Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 22: Tử Đằng - Em đã từng đau với nắng hè
*** Chu Tử Đằng cố gắng đi nhanh được một lúc thì bỗng nhiên cơn đau nhói lúc nãy ngày càng mãnh liệt ập tới. Nỗi đau quằn quại như thấu ruột xé gan, như hòa chung với tiếng thét đứt từng cõi lòng của ai đó. Chu Tử Đằng khó nhọc ôm lấy trái tim như đang chết lặng đi trong nỗi gào thét ai oán, mặt cô tái nhợt đi không một chút huyết sắc. Cô khụy xuống, mọi thứ trước mắt như mờ đi, bóng dáng người ấy, cũng lặng lẽ mờ đi… Thứ cô cảm nhận được cuối cùng, là một đôi bàn tay lạnh lẽo như đêm đông của Pháp.
— Tình hình. – Trong căn phòng xa hoa nhưng choáng ngợp bởi vẻ tăm tối, Bạch Dĩ Hiên nhìn không ra sắc thái nhả ra một ngụm thuốc, đôi mắt vẫn dán lên khuôn mặt xinh đẹp của người con gái đang mê man trên giường. Vị bác sĩ riêng của Bạch gia, cũng là anh họ của Bạch Dĩ Hiên – Lương Kỷ Khiên, đã quá quen với cái cách nói không đầu không đuôi của em họ, chỉ nhàn nhạt tiếp lời:
— Thể chất vẫn ổn. Không có xây xát, cũng không có thương tổn bên trong.
— Chưa tỉnh.
— Cái đó tôi vẫn không biết, có lẽ là suy nhược tinh thần chăng?
*** Bạch Dĩ Hiên nghe Lương Kỷ Khiên nói vậy thì cau mày. Tinh thần suy nhược? Là vì còn đau lòng với mối tình cũ sao? Người đàn bà ngu ngốc! Lương Kỷ Khiên thấy Bạch Dĩ Hiên im lặng nhìn Chu Tử Đằng thì không khỏi lấy làm lạ. Cái tên mặt than này từ lúc nào lại biết quan tâm người khác? Chẳng phải phụ nữ đối với hắn có cũng được mà không có cũng chẳng hề hấn gì sao? Hắn lại cơ nhiên mang một người phụ nữ về tận Biệt thự riêng của Bạch gia tại Pháp, một ngoại lệ vô cùng đặc biệt, còn nửa đêm triệu anh từ bệnh viện về chỉ để xem cho cô gái này. Không phải là…
— Là người mà ông nội tôi bảo hộ phía sau. Cô ấy vừa bước khỏi xe tôi chưa được bao lâu thì ngất, anh nghĩ tôi nên nói với ông như thế nào?
*** Lương Kỷ Khiên nghe hắn nói thế thì cũng không khỏi giật mình. Thì ra đây là cái người mà ” đụng vào tức là không nể mặt Bạch lão gia” đây sao? Còn tưởng là ai ghê gớm, hóa ra chỉ là một con nhóc 20 tuổi đầy tai tiếng. Thế giới này ngày một đáng sợ, càng đáng sợ hơn nữa là…
— Hiên, cậu vừa mới nói tận hai câu đúng không?
— Cút!
*** Thấy Bạch Dĩ Hiên mặt đen lại lườm mình với ánh mắt tử thần, Lương Kỷ Khiên cũng biết thức thời mà vội lảng đi, đồ nắng mưa thất thường, coi trọng đàn bà hơn coi trọng anh em. Lương Kỷ Khiên đi không gian hai người trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng thở đều của Chu Tử Đằng và tiếng chiếc bật lửa trong tay Bạch Dĩ Hiên vang lên.
— Ngạo Quân, nhà anh có truyền thống quân đội, anh sẽ vào ngành đó sao?
— Không biết nữa, anh thích ngành kiến trúc hơn.
— Ồ vậy sao…
…
— Ngạo Quân, sao anh lại vào ngành y?– Ngành y rất thú vị.
— Vậy sao…
…
— Ngạo Quân, em thích anh, chúng ta quen nhau có được không?
— Anh vẫn đang lập nghiệp, chưa muốn yêu đương, Tử Đằng.
— Không sao, em sẽ chờ…
…
— Tử Đằng, ta đính hôn đi.
…
— Tử Đằng, đêm nay anh sẽ không về, đừng chờ anh nữa…
…
— Ngạo Quân, anh có yêu em không?
— Có.
…
— Tử Đằng, xin lỗi… Vi Yên đã mang thai con anh, anh không thể để đứa bé sinh ra không có cha… Vả lại, em không thể sinh con nên…
— Là lỗi của em sao?
— Tử Đằng em đừng làm cả hai khó xử! Dù gì em với Vi Yên cũng là bạn thân từ thuở bé, tha cho nhau đi. Em muốn tài sản, muốn bồi thường gì anh sẽ đáp ứng em…
— Vậy trả lại em 10 năm thanh xuân đi…
…
— Mày thật đáng thương Chu Tử Đằng! Mày không biết rằng chân thành quá mức là một cái tội mà tin người quá vội là một cái ngu sao? Những vỉ thuốc bổ mà tao đưa mày, thực ra là thuốc làm mày triệt sản đó! Ngụy Ngạo Quân là của tao, thứ đàn bà không thể sinh đẻ như này mau biến đi!
— Khốn nạn, mày là bạn thân của tao mà! Đường Vi Yên, đồ khốn! Mày là bạn tao mà, đồ khốn!
….
— Hai người đã muốn được ở bên nhau, được, tôi thành toàn cho hai người…
*** Sao anh có thể yêu em, mà vẫn vương vấn ai kia? Sao anh có thể đến bên em, mà lòng vẫn không nán lại nơi này? Nếu không yêu, xin đừng cho em hi vọng, nếu đã vô tình, hãy dứt khoát cho mau. Sao em không nhận ra, anh học ngành y vì cô ta cũng theo ngành y, anh muốn đính hôn với em vì cô ta cũng sắp lấy chồng, anh không về bên em vì còn bận mặn nồng với cô ta. Em chẳng qua, chỉ là một người thay thế, chỉ là vật hi sinh nối hai người lại với nhau. Còn anh, anh không nhận ra, vì biết gia đình anh có truyền thống vào quân đội nên em đã bỏ thời gian đi tập huấn quân đội, vì anh nói anh thích ngành kiến trúc nên em đã miệt mài theo ngành thiết kế, vì anh chọn ngành y nên em đã thức đêm thức hôm tra cứu ngành y. Em cũng chỉ là một cô gái, sao anh có thể tàn nhẫn với em như thế. Có những con đường em đã đi, bước này là mong ngóng, bước này là nhớ thương, kéo theo nỗi buồn một mình trên phố vắng, em vẫn không hiểu em sai ở chỗ nào. Em không sai, tình yêu này sai. Có thể trả lại em không? Tuổi trẻ mà em đã thay bằng lầm lỡ, hạnh phúc mà em đã đánh đổi bằng tiếc thương? Ngỡ đã quên được anh, hóa ra lại càng thêm nhung nhớ… Càng tránh né nỗi đau, nó lại càng khắc sâu… Ngụy Ngạo Quân, hóa ra em vẫn còn thương, hận anh, em nên hận chính bản thân mình…
*** Trong vô thức, nước mắt cô lặng lẽ rơi, ướt nhòe hàng mi đã đẫm lệ. Môi vẫn mấp máy gọi một cái tên trong cô đơn tê tái. Bạch Dĩ Hiên bỗng sững sờ, đôi mắt buồn của cô không mở, nhưng lại khiến người ta phải day dứt. Thật đẹp. Cô, đang khóc vì ai, đang đau vì ai? Là vì hắn ta sao, em đang khóc vì hắn ta sao? Bạch Dĩ Hiên mặt không biểu cảm lẳng lặng nhìn cô, hắn ta thật tốt số, anh đã gặp không biết bao nhiêu người luôn tươi cười trước mặt anh, không soi mói tài sản của anh thì cũng lăm le địa vị của anh, nơi đó, là một nơi người ta uống máu thay cho những ly rượu, giết người thay cho những thú vui. Nhiều khi nhìn lại đôi bàn tay nhuộm một màu đỏ của mình, anh đã nhiều lần tự hỏi, liệu thế gian này, sẽ khóc thương cho anh khi anh chết đi? Sẽ còn nhớ tên anh thay vì thanh danh của anh? “Sống vì anh”, như cô đã nói ngày hôm đó. Anh đã rung động rồi, kể từ khoảnh khoắc thấy cô, ánh mắt tuyệt tình như tro tàn khi lửa tắt, hờ hững nói những lời lẽ vô tình mà chất chứa tang thương ngày cô đến công ty Zonal hôm đó. ” Người sẽ vì anh mà chết, anh có rất nhiều. Nhưng người đã vì anh mà sống, anh mất đi vĩnh viễn rồi.” — sẽ có người vì anh mà sống chứ, em có thể không?
*** Những kẻ sống trong tăm tối luôn chôn giấu khao khát ánh sáng dưới đáy lòng. Bạch Dĩ Hiên cũng vậy, trùm Mafia gì chứ, Bạch đại thiếu gia gì chứ, cũng chỉ là một người không ai biết, cũng không ai muốn lại gần trong bóng tối mà thôi.
— Có thể sao, Chu Tử Đằng, em thì có thể sao?
*** Có cái gì đó lặng lẽ chớm nở, cũng có cái gì đó lặng lẽ vơi đi. Không gian vắng vẻ chỉ vang lên tiếng thủ thỉ của người con trai cùng tiếng thì thầm của người con gái. Có thể sao? Không ai biết được…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!