Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!)
Chương 35
“Em yên tâm, tôi không muốn em nữa, em bị sốt tôi muốn ôm em vào bệnh viện điều trị. Em không thấy chúng ta đều đã mặc quần áo, đã không còn ở trong phòng huấn luyện SM nữa mà là đang trên xe của tôi sao!” Tề Hân Lỗi bật cười nói, cảm thấy bộ dạng hoảng sợ kia thật là đáng yêu.
Lúc này Hàn Tử Dạ mới cảm thấy rất mệt mỏi nóng rát vì phát sốt, thầm mắng Tề Hâm Lỗi vô cùng cầm thú thế mà lại dám chơi mình đến ngã bệnh, khẽ lắc đầu.
“Tôi không đi bệnh viện, tôi không thể để người ta chạm vào tôi, biết bí mật của tôi….”
“Nhưng em bị sốt cao thì làm thế nào bây giờ?” Tề Hâm Lỗi không đợi cậu nói xong liền cắt ngang lời cậu, vẻ mặt buồn rầu. Mình cũng không muốn cậu bị người khác chạm vào và biết bí mật của cậu, nhưng cậu đang sốt cao thì lại không thể mặc kệ được.
“Tôi thà sốt chết tươi…” Hàn Tử Dạ không chút do dự trả lời. Cậu thật sự rất muốn bị nhiệt độ thiêu sống chết, giết ác ma này thất bại lại còn bị ác ma bỏ thuốc, hèn hạ vô sỉ mất thể diện cầu xin ác ma này huấn luyện hành hạ điên cuồng đâm cậu cả một đêm cậu còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Ác ma thật sự rất lợi hại khiến hai ngày nay cậu vẫn không ngừng có ý định muốn chết.
“Tôi tuyệt đối không để em chết, em không muốn vào viện điều trị thì phải tới nhà tôi uống thuốc hạ sốt.” Tề Hâm Lỗi nhìn vẻ mặt kiên quyết của cậu, biết cậu rất khó thay đổi chủ ý, vẻ mặt càng buồn khổ hơn, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng nói.
Cậu sốt cao không tính là nghiêm trọng, uống thuốc hạ sốt sẽ khỏe nên cũng không cần phải đi bệnh viện điều trị.
“Không, tôi tuyệt đối không tới nhà anh… “ Hàn Tử Dạ lập tức từ chối, trời mới biết đến nhà ác ma vô cùng dâm tà biến thái này, hắn sẽ làm chuyện kinh khủng hạ lưu bỉ ổi gì với mình nữa.
“Không tới nhà tôi vậy em về nhà hả? Nhà em có người chăm em sao! Tôi…. Giờ này chắc ba mẹ em đi làm, chị em chắc cũng đi học, em nên ngoan ngoãn tới nhà tôi uống thuốc hạ sốt, để tôi chăm sóc em đến khi khỏi ốm.”
Tề Hâm Lỗi đóng cửa xe, hắn muốn nói đã biết hết mọi chuyện, ba mẹ cậu ước gì cậu sớm chết đi, khỏi cần thấy gánh nặng là cậu nữa cho nên tuyệt đối sẽ không chăm sóc cậu, cho cậu uống thuốc, cũng sẽ không cho phép chị cậu chăm sóc cậu đưa thuốc cậu uống như lúc trước khi cậu ngã bệnh vậy. Nhưng hắn sợ cậu đau lòng, do dự một lát liền sửa lại miệng.
Hai ngày nay ở cùng và xem báo cáo điều tra về Hàn Tử Dạ khiến Tề Hâm Lỗi biết Hàn Tử Dạ là một người có lòng tự ái cực mạnh. Hàn Tử Dạ tuyệt đối sẽ không muốn cho người ta, nhất là người mình ghét nhất oán hận nhất biết ba mẹ ruột của cậu ghét cậu như thế nào tổn thương cậu ra sao, đó là vết sẹo sâu trong đáy lòng mà cậu không nguyện ý để người ta biết.
“Đó là chuyện của tôi không cần anh lo, cho tôi xuống xe… Đừng…. Ừm…” Hàn Tử Dạ mặc kệ mình nóng sốt rên lên cũng muốn mở cửa xe rời đi.
Về nhà? Bây giờ cậu còn mặt mũi nào về nhà gặp chị?
Không thể báo thù cho chị lại còn vô cùng dâm đãng lẳng lơ hạ tiện cầu xin ác ma đâm cậu, nằm dưới thân ác ma đạt cao triều một lần lại một lần. Cho dù là vì ác ma dùng thuốc cậu cũng không cách nào tha thứ cho mình, cậu muốn dùng cái chết đã tạ lỗi với chị.
Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng cách xa ác ma khiến cậu căm thù đến tận xương tủy này, sau đó tìm một nơi hoang vu không có ai để chết vì sốt, như vậy vĩnh viễn chẳng có người nào phát hiện thi thể của cậu, biết bí mật của cơ thể cậu.
“Em muốn đi về nhà sao, nơi này cách nhà em cực xa, bây giờ thân thể em tuyệt đối không thể đi về được. Em vẫn nên nghe lời tôi tới nhà tôi, nhà tôi cách chỗ này rất gần, đi một lát là tới. Về phần trong nhà em em cũng không cần lo lắng, tối hôm qua tôi đã bảo người ta giả vờ là bạn em, gọi điện thoại đến nhà em nói em có chuyện muốn ở nhà bạn không về, sau đó bên trường học tôi cũng đã gọi điện thoại xin nghỉ phép giúp em rồi.” Tề Hâm Lỗi vội vã nắm bàn tay trắng nõn xinh đẹp như nữ sinh, đau lòng nói.
Tối hôm qua mình còn chưa biết tình hình thực tế của nhà cậu, sợ cả đêm cậu không về nhà ba mẹ cậu sẽ lo lắng cho cậu tìm cậu khắp nơi, nên cố ý dặn người của câu lạc bộ SM gọi điện đến nhà cậu. Bây giờ suy nghĩ lại thật đúng là làm điều thừa, ba mẹ cậu ước gì cậu vĩnh viễn đừng về nhà, hoàn toàn không lo lắng cho cậu.
“Anh tên dâm loạn đáng chết, biến thái đáng chết, cầm thú đáng chết không được phép chạm vào tôi, mau buông tôi ra, anh vừa chạm vào khiến tôi ghê tởm muốn nôn… Ừ a… A đừng…” Hàn Tử Dạ như rắn bị đụng phải lập tức nổi giận mắng, muốn tránh khỏi bàn tay cứng như sắt của Tề Hâm Lỗi ngay lập tức, nhưng cơ thể mềm yếu không có sức hoàn toàn không làm gì được.
Cậu gấp gáp muốn chết, nếu như ác ma này chạm vào cậu mà khiến cậu ghê tởm muốn ói thì còn may, đằng này hết lần này tới lần khác đều không phải vậy. Ác ma vừa chạm vào cậu, cậu lập tức nhớ lại bàn tay mạnh khỏe có lực này chơi đùa cậu ra sao, khiến cậu sung sướng bao nhiêu, thân thể lập tức hưng phấn run rẩy. n
Cậu hận thấu xương phản ứng của cơ thể, cậu tuyệt đối không thể lặp lại tình huống đêm qua, tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm qua là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời cậu. Nhưng không biết tại sao, cậu càng muốn quên hết sạch chuyện đêm qua lại càng không thể nào quên được. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh đêm qua cậu bị ác ma này chơi đùa dâm đãng, đâm cậu thoải mái ngút trời khiến tất cả phụ nữ dâm dục cũng phải đỏ mặt, cơ thể càng hưng phấn run rẩy hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!