Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 12: Tử Đằng - Giá như kịp đuổi theo ai đó
*** Trình phu nhân thấy Trình Phong Lữ đang siết chặt nắm đấm chịu đựng thì cũng không khỏi xót thay con trai. Người ta nói con trai trong lúc say gọi tên người họ yêu, con gái trong lúc say thốt tên người họ hận. Suốt mấy đêm nay, Phong nhi cứ mượn rượu giải sầu, canh trường khoắc khoải mãi gọi tên Tử Đằng. Bà làm sao không hiểu được lòng con, chỉ là, vết thương lòng mà nó gây ra cho con bé, phụ nữ như bà cũng khó mà cho qua. Người ta có thể lấy khăn lau mặt đi lau bàn, nhưng tuyệt nhiên sẽ không lấy khăn lau bàn đi lau mặt. Liệu Chu Tử Đằng có thể còn chút động lòng mà cho con trai bà một cơ hội không? Nghĩ vậy, bà liền lên tiếng:
–Được rồi! Đến phiên các bậc cha mẹ chúng ra nhường lại không gian cho tụi trẻ rồi. Nào, mời các quý ngài và quý phu nhân ra hoa viên sau dinh thự Trình gia thưởng thức rượu và trà mà Trình gia chúng tôi đặc chế. Các vị thiếu gia và các vị tiểu thư cứ ở lại làm quen! Phong Lữ, con quán xuyến buổi tiệc hôm nay, mẹ sẽ đưa bà về phòng!
***Trình Phong Lữ thầm cảm ơn mẹ đã tạo cơ hội, lễ phép quay sang chào bà rồi bắt đầu buổi tiệc. Người lớn đi rồi, các vị thiếu gia và tiểu thư được thả lỏng hơn chút. Họ liền tới bắt chuyện với người mà họ đã để mắt từ lâu. Chu Tử Đằng có chút không quen với không khí rộn rã này của giới trẻ, cô liền bước ra ban công đứng ngắm trăng. Nếu nói con gái tuổi 20 là nụ hoa xinh tươi chớm nở thì phụ nữ tuổi 30 là một đóa hoa khoe sắc thắm. Và cô đã ra đi ở tuổi đó, khi người chưa kịp ngắm đóa hoa, nó đã sớm úa tàn. Cô vẫn không thể thích nghi với cuộc sống mới này, cũng như Tử Đằng chỉ nở một lần trong năm…
–Là giả đúng không?
***Thấy có người lên tiếng, Chu Tử Đằng vội xoay người lại. Ánh trăng chiếu những vầng sáng bạc bao quanh cô, làm cô có thêm vẻ ma mị, huyền ảo, tựa như nếu chạm vào cô, cô sẽ tan đi mất trong màn đêm dày đặc. Trình Phong Lữ nhìn cô lộng lẫy như thế, lòng không khỏi dâng lên một cỗ chua xót. Anh đã từng có thể chạm vào cô, đã từng có thể ôm cô, đã từng có thể hôn cô, đã từng có thể thức dậy cùng cô mỗi sáng, đã từng có thể cùng cô đi ăn mỗi tối… đã từng…. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Em đã từng đứng gần tôi chỉ cách một bước, còn giờ đây em đang đứng cách xa tôi cả 1 thước. Tôi hối hận… vì đã để mất em.
— Trang sức đeo trên người tôi là hàng thật!
***Thấy cô cố ý hiểu sai lời mình nói, anh tiến lên một bước, lại thấy cô dịch xuống một bước tựa sát lan can, lòng anh không khỏi đau nhói. Cô đã bắt đầu bài xích anh rồi sao?
–Em hiểu ý của tôi… Tử Đằng, tôi…
–Đừng gọi tên tôi thân mật như thế!
–Em nói vậy là sao? Chẳng phải trước kia em rất muốn tôi gọi tên em sao? Là tôi sai trước, nhưng chẳng lẽ em không cho tôi cơ hội để sửa sai sao?
***Trình Phong Lữ cố kìm nén tức giận hỏi cô rất nhiều. Anh muốn nói với cô biết bao lời, vậy mà thốt ra lại thật khổ sở. Anh đang rất trông mong câu trả lời của cô, hãy nói đi, nói là em sẽ cho anh cơ hội nữa theo đuổi em, hãy nói đi, chỉ một câu thôi… Thầm nghĩ trong lòng, anh thấy mình thực nực cười, cô trước kia luôn huyên thuyên nói không ngớt với anh nhưng anh còn thấy phiền mà bảo cô im lặng. Để giờ đây anh như gào thét cầu xin cô hãy nói với anh dù chỉ một câu. Có đôi khi, sự thinh lặng của người ấy, mới là điều đau đớn nhất.–Vậy tắm xong anh có mặc lại đồ lót cũ không?
***Cô trả lời một cách bình thản như vậy làm anh chết sững.
–Em, sao lại…
***Là tiểu thư khuê môn sao lại mặt không đỏ, tim không đập thản nhiên nói những lời này. Mặc dù câu nói của cô hơi thô thiển, nhưng anh hoàn toàn có thể hiểu được ý tứ của cô. Không ai tắm xong đi mặc lại đồ lót cũ, cũng không ai chia tay xong lại quay về với tình cũ sao? Không thể, là do em tuyệt tình, hay là do tôi không còn cơ hội nữa…
***Thấy đầu Trình Phong Lữ có chảy ba vạch đen, cô cũng nhận thấy mình nói hơi thô kệch. Chịu thôi, cô vốn đâu phải tiểu thư khuê các. Thôi kệ, đâm lao thì theo lao luôn:
–Tại trước đó tôi còn yêu anh, còn theo đuổi anh nên tôi mới ngoan hiền, nghe lời anh. Giờ tôi với anh là người dưng kẻ lạ rồi, anh có còn là cái quái gì của tôi đâu mà tôi phải dịu dàng, để ý đến cảm nhận của anh, Trình thiếu!
***Lời cô nói thật ác, khiến Trình Phong Lữ đầu như oang một tiếng. Cô có ăn nói thô lỗ thế nào, anh không còn bận tâm nữa, chỉ nghe cô bảo hai người đã là người dưng kẻ lạ, chỉ nghe cô gọi anh là Trình thiếu một cách xa lại. Anh đau đớn không khống chế nổi tức giận, bước tới giữ chặt hai vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình, lòng không khỏi cay đắng hét lên:
–ĐỪNG GỌI TÔI LÀ TRÌNH THIẾU NỮA!!! Em không thể phủi sạch sẽ quan hệ của chúng ta như thế! Tôi không cho phép, tuyệt đối không cho! Vì cớ gì mà em sau một đêm đột ngột thay đổi như thế, vì cớ gì mà tình cảm em dành cho tôi 4 năm phút chốc hóa tro bụi, vì cớ gì mà em tuyệt tình như thế, tôi đã hạ mình như vậy để cầu xin em, đã thật lòng như vậy nói yêu em. Em, tại sao, người phụ nữ như em,…
***Những câu cuối Trình Phong Lữ khổ sở nói ra, anh thật đau. Anh không muốn một ngày anh thấy cô cùng người con trai khác bước trên con đường anh đã đi với cô, anh không muốn một ngày cô sẽ nói với người đó rằng anh chỉ là người cô từng yêu. Anh không muốn, thật sự không muốn.
–Hãy đánh tôi đi, mắng nhiếc tôi đi…Xin em, đừng im lặng như thế, xin em đừng phũ phàng như thế… Đến bên tôi cũng là em, rời bỏ tôi cũng là em, tại sao…em không cho chúng ta một cơ hội, chỉ lần này thôi….Em nói gì tôi cũng sẽ nghe theo em, tôi sẽ bước cùng với em, lần này em chỉ cần bước một bước thôi, hãy để 99 bước còn lại cho tôi… Tử Đằng, chỉ một bước thôi, Tử Đằng….
***Trình Phong Lữ cúi đầu dựa lên vai cô, đau khổ nói từng lời đứt quãng. Tim Chu Tử Đằng như se lại. Trình Phong Lữ, không phải tôi không cho anh cơ hội, chỉ là người con gái có thể cho anh cơ hội đó, đã đi rồi, Trình Phong Lữ. Mưa đã cuốn người con gái ấy đi, người con gái chắc chắn sẽ tha thứ cho anh khi nghe anh nói những lời này. Đã có một người từng yêu anh rất sâu đậm, Trình Phong Lữ… Vì vậy nên tôi không được phép gọi tên anh, gọi cái tên người con gái ấy luôn hằng ao ước… Trình Phong Lữ, tôi không có cơ hội để cho anh, vì tôi không phải “Chu Tử Đằng”, thật đáng tiếc. Cô ấy đã chết rồi, mối tình của các người đã chết rồi. Sẽ không còn ai đi theo sau anh nữa, sẽ không còn nhánh hoa nào gửi cho anh nữa. Thật xin lỗi, Trình Phong Lữ, tôi buộc phải tàn nhẫn với anh. Vì anh nhất định phải nhớ nỗi đau này, anh nhất định… phải nhớ đến cô ấy…
—Trình thiếu, anh có biết tại sao tôi lại nói bài thơ đó là lời từ biệt cuối tôi dành cho anh không? Bởi vì tôi đã nói rất nhiều lời từ biệt trước đây rồi… Chỉ là tôi không cách nào buông bỏ được anh… Giờ tôi đã buông tay rồi đó, anh đi đi…
***Anh bảo rằng người đến bên anh cũng là tôi, rời bỏ anh cũng là tôi. Anh sai rồi. Cô ấy chưa từng rời bỏ anh, nếu không cô ấy sẽ không tìm đến cái chết như vậy. Đến phút cuối cùng, lời cô ấy nói với anh vẫn là lời “Cảm ơn anh” chứ không phải “Tôi hận anh”. Tôi thế mà lại không bằng cô ấy, cô ấy có cái chết thật đẹp, một cái chết được chọn lựa, chết vì anh, để mãi giữ trọn tình yêu này, vĩnh cửu. Trình Phong Lữ, anh đã mất người con gái đó rồi, vĩnh viễn.
***Trình Phong Lữ siết chặt vai cô làm Chu Tử Đằng đau nhói. Một lúc sau, anh từ từ buông cô ra. Nhìn thẳng vào mắt cô:
–Tử Đằng, em buông rồi, nhưng tôi chưa buông. Lần này tôi sẽ nắm chặt em, tôi sẽ…giữ em bên mình.
***Có nói gì anh vẫn là người sai. Vậy hãy để anh dùng hành động của mình lay động cô. Cô đã theo đuổi anh, lần này, hãy để anh theo đuổi cô.
***Chu Tử Đằng thấy anh cương quyết như vậy, biết là mình đã thất bại. Cô nhìn anh, rồi cất bước chậm rãi lướt qua anh. Anh vẫn đứng đó, vì anh không muốn đêm nay hình ảnh cuối cùng khi say sẽ là bóng lưng cô. Một lúc thì nghe thấy tiếng giày cao gót của cô khựng lại:
–Trong những nhánh Tử đằng. Và trong chiếc điện thoại tôi tặng anh ngày Tốt nghiệp.
***Trình Phong Lữ nghe vậy thì người khẽ cứng lại, có chút không hiểu. Anh quay lại thì thấy cô đã đi rồi.
***Trình Phong Lữ, lời từ biệt mà anh chưa bao giờ đọc, hãy đọc nó đêm nay. Tôi vốn không muốn làm anh thêm bị dằn vặt trong đau khổ, nhưng đó là sự trừng phạt dành cho anh. Giá như trước kia anh chịu nhìn vào đôi mắt của cô ấy thì anh sẽ nhận ra người trước mắt anh không phải người con gái ấy. Trình Phong Lữ, Tử đằng… không nở hai lần vì anh nữa rồi….
^^^Mọi người ạ, viết đến đây bỗng thấy thương Trình Phong Lữ quá 😭😭 Dù gì cũng là con của ta a~~~ Trong nguyên tác còn ngược nhiều lắm (điển hình ở chap sau). Nhưng chắc ta cắt chap sau viết chap mới luôn nhé. Tại chap sau dằn vặt Trình Phong Lữ tàn tạ lắm, ta thấy xót ruột a~~~😢😢😢 Cmt ý kiến đi mọi người. Ta thấy mình ngược hơi quá tay…^^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!