Càn Khôn Kiếm Thần - Chương 15: Không dám tin
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Càn Khôn Kiếm Thần


Chương 15: Không dám tin


Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Môi Cảnh Ngôn treo nụ cười.

Từ lúc Thạch Ban Hổ Chi Vương bùng nổ đến bị thương nặng Lâm Đông Dương tử đệ của Lâm gia, tất cả nằm trong dự đoán của Cảnh Ngôn, hắn chọn thời cơ lộ mặt vừa đúng.

Năm võ giả vây giết Thạch Ban Hổ Chi Vương đã có một người bị thương nặng, tuy kịp lúc dùng thuốc trị thương không nguy hiểm mạng sống nhưng đã mất sức chiến đấu. Năm người này rất ăn ý khi vây giết Thạch Ban Hổ Chi Vương, thiếu mất người nào đều sẽ ảnh hưởng kết quả cuối cùng.

Thực lực của Thạch Ban Hổ Chi Vương hầu như bằng linh thú tứ giai, đội săn bắn như Lâm Kỳ nếu không có độ ăn ý cao rất khó giết Thạch Ban Hổ Chi Vương. Mất một người gây ảnh hưởng rất lớn cho họ, cách tốt nhất là kiếm người mới bổ sung.

Lâm Kỳ thấy rõ mặt mũi Cảnh Ngôn, mắt lóe tia sáng nhận ra ngay là ai:

– Cảnh Ngôn?

Ngày xưa Cảnh Ngôn là nhân vật phong vân trong Đông Lâm thành, cả thành thị đa số võ giả biết mặt thiên tài này.

Lâm Kỳ thấy Cảnh Ngôn ý nghĩ đầu tiên là rất bất ngờ. Bởi vì Lâm Kỳ biết Cảnh Ngôn liên tục rớt cảnh giới, nay chỉ có tu vi Võ Đạo tam trọng thiên, tu vi như thế hoạt động trong Hắc Thạch sơn mạch tuyệt đối là tự sát. Huống chi nơi này không phải ngoài rìa Hắc Thạch sơn mạch mà là khu vực chính giữa.

Lâm Kỳ thấy Cảnh Ngôn lại quan sát kỹ xung quanh, gã không chắc hắn đi một mình hay không. Cảnh Ngôn xuất hiện ở đây rất có thể gần đó có đội săn của Cảnh gia.

Nhưng rất nhanh Lâm Kỳ xác định bên này chỉ có mình Cảnh Ngôn, gã thầm thở phào.

Thạch Ban Hổ Chi Vương không vì Cảnh Ngôn xuất hiện mà ngừng công kích, vì Lâm Đông Dương rút ra khiến bốn người Lâm Kỳ luống cuống đón đỡ công kích của Thạch Ban Hổ Chi Vương.

– Grào!

Lâm Kỳ gầm lên:

– Súc sinh!

Nguyên khí bạo động toàn thân, Lâm Kỳ cầm thanh trường đao tỏa khí lạnh cực kỳ hung tợn chém hướng Thạch Ban Hổ Chi Vương, lực lượng kinh người buộc Thạch Ban Hổ Chi Vương thụt lùi mấy bước.

Thực lực của Lâm Kỳ rất hung hãn, đội săn Lâm gia này nếu không có mặt Lâm Kỳ mà đụng phải Thạch Ban Hổ Chi Vương đã sớm nuốt hận chết tại đây.

Cảnh Ngôn không ra tay ngay, cười nói:

– Xem ra các ngươi cần ta hỗ trợ.

Nghe Cảnh Ngôn nói thế nhóm Lâm Kỳ hung tợn trừng lại. Nếu không phải Cảnh Ngôn đột nhiên xuất hiện ảnh hưởng bọn họ thì Lâm Đông Dương không bị thương, không lâu sau họ sẽ đánh chết con Thạch Ban Hổ Chi Vương này.

Lâm Hổ bĩu môi châm chọc:

– Bằng vào tu vi Võ Đạo tam trọng thiên mà ngươi muốn hỗ trợ gì?

Nếu Cảnh Ngôn chưa rớt cảnh giới Lâm Hổ tuyệt đối không dám nói chuyện kiểu đó với hắn, bây giờ gã không thèm để hắn vào mắt.

Cảnh Ngôn cười cười, dường như không hề tức giận vì lời nói của Lâm Hổ:

– Ha ha, nếu không có ta hỗ trợ thì các ngươi khó thể giết con Thạch Ban Hổ Chi Vương này.

Lâm Kỳ nhìn Cảnh Ngôn, mắt lóe tia sáng hỏi:

– Điều kiện là gì?

Lâm Kỳ đang hỏi nếu Cảnh Ngôn giúp một tay muốn đổi lại ích lợi gì, gã không tin hắn sẽ vô tư giúp họ săn giết Thạch Ban Hổ Chi Vương.

Thật ra thì nếu không phải lúc này bận tay Lâm Kỳ rất muốn giết Cảnh Ngôn. Bốn người miễn cưỡng ngăn cản Thạch Ban Hổ Chi Vương công kích, nếu một người đánh lẻ đi giết Cảnh Ngôn thì có lẽ nguyên nhóm chết tại đây.

Cảnh Ngôn nói:

– Ta chỉ cần cái thịt sừng đó.

