Kế Phụ
Chương 27
Thì ra là y tá trưởng. Hiện tại bà đã hoàn toàn hoài nghi Nghiêm Ký Hạo nên ngày nào cũng tới thăm Điền Vũ Mặc.
“Nghiêm tiên sinh, tôi là tới thăm Tiểu Mặc!” Y tá trưởng không thèm nhìn sắc mặt tối sầm của Nghiêm Ký Hạo, trực tiếp bước vào phòng.
Nghiêm Ký Hạo vội vàng theo sau bà, sợ bà làm ra chuyện gì kỳ quái dọa con riêng.
“Tiểu Mặc, còn nhớ bà không? Hôm nay bà tới thăm con, con có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Y tá trưởng ngồi bên mép giường, nhìn vẻ mặt si ngốc của Điền Vũ Mặc, mỉm cười từ ái nói.
Điền Vũ Mặc vẫn như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn hoàn toàn phong bế bản thân, không nói chuyện với bất kỳ ai, làm cho người ta nhìn thấy phải đau lòng.
Thấy thế, y tá trưởng thở dài, quay lại hỏi Nghiêm Ký Hạo: “Nghiêm tiên sinh, hôm nay Tiểu Mặc vẫn không chịu ăn chút gì sao?”
Nghiêm Ký Hạo gật đầu, nhắc tới chuyện này là y thấy chán nản. Thật không biết phải làm sao để Tiểu Mặc ăn chút gì đó!
“Đứa nhỏ đáng thương!” Y tá trưởng nhìn đứa trẻ ốm tới chỉ còn da bọc xương, đưa tay dụi khóe mắt có chút ươn ướt. Bà thật muốn tự mình chăm sóc đứa nhỏ này, hảo hảo quan tâm tới hắn. Nhưng không biết tại sao Thiệu viện trưởng lại không đồng ý, về phần nguyên nhân thì….
Y tá trưởng lạnh lùng nhìn Nghiêm Ký Hạo. Bà hoài nghi chuyện này có liên quan tới người này. Bà cảm giác người đàn ông này đang che giấu một bí mật không thể cho ai biết, cũng có thể chính y đã đứa trẻ gầy gò, ốm yếu trước mặt phải tự phong bế bản thân mình. Khiến một người bình thường tự phong bế bản thân mình, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng bi thảm, không muốn đối mặt với hiện thực. Bà nhất định phải tìm cách tra ra chân tướng, giúp đứa nhỏ đáng thương này….
Nghiêm Ký Hạo bị lão thái thái này nhìn chằm chằm khiến y phiền muốn chết, vừa định mở miệng đuổi khách thì điện thoại vang lên. Y lấy ra nhìn, là quản lý trong công ty gọi tới. Mấy ngày qua y vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc Tiểu Mặc nên đã lâu vẫn chưa tới công ty. Toàn bộ chuyện của công ty y đều giao hết cho quản lý xử lý!
Nghiêm Ký Hạo vội vàng nghe điện thoại. Chuyện liên quan tới dự án bạc tỉ, khách hàng không hài lòng thiết kế của bọn họ, yêu cầu phải đích thân y giải quyết. Quản lý thật sự không có cách xử lý nên mới phải gọi điện thoại cho y….
Nghiêm Ký Hạo lập tức gọi điện thoại nói chuyện với khách hàng. Nói trong phòng bệnh sợ ầm ĩ ảnh hưởng con riêng nghỉ ngơi nên không thể làm gì khác hơn là ra ngoài cửa nói chuyện. Bởi vì hợp đồng vô cùng quan trọng nên hôm nay phải xử lý xong. Thế nên y nhất thời quên mất chuyện phải đuổi y tá trưởng đi, để y tá trưởng có cơ hội ở riêng với Điền Vũ Mặc!
Thấy vậy, y tá trưởng liền nắm chắc cơ hội nói nhỏ với Điền Vũ Mặc: “Tiểu Mặc, cha kế của con đã đi! Con có chuyện gì thì nói cho bà biết, bà sẽ giúp đỡ con!”
Trước kia bởi vì mỗi lần Nghiêm Ký Hạo đều ở bên cạnh, làm cho bà hoàn toàn không có cách nào hỏi chuyện Điền Vũ Mặc. Không biết hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bị thương nặng đến phải nằm bệnh viện, còn tuyệt thực, phong bế bản thân.
Điền Vũ Mặc vẫn không nói lời nào, vẻ mặt vẫn như cũ, không chút thay đổi. Giống như không nghe thấy lời nói của bà, không, phải nói là giống như hoàn toàn không biết sự tồn tại của bà.
“Tiểu Mặc, con đừng sợ! Con có chuyện gì cứ nói thẳng với bà, bà nhất định sẽ cứu con! Con…con có phải bị cha kế cường bạo hay không?” Y tá trưởng có chút nóng nảy, lớn mật hỏi. Thời gian có hạn, bà sợ Nghiêm Ký Hạo sẽ quay lại bất cứ lúc nào!
Nghe vậy, ánh mắt vô hồn chợt lóe lên một cái, Điền Vũ Mặc quay đầu lại nhìn bà.
Rốt cuộc cũng có phản ứng rồi, y tá trưởng cao hứng cười, càng thêm xác định suy đoán trong lòng, cũng càng thêm thương cảm cho Điền Vũ Mặc.
Y tá trưởng tiếp tục nói: “Tiểu Mặc, nếu cha kế cường bạo con, còn ngược đãi con. Bà nhất định sẽ giúp đỡ con, bảo vệ con. Cường bạo trẻ vị thành niên là trọng tội, bà sẽ báo án rồi tống hắn ta vào ngục. Để hắn không còn cách nào tổn thương con nữa!”
