Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 151: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trên trận pháp kia tỏa ra hơi thở của Lam Thiên Hữu, trong cơ thể tôi cũng có một trận pháp hô ứng chung, tôi lập tức muốn điều động linh lực xem xét, lại phát hiện linh lực không động đậy.
Hàn Đông cũng là vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn lôi tôi không thể động đậy ra thang máy: “Tử Đồng, lập tức thì tốt rồi.”
Hắn đưa tôi tới một bên, từ trong ngực lấy ra tới một trang giấy bị gấp thành nhiều lần, mở ra ở trên mặt đất, lại là một trận pháp đồ đã vẽ, lại là Truyền Tống Trận tôi ghét nhất kia —— Lam Thiên Hữu!
“Mẹ? Mẹ! Mẹ, nẹ làm sao vậy?” Bảo bảo nôn nóng gọi tôi.
Tôi chỉ cảm thấy có hai trận pháp chiến đấu ở trong cơ thể, một luồng muốn giải trừ một khác trận pháp trong cơ thể, dưới trận pháp kia, có thứ gì đó bị áp chế.
Đúng rồi, đó là hồn phách của cô gái kia!
Lúc trước Mặc Hàn vì dạy dỗ nàng đoạt linh lực của bảo bảo, đã khóa chặt nàng ở bên trong. Mấy ngày này, nàng cũng không tới quấy rầy tôi.
Hiện tại, có người đang giúp nàng phá tan cấm chế của Mặc Hàn?
Tôi càng thêm sốt ruột, dốc toàn lực mới miễn cưỡng có thể mở miệng: “Bảo bảo… Người xấu… Người xấu muốn ra… Mau…”
Mấy chữ nói cho ba ba con còn chưa nói xong, trong cơ thể đã vọt tới một cổ pháp lực khác, khóa lại cổ họng tôi, làm tôi một chữ cũng đều nói không ra.
Bảo bảo càng thêm nôn nóng: “Mẹ? Mẹ! Người xấu tránh ra! Không được bắt nạt mẹ ta!”
Nhưng hắn không được vào nơi tàn hồn kia, cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Hàn Đông lại ngây ra một lúc, rất nhanh lại tiếp tục động tác, hắn từ trong túi lại lấy ra một cái hộp phong tỏa hơi thở, từ bên trong lấy ra tới một kết tinh pháp lực nhỏ, đặt ở trên Truyền Tống Trận trên mặt đất, trận pháp bắt đầu khởi động.
Không thể để Lam Thiên Hữu đến đây!
Tôi dùng hết toàn lực muốn đi huỷ Truyền Tống Trận kia, lại không ngờ bởi vậy mất đi tâm thần đánh nhau với hồn phách cô gái kia, trong nháy mắt, quyền khống chế thân thể lại bị cô gái kia cướp lấy.
Tôi chỉ cảm thấy nàng khống chế được thân thể của tôi, đầu tiên là nhìn tay mình, xác nhận quyền khống chế của mình, ngay sau đó cười, nói với Hàn Đông: “Thật là đa tạ ngươi.”
Hàn Đông không rõ nguyên do.
Bảo bảo tức giận đến không nhẹ: “Ngươi cút ngay! Cút ra thân thể của mẹ ta!”
Nàng khẽ sờ bụng tôi, nhẹ nhàng cười: “Ngoan, về sau, ta chính là mẫu thân của ngươi.”
“Ngươi mới không phải! Ngươi là người xấu! Người xấu muốn ăn ta và mẹ!” Bảo bảo tức muốn hộc máu: “Ngươi mau rời khỏi thân thể của mẹ ta! Ba ba trở về nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ ngươi!”
Nàng nhàn nhạt cười, bộ dáng rất là tự tin: “Hắn sẽ không.” Nàng vuốt bụng, tôi bị phong tỏa ở trong thân thể, cảm nhận được nàng truyền đến cười khinh: “Sao Mặc Hàn sẽ bỏ được tổn thương người hắn yêu nhất.”
Tiểu kĩ nữ! Đoạt thân thể của tôi còn khoe ra với tôi như vậy! Quả thật không biết xấu hổ!
“Cút ngay!” Tôi nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt cô gái kia biến đổi, tôi lại lần nữa chi phối thân thể một lần nữa.
Bảo bảo vui vẻ: “mẹ!”
“Ngoan!” Tôi ôm bụng, phát hiện nói bước đi khó khăn, chỉ có thể nói với Hàn Đông: “Mau huỷ trận pháp kia!”
Hàn Đông nhìn trận pháp đồ lắc đầu: “Tử Đồng, tôi cũng là vì tốt cho cô! Hắn nói, hắn có thể giúp cô thoát khỏi con quỷ kia!”
“Tốt cái đầu anh! Anh thì biết cái gì!” Tôi giận mắng một câu: “Không thể dể hắn đến đây! Nếu không hủy Truyền Tống Trận sẽ không kịp!”
“Đã không còn kịp nữa rồi.” Lời còn chưa dứt, trong Truyền Tống Trận xuất hiện giọng nói của Lam Thiên Hữu.
Hắn nhìn tôi, nhàn nhạt cười.
Tôi cả kinh trong lòng, cô gái kia nhân cơ hội lại cướp lấy quyền khống chế lần nữa.
Lam Thiên Hữu từ trên bản vẽ trận pháp đi ra, lúc này tôi mới phát hiện, trên người hắn đều là vết thương.
Cô gái kia tự nhiên cũng chú ý tới, Lam Thiên Hữu còn tưởng rằng nàng là tôi, thấy nàng nhìn miệng vết thương trên người mình, vân đạm phong khinh nói: “Đều là một ít vết thương mà thôi.”
“Thật lâu không thấy ngươi bị thương thành như vậy.” Cô gái kia nhàn nhạt nói.
Nụ cười trên mặt Lam Thiên Hữu cứng lại, quan sát thân thể của tôi trong chốc lát, cười: “Ngươi lại tỉnh trước, ta còn tưởng rằng, muốn ta tự mình lại đây dẫn đường mới được.”
“Trận pháp của ngươi giải trừ áp chế của Mặc Hàn, ta tự nhiên ra rồi.” Cô gái kia lại nói.
Lam Thiên Hữu rất là vừa lòng gật đầu, nhìn một lát, lại hỏi: “Tử Đồng đâu?”
“Không phải ta ở chỗ này sao?” Cơ Tử Đồng hơi mang ba phần nghịch ngợm hỏi lại.
Lam Thiên Hữu nhẹ nhàng cười: “Ngươi biết ta nói chính là ai, nàng đâu?”
Cơ Tử Đồng bất đắc dĩ buông tay: “Đại khái hồn phi phách tán đi.”
Cô mới hồn phi phách tán đấy!
Tôi giận mắng dưới đáy lòng!
Nghe thấy bảo bảo bất mãn biện giải vì tôi: “Ngươi mới hồn phi phách tán đấy!”
Không hổ là con ruột của tôi!
“Mẹ ta rất lợi hại! Nàng sẽ không xảy ra chuyện! Ngươi mau rời khỏi thân thể của mẹ! Bằng không, ta sẽ khiến cho ba ba giáo huấn ngươi! Người xấu đoạt linh lực với ta! Không biết xấu hổ! Đồ vật của trẻ con cũng đoạt!”
“Đứa nhỏ này thật không ngoan.” Lam Thiên Hữu không vui nhíu mày.
Cơ Tử Đồng nhìn bụng tôi, ánh mắt cũng âm u: “Đúng vậy…”
Lam Thiên Hữu mặt không biểu tình nói: “Thừa dịp Lãnh Mặc Hàn không ở đây, trước trừ bỏ đi.”
Hắn nói xong muốn duỗi tay, Cơ Tử Đồng lại hất tay hắn ra, cúi đầu nói với bảo bảo: “Bằng không như vậy, chúng ta không giết ngươi, ngươi nhận ta làm mẫu than, về sau, do ta dạy cho ngươi như thế nào?”
“Không cần!” Bảo bảo không hề nghĩ ngợi đã từ chối: “Ngươi người xấu không biết xấu hổ như vậy chỉ biết dạy ra thành đứa trẻ hư! Ta là đứa trẻ ngoan, ta muốn mẹ! Mới không cần ngươi người xấu chỉ biết trộm đồ vật không biết xấu hổ này!”
Bảo bảo, mắng hay!
Tôi nhìn thấy mặt của Cơ Tử Đồng hoàn toàn đen lại, trong lòng giật mình, sợ hãi nàng động thủ với bảo bảo, lại liều mạng muốn đoạt lại thân thể lần nữa.
Cơ Tử Đồng cảm nhận được, nhíu mày nói với Lam Thiên Hữu: “Trước đừng tổn thương đứa nhỏ này, đứa bé là tử huyệt của Mộ Tử Đồng, tổn thương nó, Mộ Tử Đồng tím tùy thời đều sẽ đoạt lại thân thể, huống chi, thật vất vả Mặc Hàn mới có hài tử…”
Khóe miệng nàng cong lên một độ cong chán ghét, tôi cảm thấy tôi đoán được nàng muốn làm gì!
Nàng muốn thay thế được tôi, nói cho Mặc Hàn, đây là con của nàng và Mặc Hàn!
Lam Thiên Hữu nhìn bảo bảo, lại nhìn về phía Cơ Tử Đồng, khuôn mặt trầm xuống nói: “Chỉ là đứa nhỏ này tỉnh quá chán ghét.”
Hiện tại tôi không đoạt thân thể trở về, trước giữ được bảo bảo mới được, nhớ tới trước kia bảo bảo có thể cứu tôi ra từ không gian của cô gái kia, mang tôi đến chỗ hắn, tôi hẳn là cũng có thể.
tôi tập trung tinh thần, tìm kiếm nơi bảo bảo, cảm nhận được hắn đang khiếp đảm một mình cuộn tròn ở trong bụng tôi.
Mặc Hàn không ở đây, tôi lại bị khóa chết ở chỗ này, bảo bảo một mình kỳ thật đặc biệt thường sợ hãi đi. Chỉ là, hắn không muốn bị Lam Thiên Hữu và Cơ Tử Đồng đối diện nhìn ra hắn sợ hãi, còn một mình chết chống.
Bộ dáng nói nhăn khuôn mặt nhỏ lại tôi nhìn đến đau lòng, chỉ muốn kéo hắn đến bên người tôi.
Tâm tùy ý động, tôi thật đúng là phát hiện trong lòng có thêm cái gì đó.
“Mẹ?” Bảo bảo kinh ngạc nhìn tôi, tôi cúi đầu, nó ở trong lòng tôi, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Mẹ ở đây, không sợ ha.”
Bảo bảo gục ở trong lòng tôi, oa một tiếng khóc ra nước mắt chịu đựng: “Mẹ… Mẹ… Sợ… Con sợ hãi… Người xấu…”
“Không sợ, bọn họ phải dùng con nói điều kiện với ba ba, còn sẽ không tổn thương con, không cần sợ hãi, ba ba sẽ đến cứu chúng ta.”
Tôi vừa an ủi bảo bảo, vừa nghĩ đến mình nhiều lần đều phải để Mặc Hàn cứu giúp, đã cảm thấy mình vô dụng.
Bảo bảo khóc một hồi lâu, mới chậm rãi ngừng lại.
Bên ngoài, Cơ Tử Đồng và Lam Thiên Hữu còn đang thảo luận nên xử lý bảo bảo như thế nào. Thấy hắn không có động tĩnh, Cơ Tử Đồng nói: “Quỷ thai đại bộ phận thời gian đều tu luyện, đoán chừng hắn quá mệt mỏi đi tu luyện rồi.”
“Ngủ cũng tốt, khiến cho hắn vẫn luôn ngủ như vậy đi.” Lam Thiên Hữu vẽ một đạo trận pháp đánh vào bụng nhỏ của tôi, cũng may nguyên thần bảo bảo và tôi ở bên nhau, trận pháp của hắn cũng không có tác dụng với bảo bảo.
Bảo bảo vừa lau nước mắt vừa tức giận nói với tôi: “Mẹ, bọn họ thật là xấu!” Đúng vậy, thật là xấu!
“Chờ ba ba tới, để hắn dạy dỗ bọn họ!”
“Vâng!”
Cơ Tử Đồng lại đánh giá Lam Thiên Hữu, cười hỏi: “Mặc Hàn tổn thương?”
Lam Thiên Hữu nhìn ngoài cửa sổ vẫn tư đấu, gật đầu: “Tu vi của hắn khôi phục còn nhanh hơn ta tưởng tượng, Linh Thể Thuần Âm, thật sự là thứ tốt.”
Cơ Tử Đồng lại khẽ cười một tiếng: “Từ giờ trở đi, thân thể Linh Thể Thuần Âm này chính là của ta.”
Lam Thiên Hữu nghe vậy, ánh mắt hơi thay đổi, suy nghĩ một chút, hắn nói: “Giao hồn phách nàng cho ta, thân thể cho ngươi. Nhưng, ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, tính tình của Lãnh Mặc Hàn, ngươi hiểu biết hơn ta.”
“Nghe nói Mặc Hàn đã không nhớ rõ chuyện lúc trước.” Giọng nói của Cơ Tử Đồng nghe không ra là buồn hay vui, nhìn thấy Lam Thiên Hữu gật đầu, vẻ mặt nàng không rõ cười: “Vậy coi như bắt đầu một lần nữa.”
Nhìn ra được nàng là cố tình né tránh vấn đề hồn phách của tôi, Lam Thiên Hữu lại lặp lại một lần: “Giao hồn phách Mộ Tử Đồng cho ta.”
“Khải Minh, kia cũng chỉ là một phàm nhân bình thường.” Giọng nói của Cơ Tử Đồng mang theo một loại cảm giác vứt đi không được về sự ưu việt.
Lam Thiên Hữu âm thầm cười, nhắc nhở Cơ Tử Đồng: “Nàng cũng có mắt tím.”
Tôi phát hiện ý cười trên mặt Cơ Tử Đồng cứng lại.
Tôi nhớ tới thân thể Cơ Tử Đồng trong mật thất Minh Cung, nàng là có mắt tím, tôi cũng có?
Chẳng lẽ nói, đây có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?
“Giao hồn phách nàng cho ta.” Giọng nói của Lam Thiên Hữu cường ngạnh ba phần.
“Ngươi muốn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!