Kế Phụ
Chương 19
Sao lại có cảm giác như vậy? Trong mắt Điền Vũ Mặc ánh lên vẻ khó hiểu, thất thần, vấp chân té xuống đất.
“Tiểu Mặc!” Y theo sát phía sau hắn kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn nhưng ngay sau đó gương mặt tuấn tú trắng bạch. Cú ngã này của Điền Vũ Mặc vô cùng hiểm, đầu đụng phải góc bàn, trán bị nổi một cục u lớn, lại còn chảy máu. Tay và chân đều bị thương trầy da, trông vô cùng thê thảm.
“… Tránh ra… đừng đụng tôi…” Điền Vũ Mặc lẩm bẩm, thân thể suy yếu, vốn thân thể đã bị thương suy yếu, bây giờ lại thêm thương tích. Vết thương chồng vết thương, trông càng thê thảm hơn. Không chỉ đơn giản một chữ “đau” là có thể hình dung được. Khí lực cạn kiệt, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
“Không được! Tôi lập tức đưa em tới bệnh viện!” Y kích động lắc đầu. Y không thể để Tiểu Mặc tiếp tục thương tổn đến bản thân. Y muốn lập tức đưa hắn tới bệnh viện.
“Không….tôi muốn… đi học….” Điền Vũ Mặc cự tuyệt, muốn giãy ra khỏi vòng tay y nhưng hiện tại một chút khí lực hắn cũng không có.
“Không được! Em phải nghe lời tôi! Ngoan, đừng tùy hứng nữa!” Y kiên định nói, không để ý đến sự phản kháng của Điền Vũ Mặc, thắt khóa an toàn cho hắn xong liền lái xe thẳng đến bệnh viện.
“Đưa…tôi…đi…học…” Điền Vũ Mặc dựa người vào xe, cả người bởi vì sốt cao mà toàn thân phiếm hồng. Đầu hắn nóng bừng bừng, lâm vào trạng thái nửa hôn mê nhưng trong lòng vẫn nhớ đến chuyện đi học. Sự quật cường của hắn làm cho người ta vừa bội phục vừa sợ. Một đứa bé thế nhưng lại có thể cố chấp đến như thế!
“Tiểu Mặc, em ngoan một chút! Qua hai con đường nữa là tới bệnh viện rồi, đến bệnh viện sẽ không còn khó chịu nữa!” Y vừa lo lắng mở cửa xe, vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tình huống rõ ràng càng ngày càng nghiêm trọng của con riêng, làm mình cả người sắp phát điên. Sống hơn ba mươi tuổi, ở thương giới hô phong hoán vũ, người đàn ông không gì là không làm được lần đầu tiên cầu thần linh phù hộ ngàn vạn lần đừng để Điền Vũ Mặc gặp chuyện gì không may. Chỉ cần Điền Vũ Mặc không có chuyện gì, y nguyện giảm thọ hai mươi năm.
“Đi…học…” Điền Vũ Mặc đã không còn nghe thấy y nói cái gì nữa rồi. Hắn cảm thấy giống như bị ném vào lò lửa. Trong cơ thể nóng hừng hực giống như sắp bị đốt cháy thành tro. Hắn có thể duy trì cho tới bây giờ không bị ngất đi đều không phải do ý chí kiên cường mà là trong cơ thể hắn xuất hiện cảm giác ngứa đáng sợ hành hạ đầu óc hắn, làm cho hắn muốn ngất cũng ngất không xong. Hiện tại hắn chắc chắn cảm giác nóng râm rang và ngứa ngáy bất thường trong cơ thể mình không phải lỗi giác. Quả thật có một luồng dục hỏa mãnh liệt thiêu đốt hai lỗ nhỏ bên dưới, sau đó lan tỏa khắp toàn thân. Hai chỗ bị chocolate nhét vào như có vô số con kiến gặm cắn. Cái cảm giác này…rất giống như khi bị y cường bạo. Sao có thể như vậy được? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“… Ngô… Hừ ừ…” Đồng thời bị hai loại cảm giác bất đồng nhưng đều đáng sợ giống như hỏa diễm hành hạ. Trong cái nóng hừng hực như thiêu cháy nội tạng còn có thêm cái ngứa kinh khủng. Điền Vũ Mặc thống khổ sắp phát điên lên rồi, chỉ có thể không ngừng thống khổ rên rỉ. Hai tiểu huyệt động đáng thương làm tan chảy chocolate, chocolate không ngừng chảy ra từ hai lỗ nhỏ, nhuộm ướt cả quần lót, dính vào làn da nhạy cảm khiến hắn khó chịu, khẽ giãy dụa.
“Tiểu Mặc, em xảy ra chuyện gì? Có phải rất thống khổ hay không?” Y cũng không phát hiện con riêng có điểm bất thường gì. Cho là hắn như vậy đều do sốt cao, hoàn toàn không biết bên trong còn có nguyên nhân khác.
“Ngô… Hừ… Ngô ngô…” Điền Vũ Mặc muốn trả lời, nói cho y biết cảm giác khác thường của mình nhưng vừa lên tiếng thì đều phát ra âm thanh ưm ưm kì quái. Hai lỗ nhỏ của hắn thật là nhột.
“Trời ạ! Còn nóng hơn hồi nãy! Không được, không kịp đến bệnh viện rồi. Trước hết phải hạ nhiệt bớt đã!” Y vẫn không phát hiện ra con riêng có chỗ nào kỳ quái, đưa tay sờ trán hắn, kinh hoảng hét lớn. Thật sự nếu không nghĩ ra biện pháp hạ nhiệt cho Tiểu Mặc, sợ rằng chưa tới bệnh viện, Tiểu Mặc đã bị chết cháy. Y nhớ gần đây có một tiệm thuốc, đi tiệm thuốc mua trước cho Tiểu Mặc mấy viên thuốc hạ sốt đã.
Quyết định xong, y nhấn chân ga tăng tốc, chạy tới tiệm thuốc gần nhất
Y rất nhanh liền tới hiệu thuốc, khẩn cấp xuống xe vọt vào tiệm thuốc. Vội vã hỏi mua thuốc hạ sốt và băng dán cá nhâ. Y không hỏi bao nhiêu tiền liền rút ra một tờ tiền lớn nhất ném cho tiểu thư bán thuốc sau đó cũng không quay đầu lại liền phóng đi.
“Tiểu Mặc, mau mở miệng uống thuốc! Uống thuốc xong em sẽ thấy đỡ hơn!” Y lấy chai nước khoáng để trong xe, vội vàng đưa tới miệng Tiểu Mặc, đút hắn thuốc hạ sốt.
“… Ngô…” Điền Vũ Mặc đã hoàn toàn mất hết khí lực cự tuyệt y, chỉ có thể biết điều một chút hé miệng ra cho y mớm thuốc.
Y đút thuốc xong liền lấy băng dán cá nhân dán lên vết thương đang chảy máu trên trán Điền Vũ Mặc, sau đó dán tiếp lên các vết thương trên tay chân .”Mặc dù đã uống thuốc hạ sốt, nhưng vẫn nên đến bệnh viện. Tiểu Mặc, em nghỉ một lát đi, chờ đến bệnh viện rồi ba ba sẽ gọi em.” Chờ giúp Điền Vũ Mặc xử lý xong hết các vết thương trên người, y vẫn chưa yên lòng, ôn nhu nói.
“… Không…tôi, tôi…..ông đã…làm gì với tôi?” Điền Vũ Mặc lắc đầu, hé miệng thở dốc hỏi. Trong cơ thể dục hỏa bùng nổ, hai lỗ nhỏ ngứa không chịu nổi, ngứa sắp chết rồi.
“Tôi chỉ giúp em dán băng cá nhân cầm máu lên miệng vết thương thôi, xảy ra chuyện gì? Ba ba làm đau em sao?” Y vẻ mặt khó hiểu, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, lo lắng hỏi.
“… Không…tôi…nơi đó của tôi…thật kỳ quái….” Điền Vũ Mặc ngượng ngùng vô cùng, hắn chưa bao giờ khó chịu như vậy. Thật là muốn sống không được, muốn chết không xong!
“Em nói cái gì? Em bị đau ở đâu? Ba ba nghe không hiểu!” Y không hiểu, vẻ mặt mờ mịt nhìn khuôn mặt đỏ ửng như trái táo đỏ của con riêng.
“Ông…” Điền Vũ Mặc sắp khóc tới nơi rồi.
“Tiểu Mặc, rốt cuộc là chỗ nào của em không thoải mái? Mau nói cho ba ba biết!” Thấy bộ dáng của con riêng, y cuống quýt.
“Ông…..nơi đó của tôi…thật là ngứa…” Điền Vũ Mặc ngượng ngùng nhỏ giọng nói, nói xong cuối cùng cũng bật khóc.
“Nơi đó của em ngứa?!” Lúc này y mới cẩn thận đánh giá vẻ mặt của con riêng, vẻ mặt đỏ hồng không giống như sốt cao, mà giống như đang bị dục hỏa thiêu đốt hơn. Nhìn hạ thể con riêng trướng lên, y cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ. Y chợt nhíu mày, nhìn bộ dáng con riêng thế này tựa như là….trúng xuân dược. Nhưng hắn rõ ràng là đang sốt cao, sao lại tự nhiên bị trúng xuân dược? Y thật sự không thể giải thích được.
Điền Vũ Mặc cảm thấy thẹn gật đầu. Cơn dục hỏa trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, thân thể yếu ớt bị dục hỏa đốt càng ngày càng lợi hại hơn. Hắn còn chưa biết mình bị trúng xuân dược nhưng hắn biết chuyện này khẳng định có liên quan đến cha kế.
“Tiểu Mặc, em…hình như là bị trúng xuân dược!” Y do dự có nên nói rõ cho con riêng biết hay không.
Điền Vũ Mặc nghe xong thất kinh, khó có thể tin được nhìn y. “Ông…thế nhưng…lại bỏ thuốc tôi…” Y quả thực không phải là người nữa mà. Thấy mình sốt cao, y lại còn có thể biến thái, vô sỉ hạ xuân dược với mình! Biết bản thân bị bỏ thuốc tâm và thân càng khó chịu hơn, Điền Vũ Mặc lại một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng và căm hận y.
“Tiểu Mặc, em hiểu lầm rồi! Không phải tôi bỏ thuốc em. Ba ba sao có thể làm chuyện như vậy khi em sốt cao được chứ! Em nghĩ kĩ một chút xem em có ăn trúng cái gì không?” Y vội vàng kêu oan uổng, đối với việc bảo bối bị trúng xuân dược cũng chả hiểu ra sao, làm thế nào cũng nghĩ không thông.
“Cho…co….late” Điền Vũ Mặc vừa định lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến mấy viên chocolate mà y nhét vào cơ thể mình. Triệu chứng này là sau khi y nhét chocolate vào trong cơ thể mình mới phát sinh. Nhưng chocolate sao lại có…
“Chocolate?” Trên mặt y hiện lên vẻ kinh ngạc. Chocolate? Chẳng lẽ là do tên Long Cửu kia giở trò quỷ?! Rất có thể có khả năng này, y đã cảm thấy kỳ quái tại sao Long Cửu lại đặc biệt từ nước ngoài gửi hộp chocolate về. Thì ra là bên trong chocolate bỏ xuân dược. Tên khốn kiếp này! Y bị hắn hại thảm rồi. Bây giờ phải làm sao đây?
“Tiểu Mặc, em đừng sợ! Ba ba sẽ nghĩ cách!” Y đưa tay vuốt ve đầu con riêng, cố gắng nặn ra nụ cười, đau lòng an ủi. Nói là nói thế nhưng kỳ thật vẫn chưa nghĩ ra. Trúng xuân dược chỉ có một cách có thể cứu Tiểu Mặc đó chính là cùng mình ân ái! Nhưng hiện tại Tiểu Mặc bệnh nghiêm trọng thế này sao có thể làm tình….
“Ngứa….thật…nóng…khó chịu…” Trong mắt Điền Vũ Mặc đều là nước mắt. Hắn cảm giác trong đầu giống như đang có một ổ kiến bò tới bò lui, gặm nhắm thần kinh của hắn, làm cho ngay cả bên trong đầu hắn cũng trở nên ngứa ngáy.
Y nhìn thấy con riêng vừa sốt cao lại vừa bị dục hỏa hành hạ, thật muốn cho bản thân một quyền. Lúc ấy hẳn là mình bị quỷ ám rồi nên mới có thể nhét chocolate vào thân thể của con riêng. Bây giờ thì hay rồi, hại chết con yêu bảo bối! Mình thật muốn giết thằng bạn quý hóa bên nước ngoài, nhưng việc đã đến nước này, trách ai cũng vô ích. Cần phải nhanh chóng nghĩ cách giúp Tiểu Mặc nhanh giải dược tính.
“Tiểu Mặc, em nhịn một chút! Ba ba nhất định sẽ nghĩ cách cứu em!” Y kiên định nói, bẻ vô lăng, quẹo xe đi hướng khác. Bây giờ bọn họ không thể tới bệnh viện mà phải lập tức tới khách sạn. Mình sẽ không làm tình với Tiểu Mặc nhưng mình sẽ cố gắng nghĩ cách xem có phương pháp nào giúp Tiểu Mặc bắn ra, giải trừ dược tính cho hắn, mà không thật sự cùng hắn ân ái.
“… Hừ… Ừ a… A…” Điền Vũ Mặc muốn nói chuyện, nhưng khi mở miệng ra thì đều là tiếng”ưm ưm a a”, không chiếm được thỏa mãn nên thống khổ rên rỉ. Muốn….. tôi muốn a… Ai tới cứu tôi, tôi thật rất muốn a….
Nghiêm Ký Hạo mang theo Điền Vũ Mặc hoả tốc chạy tới khách sạn của mình. Điền Vũ Mặc căn bản không có cách bước đi chỉ có thể để Nghiêm Ký Hạo bế xuống xe, vào khách sạn. Thấy Nghiêm Ký Hạo tới quản lý lập tức kéo toàn bộ nhân viên chạy ra nghênh đón. Lòng Nghiêm Ký Hạo nóng như lửa đốt căn bản không có tâm tư để ý tới bọn họ, đi thẳng tới phòng tổng thống. Bế Điền Vũ Mặc ở trạng thái gần như hôn mê bước vào thang máy. Hiện tại trong tâm y chỉ có mỗi mình con riêng, cho dù giờ phút này cha mẹ có đứng trước mặt thì y cũng không quan tâm.
Vào phòng tổng thống, Nghiêm Ký Hạo vội vàng đặt Điền Vũ Mặc lên chiếc giường đế vương vô cùng sang trọng. Phòng tổng thống này được y thiết kế giống như tẩm cung của các đế vương Trung Quốc cổ đại, màu sắc rực rỡ, hoa lệ giống như hoàng cung. Tất cả đều do một tay Nghiêm Ký Hạo thiết kế. Nhưng hiện tại một chút hứng thú để thưởng thức y cũng không có.
“Tiểu Mặc, em đừng sợ! Có ba ba, sẽ không sao hết. Trước hết để ba ba giúp em cởi quần ra, xem phía sau thành dạng gì rồi. Sau đó ba ba sẽ nghĩ tiếp biện pháp giải quyết!” Nghiêm Ký Hạo đau lòng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của con riêng sang một bên, ôn nhu nói, đồng thời tỉ mỉ, nhẹ nhàng cởi quần con riêng xuống.
Điền Vũ Mặc bị xuân dược và sốt cao hành hạ nên chẳng còn chút sức lực nào. Nghiêm Ký Hạo nói gì cũng nghe không rõ. Vẻ mặt ửng hồng, từng ngụm từng ngụm cố gắng hít thở. Cho dù bị Nghiêm Ký Hạo cởi quần xuống nhưng hắn cũng không ý thức được.
Nghiêm Ký Hạo nhanh chóng cởi quần ngoài của con riêng, nhẹ nhàng kéo hai chân con riêng ra vừa định kéo quần lót của hắn xuống thì bị hù cho giật mình. Bởi vì y thấy đáy quần lót trắng của con riêng đã bị chocolate chảy ra nhuộm ướt đẫm. Một mảnh màu cà phê loan ra trên màu vải trắng của quần lót, thật là tục tĩu nói không nên lời!
Nghiêm Ký Hạo vội vàng cởi quần lót của con riêng xuống, lập tức thở ra một hơi lạnh, đồng thời ánh mắt trở nên sâu thẫm, lóe lên vẻ kỳ quái. Hạ thể Điền Vũ Mặc toàn bộ bị nhuộm đầy chocolate. Hai lỗ nhỏ bị Nghiêm Ký Hạo bịt kín chocolate, bởi vì nhiệt độ tăng trên 40 độ nên làm chảy toàn bộ chocolate ra. Hai lỗ nhỏ xinh đẹp chảy ra dòng chocolate ngọt ngào. Thật là một cảnh *** mỹ không thể dùng ngòi bút để miêu tả. Hình ảnh *** mỹ đến độ làm cho người ta phải chảy máu mũi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!