Trên trán Thạch Ban Hổ Chi Vương có cái thịt sừng gần trong suốt, đó là thứ quý nhất trên người nó.

– Ha ha ha! Cảnh Ngôn, ngươi bị khùng à?

– Bằng vào ngươi mà đòi chia thịt sừng của Thạch Ban Hổ Chi Vương? Nằm mơ!

Lâm Hổ nghe Cảnh Ngôn nói giận điên lên:

– Cút ngay! Nếu còn ở đây thì chờ chúng ta giết Thạch Ban Hổ Chi Vương rồi sẽ giết ngươi!

Thịt sừng của Thạch Ban Hổ Chi Vương tuy nhỏ nhưng bàn về giá trị bằng một nửa so với nguyên con Thạch Ban Hổ Chi Vương. Cảnh Ngôn là võ giả Võ Đạo tam trọng thiên mà mơ chia nửa giá trị Thạch Ban Hổ Chi Vương từ tay họ, bọn họ đồng ý mới lạ.

Cảnh Ngôn nheo mắt từ tốn nói:

– Ha, ta chẳng ép ai, nhưng nếu ta không ra tay thì cuối cùng có lẽ các ngươi chẳng lấy được gì.

Giờ phút này tình cảnh của bốn người Lâm Kỳ càng hung hiểm hơn, tùy thời có người bị thương nặng. Cảnh Ngôn không gấp nhưng bốn người Lâm Kỳ nóng ruột nóng gan.

Nếu Cảnh Ngôn không có mặt tại đây bọn họ có thể tập trung đối phó Thạch Ban Hổ Chi Vương có lẽ còn hy vọng. Nhưng Cảnh Ngôn đứng gần đó khiến cả nhóm không thể dồn hết sức tấn công Thạch Ban Hổ Chi Vương, bọn họ lo lắng hắn đột nhiên đánh lén.

Trong tình huống này dù Cảnh Ngôn chỉ là võ giả cảnh giới Võ Đạo tam trọng thiên cũng đem lại trí mạng cho cả nhóm.

Lâm Kỳ gật đầu đồng ý điều kiện của Cảnh Ngôn:

– Được rồi, theo ý ngươi đi!

Lâm Hổ nhìn Lâm Kỳ chằm chằm:

– Kỳ ca!

Hai người khác khó hiểu nhìn Lâm Kỳ.

Bọn họ không đồng ý quyết định này, cực khổ vất vả đánh tới bây giờ mắt thấy sắp thành công, ngay phút cuối vì Cảnh Ngôn xuất hiện mà phải chia một nửa Thạch Ban Hổ Chi Vương cho hắn sao?

Lâm Kỳ quát khẽ:

– Câm mồm hết cho ta!

Đáy mắt Lâm Kỳ lóe tia độc ác, gã đồng ý điều kiện của Cảnh Ngôn vì lý do riêng. Lâm Kỳ cho rằng bốn người không rảnh tay giết Cảnh Ngôn, để Thạch Ban Hổ Chi Vương giết hắn là được. Cảnh Ngôn là võ giả tu vi Võ Đạo tam trọng thiên bình thường, hắn tham gia chiến đấu chờ bọn họ dùng chút thủ đoạn chắc chắn hắn sẽ chết dưới vuốt nhọn của Thạch Ban Hổ Chi Vương.

Sau khi Cảnh Ngôn chết bọn họ có thể tập trung vào việc đối phó Thạch Ban Hổ Chi Vương.

Cảnh Ngôn cười cười nhìn Lâm Kỳ, hắn biết ý tưởng của gã nhưng không thèm so đo.

Cảnh Ngôn ngưng tụ nguyên khí, kiếm quang trong tay hắn hóa thành tàn ảnh:

– Chú ý, ta đến!

Cảnh Ngôn vọt nhanh tới trước đâm hướng Thạch Ban Hổ Chi Vương.

Khóe mắt Lâm Kỳ liếc Cảnh Ngôn, cười lạnh thầm nghĩ:

– Tự tìm chết không trách được ta!

Cảnh Ngôn chết dưới móng vuốt của Thạch Ban Hổ Chi Vương thì dù sau đó Cảnh gia tìm xác của hắn cũng sẽ không liên tưởng đến nhóm Lâm Kỳ.

Xoẹt!

Lưu Quang kiếm nhanh đến tận cùng ma sát với không khí phát ra tiếng rít sắc nhọn.

Khi Cảnh Ngôn ra tay Thạch Ban Hổ Chi Vương liền xoay cái đầu to nhìn hắn chằm chằm, nó cảm nhận hắn mang đến uy hiếp khá lớn:

– Grào!

Tuy Thạch Ban Hổ Chi Vương cảm nhận uy hiếp nhưng thân thể của nó quá chậm chạp, lại bị bốn nhân loại kiềm chế khiến nó không thể né khỏi nhát kiếm của Cảnh Ngôn.

Phập phụt!

– Grào grào!

Trong tiếng gầm rống đau đớn căm hờn cổ của Thạch Ban Hổ Chi Vương bị Cảnh Ngôn đâm thủng một lỗ, máu tuôn như suối.

Lâm Kỳ tràn đầy kinh hoàng nhìn Cảnh Ngôn:

– Cái gì? Sao có thể như vậy?

Đám người Lâm Hổ không tin vào mắt mình, trợn to suýt rớt tròng mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN