Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chương 85: Tử Đằng_ Khi mà...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ


Chương 85: Tử Đằng_ Khi mà...


Chu Tử Đằng thở dài thườn thượt, thật không biết mình đang làm gì và phải làm gì. Quá nhiều câu hỏi xoay quanh nhân vật “Úc Tịch Sa” còn chưa rõ đã sống hay đã chết này. Vì cớ gì mà mọi tài liệu về cô gái này đều “không có thông tin”? Hẳn là một nhân vật có sự ảnh hưởng không nhỏ, khiến người ta phải che giấu đi để bưng bít một sự thật gì đó. Mà sự thật đó là cứ thôi thúc cô từng ngày, quyển nhật kí vô tri giác kia tựa như đang thì thầm tiết lộ cho cô một thứ quan trọng lắm.

Dahlia lo lắng sắp xếp chuyện công ty không có giờ chợp mắt, Mạc Lưu Ly không ngơi nghỉ lo hết những chuyện thường nhật trong nhà, Bạch Sở Viên đang bận bịu nghiên cứu chuyện thang thuốc đến không có thời gian rãnh, Camellia cũng phải phụ giúp một tay cùng hai đứa em xử lí hết những chuyện vặt vãnh ở Trình gia. Thế nên, cả cô cũng không được có lấy một phút thảnh thơi, cùng Từ Lục Giai giải quyết tất thảy những vấn đề xoay quanh “Úc Tịch Sa”, còn phải lo bôn ba tìm “Ixora Dietes” – Bạch lão phu nhân theo lời của Tiêu Khiết nữa.

Ngột ngạt. Bế tắc. Chu Tử Đằng bất kể thời gian vùi đầu vào tìm kiếm những giấy tờ liên quan, cô chuyên tâm dùng tất cả trí nhớ của mình cùng thông tin mà Từ Lục Giai cấp cho, vạch lại thành một bản những chuỗi liên kết cần thiết cho việc điều tra.

Khi mặt trời đã dập lửa hoàng hôn, cũng là lúc màn đêm bắt đầu múa bút vẽ lên một khung trời giá lạnh của riêng nó. Gió quạt từng ngọn mây ve vãn khắp bầu trời, trăng thổi từng giọt sao lang thang khắp đêm tối. Thoáng một cái đã đến gần khuya, Chu Tử Đằng xoa bóp hai tay mình, nhìn lại những hồ sơ mà mình đã hệ thống lại được.

Tài liệu viết tay của Bạch gia mà Bạch Sở Viên lục lọi được có ghi:

“Tổ chức Mafia La Nostre đầu tiên được thành lập ở Venice – Italia vào năm X, do một sát thủ hạng A người gốc Ý có họ là “Dietes” lập nên. Sau nhiều năm hoạt động tổ chức trở nên lớn mạnh, dòng họ “Dietes” cũng từ đó mà có địa vị.

Đến đời thứ năm, chủ nhân của gia tộc Dietes và cũng là lãnh đạo của Tổ chức La Nostre bấy giờ – Achraf Dietes không có con trai, chỉ có con gái là Ixora Dietes. Người được nhắm cho vị trí thừa kế là thủ hạ thân cận nhất của ngài – Lương Phí Hoan và một tay súng bắn tỉa có thực lực nhất được ngài trọng dụng hai năm nay – Ethan Léandre, đồng hương gốc Ý.

Năm Y, ngài Achraf Dietes qua đời vì bệnh dịch. Trong di chúc có ghi: “Tài sản của gia tộc Dietes cùng cơ ngơi của Tổ chức Mafia La Nostre thuộc về người sẽ làm chồng của con gái ta – Ixora Dietes.”

Năm XX, Ethan Léandre lấy con gái ngài Achraf – Ixora Dietes. Từ đó trở thành gia chủ của gia tộc Dietes, Lương Phí Hoan không có dấu hiệu bất bình, ngược lại còn tiếp tục trợ tá chủ nhân mới –  Ethan Léandre.

Năm YY, Ethan Léandre lấy tên là “Bạch Thừa Húc”, gia tộc Dietes cũng từ đó mà trở thành Bạch gia. Cùng năm đó, Bạch gia có người thừa kế mới, đặt tên là “Bạch Kỳ Sơ”.

Năm XY, tổ chức Mafia La Nostre dưới sự chỉ huy của Bạch Thừa Húc phát triển mạnh mẽ, dần dần đưa Bạch gia lên tầm tiếng tăm trong giới Hắc đạo. Tuy nhiên vào năm YX, Bạch Thừa Húc tuyên bố thoái vị khi Tổ chức đang trên đà lớn mạnh, nhường lại quyền thừa kế cho con trai mình là Bạch Kỳ Sơ, lúc đó mới 15 tuổi. Lương Phí Hoan chỉ trích rất gay gắt, song vẫn vì lợi ích của Tổ chức mà tiếp tục huấn luyện cho vị chủ nhân tương lai.

Năm XXY, Bạch Kỳ Sơ nhận tiếp quản Tổ chức Mafia La Nostre. Cùng thời gian đó, phu nhân Ixora Dietes rời khỏi Bạch gia. Từ đó bặt vô âm tín. Cuối năm này, Phó chủ Lương Phí Hoan mới kết hôn. Đối tượng là tiểu thư Freesia Dietes, con gái bác sĩ Alexander Dietes – con trai nuôi của ngài Achraf Dietes sinh thời.

Năm XYX, Bạch Kỳ Sơ công khai thế giới ngầm kết hôn với tiểu thư Hạ Nhược Tuyết. Đầu năm đó, Phó chủ Lương Phí Hoan có con trai, đặt tên là Lương Kỷ Khiên, mặc định là sẽ là người phò trợ trung tín nhất của gia chủ Bạch gia tương lai.

Năm YXX, Bạch Kỳ Sơ tuyên chiến “Thanh tẩy Hắc đạo”, cuối năm đó Bạch phu nhân hạ sinh người thừa kế, đặt tên là Bạch Sở Viên.

