút xong ra về. Coi như nhận cho xong lời xin lỗi dù lòng nó chẳng còn gì mà giận.
Nó bước vào trong viện, tay cầm túi hoa quả. Đứa em Việt đi ra đón… nó đã lớn và xinh xắn lắm rồi.
Con bé dắt nó vào trong phòng Việt. Những cái dây truyền được treo nhiều, túi máu vừa được rút ra. Việt xanh xao nằm trên giường. Nó thương thương mà bước lại.
-anh Việt… chị Hân đến rồi đây này.
Việt mở mắt nhìn nó, đôi mắt mệt mỏi.
-Hân đến đấy à?
-uh. Hân đây, Việt thấy đỡ chưa?
-xin lỗi hân.
-ko có gì? Là anh nhà Mình nói gì mà Việt lại nghĩ quẩn như vậy?
-anh không nói gì . chỉ là Việt… thấy mệt mỏi quá
-vậy đừng nghĩ như thế nữa. sống vì mấy đứa nhỏ đi.
Việt đưa bàn tay lên , nó sợ cái kim lệch ra mà đưa tay cầm tay cậu ta giữ lại.
-đừng cử động.
-Hân… từ giờ Việt sẽ không tìm Hân nữa. Việt biết làm khổ hân bao nhiêu năm nay rồi. giờ Hân hãy sống hạnh phúc nhé. Đừng lo cho Việt nữa.
-được rồi.được rồi, nằm im.
Nó đưa tay Việt xuống dưới để thẳng ra giường thì giật mình khi nghe tiếng gọi
-Hân.
Nó quay lại nhìn… là ông ấy, sao ông ấy lại có mặt ở đây.tự nhiên nó run lên khi thấy ánh mắt ông ấy đỏ ngầu. nó đứng lên.
-anh… sao lại
-em có gì để giải thích nữa không?
Ông ấy nghiêm mặt.
-em…
-em quá đáng thật đó.lúc nãy còn nói mua đồ ăn cho bố tôi sao giờ lại ở đây.
-là em có chuyện…
-chuyện gì? Chuyện hẹn hò à? Em nói em quên rồi, em nói em không muốn gặp anh ta nữa. vậy mà nếu tôi ko vào xin lỗi cậu ta thì không thể chứng kiến cảnh này.
-Ngoài miệng em nói em thương người này mà sao trong lòng em nghĩ đến người khác. Sống một lòng đã mệt rồi sống hai lòng em có mệt không?
Ông ấy gằn giọng… đôi mắt đỏ ngầu lên
-ông nói gì vậy? ông phải nhìn cho kĩ vào chứ.
Nó cũng cáu lên.
-tôi mù hay sao…
-lúc nãy em vừa nói cái gì, tối qua em vừa nói gì em nhớ không
-em mang tôi ra làm trò đùa của em à?
-nếu em không yêu tôi, em đâu cần phải như thế, em cứ nói ra. Nếu em yêu anh ta, thì giờ anh ta độc thân rồi, hai người có thể đến với nhau. ko ai cấm ai hết.
-anh thôi đi.
-tôi cũng mệt cái kiểu ghen tuông đó rồi, đừng nói nữa.
-tôi cũng mệt em lắm rồi.nếu em muốn quay về… thì em cứ làm những gì em thích. Và hãy nhớ… đã đi rồi đừng bao giờ hối hận. Sai một lần còn chấp nhận được, chứ không ai mắc mãi một sai lầm.
-là ông nghĩ em như vậy sao? Bản thân ông còn ko tin em… thì làm sao mà chúng ta hạnh phúc được
-em ko cho tôi tin. Em nói 1 đằng, em làm một nẻo. Tôi mệt mỏi khi làm trò đùa của hai người lăm rồi.
-nếu ông mệt thì ông đi đi.
-được… tôi sẽ đi. nếu em nghĩ điều đó tốt cho em. Thì…
Ông ấy nhìn nó, ánh mắt đỏ ngầu nhưng nghiêm khắc.
-chúng ta chia tay.
Nó chết lặng trong lòng. Hai mắt mở to, bụng nó quăn lên, trái tim thắt lại.. nước mắt không trào ra mà chảy sâu vào trong tim. Nó trong mắt nhìn ông ấy… cố gắng giữ bình tĩnh
-được rồi, chúng ta chia tay.
Ông ấy quay đi. đi khuất ra khỏi cánh cửa đó thì nó thả lỏng, thở hắt ra cái hơi đang giữ trong lòng. Tay chân bắt đầu run lên… mọi thứ trước mặt dường như càng tối lại dần…nó gục xuống không còn biết gì nữa.
Đến khi nó tỉnh lại. nó nằm trong phòng bệnh. Cơ thể được đắp cái chăn trắng tinh. Một lúc sau, vị bác sĩ già bước vào, nó cố ngồi dậy.
-đừng ngồi. nằm im đi.
-dạ…
-nằm im.
Bác sĩ cầm cái túi truyền nước chỉnh lại cho nó. Giọng nhẹ nhàng
-anh lúc nãy là chồng cháu à?
-ai ạ
-anh nói chuyện với cháu ngoài cửa đấy.
-vâng.
-con Anh nằm kia là người yêu cũ.
-vâng.
-vậy thì anh kia ghen là đúng rồi. thôi… về làm lành đi… đừng gặp anh này nữa. nó nằm viện ít hôm nữa cũng cho ra mà.
-vâng.
-về ăn uống vào nhé. Thai nghén là cần nghỉ ngơi. Tâm lý cần ổn định.
-thai ạ?
Nó giật mình.
-cháu không nghén à?
-ko ạ
-hơn hai tháng rồi. 10 tuần rồi đấy, nói cho bố nó biết đi.
-vâng
Nó nằm đó, bác sĩ truyền cho nó thêm một chai nước nữa. nó nhìn lên trần nhà thở dài rồi xoa bụng
-thế giờ cháu thế nào ạ?
-nằm thêm một hôm nữa cho ổn định rồi cô cho về.
-vâng, cháu cảm ơn bác sĩ.
Bà ấy cười rồi đi ra.
-bác ơi.
-gì vậy
-cháu nhờ bác một chuyện được không ạ.
-uh.. cháu nói đi.
-chút nữa người nhà cháu vào. Bác đừngnói cháu có thai được không?
-sao lại thế.
-cháu xin bác… là cháu muốn cho cả nhà một điều bất ngờ thôi ạ.
-vậy à?-thế thì được.
Bà ấy cười rồi đi ra…nó nhìn lên trần nhà khẽ rơi nước mắt. Bàn tay đưa lên xoa bụng mình… có một sinh linh bé bỏng đang ở đây… kết tinh của tình yêu giữa nó và người đàn ông vừa nói chia tay nó.
Là tình yêu… là hạnh phúc của nó…cho dù chết… nó cũng phải mang theo. Nó nhẹ nhàng xoa cái bụng của mình. Khẽ gạt đi giọt nước mắt trên khóe mi.
-xin lỗi con. chúng ta không còn lựa chọn nào ngoài sự mạnh mẽ hết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!