Chị À, Em Thích Chị !
Chương 42 :
Vừa ra khỏi trường thì tôi nhận cuộc gọi của Hương.
– Anh nghe em !
– Bữa giờ chết đâu vậy hả?
Hương gắt giọng bên kia.
– Hê hê, anh đi học đi làm mà.
– Cười hở hàm răng á.
– Vậy em gọi anh có chuyện gì vậy không Hương.
– À, má kêu anh qua nhờ việc.
– Ok, anh qua giờ.
– Ừm. Nhanh nha.
Vậy là tôi tắt máy và gọi qua cho chị Trang.
– Alo, Hưng à?
– Trưa trang ăn cơm một mình nha, Hưng qua má có chút chuyện.
– Đi chơi với cái Hương à?
Giọng chị có vẻ trầm trầm lại.
Tôi đoán không nhầm thì giờ chị đã bắt đầu ghen tôi với người khác.
– Không, má vừa gọi có việc cần nhớ ý mà.
– Vậy coi ăn trưa đi đó.
– Ok, tắt máy nha.
Tôi tắt máy, phóng xe qua má. Qua tới nơi thì thấy má đã dọn cơm chờ tôi sẵn, tôi đi vào.
– Con chào má.
Tôi nhìn qua cái Hương.
– Anh chào nhóc nhé.
– Ừm, vào ăn cơm con.
– Dạ, để con vào rữa chân tay đã nha.
– Ừm, vào rửa tay chân đi ăn cơm cho mát con.
Rửa tay chân xong suôi tôi lại bàn ăn.
Má nhìn tôi cười.
– Lần sau đi học mang khẩu trang vào con ưng đen à?
– Dạ, con quên chưa mua, mới sài hết hôm qua.
– Ừm, xí ra má cho hộp mà sài.
– Dạ, hê hê.
– Thôi, ăn cơm đi con.
Bé Hương ngồi múc cơm lặng im.
– Ê nhóc, gặp anh mày không vui à?
– Không thèm.
Không thèm nhìn lên tôi, con pé vẫn lặng lặng múc cơm.
– Má kêu con qua có việc gì không má?
– À, mai con rãnh không?
– Dạ rãnh má.
– Về quê với mẹ với Hương một chuyến.
– Dạ, mà về giỗ Ba à má.
– Ừm, con vẫn nhớ à
– Dạ, vì năm trước má cũng nhờ con mà hê hê
– Ừm, ăn đi con.
– Vậy là chuyến này tha hồ ăn soài và ổi rồi.
– Ai cho mà ăn?
Cái Hương nhìn tôi mà mặt đầy sát khí.
– Vậy mai mấy giờ đi má?
– 15h đi cho đẹp, không nắng.
– đi xe máy nha má. Vì năm trước đi xe khách con chả ngắm nghía gì được.
– Ừm vậy cũng được.
– Con rũ thêm chị Trang được không má?
– Được chứ, nhắc mới nhớ rũ con bé đi theo về phụ mẹ nấu đồ. Hjhj
– Dạ.
Trong suốt buổi cơm 2 mẹ con nói chuyện với nhau cười đùa, mỗi Hương là không nói gì lâu lâu chỉ dơ mặt lên cười và nói dạ. Vậy là Hương dọn chén bát vào nhà, còn nồi cơm và đĩa thịt luộc vẫn còn trên bàn, thuận tôi bưng vào với Hương. Đi vào thì thấy Hương lúi cúi rữa chén bát.
Tôi lại gần sát Hương.
– Dận gì anh à?
Cô bé mặc dù nói nhưng vẫn lúi cúi rữa bát.
– Không.
– Nói đi để anh còn sửa chứ.
– Hương.
Tôi gọi tên một cách năn nỉ
– Tại anh.
– Tại anh sao nè?
– Từ bữa Trung Thu tới giờ chả thấy mặt mũi đâu, không qua thăm người ta.
– Lại nói, em thì đi học anh thì đi học đi làm nữa chứ gì?
Pé Hương nói luôn nhưng lời tôi chuẩn bị nói.
– Rồi rồi, Anh xin lỗi.
Cô pé nhìn qua tôi 2 đôi mắt đen long lanh nháy nháy. Kiểu như những chú mèo muốn xin điều gì đó.
– Vậy anh làm gì đi.
– Xí đi chơi chịu không?
– Chịu, hihi
Quá quen thuộc cô pé này rồi.
– Anh phụ em rửa đi, em lau cho.
– Ok.
– Chà chà, mới đó làm lành nhanh vậy Hưng.
Má đứng nhìn tôi và Hương.
– Con mà má !
Tôi cười khoái chí.
Hương vẫy nước từ vòi hắt qua người tôi vì bị 1 vốn chọc quê. Má thì đứng cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!