Càn Khôn Kiếm Thần
Chương 13: Thạch ban hổ chi vương
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Ngoài hang, Cảnh Ngôn nhìn lướt qua cạm bẫy đơn giản lắp đặt ngày hôm qua không có dấu hiệu bị phá hoại.
Cảnh Ngôn liếc hướng sâu trong sơn mạch:
– Từ sau khi ta vào Hắc Thạch sơn mạch mới có năm ngày, lương khô và nước còn dư nhiều, giờ quay về Đông Lâm thành thì hơi sớm. Ta mới thăng lên cảnh giới Võ Đạo ngũ trọng thiên, hay… vào sâu trong sơn mạch xem thử. Với thực lực bây giờ dù đụng phải linh thú tam giai chắc ta cũng có thể đánh chết.
Ban đầu đi vào Hắc Thạch sơn mạch Cảnh Ngôn định ở vòng ngoài săn bắt chút linh thú nhất giai đổi linh thạch. Nhưng vào Hắc Thạch sơn mạch, sau khi đánh nhau lần đầu với linh thú Liêu Nha Lang khiến Cảnh Ngôn nhận ra đã đánh giá thấp năng lực của mình. Với cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên đánh chết linh thú nhất giai Liêu Nha Lang hầu như không chút khó khăn.
Thương Khung Đệ Nhất Thần Công mạnh mẽ vượt dự đoán của Cảnh Ngôn, nhờ công pháp này hắn thậm chí giết linh thú nhị giai Phong Ảnh Lang làm nhiều võ giả nghe tái mặt. Hắn còn siêu may mắn kiếm được một hồn tinh khiến võ giả khao khát.
Nay Cảnh Ngôn đột phá đến cảnh giới Võ Đạo ngũ trọng thiên, thực lực mạnh hơn lúc ở tứ trọng thiên gấp mấy lần. Nếu không đi săn giết linh thú tam giai thì Cảnh Ngôn thấy có lỗi với mình, với Thương Khung Đệ Nhất Thần Công.
Cảnh Ngôn ngưng tụ nguyên khí:
– Đi!
Vèo!
Cảnh Ngôn như mũi tên rời dây cung lao vào sâu trong rừng rậm.
Bước vào Võ Đạo ngũ trọng thiên tốc độ của Cảnh Ngôn tăng lên mảng lớn, ngũ giác lại nâng cao nhiều.
Cảnh Ngôn lao nhanh nửa ngày sau đến khu vực giữa Hắc Thạch sơn mạch, ở đây gặp nhiều linh thú nhị giai, tam giai.
Linh thú nhất giai bình thường giá trị không hơn mười khối linh thạch, linh thú nhị giai giá lên đến mấy chục khối linh thạch. Một số linh thú nhị giai khá mạnh giá trị cao hơn năm mươi khối linh thạch. Còn linh thú nhị giai như Phong Ảnh Lang thì quá hiếm hoi, giá trị của nó vượt qua đa số linh thú tam giai.
Đa số linh thú tam giai giá cỡ một trăm khối linh thạch.
Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm một bóng xám cách trăm thước:
– A? Thạch Ban Hổ? Ha ha, gần đây ta siêu may mắn, mới đến khu vực chính giữa đã gặp phải một con Thạch Ban Hổ!
Bóng xám là linh thú tam giai Thạch Ban Hổ.
Thạch Ban Hổ có da lông màu nâu xám, buổi tối dù ngươi ở ngay bên cạnh cũng khó thấy Thạch Ban Hổ. Nhưng ban ngày rất dễ tìm ra Thạch Ban Hổ.
Đặc điểm của Thạch Ban Hổ là năng lực phòng ngự siêu mạnh, công kích rất xuất sắc. Thạch Ban Hổ không chỉ có vuốt bén răng nhọn, cái đuôi của nó cũng siêu nguy hiểm. Võ giả Võ Đạo ngũ trọng thiên, lục trọng thiên bình thường không dám dùng thân thể hứng đón công kích từ đuôi Thạch Ban Hổ.
Đương nhiên Thạch Ban Hổ cũng có điểm yếu là không quá nhanh nhẹn, tốc độ bình thường. Bàn về nhanh nhẹn thì linh thú nhất giai Liêu Nha Lang hơn Thạch Ban Hổ.
Một số đội săn bắn phối hợp ăn ý, thực lực tổng thể hơi mạnh thích săn bắt linh thú giống Thạch Ban Hổ.
Cảnh Ngôn mắt lóe tia sáng lặng lẽ áp sát linh thú tam giai Thạch Ban Hổ:
– Lấy ngươi thử tay nghề vậy!
Xoẹt!
Kiếm quang đen xé gió rạch phá không gian.
Thạch Ban Hổ đã phát hiện Cảnh Ngôn, nó gầm lên, thân hình to lớn xông hướng hắn:
– Grào!
Một tách trà sau Thạch Ban Hổ mất sức sống, căm hờn rống một tiếng rồi ngã cái rầm xuống đất.
Cảnh Ngôn thở hổn hển:
– Hộc!
Cảnh Ngôn lóc da, cắt miếng thịt ngực Thạch Ban Hổ cất đi.
Săn giết Thạch Ban Hổ hầu như không gây chút áp lực cho Cảnh Ngôn, năng lực tiên tri của hắn quá mạnh. Phong Ảnh Lang còn chết vào tay Cảnh Ngôn mới tứ trọng thiên thì càng đừng nói tới Thạch Ban Hổ. Nhưng sức phòng ngự của Thạch Ban Hổ đúng là kinh người, Cảnh Ngôn liên tục đánh vào vị trí yếu hại của nó gần một tách trà mới cuối cùng hạ gục Thạch Ban Hổ.
Đổi lại võ giả bình thường không biết giết tới khi nào, dù là tiểu đội săn bắn hợp sức vây giết Thạch Ban Hổ cũng rất khó khăn.
Cảnh Ngôn nhoẻn miệng cười:
– Một trăm linh thạch vào tay! Tiếp tục!
Cảnh Ngôn biến mất tại chỗ.
Thứ đáng giá nhất trên người Thạch Ban Hổ là da lông và một khối cơ bắp trước ngực, hai thứ này đáng giá khoảng một trăm linh thạch.
Chớp mắt lại qua gần mười ngày.
Trong mười ngày này Cảnh Ngôn đã săn giết khoảng hai mươi con linh thú nhị giai, tam giai, bọc da thú hắn mang trên người đầy hơn một nửa.
Hôm nay Cảnh Ngôn thay bộ trường bào màu xanh sạch sẽ, vứt trường bào xanh cũ đi.
Cảnh Ngôn vỗ cái bọc mang trên lưng:
– Nên về Đông Lâm thành thôi.
Chuyến đi Hắc Thạch sơn mạch này thu hoạch rất lớn, trước không nói khối hồn tinh, chỉ tính thứ đáng giá trên người linh thú nằm trong bọc da này đủ làm nhiều võ giả trung cấp, thậm chí võ giả cao cấp đỏ mắt.
Cái bọc đã sắp đầy, Cảnh Ngôn nên quay về sơ chế chúng nó đổi thành một đống linh thạch, sau đó tranh thủ thời gian sớm ngày thăng cấp Võ Đạo lục trọng thiên.
Cảnh Ngôn lắc người lao hướng Đông Lâm thành:
– Đi, về Đông Lâm thành!
Bỗng một tiếng gầm điếc tai từ xa truyền đến:
– Grào!
Tiếng rống cực kỳ bạo liệt, không khí dao động.
Cảnh Ngôn đang lao nhanh nghe tiếng gầm chợt khựng lại, mắt lóe tia sáng nhìn hướng phát ra thanh âm.
Mắt Cảnh Ngôn sáng như sao:
– Tiếng rống của Thạch Ban Hổ? Không đúng, đây không phải Thạch Ban Hổ bình thường! Chắc là Thạch Ban Hổ Chi Vương rồi.
Trong nhiều linh thú tam giai thì Thạch Ban Hổ khá đặc biệt, trong Thạch Ban Hổ sẽ xuất hiện một giống loài khác biệt, hơi giống Thạch Ban Hổ biến dị. Võ giả thường gọi loại Thạch Ban Hổ này là Thạch Ban Hổ Chi Vương.
Từ tiếng gầm của Thạch Ban Hổ Chi Vương là Cảnh Ngôn đoán ra đại khái có kẻ săn bắt:
– Hình như có người đang chém giết Thạch Ban Hổ Chi Vương.
Thực lực của Thạch Ban Hổ Chi Vương mạnh hơn xa Thạch Ban Hổ, gần bằng linh thú tứ giai. Giá trị của Thạch Ban Hổ Chi Vương tất nhiên cũng không giống bình thường, nó đắt giá ngang ngửa đa số linh thú tứ giai.
Thứ quý nhất trên người Thạch Ban Hổ Chi Vương nằm ở phần đầu mọc ra cái sừng nhỏ trong suốt, Thạch Ban Hổ bình thường không có sừng này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!