Ánh mắt Điền Vũ Mặc nhanh chóng hiện lên tia thống khổ và kích động, khó phát hiện được. Hắn nhìn y tá trưởng khẽ lắc đầu, cố gắng nói: “Ông ấy. . . . . Không có. . . . . Có. . . . . Ông ấy. .đối với tôi….vô cùng tốt…”
“Con nói cái gì? Bà nghe không rõ!” Bởi vì Điền Vũ Mặc trọng thương, lại chưa ăn uống gì nên cơ bản không có sức lực nói chuyện. Giọng nói vô cùng nhỏ nên y tá trưởng nghe không rõ.
“Ông ta. . . . . Không có. . . . Có. . . .thương… tổn… đến tôi……Ông ta….thực….đối với tôi….vô…cùng tốt…” Điền Vũ Mặc chỉ có thể há to mồm, dốc hết khí lực nói, giọng nói vô cùng suy yếu.
Lần này bởi vì y tá trưởng cúi đầu, dán lỗ tai sát bên miệng của hắn nên rốt cuộc cũng đã nghe rõ ràng. “Thật sao?” Bà kinh ngạc nhìn Điền Vũ Mặc, có chút không tin tưởng.
Điền Vũ Mặc cố sức gật đầu một cái, muốn mở miệng tiếp tục nói chuyện nhưng hai câu vừa rồi đã tiêu hết tất cả khí lực của hắn.
“Tiểu Mặc, con có phải vì sợ cha kế nên nói dối? Tiểu Mặc, hãy tin bà. Bà nhất định sẽ cứu con nên con không cần phải sợ hãi, không cần nói dối. Chính vì thế nên con có thể đem toàn bộ sự thật nói cho bà biết!” Y tá trưởng nhíu mày, dường như không thể tin Nghiêm Ký Hạo vô tội, chân thành nói. Bà cho là Điền Vũ Mặc e ngại Nghiêm Ký Hạo nên không nói sự thật cho bà biết!
“Bà…lầm…rồi…” Điền Vũ Mặc lắc đầu, dùng khẩu hình nói cho bà biết. Giờ phút này hắn đã suy yếu đến mức không thể nói ra hơi.
“Sao có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ đã thực sự nhằm lẫn, nhưng thương tích của con…” Đã suy yếu thành như vậy còn kiên trì nói giúp cha kế. Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Y tá trưởng đành phải chấp nhận sự thật rằng mình đã đoán sai, oan uổng Nghiêm Ký Hạo!
Y tá trưởng vốn còn muốn hỏi nữa nhưng thấy hắn đã kiệt sức. Hơn nữa Nghiêm Ký Hạo nói chuyện điện thoại xong đã quay lại.
Nghiêm Ký Hạo trở lại thấy y tá trưởng vẫn chưa rời đi, trong lòng lập tức kêu to không ổn. Mình sao lại hồ đồ như thế, sao có thể để Tiểu Mặc ở một mình với lão thái bà này…
“Y tá trưởng, sao bà vẫn còn ở đây? Mới vừa nãy tôi thấy có y tá tìm bà, giống như có việc gấp. Bà mau đi xem chút đi!” Nghiêm Ký Hạo lập tức tùy tiện lấy đại một cái cớ đuổi bà đi.
“Tiểu Mặc, con nghỉ ngơi cho tốt. Bà có việc phải đi! Khi nào có thời gian bà sẽ quay lại thăm con!” Y tá trưởng lập tức đứng lên chuẩn bị rời đi, mỉm cười nói với Điền Vũ Mặc mà hoàn toàn không biết mình đã bị hắn gạt.
Điền Vũ Mặc gật đầu một cái. Nghiêm Ký Hạo đứng bên cạnh ngạc nhiên trợn to mắt nhìn con riêng. Tiểu Mặc có phản ứng rồi!
“Nghiêm tiên sinh, xin chăm sóc tốt Tiểu Mặc. Tôi đi đây!” Y tá trưởng nói với Nghiêm Ký Hạo mấy câu sau đó liền rời khỏi phòng.
Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, có những chỗ nghĩ mãi vẫn chưa rõ nhưng thấy Nghiêm Ký Hạo đối với Tiểu Mặc rất tốt. Có lẽ vết thương của đứa nhỏ này không phải y gây ra. Bà có thể tạm thời an tâm, nếu có thời gian thì sẽ ghé qua hỏi thăm xem Điền Vũ Mặc sao lại bị thương nặng thế này. Thương tích này rốt cuộc vì sao mà có!
“Tiểu Mặc! lão thái bà kia có làm chuyện gì kỳ quái với con không; hay có hỏi con những vấn đề gì kì lạ không?” Nghiêm Ký Hạo ngồi bên cạnh con riêng, lo lắng hỏi. Hoàn toàn không biết mới vừa rồi mình thiếu chút nữa dính phải tội danh cường bạo trẻ vị thành niên!
Ngoài dự đoán của Nghiêm Ký Hạo, lần này Điền Vũ Mặc cũng không có không để ý tới y, lắc đầu ý nói không có gì.
“Tiểu Mặc, con rốt cuộc cũng để ý tới ba ba!” Nghiêm Ký Hạo sửng sốt một chút, mừng như điên kêu lên, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Đồng thời cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vì sao y mới vừa rời đi có một lát mà Tiểu Mặc đã chịu để ý tới người khác. Lão thái bà y tá trưởng kia rốt cuộc đã làm gì Tiểu Mặc?
Điền Vũ Mặc nhìn vẻ mặt vui sướng của cha kế, trong mắt thoáng lên vẻ quang mang vô cùng phức tạp kỳ quái….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!