Năm YYX, phần thắng đang nghiêng về phía Tổ chức La Nostre. Ở Bạch gia, ghi nhận cho thấy Hạ Nhược Tuyết phu nhân sinh hoạt bình thường. Có sự thân thiết với Lương phu nhân – Freesia Dietes.”

Đây! Đôi mắt Chu Tử Đằng như sáng bừng lên. Freesia Dietes, nhân vật này cô đã dành cả buổi chiều để tìm hiểu. Theo như tài liệu ghi chép, thì ngài Achraf Dietes – người mà Bạch Sở Viên phải gọi là “ông cố”, không có con trai, chỉ có độc nhất một cô con gái là Ixora Dietes. Theo phò trợ ông bao nhiêu năm chính là điệp viên có thực lực nhất – Lương Phí Hoan, là cha thân sinh của Lương Kỷ Khiên. Vì không có con trai, cũng dựa theo di chúc ông để lại thì chắc lúc còn sống, ngài Achraf đã định gả con gái mình cho người thừa kế sau này. Lúc đó, hẳn Lương Phí Hoan tự tin người ấy là mình lắm!

Cho tới khi Ethan Léandre – Bạch Thừa Húc xuất hiện. Hay chăng ngài Achraf cũng đã nhìn ra con gái mình có tình cảm với Ethan, cũng thấy Ethan là người có tài nên mới cho Ixora được tự do chọn chồng và chọn người thừa kế như thế, vừa đảm bảo được địa vị cho con gái, vừa hợp tình hợp lí với các giáo chủ. Móc nối lại với nhau cô mới hiểu rõ, có lẽ vì Ethan phải dấn thân vào con đường tăm tối nơi thế giới ngầm này, mà Lavatera với Ethan mới phải chia xa nhau, để rồi tạo nên những chuỗi dài bi kịch sau đó!? Phải chăng vì thế mà Bạch Thừa Húc mới luôn day dứt với mối tình “Oải hương” nọ? Ông đổi tên họ, hay chăng cũng là muốn cắt đứt quan hệ với quá khứ của mình?

Nếu như Bạch Thừa Húc có thể dạy dỗ được cả Bạch Kỳ Sơ và Bạch Dĩ Hiên trở thành những nhân vật kỳ tài ngày nay, thì năng lực của ông ngày đó thực đáng gờm. Cũng phải thế cụ Achraf mới quyết định truyền vị cho “Ethan Léandre” chứ không phải Lương Phí Hoan, cá chắc lúc ấy Lương Phí Hoan uất ức dữ lắm! Thế nhưng không có cuộc chiến tranh giành nào xảy ra sau đó, ngược lại Bạch gia còn phát triển hơn nhiều sau này, nên Chu Tử Đằng có lòng tin vào sự trung thành tuyệt đối của nhà họ Lương với gia tộc Dietes dù thế nào đi chăng nữa.

Một phần dữ liệu thu thập khác là, Lương Phí Hoan lấy vợ rất trễ, phải khi Bạch Kỳ Sơ đã là một cậu thanh niên, ông ta mới lấy vợ. Đối tượng là Freesia Dietes. Thoạt đầu nhìn cái họ “Dietes”, Chu Tử Đằng cứ tưởng cô gái này có quan hệ huyết thống với Bạch lão phu nhân – Ixora Dietes, nhưng không phải. Bạch Sở Viên có nói về bác sĩ riêng của Bạch gia mà anh đã gặp trong mật thất thuở nhỏ, Alexander Dietes, thực chỉ là con trai nuôi của ngài Achraf Dietes, ngài nhận bác sĩ Alexander làm con do gia đình đã khuất của Alexander có ân cứu mạng với ngài. Freesia Dietes chính là con gái ông ta, rất trẻ, vậy mà lại cưới một người đáng tuổi cha mình – Lương Phí Hoan?

Vài năm sau thì Freesia sinh ra Lương Kỷ Khiên, hay nói trắng ra, gọi đúng lễ nghĩa, thì Bạch Sở Viên và Bạch Dĩ Hiên phải gọi Lương Kỷ Khiên một tiếng “cậu nhỏ”? Tại sao Freesia lại chấp nhận kết hôn chênh lệch như thế? Trong khi không ai ép buộc bà phải hy sinh tuổi trẻ vì lợi ích gia tộc, cũng như một người phụ nữ tài năng đến độ được mệnh danh là “Đệ nhất Y nữ”, lại chịu lấy một con người băng lãnh, không – biết – yêu là Lương Phí Hoan?

Chưa kể, Hạ Nhược Tuyết rất khó chịu với người Bạch gia, lại vô cùng thân thiết như hình với bóng ngày ngày đi chung với mẹ Lương Kỷ Khiên? Và nếu Freesia gần gũi Hạ Nhược Tuyết như vậy, lẽ nào bà không biết đến sự việc Bạch Dĩ Hiên bị nhốt dưới kia? Hoặc, bà ấy biết, và bà ấy giấu đi!? Nhưng càng suy nghĩ Chu Tử Đằng càng cảm thấy thật vô lí! Trước đây cô biết Hạ Nhược Tuyết là một người mẹ nhẫn tâm, nhưng cô không nghĩ, Hạ Nhược Tuyết có thể che giấu tội ác của mình suốt tận bảy năm như thế! Dù gì cũng là cốt nhục của Bạch gia, họ không thể không quan tâm chứ? Đến cả Bạch Thừa Húc cũng không biết, phải chăng Hạ Nhược Tuyết ngụy trang quá giỏi?

Lại nói thêm, Tiêu Khiết nửa tỉnh nửa mê chỉ bảo tìm bà nội của anh em họ Bạch – Ixora Dietes là có ý gì? Ixora Dietes hoàn toàn không tham gia y thuật cùng nghiên cứu, tìm bà ấy để làm gì? Trừ phi, bà ấy thật sự biết cách giải hóa con chip này và cứu được Bạch Dĩ Hiên cùng Tiêu Khiết, bởi vì bà ấy đã từng tham gia, hoặc đã từng là nạn nhân của con chip này!?

“Cốc, cốc, cốc.”

Ba tiếng gõ cửa lần lượt vang lên thoáng làm Chu Tử Đằng giật mình. “Mời vào”, cô dọn dẹp lại xấp tài liệu trên bàn rồi nghiêm chỉnh ngồi lại. Cánh cửa mở ra, Trình Phong Lữ bước vào, anh mỉm cười nhẹ rồi ôn tồn nói:

— Nếu tôi không đến, phải hay không em quên mất ngày hẹn khám thai định kỳ?

— A!? — Chu Tử Đằng sực nhớ ra mới tự gõ đầu mình một cái. — Quả nhiên quên mất!

Trình Phong Lữ nhìn bộ dáng miệt mài làm việc của cô lúc này có chút xót xót. “Đừng tìm kiếm anh ta nữa”, “Quên anh ta đi”, “Tôi sẽ chăm sóc mẹ con em”,… bao nhiêu lời anh muốn nói ra và cũng định nói ra, lại tắc nghẹn ở cuống họng khi thấy cô dịu dàng vân vê đôi hoa tai tinh xảo trên tay. Anh biết, đó là một món quà mà Bạch Dĩ Hiên đã tặng cho cô.

— Đừng lao lực quá. — Anh bước tới, đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng mở lời. — Đi thôi. Để tôi chở em, được không?

— Ưm. Cảm ơn anh nhiều. — Chu Tử Đằng quay đầu lại vui vẻ trả lời, cũng thấy khá nguy hiểm khi đi xe một mình nên không từ chối.

Mỗi phân tử trong không gian, mỗi tích tắc trong thời gian dường như ướp một mùi Tử đinh hương nhè nhẹ. Cái quay đầu bất chợt của Chu Tử Đằng làm những lọn tóc của cô gợn sóng phủ lên đôi bàn tay đang đặt hờ lên vai cô. Nhìn từ góc độ này, Trình Phong Lữ có thể thấy đôi hàng ki dài tựa phiến lá hoa thưa kia khẽ rung lến theo từng lời nói, đôi môi căng mọng một màu đỏ tươi tựa cánh hoa hồng khẽ mấp máy theo từng câu chữ. Và cả rừng lá phong hiu quạnh mùa thu như nấu chín trong đôi mắt nâu buồn kia khiến Trình Phong Lữ thất thần.

Anh vội rút tay về, không nói thêm lời nào liền xuống lấy xe. Chu Tử Đằng còn mải mê nâng niu đôi hoa tai ngọc ngà trên tay nên không nhận thấy sự bần thần của anh. Cô khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên kỉ vật ấy, Bạch Dĩ Hiên, em nhất định sẽ tìm ra.

***

Thời gian cứ thế mà chảy từng giọt nặng, cứ thế từng giọt cho đến khi nó đong đầy thành một khối nước thấm đẫm hương vị buồn vui của nhân gian. Lại một mùa nữa trôi qua.

Bạch Sở Viên còn thanh niên trai tráng, ấy vậy mà những ca nghiên cứu thâu đêm cùng những ngày bôn ba bộn bề đã làm mái tóc xanh tuổi trẻ ngày nào chẩm vài sợi bạc. Rồi có một ngày Tiêu Khiết gặp lại Dahlia đang một cổ quấn băng, dùng dằng mãi mới biết được vết thương ấy là do chính mình ban cho, Tiêu Khiết bỗng trở nên trầm lặng hẳn. Cũng chẳng cần đến Niếp Ngữ và Hứa Chính Đàm nữa, anh ngoan ngoãn tự trói mình thật chặt ở góc phòng, muốn có thông tin gì thì hỏi chứ nhất quyết không cho ai khác thả lỏng dây trói. Trước hành động rõ ngu tự hành xác mình của Tiêu Khiết, Dahlia khuyên bảo không được nên chỉ có thể ngày ngày đem cơm nước đều đặn tới chăm sóc anh ta. Thỉnh thoảng còn ở lại qua đêm trò chuyện với nhau suốt cả buổi tối, nhờ vậy mà Tiêu Khiết bớt cô đơn.

Từ Lục Giai, anh gầy trông thấy. Việc công ty hoàn toàn giao cho Từ Tiêu Vũ, còn anh thì chạy xuôi chạy dọc đi tìm tung tích của Bạch lão phu nhân – Ixora Dietes, người đã bặt vô âm tín mấy năm nay, đến Bạch gia cũng quyết tuyệt giao. Hiện giờ không ai rảnh rỗi. Bạch gia giờ bị phân hai xẻ nửa, thế lực Bạch gia thu dưới tay hai người. Lương Kỷ Khiên giành được tín nhiệm, quản giáo được tổ chức Mafia La Nostre. Còn Ám đoàn và cơ ngơi còn lại của Bạch gia giờ lại đè nặng lên đôi vai già nua của Bạch lão gia Bạch Thừa Húc.

Ông trở nên rất trầm mặc và khó gần, không chịu gặp ai và cũng chẳng ai muốn gặp. Tuy nhiên, quả thực Bạch Thừa Húc rất cao tay, cùng với Cố giáo chủ chèo lái trụ được vững vàng trước những thế lực muốn Ám đoàn sát nhập hoàn toàn với Tổ chức Mafia, đem mọi quyền đặt lại trên tay Lương Kỷ Khiên.

Khỏi phải nói, Lãnh gia cũng chịu công kích rất lớn từ phía Chương gia. Chương Du Thần như muốn có được trọn vẹn Lãnh gia mà ra sức chèn ép, mánh lới sâu hiểm chặn cửa kinh doanh của Lãnh Dịch Khiêm. Lãnh Dịch Khiêm cũng không chịu để yên, cứ tương kế tựu kế mà đánh trả. Nhưng không hiểu vì sao Chương gia trở nên “mưu mẹo hơn nhiều”, lại như được mách điểm biết hết lối làm ăn giao thương của Lãnh gia mà triệt tiêu, khiến Lãnh Dịch Khiêm cũng phải bất ngờ, Lãnh gia vốn không có nội gián! Thế là Trình Lạc Nghiêm phải nhúng tay vào.

Dạo gần đây Niếp Ngữ cùng Hứa Chính Đàm cách dăm bảy ngày ghé qua xem tình hình Tiêu Khiết có thi thoảng liếng thoắng vài câu qua lại về cuộc nói chuyện của Tôn chủ bọn họ, rằng hai vị Tôn chủ Trình Lạc Nghiêm cùng Lãnh Dịch Khiêm đã ngấm ngầm đoán ra, đoán được đường đi nước bước của họ, ra tay liều lĩnh mà tự tin đến vậy… Chẳng phải phong cách của Bạch Dĩ Hiên tôn chủ hay sao…?

***

Cái bụng của Chu Tử Đằng nay đã lớn ra, cô cũng không tiện đi xa, chỉ có thể ôm đồm đống công việc giải quyết tại Trình gia, bởi thế mà báo chí không nhận được tin tức gì từ vị Giám đốc “trẻ tuổi tài cao” đây. Dạo thời gian này Trình Phong Lữ ngoài lo việc của Trình thị, còn tối mặt tối mày san sẻ cô công việc của Glycine trong khả năng có thể giúp.

— Là con gái này. — Trình Phong Lữ vui vẻ cầm tập giấy báo kết quả siêu âm thai nhi, mặt mày hớn hở như thể anh là cha đứa bé. — Chắc chắn sinh ra sẽ vô cùng xinh đẹp.

— Con gái sao? — Chu Tử Đằng phấn khích đón lấy tờ giấy siêu âm. Ánh mắt chan hòa niềm hạnh phúc lấy tay vuốt ve ảnh chụp siêu âm con gái mình, mừng rỡ thốt lên. — “Ruộng sâu, trâu nái không bằng con gái đầu lòng.”

Chu Tử Đằng vốn không muốn siêu âm để biết giới tính thai nhi, đằng nào con nào mình cũng thương, chờ khi nó sinh ra rồi biết cũng được. Thế nhưng cái người tên Từ Lục Giai kia lại bứt rứt thay giùm cô như thể người mang bầu là hắn, cách vài ngày ghé lại Trình gia cứ lải nhải suốt. Trình Phong Lữ cũng ậm ừ tán đồng, chưa kể hai vị phu nhân của nhà họ Trình cũng hỏi han cô mãi, thế là cô phải chấp nhận đi siêu âm sẵn trong kỳ khám thai cho yên chuyện.

— Là con gái. Chúc mừng em. — Trình Phong Lữ đem tới ly sữa đã pha nguội, đưa cho cô. — Một công chúa nhỏ sắp ra đời.

— Cảm ơn anh! Nhất định phải làm một bữa tiệc linh đình ăn mừng chuyện này mới được!!! — Chu Tử Đằng thoải mái nhận ly sữa trong tay anh, xởi lởi. Dạo gần đây tiếp xúc lâu ngày, tuy vẫn giữ khoảng cách đúng mực nhưng cũng không còn lạnh lùng như trước.

— Được. Để tôi sắp xếp tổ chức giúp em. Lâu rồi Trình gia cũng chưa mở tiệc gia đình. — Trình Phong Lữ hào hứng nói, khẽ liếc trộm không biết cô có để ý hai từ “gia đình” hay không. Kết quả thật thất vọng, cô chỉ lo tu ừng ực ly sữa, anh cũng cười khẽ rồi tiếp lời.  — Tôi trở lại công ty. Trời hôm nay rất đẹp, em có thể gọi bác Phỉ chở em đi dạo.

Chu Tử Đằng nghe vậy gật đầu một cái, giơ ngón cái lên cho một “like”. Trình Phong Lữ thấy thế thì lắc đầu cười cười rồi xoay gót đi làm. Nôn nóng muốn ra ngoài hóng mát, Chu Tử Đằng liền không chậm trễ thay đồ xong xuôi, kêu tài xế riêng của Trình gia là bác Phỉ lái xe lượn vài vòng. Điểm đến mà cô phấn khởi muốn tới là phố đi bộ “King”s spear”.

Phố đi bộ “King”s spear” là một con phố cổ đã được trùng tu lại thành một điểm tham quan mới của thành phố này, lập tức trở thành một nơi thu hút đông đảo khách du lịch. Chu Tử Đằng nhân dịp hôm nay là ngày đầu tuần, lượng người ghé đến không đông đúc mà thưởng ngoạn. Chu Tử Đằng bước xuống xe, nhìn quanh con phố dập dìu người đi đi lại lại mà không khỏi cảm thán.

Quả thực, “King”s spear” rất hoa lệ, từng ngôi nhà cao tầng cổ mang đậm phong cách cổ điển làm người ta như được hòa mình vào cuộc sống xa hoa thời xưa. Cảnh người người buôn bán tấp nập vẽ nên bức tranh giao thương thành thị thời đó, khu phố sặc nức mùi những món ăn truyền thống khiến du khách thưởng thức không ngừng trầm trồ khen ngon. Chu Tử Đằng sải bước trên con phố, cảm thấy cả người như được thả lỏng, dạo chơi xung quanh, thỉnh thoảng lại ghé qua mấy quán ăn mua chút ít thức ăn vặt thỏa mãn khẩu vị bị cấm túc lâu ngày từ khi mang thai của mình.

— Tiểu thư. — Giọng bác Phỉ kè kè từ sau cô nãy giờ vang lên. — Tiểu thư đứng đây chờ bác một chút đi. Cậu bé này bị lạc, tôi đưa nó tới đài thông báo rồi quay lại ngay.

— À, dạ được. Bác cứ đi đi. Cháu ở đây đợi. — Chu Tử Đằng nhìn cậu bé đang khóc oa oa do lạc mẹ trong tay bác Phỉ mà cau mày nói. — Có cần cháu đi cùng không? Cậu bé chắc sợ hãi lắm!

— Ôi tiểu thư cứ đứng đây đi! Việc này bác lo được, khéo đi nhọc công!

Nói xong bác Phỉ vẫn còn chưa an tâm mà dây dưa dặn dò mãi, Chu Tử Đằng biết bác lo lắng nên điệu bộ vô cùng “ngoan ngoãn” ngồi yên ở ghế đá cho bác xem. Đoạn, bác Phỉ mới nhanh chân đưa cậu bé bị lạc kia tới đài thông báo tìm người thân. Chu Tử Đằng rảnh rỗi thở dài một cái, tiếp tục ăn mấy miếng khoai lang sấy giòn rụm cô vừa mới mua.

“Đoàng, đoàng, đoàng”

Ba tiếng súng oanh tạc bầu trời đột ngột vang lên xé toác không gian vui tươi trong khu phố. Thời gian rỉ máu trong tích tắc, không gian chợt lặng như tờ. Chu Tử Đằng bị tiếng súng nổ làm cho mọi tế bào như dựng đứng lên, tim cô đập nhanh, vẻ hoảng sợ vẽ rõ trên mặt, tiếng súng nổ ra trong khu phố! Khi thời gian vừa hay chạy tiếp, mọi người trong khu phố mang một nét mặt kinh hãi tột độ, họ gào thét trong hoảng sợ, xô đẩy nhau chạy thoát thân tán loạn. Phút chốc, con phố tức tưởi mùi máu tanh cùng thất thanh tiếng la hét, con phố nhộn nhịp ban nãy trở nên náo loạn:

— Giết người!!! Có khủng bố! Chạy mau!!!

— Trời đất ơi!!! Con tôi! Con tôi đâu rồi!!! Con ơi!!!

— Tránh ra!!! Tránh ra!!! Bọn chúng có súng!!!

— Mau gọi cảnh sát!!! Mau gọi cảnh sát!!! Xảy ra án mạng rồi!!!

“Yêu cầu người dân cùng du khách bình tĩnh, hướng ra phía đường bên phải cuối con phố để thoát khỏi đây. Đảm bảo an toàn, cảnh sát sẽ có mặt ở đây trong năm phút nữa.”

“Đoàng, đoàng, đoàng”

Tiếng súng chỉ thiên lại man rợ cào lên không gian lần nữa, đám người hãi hùng gào lên từ cuống họng, ồ ạt xô đánh nhau để chạy xuống cuối khu phố, tiếng loa thông báo ồ ồ vang lên giọng nói run rẩy của phát thanh viên càng làm không khí khu phố “King”s spear” ướp mùi kinh hoàng. Chu Tử Đằng bị chen chúc đẩy sát vào những bức tường, sau cùng cô phải tự lách ra khỏi đám người đi vào một con hẻm, cứ đà vậy sớm muộn gì cũng xảy ra thảm cảnh giẫm đạp lên nhau. Chu Tử Đằng tim đập thình thịch, từng tế bào như căng ra, con hẻm vắng này chỉ có độc nhất một mình cô trốn ở đây.

Cô thở hổn hển, mọi giác quan nhạy cảm hết mức. Có khủng bố ở đây sao? Không đơn giản vậy chứ, khâu rà soát rất gắt gao, cô sẽ tin là sát thủ trà trộn giải quyết mục tiêu nhiều hơn. Tiếng la hét ngoài kia càng thêm thảm thiết, trái lại nơi đây không có bóng người ghé qua càng thập phần đáng sợ. Liệu bọn chúng có đến đây không? Đi ra cũng không được mà đi sâu cũng không ổn. Chu Tử Đằng suy nghĩ nhanh, tình thế này trốn được thì trốn. Đà vậy, cô liền đi nhanh trốn vào một ngôi nhà không khóa cửa trong hẻm rồi dùng sức đẩy đồ vật vừa tầm chặn tất cả các lối đi.

Tuy nhiên, nếu như Chu Tử Đằng biết những đám người nổ súng ban nãy đang truy sát một người, mà người đó lại cũng ẩn nấp trong này, hẳn cô sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Mà cũng có thể, cho dù đã biết, cô cũng sẽ không rời đi.

Một ngôi nhà cũ kỹ, được xây dựng từ mấy thế kỷ trước, cứ đi dăm ba bước lại kêu “”cót két” làm Chu Tử Đằng mấy lần giật thót tim. Cô xoa xoa bụng như đang vỗ về con, khẽ nói thầm, sau này con bé ra đời phải kể nó hành trình phiêu lưu của cô mới được. Mà cũng không biết có “sau này” hay không.

Chu Tử Đằng nhanh chân bước lên gác trên, cô nép người nhìn ra cửa sổ trên lầu xem xét tình hình, đám đông hình như đã chạy trốn gần hết, xung quanh im ắng đến tột độ, chỉ loáng thoáng mấy tiếng la gào vọng lại. Giờ thì hay rồi, cô đang trải nghiệm một cảm giác đích thực như vai chính trong phim hành động: khu phố vắng ngắt không còn một ai ngoài bọn truy sát, bị truy đuổi khi không có lấy một thứ vũ khí, mạng sống trong gang tấc,…

Như thế này đủ điều kiện để cô làm “Bạch phu nhân” rồi chứ?

Chu Tử Đằng thở dài trấn an mình một hơi, cẩn thận buông rèm, cô đột ngột quay lại.

Có một họng súng đang dí sát vào đầu cô. Tuyệt.

Chu Tử Đằng đứng chết lặng người nhìn họng súng đang chĩa thẳng vào đầu mình, tay chân cứng đờ ra. Cô thở từng hơi nặng nề, không phải vì sợ, mà là vì kinh ngạc. Tại sao cô có thể đột ngột quay lại? Tại sao cô có thể bình tĩnh không có lấy một tia hoảng loạn như thế? Bởi vì cô cảm nhận được, khí tức này, mùi hương tư nhiên này cũng chỉ một người có.

–…Dĩ Hiên? — Chu Tử Đằng khó khăn mở miệng, cũng không có cảm giác được khóe mắt mình ươn ướt.

Nghe hai chữ “Dĩ Hiên” mà cô nghẹn giọng thốt lên, động tác của người cầm súng che kín mặt có phần ngưng trệ, nhưng rất nhanh trở lại tư thế sẵn sàng bóp cò.

–… Dĩ Hiên…? Là anh? — Chu Tử Đằng nước mắt đã chậm chạp chà lên đôi gò má đang run run, lúc này cô mới cảm thấy sợ. Sợ linh tính duy nhất mà cô tự tin nó có thể giúp cô tìm được anh sai. Sợ mạng sống mà cô đặt cược ngay lúc này là sai.

Lại nhìn cô như vậy, người phía trước sau một hồi chần chừ, rốt cuộc cũng buông súng, nhưng tư thế phòng bị thì vẫn giữ nguyên. Giật phắt khăn bịt mặt cùng tháo cặp kính đen nguy hiểm xuống, lộ ra đôi mắt xanh dương trùng điệp một màu, trầm giọng:

— Cô biết tôi?

Chu Tử Đằng lúc này liền oà lên khóc nức nở. Biết! Sao không biết cho được!!! Đi khắp thế gian này, người có đôi mắt màu xanh thẫm ngàn xa ấy, có giọng nói thâm trầm lãnh đạm ấy, cũng chỉ có Bạch Dĩ Hiên mà thôi.

— Biết! Còn xưng “cô – tôi” nữa! Anh bị gì thế hả? Anh là…

Chu Tử Đằng chưa kịp nói hết câu liền bị Bạch Dĩ Hiên nhíu mày lấy tay bịt miệng quát khẽ:

— Im ngay. Bọn chúng còn ngoài kia.

Nói đoạn, thấy Chu Tử Đằng gật đầu mấy cái, anh mới từ từ thả tay ra. Nước mắt cô bất chợt càng chảy nhiều hơn, mà bộ dáng cô là thút thít không phát ra tiếng càng thêm phần đáng thương. Bạch Dĩ Hiên thật đau đầu, lại có ý định muốn nâng súng lên:

— Lại gì nữa?

— Anh… không nhớ em sao? — Giọng nói uất ức đến cay lòng.

Bạch Dĩ Hiên nhìn cô trầm ngâm nhìn cô một hồi lâu, nhen nhóm cho cô chút hi vọng. Sau một lát cả hai đứng trân trân nhìn nhau, cuối cùng anh nghiêm giọng:

— Không nhớ.

— Đùa… Đùa em sao? — Chu Tử Đằng cảm thấy một cỗ cay đắng trào theo từng giọt nước mắt, ánh mắt cô chắp vá toàn những niềm vui đoàn tụ bị rách nát. Cô cắn răng nhào đến ôm lấy anh, Bạch Dĩ Hiên ngạc nhiên mở lớn đôi mắt, mặt anh sầm đi trước hành động này của cô. Lại là một cô ả muốn tiếp cận anh sao?

Nhưng khi anh định vung tay lên đẩy cô ra, anh chợt cảm thấy tim mình thắt lại. Cô ôm anh rất chặt, bởi cái vòng tay này, nó khít những nhung nhớ bị vùi đi, nó chen những đau thương bị chôn giấu, nó lấp những cô đơn bị nung nấu, nó chặt những yêu dấu được đong đầy. Cô siết mạnh vòng tay đang run run, úp mặt vào lồng ngực của anh, da diết thành lời:

— Đồ tồi tệ… Em rất nhớ anh.

Nước mắt yếu đuối mà bấy lâu nó hóa thành nụ cười mạnh mẽ cô đeo trên gương mặt, bây giờ tan chảy ra đọng lại từng giọt rót vào tim anh. Tay anh siết lại, không đáp lại cái ôm của cô, nhưng cũng không có lấy một động tác đẩy cô ra, anh sững sờ. Nếu như cô đang lừa dối anh, vậy đây là những lời nói dối quá chân thật. Đến mức khiến người ta xót xa. Anh bị sao thế này?

Anh nhíu đôi mày đậm, dứt khoát đẩy cô ra, thầm mắng mình lơ là. Lấy lại vẻ lạnh lùng mọi ngày, anh thấp giọng hỏi lại lần nữa:

— Cô biết tôi?

— Hiên… Anh thực sự… không nhớ em sao? — Chu Tử Đằng cảm thấy trước mắt trống rỗng, cô giương đôi mắt bi thương nhìn anh khiến Bạch Dĩ Hiên cảm thấy vô cùng khó xử.

–…Không. — Lần này anh có chút đắn đo hơn khi thốt ra lời này. Cô là ai? Mỗi khi anh cố nhớ lại thứ gì đó, anh lại chẳng biết được mình đang cố nhớ thứ gì.

Anh đè nén giọng nói có phần dịu dàng của mình xuống, nhìn chằm chằm cô một lúc nữa. Mới nghiêm túc bảo:

— Cô có một phút. Nói đủ những gì ần thiết khiến tôi có chút lòng tin ở cô. Một phút của cô.

Đây là một ngoại lệ dành cho cô gái xa lạ mà Bạch Dĩ Hiên vũng không hiểu vì sao mình lại phải làm vậy. Anh còn ngỡ cô sẽ tận dụng hết cơ hội gào khóc đủ trò như mọi cô ả khác, nào ngờ cô lại đứng trân trân đối mặt anh. Đã nửa phút trôi qua mà cô không nói lấy một lời, cái cau mày của anh càng nhíu chặt hơn.

— Em còn bao nhiêu giây?

— Bảy giây.

— Vậy giờ em nói được rồi.

— Còn năm giây, cô định nói lời gì với tôi?

— Lời này chỉ cần hai giây thôi. — Cô cười gằn. — ĐỒ – KHỐN – NẠN.

Kết thúc một phút. Lần này đến lượt Bạch Dĩ Hiên đứng trân trân nhìn cô, vẻ mặt hiện nhiều sự bất ngờ hơn là tức giận. Đôi mày anh giờ nhíu dính vào nhau, nhìn cô gái với ánh mắt đầy giận dỗi mà không thể hiếp đáp trước mắt, lần đầu tiên trong đời anh dâng lên một cảm xúc thật lạ:

— Chỉ thế thôi?

— Chỉ thế thôi.

— Em là ai? — Lần này Bạch Dĩ Hiên thừa nhận mình chịu thua, đổi lại là người khác nói anh thế, mà cũng chưa chắc có “người khác” dám nói anh thế. Lạ là anh có chút cảm thấy… xứng đáng khó hiểu. — Em biết tôi.

Lần này là anh khẳng định, lối xưng hô cũng ôn hòa hơn chút.

— Biết. Em biết anh khi ngủ nhất định phải nằm bên trái; đi Nhật nhất định phải ăn Okonomiyaki; sang Ý nhất định phải ăn Tortellini; hãng rượu vang yêu thích nhất là Chateau; hãng xe thích lái nhất là Rolls – Royce; bộ sưu tập đồng hồ của anh luôn chỉ quanh quẩn ba hãng là Breguet, Blancpain và Hublot; anh mỗi khi ăn xong đều có thói quen là đặt dao nĩa song song; cách cài khuy áo cũng khác người là cài từ dưới lên, chỉ mặc những áo đóng nút bên trái; anh bảo anh ghét âm nhạc nhưng thực ra anh có thể chơi được sáu loại nhạc cụ, mỗi điều anh hát dở tệ; ai cũng cho là anh cứng nhắc nhưng em biết rõ thật sự anh có khiếu hài hước; sinh ngày 16/10 – cung Thiên Bình, tử vi có nói anh hợp với cung Song Tử là em và Bảo Bình là Trình Lạc Nghiêm khắc với cung Bạch Dương là Lãnh Dịch Khiêm; anh còn nói anh ghét nhất là kiểu người gác chân lên bàn, thích nhất là em. Những điều như vậy sao anh có thể quên được chứ!?

Cô thở hồng hộc nói ra một tràng, song liền cúi gằm đầu xuống lau đi mấy giọt lệ vô dụng. Bạch Dĩ Hiên bối rối mở to mắt nhìn cô, con người của anh hoàn toàn bị cô phanh phui cả thảy rồi.

— Em đang miêu tả ai vậy?

— Nói không đúng sao…? — Cô nấc lên.

–… Tôi sẽ xem xét lại cái vế “tôi thích em”.

— Bỏ đi.

Đương lúc nhìn cô với đôi vài gầy mỏng manh, Bạch Dĩ Hiên dường như muốn vươn đôi tay ra chạm vào cô. Quen thuộc, anh thừa nhận cảm xúc này. Nhưng hoài nghi, anh cũng không thể phủ nhận cảm giác này. Anh muốn nói với cô một điều gì đó, muốn dỗ dành cô, nhưng khi tay vừa gần chạm đến thì…

“Rầm, rầm, rầm, rầm”

Tiếng phá cửa ở dưới dồn dập vang lên, bọn chúng đã lục soát từng nhà sao? Nhờ có vài vật dụng Chu Tử Đằng đẩy chặn cửa khi nãy mà tốc độ bọn chúng bị cản chậm hơn, nhưng cũng vì vậy mà chúng thêm khẳng định trong này có người. Chu Tử Đằng sợ sệt lùi lại mấy bước, Bạch Dĩ Hiên mặt lạnh đi, tay anh phòng thủ lên đạn lại khẩu súng. Động tác của anh có chút mất tự nhiên, giờ nhìn kỹ lại cô mới thấy khuỷu tay phải của anh bị thương, máu thấm đậm lên tay áo đen. Cô lo lắng kêu lên:

— Anh bị thương!

— Suỵt! — Anh che miệng cô lại, rồi chỉ chỉ lên tầng lầu của nhà. — Không chết được. Đi lên tầng trên cùng.

Chu Tử Đằng gật đầu, nhanh chân leo lên. Ngôi nhà này tiện một cái chỉ có cánh cửa gỗ dày cộp dưới kia là cổng vào, ngoài ra không còn cửa vào nào khác, nhưng lên tầng trên cùng có gác mái, có thể phá cửa sổ trên đó trèo ra ngoài. Bạch Dĩ Hiên hì hục ở sau nâng đỡ cô lên từng bậc, anh có một chút cảm giác… không thích khi nhìn thấy cái bụng thai nghén gồ lên. Rõ là gái đã có chồng rồi à? Còn làm ra bộ dáng gặp lại cố nhân đó với anh. Nghĩ vậy, không hiểu sao Bạch Dĩ Hiên trào thêm chút chán ghét, mà chắc có đánh chết anh cũng không thừa nhận đây là “ghen”.

“Oành!!!”

Vừa hay Chu Tử Đằng cùng Bạch Dĩ Hiên mau chóng leo lên được tầng cao nhất cũng là lúc bọn chúng phá được cửa. Bạch Dĩ Hiên mau chóng mở cửa sổ mái trên, anh đỡ Chu Tử Đằng mau trèo ra ngoài rồi mình cũng phi lên. Anh bồng cô lên thoăn thoắt lao qua nhà kế bên rồi trèo vào đó, cẩn thận bịt kín mọi lối vào. Chu Tử Đằng thở hổn hển, mệt nhọc víu gấu áo anh, muốn  nôn vì choáng ngay tức khắc.

— Tôi sẽ làm gì?

— Ha?

— Ý tôi là… — Bạch Dĩ Hiên ánh mắt có phần dịu đi nhìn cô, giọng nói bỏ thêm vài phần lo lắng. — Những lúc thế này tôi sẽ làm gì?

— A! — Chu Tử Đằng mở tròn đôi mắt nhìn anh, cả rừng lá phong thu dao động nơi đáy mắt cô. Cô mỉm cười ấm áp. — Đẩy em ra sau lưng anh. Rồi anh nói: “Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người anh.” Thương hiệu của anh đấy.

Bạch Dĩ Hiên nghi ngờ nhìn cô, mặt ghi rõ mồn một mấy chữ “Đời nào tôi làm thế” khiến Chu Tử Đằng ôm một bụng mất mác trộn hụt hẫng trong lòng. Anh đẩy cửa, dắt cô xuống tầng dưới, chợt nghe rõ ràng ngoài kia tiếng súng nổ giao tranh, tiếng còi xe cảnh sát cùng tiếng quát tháo từ nhà bên ngày một rõ. Vậy là cảnh sát đã xong xuôi giải cứu người dân vùng ngoài, họ đã tiến vào trong, cô có thể được cứu. Nhưng nếu bọn người đó vẫn quanh quẩn truy sát anh ngay đây, thì cô không thể an toàn chờ cảnh sát tới giải cứu. Nếu là khi nãy đơn thân độc mã anh thừa sức tẩu thoát được, nhưng có cô ở đây lại thai nghén, anh không liều lĩnh được, bọn chúng không tiếc đạn hạ sát bất kì ai khác đâu! Anh đăm chiêu, tiếng súng nổ gần trong gang tấc vừa rồi có lẽ đã làm cô nhức đầu, nhưng cô cũng rất phối hợp không gây vướng víu anh, khiến anh có mấy bận xót lòng. Cuối cùng, anh thở hắt một hơi, xoa xoa đầu cô mấy cái, kéo cô ra đằng sau rồi day day huyệt thái dương, bảo:

— Được rồi, được rồi! Dù có chuyện gì xảy ra… cứ bình tĩnh nép vào người tôi, được chưa?

Chu Tử Đằng nghe xong liền nở nụ cười rạng rỡ tột độ, Bạch Dĩ Hiên chỉ còn cách lắc lắc đầu. Thoáng nghe tầng trên có tiếng bước chân, thầm nghĩ bọn chúng chắc cũng đã phát hiện nên cẩn thận rà soát lại đây mà. Đang lúc Bạch Dĩ Hiên thu tay lại toan xoay người bước đi, Chu Tử Đằng hốt hoảng níu anh lại:

— Anh đi đâu đấy?

— Này. — Anh quay người lại, nhẹ nhàng gỡ cánh tay cô xuống, trầm giọng. — Những tên truy sát tôi có cả thảy bốn người và chỉ truy sát mỗi tôi. Chúng không biết có em ở đây nên nếu em trốn đi, em có thể an toàn, tôi sẽ chạy ra đánh lạc hướng bọn chúng. Cảnh sát ở gần đây, họ sẽ tới cứu em nhanh thôi!

— Không…

— Đừng lo cho tôi. — Nói rồi anh trầm ngâm suy nghĩ thêm mấy giây, lãnh đạm tiếp lời. — Đi theo chỉ tổ vướng chân thôi.

Nói rồi anh dứt khoát đẩy cô núp vào sau bức màn rèm rồi cố ý đạp cửa tạo tiếng động, cô nước mắt lưng tròng nhìn anh, tháo một chiếc hoa tai mà ngày ấy anh tặng cô xuống, với tay ném đến cho anh:

— Phải trở về, nhất định phải quay lại tìm em, bằng không em sẽ bất chấp đi tìm anh.

Bạch Dĩ Hiên đưa tay chụp lấy đôi hoa tai lấp lánh, gật đầu cất nó vào túi. Tiếng bước chân truy đuổi rầm rập từ trên lầu chạy xuống, lần này anh dồn lực một cước đạp tung cánh cửa. Trước khi anh cất bước đi, cô trốn sau màn rèm tha thiết nói từng lời đủ cho anh nghe:

— Dĩ Hiên, chúc mừng anh được làm cha, một cô công chúa nhỏ…

— Hắn kia rồi!!!

Anh sững sờ, bọn chúng đã đuổi kịp đến nơi, nén những cảm xúc mãnh liệt khó tả trong lòng, anh lao ra ngoài như tên bắn, bọn chúng càng gấp rút đuổi theo. Tiếng súng nổ cùng tiếng gào la bên ngoài dữ dội, cùng theo là tiếng hét thất thanh chí mạng của những kẻ đó, rồi im bặt. Chu Tử Đằng như vừa trải qua một giấc mộng vĩnh hằng, cô xụi lơ xuống dưới nền nhà, cắn chặt răng, nắm chặt chiếc khuyên tai còn lại trong lòng bàn tay, cô cảm thấy vạn vật trước mắt ướt nhòe.

— Con gái… cha của con đấy…

Cô nấc nghẹn từng tiếng thút thít, có mừng rỡ cũng có tan vỡ, có yêu thương cũng có đau thương quyện thành hai giọt lệ chảy dài trên gò má. Anh còn sống, anh còn sống!!! Điều đó thôi cũng đủ khiến cô hạnh phúc quá chừng! Không sao! Không sao! Dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn sẽ luôn bình tĩnh nép vào người anh, sẽ luôn nép vào người anh, sẽ mãi như thế.

Dù có chuyện gì xảy ra…

***Oh yeah, vậy là một chap bonus trước khi thi chiều lòng đồng bào đây. Hẹn tháng năm tái ngộ, xin đừng bỏ rơi con dân nhé!!! À nói luôn, chuyện này kết HE, couple là Bạch Dĩ Hiên và Chu Tử Đằng, tại Klara đọc comment còn thấy nhiều bạn bấn loạn với vấn đề này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN