Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta - Chương 17: Khúc dạo đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta


Chương 17: Khúc dạo đầu


Đến khi hai chị em Lạc Thanh Linhđi vào Ngự Hoa Viên thì nơi đó đã tới không ít thiếu nữ rồi.

Nhìn những thiếu nữ làm dáng trang điểm lộng lẫy kia, Lạc Thanh Linh khẽ thở dài. Tiệc Thiên Kim này, theo như suy nghĩ của nàng thì nó cũng không khác gì tuyển tú nữ, họa chăng chính là một bữa tiệc đi xem mắt đối tượng!

Lạc Thanh Linh rất muốn an ổn ngồi tìm một góc khuất ngồi xuống để thưởng thức mĩ thuật đáng tiếc dung mạo quá nổi bật, cho nên tất cả ánh mắt của các vị thiên kim này đều hướng về nàng.

Trong đầu Lạc Thanh Linh không khỏi nghĩnếu ánh mắt có thể giết người thì nàng đã chết không bao nhiêu lần rồi, ánh mắt các vị này không phải ghen tỵ thì cũng là địch ý a.

Khác với nữ tử ánh mắt các vị công tử tràn đầy kinh diễm khi nhìn Lạc Thanh Linh, mà đứng bên cạnh LạchThan Linh nhìn thấy mọi người đều bị sắc đẹp của tỷ tỷ mình hấp dẫn trong lòng Lạc Triều Nhan sớm cười to: Nhìn đi, đẹp lắm phải không? Đây tỷ tỷ của ta đó.

Thở nhẹ một tiếng Lạc Thanh Linh kéo Triều Nhan đến một vị trí trống bên phía tay phải, còn chưa ngồi ấm chỗ thì có người liền tiến tới chỗ nàng làm quen.

Lạc Triều Nhan biết tỷ tỷ luôn ở trong phủ chưa chắc đã biết người này là ai liền vội nhắc: “Tỷ tỷ, người này hiện được xem sẽ là đệ nhất mỹ nhân của Ngạo Thiên Quốc kỳ này, Trần Bích La thiên kim của Trấn Bắc tướng phủ!”

Lạc Thanh Linh nghe muội muội mình nói như vậy sực nhớ đến, vị này chính chẳng phải là vật hy sinh nữ phụ Trần Bích La mến mộ Dục Vương sau này chứng kiến cảnh Mộ Dung Tuyên điên đảo nữ chính Mộ Khuynh Tuyết liền rắc tâm hãm hại thanh danh người ta cuối cùng nhận lấy cảnh gậy ông đập lưng ông trinh tiết bị hủy phải gả cho ngã hoa hoa công tử, nhục nhã không chịu nổi nên treo cổ tự vẫn sao?

Do nàng không ứng theo kịch tình cho nên từ đứng vị trí thứ hai trong bảng ứng cử viên bầu cử mỹ nhân lần này hiện giờ được xem nữa bước đệ nhất mỹ nữ, theo cơ sở tình báo của Thi Sách thì nàng ta có quan hệ ái muội với Mộ Dung Tuyên. Vốn theo nguyên kịch tình thì Mộ Khuynh Tuyết xuyên không đến cũng nhờ một lần bắt gặp cảnh thân mật với Lạc Thanh Linh, giờ vị trí đó lại đổi cho Trần Bích La.

Lạc Thanh Linh đưa tầm mắt đánh giá vị mỹ nhân Trần Bích La này không khỏi thầm khen một tiếng, da thịt như ngọc, bóng loáng nhẵn nhụi, mặt mày tươi mát thanh nhã, giống như tranh vẽ, con ngươi trong suốt như nước suối, quả nhiên là có phong phạm của một mỹ nhân khuê các ôn nhu, thanh nhã.

Nếu dung mạo của Mộ Khuynh Tuyết được với như u lan cốc thì vị này chính là đóa bạch liên hoa.

Trần Bích La cũng âm thầm đánh giá nữ tử được nhiều người trong kinh thành bàn tán sôi nổi nhất trong mấy ngày nay, khóe môi chậm rãi nâng lên, đẹp, nàng không thể không thừa nhận, nữ tử trước mắt đẹp đến cực điểm, dùng cụm từ ‘khuynh quốc khuynh thành’ cũng khó có thể hình dung mỹ mạo của nàng, mặc dù mặc y phục màu xanh dương nhạt để nổi bật vẻ xinh đẹp tươi mát nhưng không che giấu đi được phần mị hoặc cuồng dã của bản thân.

Trần Bích La cứ nghĩ rằng dung mạo của nàng không ai có thể sánh bằng mấy ngày lại nghe người ta đồn thổi có người mỹ hơn mình không khỏi khó chịu, giờ tận mắt chính kiến cảm thấy ngay cả thân là nữ nhi cũng bị kinh diễm một phe huống hồ là nam tử, quả thật là núi cao còn có núi cao hơn. Tuy vậy cũng ánh không khỏi lóe lên tia ghen tỵ.

” Nghe danh đã lâu, tiểu thư Trần Bích La!” LạcThanh Linh bình tĩnh đáp lại.

Trần Bích la vốn định trò chuyện với Lạc Thanh Linh sau tìm cách khó dễ nàng một phen, thế nhưng gặp đó phương lạnh nhạt đáp lạimuốn bắt bẻ lại tìm không ra chỗ hở cũng đành ép khí mà trở về chỗ ngồi.

Lạc Triều Nhan nhìn vẻ mặt ngượng cười của Trần Bích La cả thấy ra hả hơi, muốn đấu với tỷ tỷ của ta chờ thêm trăm năm nữ đi, cầm một khối bánh mà ăn trong lòng bình luận thêm một câu: Bánh này không ngon bằng của tỷ tỷ làm.

Các vị tiểu thư chứng kiến tài ăn nói của Lạc Thanh Linh liền loại bỏ ý định gây khó dễ, Ngự Hoa Viên nhất thời ồn ã, cùng với tiếng cười ngớ ngẩn e lệ của vài thiếu nữ, mọi người đều biết một trong ngũ tuyệt Trúc Cơ công tử không đến trong lòng rất mất mát, nhưng rất nhanh lấy lại hưng phấn chẳng phải còn bốn vị sao, tiếp theo liền cúi đầu bàn luận xôn xao.

“Chính là Duệ Vương chinh chiến sa trường ba năm vừa mới về cách đây vài ngày,lần trước ở yến tiệc mẫu thân của Ngô thái sư ta may mắn chứng kiến diện mạo của vương gia, ngài ấycàng ngày càng…” Nói đoạn vị tiểu thư kia liền đỏ mặt.

“Duệ Vương gia tà mị vô song, Dục Vương anh tuấn phong nhã, Húc Vương không nhiễm bụi trần, Tiêu Dao công ngọc thụ phong lâm, đêm nay có thể cùng lúc chứng kiến bốn người này thật sự quá may mắn!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Đáng tiếc Trúc Cơ công tử lại có chuyện gấp đã rời khỏi kinh thành a. . .”

Tiếng xì xầm vang lên khắp Ngự Hoa Viên, Lạc Thanh Linh ngồi một bên cũnggật đầu đêm chứng kiến tứ đại mỹ nam thật không uổng một phen.

Mới là lạ! Muốn nàng nghĩ như vậy cũng phải xem đối tượng là ai, ba trong bốn vị kia đềunằm trong danh sách mỹ nam có độc cần tránh xa!

Ngồi không bao lâu thì Lạc Thanh Linh nhìn thấy Mộ Khuynh Tuyết cùng tỷ tỷ của mình bước vào. Rất nhanh hai người đó liền bị các vị có mặt ở đây ‘tận tình’ hỏi thăm.

Các vị tiểu thư đối với Mộ Khuynh Tuyếtkhinh thường cùng chán ghét, trong mắt các nàng Mộ Khuynh Tuyết chính là một bao cỏ cho dù hôm nay xinh đẹp cỡ nào cũng chẳng thay đổi gì. Chỉ là cái bao cỏ ấy lại tỏ vẻ ngạo nghễ đứng, tự tin ngẩng cao đầu càng khiến cho người ta gai mắt.

Còn nam tử tuy bị diện mạo cũng như khí chất Mộ Khuynh Tuyết rung động, chuyện mấy ngày nay xảy khiến cho không ít nam tử nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

Mộ Nhã Liên bắt gặp ánh mắt các vị công tử nhìn Mộ Khuynh Tuyết trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố mỉm cười.

Chờ đợi chừng một nén hương thì có tiếng thái giám cất cao: “Hoàng Hậu nương nương đến, Quý Phi nương nương đến!”

Giọng nói vừa cất lên, Ngự Hoa Viên vốn còn chút tạp âm, trong nháy mắt đã yên tĩnh như có thể nghe thấy được tiếng kim rơi. Lúc này những người ngồi ở vị trí phía trước đứng dậy, chậm rãi dập đập hành lễ.

“Tất cả đứng lên đi, Bổn cung hôm nay. . . . . .” Hoàng Hậu ngồi ở vị trí trên mở miệng nói, Lạc Thanh Linh nhân lúc không ai chú ý lén đánh giá vị ngồitrên ghế ngọc cao cao tại thượng, một phụ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá đang ngồi, nhìn qua khoảng chừng 30 tuổi, nhan sắc cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, thân vận cẩm bào nhiều màu, trên đầu cắm một cây phượng trâm, cả người, không phải do cách ăn mặc hay trang sức, toát lên khí chất hoàn mỹ cao quý, tao nhã hào phóng. Thật sự có phong phạm của một nữ tử cao quý nhất Ngạo Thiên Quốc, Hoàng hậu Liễu Oánh đồng thời cũng là mẫu thân của Húc Vương Mộ Dung Tuyệt.

Mà ngồi phía dưới bên trái của nàng, một vị phu nhân vận cẩm bào màu tím, so với Liễu Oánh tuổi không nhỏ hơn bao nhiêu, lớn lên lại tươi đẹp như hoa thơm cỏ lạ, có thể so với loài mẫu đơn cao quý nhất.

Không cần nhìn kỹ cũng thấy, gương mặt nàng có phần giống Mộ Dung Tuyên, đây chính là người đứng thứ hai hậu cung, Trần hoàng quý phi.

Ngồi một bên Lạc Thanh Linh làm bộ lắng nghelời hoàng hậu nói nhưng thực chữ vào từ này ra sang tai kia.

Chờ hoàng hậu dứt lời, Hoàng Quý Phi nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng lại mở miệng nói: “Sao các Vương Gia cùng Tiêu Dao công tử còn chưa tới?” Là giọng nói thanh nhã nhưng không nghe ra cảm xúc gì.

” Hoàng Hậu, mẫu phi, nhi thần đến trễ!” Một giọng nói sang sảng không hề kiêng kỵ vang lên.

Nghe được giọng nói đó, Ngự Hoa Viên nhất thời ồn ã, cùng với tiếng cười ngớ ngẩn e lệ của vài thiếu nữ,nhìn thấy người đến là Dục Vương mà hưng phấn, tiếp theo liền cúi đầu bàn luận xôn xao.

Lạc Triều Nhan vội vàng đưa mắt nhìn Dục Vương cảm thấy bản thân bắt gặp một bức tranh tuyệt mỹ. . . .

Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ lung linh, người nọ bước trên ánh mặt trời mà đến.

Mái tóc đen khẽ tung bay trong gió, trường bào trắng cùng với ống tay áo phất phơ, bàn tay xương xương còn cầm một cây quạt xếp. Mộ Dung Tuyên thong dong đi tới như vậy, nhưng không hề che giấu được dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, giống như hồ nước nóng sâu thẳm tỏa tia sáng chói rọi dưới ánh mặt trời, tĩnh mịch mà cao quý, phóng khoáng không chịu bị trói buộc. . . . . .

Mộ Khuynh Tuyết nhìn phong thái của Dục Vương trong lòng cảm thấy nguyên chủ chết mê chết mệt vì người này âu cũng có lý do, thế nhưng giờ nàng đã không còn là nàng của trước kia đối với túi da của cặn bã nam không lấy hứng thú.

Guốc gỗ dưới chân nhàn hạ bước trên nền đá của Ngự Hoa Viên, phát ra âm thanh lạo xạo hơi nhỏ. Mộ Dung Tuyên chắp tay với Hoàng Hậu và Quý Phi ở phía trước, cử chỉ xem như hành lễ, nói: “Đại hoàng huynh và tam đệtạm thời có chuyện, bảo Tuyên Nhi đến chuyển lời cùng mẫu hậu và mẫu phi một tiếng, sẽ chậm trễ chút thời gian.”

Lạc Triều Nhan cảm thán một phen trước mĩ mạo của Dục Vương, song không hề có ý định xếp người này vào danh sách tuyển chọn anh rể dù sao nàng nghe khi ít chuyện về người này. Dục Vươngtrời sinh tính tình phóng khoáng không chịu gò bórất được lòng Triều Nhan thế nhưng người này hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ, cũng bởi vì sự phong lưu và phóng túng đó, cho nên đa số những thiếu nữđều vừa yêu vừa hận hắn!

Người như vậy đương nhiên bị loại, Triều Nhan nhanh mắt nhìn Lạc Thanh Linh phát hiện tỷ tỷ nhà mình rất thờ ơ với Dục Vương liền yên tâm.

Hoàng quý Phi nghe vậy liền khẽ gật đầu, sau đó xoay người ngồi xuống chỗ của mình.

“Không sao.” Hoàng Hậu ngồi đoan trang ưu nhã ở trên cao, nụ cười yếu ớt vẫn luôn đọng trên mặt. Nghe xong lời này, cũng không để tâm lắm.

” Dục Vương ngồi xuống thưởng thức một ly trà của bổn cung đi.”

“Cũng được, nghe nói trước đó vài ngày nước láng giềng có tiến cống một lượng lớn Tuyết Phong cực phẩm, Tuyên Nhi cũng đang nhạt miệng, nếu như nương nương có lòng mời, há có lý do gì mà không nghe theo?”

Tuyết Phong quốc là một tiểu quốc nước láng giềng của Ngạo Thiên Quốc nổi tiếng với trà Tuyến Phong theo như lời đồn thì ngàn vàng cũng khó mua được, mỗi năm tiến cống số lượng cũng không nhiều chỉ vài vị tôn quý bậc nhất của hoàng tộc mới có mà dùng.

Uống trà, cũng phải uống loại cực phẩm nhất trên đời, cho dù đối phương có là hoàng hậu vẫn đòi hỏi như chuyện đương nhiên.

Lời nói ẩn chứa kiêu ngạo cùng liều lĩnh thốt lên từ miệng hắn, thế nhưng cũng không làm mọi người cảm thấy bất ngờ, lại còn đáng chết hơn mà coi đó như chuyện hiển nhiên.

Hoàng Hậu cũng chỉ thoáng hiện vẻ hơi kinh ngạc mà thôi, thân là quốc mẫu đương nhiên đã hình thành thói quen lật chuyển, ngay sau đó ung dung cao quý nhìn người hầu nói: “Dâng trà!”

Ngồi một bên Lạc Thanh Linh cảm thấy tên này quả thực biết hưởng thụ, nhờ vào công của Mộ Dung Tuyên mà tất cả mọi người đều được uống loại trà cực phẩm Tuyết Phong của nước láng giềng tiến cống.

Lạc Thanh Linh chẳng thèm ngắm phong tháiphong lưu và phóng khoáng không có bất kỳ người nào có thể địch nổi của Mộ Dung Tuyên, ung dung thưởng thức hương thơm của nước trà đang cầm trong tay tỏa ra bốn phía, nàng không nhịn được cau mày. Trà này đúng là trà ngon có điều giá cả quá đắt, mỗi lần nhìn thấy nhị vị sư phụ uống trà này nàng liền đau lòng thầm nghĩ lại phải chi bao nhiêu tiền đây, nàng không biết uống trà cũng không thích uống trà nhưng do chịu ảnh hưởng từ hai sư phụ tay nghề pha trà cũng như phẩm trà vẫn có.

Hời hợt hớp một ngụm nhỏ, lại nghe thấy Hoàng Hậu mượn đề tài này để bắt đầu câu chuyện.

“Bổn cung mời mọi người vào cung là để tán gẫu chuyện thường ngày trong cuộc sống, hiện tại cũng đang nhàm chán, không bằng mọi người hãy lấy trà làm thơ để góp vui, sáng tác hay Bổn cung sẽ trọng thưởng.”

Nghe lời hoàng hậu, Lạc Thanh Linh không khỏi thở dài chuyện gì đến cũng sẽ đến a!

Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều thiếu nữ có chút tài hoa đều rầm rộ tỏ ra hứng thú, nóng lòng muốn tỷ thí, có người còn vụng trộm liếc nhìn Mộ Dung Tuyên, rồi sau đó thẹn thùng cúi đầu, hai tay thì liên tục xoắn chiếc khăn tay.

Mộ Nhã Liên và Trần Bích La cũng bắt chước làm theo, thậm chí có thể nói còn nổi trội hơn tất cả mọi người.

Đối với hai người tranh cao thấp Lạc Thanh Linh và Mộ Khuynh Tuyết không hẹn mà thờ ơ.

Mục đích của Triều Nhan làm tì ứng cử viên cho chức anh rể cho nên đối với chuyện thi thố của các vị tiểu thư nàng không có một chút hứng thú.

Dục Vương uống trà nhìn vị hôn thê trên danh nghĩa đột nhiên không cuồng dại bản thân như trước mà trở nên lạnh nhạt trong mắt chứa vài tia hứng thú. Khi tầm mắt đảo lại sang chỗ các vị tiểu thư thì bắt gặp một người khác không tham gia tranh tài mà đang cùng vị tiểu cô nương ngồi bên cạnh ăn điểm tâm ngọt.

Nếu đoán không sai đây chính là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, Lạc Thanh Linh như vậy bên cạnh nàng ta là tam tiểu thư Lạc Triều Nhan.

Nói thật thân là người hiện đại thơ từ trong kho tàng văn học Việt Nam biết không ít, cộng thêm ảnh hưởng người thầy chủ nhiệm ôn luyện học sinh giỏi môn lịch sử cuồng thơ Đường dẫn đến 300 bài thơ bất hũ nàng thuộc lào lào chỉ cần dùng chỗ kiến thức đó, nhất định một phen nởmày nở mặt, thế nhưng nàng cảm thấy như vậy thật không hay hơn nữa biết rõ kết quả cuối cùng Mộ Khuynh Tuyết sẽ giành phần thắng nàng tội gì mà phải động não, không hay ho đắc tội nữ chính.

Lạc Thanh Linh xem như chuyện không liên quan đến mình mà trò chuyện cùng Triều Nhan, thân là người tập võ giác quan hết sức nhạy cho nên nàng sớm nhận ra có người đang nhìn mình.

Phớt lờ một hồi vẫn vô ích, đành ngước mắt lên thì chạm phải vào một đôi mắt phượng cười như không cười, chủ nhân của cặp mắt ấy chính là Mộ Dung Tuyên.

Nhưng khi nhìn tới, hắn đã dời đi ánh mắt, giống như chỉ là trong lúc lơ đãng lướt qua.

Trong lòng hơi nghi hoặc song Lạc Thanh Linh lựa chọn làm như không có gì.

Cuối cùng, vào lúc Hoàng Hậu cố ý mời Mộ Dung Tuyên lấy một bài ‘uống trà’ để kết thúc đề tài này.

Giữa lúc buổi tiệc trà xã giao bắt đầu kết thúc thì Húc Vương Mộ Dung Tuyệt, còn có Tiêu Dao công tử được xưng là đệ nhân mỹ nam của Đông Phương Quốc nằm trong ngũ cường quốc đang chầm chậm bước đến. . . . .

“Húc Vương Gia đến, Tiêu Dao công tử đến, Trường Hạc quận chúa đến ——” Là âm thanh lanh lảnh bẩm báo của thái giám.

Trong nháy mắt mọi người đều quay đầu lại nhìn về hướng nơi lối vào Ngự Hoa Viên.

Đập vào mắt đó là một thân áo trắng, nét mặt tựa như trăng lạnh, thiếu niên chậm rãi đi tới, nhịp bước ung dung ổn định.

Giống như giữa thời kỳ hỗn độn, chỉ có một tia sáng rực rỡ chiếu sáng lên vùng đất khiến người ta không dám đến sát để nhìn, trên người hắn có lạnh của rét lạnh, nóng của nóng rực, hai loại khí chất hòa hợp với nhau nhưng lại không ảnh hưởng đến tướng mạo cùng khí thế của hắn!

Dáng người thiếu niên như ngọc, vẻ mặt trầm tĩnh giống như vũ trụ thâm sâu không thấy đáy. Khóe miệng hắn hàm chứa nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, dáng vẻ đầy uể oải ngước mắt lên, trong con ngươi màu tro lạnh lẽo thế nhưng hiện lên vô số hơi thở quyến rũ. Còn có một thứ vô cùng hấp dẫn nói không nên lời đó là nốt Chu Sa đỏ như máu nằm giữa trán, so với hoa anh túc thì đúng là diễm tuyệt hơn bội phần!

Mỗi một cử chỉ hành động của hắn đều tỏa ra hào quang tuyệt thế, làm cho cả vườn cảnh xuân này đều mất đi hương sắc.

Có điều, không thể kháng cự nổi chính là dung nhan, không thể tiếp cận được chính là khí chất.

Dung mạo của người này tuy rằng khó gặp thế nhưng vẫn kém hơn một chút so với người đi bên cạnh, Húc Vương Mộ Dung Tuyệt.

Tuy rằng hắn vẫn luôn mỉm cười, thậm chí mặc kệ đối với ai, nơi khóe miệng đều gợi lên ý cười nhè nhẹ nhìn vô cùng dễ gần, nhưng Lạc Thanh Linh biết rõ hắn không có để bất kỳ người nào vào trong mắt, lại càng không hề cười với bất kỳ kẻ nào, sau này xem Mộ Khuynh Tuyết vừa là người hợp tác vừa là tri kỷ.

Mộ Khuynh Tuyết nhìn một chút liền biết rõ Tiêu Dao công tử này e là không giống lời đồn ôn hòa dễ gần, thực chất là một kẻ lạnh lùng đến tận xương tủy dùng vẻ bề ngoài để che giấu bản chất thực sự của mình mà thôi.

Liếc mắt nhìn vẻ si mê của Mộ Nhã Liên khi nhìn Húc Vương, Mộ Khuynh Tuyết cười khảy một cái, ái mộbăng mỹ namtử thật không sợ bị đông cứng sao?

Khi hai người này đến, mọi người không có nghị luận ầm ĩ giống Mộ Dung Tuyên khi nãy, nhưng ánh mắt thì lại lấp lánh của sự si mê và nhiệt liệt sùng bái.

” Tỷ tỷ, người thấy Tiêu Dao công tử thế nào?” Triều Nhan kéo lấy ống tay áo của Lạc Thanh Linh, nói khẽ.

“…” Lạc Thanh Linh thở dài nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Triêu Nhan mà nói:”Tha cho tỷ đi, tỷ còn yêu đời lắm!”

” ???” Triều Nhan tỏ vẻ không hiểu tỷ tỷ nhà mình nói gì nữa chỉ ‘ nga’ một tiếng liền thôi, chẳng lẽ do người này không đủ đẹp, yêu cầu có cần cao như vậy không?

Lạc Thanh Linh mà biết Triều Nhan mà nghĩ như vậy nhất định sẽ cảm thấy bản thân rất oan.

Trường Hạc quận chúa khuôn mặt tinh xảo lộng lẫy xinh đẹp cùng một đôi mắt hạnh nho nhỏ hàm chứa khí chất cao quý không thể đến gần tuy có khí thế phong nhã tài hoa, nhưng đi ở bên cạnh Mộ Dung Tuyệt vàTiêu Dao công tử thì vẫn tránh không được sự thất vọng: “Nghe nói trong nhóm các vị tỷ muội không có ai là không học rộng tài cao, hôm nay Bổn quận chúa sẽ cùng các vị bàn luận một chút, không biết chư vị có dị nghị gì không?”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đồng thanh đáp: “Có thể thảo luận cùng Trường Hạc quận chúa, đó là may mắn của mọi người.”

Lạc Thanh Linh sớm biết rõ chuyện này sẽ xảy ra cho nên chẳng có chút kinh ngạc gì, vị Trường Hạc quận chúa này do một tay Thái hậu nuôi nấng tính khí kiêu căng lại ỷ là bản thân đầu óc có chút thông minh nên không coi ai ra gì, lần này mượn danh nghĩa thảo luận tuy mọi người biết có ẩn ý thế nhưng không ai dám cự tuyệt trước mặt mọi người, mà người có quyền cự tuyệt thì sẽ không cự tuyệt.

Vì vậy, sau khi kết thúc tiệc trà xã giao, lại bắt đầu so đấu hàng loạt cầm kỳ thư họa.

Vì tránh mọi người chú ý vào bản thân, Lạc Thanh Linh ngoài mục vẻ tranh có chút thành tựu ra các mục khác đều bình thường, thậm chí thể nói là chưa từng có thành tích chứ đừng nói chi là tài giỏi.

Nhờ vậy mà sự tò mò của của mọi người dành cho Lạc Thanh Linh sớm không còn, trong lòng chỉ đánh giá nàng ngoài diện mạo xuất chúng ra các mặt khác bình thường không thể bình thường hơn.

Dịp thể hiện này Trần Bích La và Mộ Nhã Liên sao có thể bỏ lỡ, Trấn Nam Tướng quân và Trấn Bắc tướng quân không hợp nhau không ai là không biết cho nên thân là con gái của họ càng ra sức phân thắng bại.

Mọi người nhìn Mộ Nhã Liên thể hiện tài năng đấu ngang tay với Trần Bích La, lại nhìn Mộ Khuynh Tuyết trong lòng cảm thấy tiếc hận thay cho Mộ Nhã Liên vì có một cô muội muội nổi danh là bao.

Hai tỷ muội bất kể là dung mạo hay khí chất hoặc là tài hoa, đều có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Đối với ánh mắt của những người tỏ ra khinh bỉ hoặc thương hại, Mộ Khuynh Tuyết vẫn cứ hồn nhiên chưa phát hiện, khóe môi gợi lên ý cười như không hề để tâm. Đã vậy ánh mắt còn giống như viên bi tròn xoe, thỉnh thoảng lại thoáng qua vài tia mơ màng y hệt như một đứa trẻ đơn thuần chưa trải qua sự đời.

Nhìn thấy vậy, hai tỷ muội Lạc Thanh Linh đồng thời kinh bỉ bản chất thực của nàng ta, các nàng đều nhìn rõ giả trang ngây thơ như vậy nổi hết cả da gà.

Ngay lúc này, ánh mắt Mộ Dung Tuyên xoay quanh những thiếu nữ khắp nơi trong sân, cuối cùng dừng lại ở trên người Mộ Khuynh Tuyết, khóe miệng từ từ rộ lên ý cười, ngoái đầu nhìn lại chạm phải một đôi con ngươi màu tro lạnh lẽo, đồng thời cũng ý vị sâu xa mà cười một tiếng.

Tiêu Dao công tử thuận theo ánh mắt của Mộ Dung Tuyên đảo qua Mộ Khuynh Tuyết, khóe miệng hơi nhếch lên cười, nhưng ánh mắt quyến rũ thì chưa từng gợn lên chút sóng: “Kia là vị hôn thê Mộ Khuynh Tuyết của Dục Vương sao, diện mạo đẹp như vậy mà huynh còn ra ngoài trộm hoa dại a!”

Khóe miệng nhẹ nhàng vẽ ra ý cười sáng lạn, con ngươi đen như mực hơi nheo lại, ánh mắt Mộ Dung Tuyên hời hợt dừng lại ở một nơi nào đó, nhưng lời nói thì hướng về phía Tiêu Dao công tử: ” Tam ca vẫn chưa đến, các vị mỹ nhân ở đây chờ huynh ấy dài cả cổ rồi.”

Biết Mộ Dung Tuyên không có ý định trả lời, Tiêu Dao công tửnghe vậy cười yếu ớt một tiếng, một đôi con ngươi lành lạnh màu tro xinh đẹp quyến rũ đảo một vòng ở giữa, nói: “Thế gian mỹ nữ nhiều như sao dày đặc, nhưng đối với Duệ vương mà nói, hồng nhan bất quá cũng chỉ là bộ xương khô. Hắn lề mề chưa tới cũng là chuyện dễ hiểu.”

Húc Vương ngồi bên cạnh vẫn lạnh nhạt như cũng không có ý định chen vào cuộc trò chuyện của hai người này.

” Hazzz! Ta cứ tưởng hôm nay ngũ tuyệt tập hợp đầy đủ ai ngờ tên Trúc Cơ kia lại rời kinh thành. Dục vương là người duy nhất trong chúng ta đã gặp mặt Trúc Cơ công tử có thể nói cho tại hạ biết một hai về người này không?” Tiêu Dao công tử nói.

Cách đây vài hôm biết chuyện ông chủ đứng sau lưng Túy Hương Lâu là Trúc Cơ công tử khiến cho người ta giật mình, càng kinh người hơn chính là người này một ván thắng ba vị hoàng tử bốn trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim, kinh thành của Ngạo Thiên quốc, tin tức như gió truyền đi khắp nơi. Đối với người này, Tiêu Dao công tử cảm thấy vô cùng tò mò tiếc là tiệc Thiên Kim lần này Trúc Cơ công tử lại không tham dự.

Đối với bữa tiệc Thiên Kim này, Lạc Thanh chỉ có thể dùng một chữ ‘chán’ đến hình dung, bữa tiệc này kèo dài từ sáng cho đến chiều tà mặc dù cho nghĩ ngơi hai lược nhưng với người thường hay dùng hai canh giờ để ngủ thực sợ là cực hình, cho nên Lạc Thanh Linh trụ không nổi mà ngủ ngục trên bàn.

Triều Nhan lấy tay che mặt, phân phó cho Xảo Nhi đi lấy áo chàng phủ lên người Lạc Thanh Linh, lại nhìn Phiến Đình đứng sau lứng bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Cũng may chỗ họ ngồi là ở một góc khuất cộng thêm mọi người tập trung tinh thần nhìn cuộc thi đấu đằng kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN