Kế Phụ
Chương 17
Nghiêm Ký Hạo lập tức mở bao ra. Gói đồ không lớn, chỉ cỡ chừng bàn tay của y nhưng được gói hết sức kĩ lưỡng, xinh đẹp. Nhìn bao bì bên ngoài thì cũng đủ biết đồ bên trong nhất định không rẻ.
Nghiêm Ký Hạo xé bao bì ở ngoài xong lập tức nhìn thấy một cái hộp màu phấn hồng khả ái. Trên hộp có một tấm thiệp, Nghiêm Ký Hạo cầm tấm thiệp lên nhìn. Vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, làm người ta không nhịn được phải tò mò muốn biết chủ nhân của gói quà kia là ai lại có thể làm cho tâm tình xấu tới cực điểm như Nghiêm Ký Hạo nở nụ cười.
Chỉ thấy trên tấm thiệp màu tím xinh đẹp có một dấu son nhiệt tình, nóng bỏng, bên cạnh có một dòng chữ rồng bay phượng múa viết “lễ vật tân hôn trễ”. Phía dưới ký một chữ “Cửu”!
Thì ra đây là quà của Long Cửu, bạn tốt của Nghiêm Ký Hạo gửi. Long Cửu là bạn nối khố, hảo huynh đệ của Nghiêm Ký Hạo, cũng xuất thân trong danh môn, là hoa hoa công tử (play boy) nổi danh trong xã hội thượng lưu. Bản thân là chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, hiện tại Long Cửu đang bận bịu tham gia các chương trình thời trang tại Milan. Đồng thời cũng cùng các người mẫu nổi tiếng đến từ các quốc gia khác nhau bàn chuyện yêu đương. Nghiêm Ký Hạo kết hôn đúng lúc Long Cửu bận việc không thể quay về cho nên đối với chuyện này Long Cửu thật vô cùng áy náy và nuối tiếc.
Nghiêm Ký Hạo tò mò mở hộp ra, không biết Long Cửu tặng mình lễ vật tân hôn gì. Tiểu quỷ này có rất nhiều quỷ kế, khẳng định lễ vật của hắn rất đặc biệt!
Nhưng Nghiêm Ký Hạo rất nhanh liền thất vọng. Khi hắn mở hộp quà ra, liền lập tức nhíu mày. Đây là thứ đồ quái quỷ gì?! Ngoài dự đoán, chiếc hộp bên trong giấy gói hoa lệ không phải là lễ vật trân quý, hiếm có gì mà chỉ là những viên chocolate có hình dáng động vật. Những viên chocolate này được thiết kế vô cùng khả ái, hình dáng vô cùng tinh xảo. Nhưng chocolate loại này cũng chỉ để cho con nít ăn, trong siêu thị bán đầy. Nhưng hộp chocolate này so với loại bán trong siêu thị thì tinh xảo hơn một chút.
Nghiêm Ký Hạo cầm một viên chocolate hình con cừu nhỏ lên, khóe miệng giật giật. Long Cửu thế nhưng lại tặng mình loại chocolate dành cho con nít ăn làm lễ vật tân hôn?! Không phải chứ!
Nghiêm Ký Hạo day day huyệt thái dương, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ. Không biết tiểu tử này nghĩ cái quái gì? Tiểu tử này nhất định là cố ý! Ai, hôm nay phiền đến thế rồi mà Cửu Tử này còn cố ý gửi quà chọc tức mình!
Nghiêm Ký Hạo vốn định ném hộp chocolate vào thùng rác nhưng suy nghĩ một hồi cũng từ bỏ ý nghĩ này. Mặc dù là trò đùa dai của thằng bạn già nhưng dù sao cũng là quà hắn từ ngàn dặm xa xôi bên nước ngoài gửi về. Nếu ném vào thùng rác thì có hơi quá đáng nhưng nếu không thì sao đây? Chẳng nhẽ mình lại ăn sao?
Nghiêm Ký Hạo lập tức lắc đầu, một người đàn ông trưởng thành ai lại ăn loại chocolate dành cho con nít; hơn nữa mình cũng ghét đồ ngọt. Nhìn thấy hình dáng của viên chocolate này làm mình nổi da gà. Tất cả đều là cái gì tiểu cừu, tiểu mã, tiểu cẩu, tiểu miêu còn có tiểu lão thử (chuột ấy!). Thật là nóng lạnh mà!
Nghiêm Ký Hạo không ăn, dĩ nhiên cũng sẽ không muốn đem hộp chocolate tặng cho Điền Nhược Vân. Món quà buồn cười như thế mà đem đi tặng nhất định sẽ bị cười cho rụng răng.
Nghiêm Ký Hạo vừa định đem hộp chocolate ném đi đâu đó cho khuất mắt nhưng ánh mắt chợt lóe đột nhiên ngừng lại. Mình quên mất, sao không đưa hộp chocolate này cho Tiểu Mặc ăn! Không phải báo cáo điều tra đã ghi rõ Tiểu Mặc thích ăn nhất là chocolate không phải sao! Sáng hôm qua mình còn đặc biệt tỉ mỉ tặng một hộp chocolate Pháp cho hắn. Mặc dù bị đứa bé kia tàn nhẫn cự tuyệt cho nên mới xảy ra thảm cảnh như bây giờ. Nhưng mấy viên chocolate này dễ thương như thế, mặc dù người lớn bọn họ không thích nhưng đứa trẻ như Tiểu Mặc nhất định sẽ thích. Mình có thể lấy hộp chocolate này dỗ Tiểu Mặc, làm hắn vui vẻ tha thứ cho mình! Trước kia mình đã từng xem qua rất nhiều sách liên quan đến tâm lý tuổi thiếu niên. Trong sách nói, con nít thật ra rất dễ dụ, chỉ cần cho hắn thứ hắn thích rồi nói ngon ngọt mấy câu liền lập tức có thể làm cho hắn tươi cười rạng rỡ. Đúng! Cứ làm như thế đi!
Chuyện của Điền Vũ Mặc làm Nghiêm Ký Hạo buồn rầu từ sáng đến giờ rốt cuộc đã có phương án giải quyết. Giống như trong bóng tối tìm thấy ánh sáng le lói. Mình nhất định sẽ tận dụng tốt hi vọng duy nhất này, quyết định hảo hảo nắm chặt cơ hội này làm Điền Vũ Mặc tha thứ cho mình.
Nghiêm Ký Hạo đã đến cùng đường mạt lộ nên cái gì cũng có thể thử, căn bản không nghĩ đến chuyện hôm qua Điền Vũ Mặc thế nhưng cự tuyệt chocolate của y. Vậy thì sau khi bị y cường bạo, hắn sẽ thay đổi tâm ý mà nhận lấy chocolate của y sao? Tính cách Điền Vũ Mặc vô cùng cố chấp, cứng đầu. Nghiêm Ký Hạo đã đối với hắn làm chuyện ngay cả heo chó cũng không bằng sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho y được chứ! Thành thục, cơ trí như Nghiêm Ký Hạo mà cũng có lúc thật sự ngây thơ đến buồn cười! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là bởi vì y quá yêu Điền Vũ Mặc, yêu đến nỗi bị làm cho ý loạn tình mê, hoàn toàn mất đi lý trí! Khó trách có người nói, người đang yêu chỉ số IQ sẽ bị thụt xuống chỉ còn một con số!
Nghiêm Ký Hạo giãn mày ra, khóe môi nhếch lên, đem lễ vật của bạn tốt một lần nữa gói lại thật đẹp sau đó gấp rút ra khỏi phòng làm việc. Mặc kệ ánh nhìn nghi ngờ của nhân viên, còn chưa tan làm đã phóng xe về nhà.
Ngay lúc Nghiêm Ký Hạo vừa về tới nhà thì đụng Điền Nhược Vân ngay trước cửa. Nàng vừa lúc muốn ra ngoài đi mua thức ăn. Điền Nhược Vân thấy Nghiêm Ký Hạo về nhà sớm lập tức mỉm cười, tò mò hỏi: “Ký Hạo, hôm nay sao lại về sớm như vậy?” Nghiêm Ký Hạo mặc dù không phải là kẻ cuồng công việc nhưng là người đi làm rất chăm chỉ. Kết hôn với y đã nhiều tháng qua nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy y tan ca sớm như vậy.
“Hôm nay công ty không có chuyện gì, anh liền về sớm một chút để dành thời gian cho em và Tiểu Mặc!” Nghiêm Ký Hạo lộ ra nụ cười làm người ta hoa mắt, xuất thần, cúi đầu khẽ hôn lên gương mặt xinh đẹp của thê tử, ôm eo nàng nói. Nhìn sao cũng giống một người chồng mẫu mực, một người cha hoàn hảo, siêu cấp tốt.
“Cảm ơn anh! Ký Hạo, anh không cần vì em và Tiểu Mặc mà tan ca sớm, mắc công làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Lần sau đừng như vậy nữa!” Điền Nhược Vân lập tức tươi cười nói, ánh mắt tràn trề hạnh phúc. Ký Hạo luôn có thể làm nàng cảm động hết lần này đến lần khác. Mặc dù Ký Hạo nhỏ hơn nàng vài tuổi, hơn nữa trước kia chưa từng kết hôn, nhưng lại vô cùng quan tâm đến hai mẹ con bọn họ, so với người chồng trước quả thật là khác biệt một trời một vực.
“Không sao! Anh đã xử lý hết mọi chuyện của công ty rồi mới về. Lúc ở công ty anh rất nhớ hai mẹ con em, hận không thể lập tức bay về bên cạnh hai người. Từng giờ từng phút đều muốn nhìn thấy hai người, che chở cho hai mẹ con em!” Nghiêm Ký Hạo giả bộ si tình đưa mắt nhìn Điền Nhược Vân. Lời y nói toàn bộ đều là lời nói thật lòng, bất quá y chỉ nghĩ tới con riêng mà không có người vợ trước mắt này.
“Ký Hạo!” Điền Nhược Vân hờn dỗi một tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng ửng đỏ.
“Tiểu Mặc dậy chưa?” Nghiêm Ký Hạo mỉm cười, hỏi tới chuyện chính.
“Vẫn chưa! Hôm nay đứa bé này dậy thật muộn. Anh dặn em không kêu nó nên tới giờ em vẫn chưa đi gọi nó dậy. Để cho nó ngủ thêm một chút!” Điền Nhược Vân lắc đầu, đứa bé kia có thể hôm qua đi chơi với Nghiêm Ký Hạo quá mệt mỏi nên ngủ tới giờ này vẫn chưa dậy!
“Em nói đi mua thức ăn mà. Vậy thì đi nhanh đi! Nhớ mua nhiều một chút mấy món mà Tiểu Mặc thích ăn đó. Anh và Tiểu Mặc ở nhà chờ em!” Nghiêm Ký Hạo gật đầu, cố ý liếc nhìn cái giỏ trong tay Điền Nhược Vân làm bộ như mới chú ý tới. Với tài lực và địa vị của y, trong nhà mướn mười mấy người giúp việc là chuyện vặt nhưng Điền Nhược Vân không đồng ý thuê người giúp việc. Nàng nói nhà cũng không rộng lắm, muốn một mình quán xuyến hết mọi chuyện trong nhà, cố gắng làm một hiền thê tốt! Tự vấn lòng, Điền Nhược Vân đúng là một người phụ nữ tốt, đáng tiếc loại phụ nữ này đầy đường, hoàn toàn không khơi dậy nổi một chút hứng thú của y!
“Hỏng bét, nói chuyện với anh một hồi thiếu chút nữa em quên mất! Em sẽ về nhanh!” Điền Nhược Vân lúc này mới nhớ ra mình còn phải đi chợ mua thức ăn; hôn lên mặt chồng một cái rồi bye bye rời đi. Trong lòng thầm nghĩ: Ký Hạo đối với Tiểu Mặc thật tốt, còn đặc biệt dặn dò mình mua những món Tiểu Mặc thích ăn. Mình cuối cùng cũng không cần tự trách vì không thể cho Tiểu Mặc một người cha tốt nữa rồi!
Chờ Điền Nhược Vân rời đi, Nghiêm Ký Hạo lập tức xoay người vào nhà, cầm theo hộp chocolate trực tiếp đi lên lầu. Mắt thấy cách phòng con riêng càng ngày càng gần, Nghiêm Ký Hạo đột nhiên khẩn trương. Không biết Tiểu Mặc thấy mình sẽ có phản ứng gì, có còn bị kích động giống như hôm qua?
Trước kia cho dù gặp bao nhiêu sóng gió nhưng Nghiêm Ký Hạo vẫn có thể đứng vững như núi thái sơn, không sợ trời không sợ đất. Nhưng từ khi gặp Điền Vũ Mặc, y giống gặp phải một loại kích động nói không nên lời. Tiểu Mặc toàn nói những câu chọc giận ḿnh, làm ḿnh không nhịn được mà tức giận đánh hắn, lại càng khiến hắn thêm căm hận mình.
Nghiêm Ký Hạo đi tới trước cửa phòng của Điền Vũ Mặc, do dự một chút sau đó gõ cửa, kêu lên: “Tiểu Mặc, tỉnh chưa?” Vốn y có chìa khóa sơ cua có thể trực tiếp mở cửa đi vào nhưng y sợ làm Điền Vũ Mặc tức giận, cho nên mới gõ cửa trước.
Bên trong không ai trả lời làm Nghiêm Ký Hạo càng khẩn trương hơn. Y vươn tay ra gõ vài cái lên cửa: “Tiểu Mặc, còn đang ngủ sao?”
Vẫn không có hồi đáp, Nghiêm Ký Hạo nhíu mày, chẳng lẽ Tiểu Mặc còn chưa tỉnh, hay là… Tiểu Mặc đã sớm tỉnh nhưng cố ý không thèm để ý tới mình! Điều này cũng có thể, tính cách Tiểu Mặc bướng bỉnh, khẳng định là vẫn còn đang giận mình cho nên nghe thấy tiếng của mình mới cố ý không mở cửa!
Nghiêm Ký Hạo bất đắc dĩ thở dài, từ túi quần móc ra một chìa khóa sơ cua. Sớm biết như vậy mình đã tự mở cửa đi vào! Đối với đứa nhỏ này, y quả nhiên không có biện pháp a!
Nghiêm Ký Hạo mượn ánh sáng ngoài cửa nhìn về phía giường. Trong bóng tối, một thân ảnh nhỏ đang nằm co rúc trong chăn, một chút tiếng động cũng không có, vô cùng an tĩnh.
Nghiêm Ký Hạo đi tới cửa sổ kéo rèm cửa ra, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào bên trong phòng. Căn phòng tối đen như mực lập tức trở nên sáng lên.
Nghiêm Ký Hạo quay đầu nhìn trên giường, chỉ thấy Tiểu Mặc co người nằm núp trong chăn, hoàn toàn không nhìn thấy mặt. Giống như đang ngủ say, bộ dáng cực kỳ giống như một chú mèo con nhỏ xinh, đáng yêu.
Thấy thế, Nghiêm Ký Hạo vốn là tâm tình khẩn trương từ từ buông lỏng xuống. Mình thiệt là, sao lại sợ Tiểu Mặc như thế, dù sao thì hắn vẫn còn là một đứa trẻ chưa tới 14 tuổi. Mình đường đường là một người đàn ông trưởng thành sao có thể sợ hắn! Nếu để người ta biết được chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ! Hơn nữa mình là thật lòng yêu Tiểu Mặc, mình dĩ nhiên là phải đoạt lấy hắn, làm cho hắn cả đời yêu mình. Mình không cần phải thấp thỏm, chột dạ như vậy!
Nghĩ vậy, Nghiêm Ký Hạo liền cảm thấy nhẹ nhỏm. Khôi phục lại dáng vẻ như lúc xưa, khí phách và tuấn lãng, đi tới bên giường kêu lên: “Tiểu quỷ lười biếng, mặt trời chiếu đến mông rồi mà vẫn còn nằm trên giường!”
Trên giường bé con dường như không nghe thấy gì, một chút phản ứng cũng không có. Nghiêm Ký Hạo nhíu mày, không tức giận, cười cười, đưa tay vỗ nhẹ lên người con riêng, giọng nói tràn đầy sủng nịch: “Con heo nhỏ lười biếng, đừng ngủ nữa, dậy mau! Sắp trưa rồi nga!”
Trên giường bé con vẫn không nhúc nhích, khóe miệng Nghiêm Ký Hạo cười càng sâu hơn. Đứa nhỏ này ngủ cũng say quá! Ai, thật là trẻ con! Nhưng cũng khó trách, đứa nhỏ này ngày thường sáng sớm là phải đến trường. Hôm nay khó có được cơ hội không cần đi học, khó trách nằm nướng trên giường là chuyện bình thường!
“Tiểu bảo bối, đừng ngủ nữa! Dậy nhanh đi! Ba ba có quà cho con đây!” Nghiêm Ký Hạo ngồi bên mép giường, lấy ra một hộp chocolate được gói thật đẹp, cúi đầu nói với con riêng nằm trong chăn. Giọng nói tràn đầy từ tính, vô cùng say lòng người.
Nhưng Điền Vũ Mặc vẫn không có chút động tĩnh gì, khiến cho Nghiêm Ký Hạo bắt đầu hoài nghi hắn có phải là cố ý giả bộ ngủ hay không. Nếu không thì mình gọi lâu thế rồi mà sao hắn vẫn chưa tỉnh! Đôi mắt mê người lóe lên tia cười, tiểu bại hoại lại còn dám giả bộ ngủ không để ý tới mình. Hắc hắc, để xem mình làm thế nào dạy dỗ hắn đây!
“Tiểu hồng mạo* to gan dám ngủ nướng không để ý tới ba ba. Đại hôi lang ba ba sẽ tới ăn thịt tiểu hồng mạo!” Nghiêm Ký Hạo đột nhiên kéo tấm chăn của Điền Vũ Mặc ra, nhào lên người Điền Vũ Mặc. (*: tiểu hồng mao vs đại hôi lang: “chú” bé quàng khăn đỏ vs sói xám (đại hôi lang sói già dê xòm))
Nhưng khi Nghiêm Ký Hạo đụng tới thân thể của Điền Vũ Mặc liền giật mình. Thân thể nhỏ bé nóng như lửa, giống như một cái lò lửa lớn. Nghiêm Ký Hạo vội vàng ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Điền Vũ Mặc, phát hiện hai má đỏ hồng, hai mắt nhắm chặt. Đôi môi khô khốc phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Điền Vũ Mặc rõ ràng là đang sốt cao.
Nghiêm Ký Hạo nhất thời lòng như lửa đốt, lập tức đưa tay sờ trán Điền Vũ Mặc. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy kinh hãi. Trời ạ! Thật nóng! Dường như đã sốt trên bốn mươi độ! Sao có thể như vậy được? Tối hôm qua không phải vẫn còn khỏe sao? Mới qua một đêm sao lại bệnh thành thế này rồi! Chết tiệt! Nhìn Tiểu Mặc sốt cao như vậy, khẳng định tối qua đã bắt đầu nóng rần lên rồi! Đứa nhỏ này sốt cao cả một đêm thế nhưng lại không nói ai biết, chắc là đau lắm! Nếu tối qua mình đến xem hắn, sớm phát hiện ra hắn ngã bệnh thì tốt rồi. Hoặc là sáng nay đến xem hắn thì hắn cũng sẽ không thống khổ lâu như vậy!
“Tiểu Mặc, mau tỉnh lại!” Nghiêm Ký Hạo cực kỳ đau lòng, vừa tự trách, vừa đưa tay sờ lên mặt Điền Vũ Mặc. Khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lo lắng, khủng hoảng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!