Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 152: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Nói bậy gì đó!” Mặc Hàn lạnh giọng khẽ mắng.
Bảo bảo chu miệng vẫn là không cam lòng, rồi lại có chút sợ Mặc Hàn, chỉ có thể nhỏ giọng bất mãn lẩm bẩm nói: “Chỉ là ba đều không dạy dỗ người xấu… Mẹ một mình thật là khó chịu… Đều phải khóc…”
Vẻ mặt của Mặc Hàn cứng lại, nhìn tôi, nhưng chỉ có thể nhìn thấy Cơ Tử Đồng, có chút bực bội, nói với bảo bảo: “Đi bồi mẫu thân con.”
“Ba ba hư!” Bảo bảo cho rằng Mặc Hàn là muốn đuổi hắn đi, bất mãn đá một chân vào bụng tôi, chạy về tới chỗ tôi.
Mặc Hàn rõ ràng bị bảo bảo làm tức giận, lại không thể phát tác.
Cơ Tử Đồng lại ý cười đầy mặt, nói với Mặc Hàn: “Mặc Hàn, chàng yên tâm, ta biết chàng khó có con nối dõi, đứa nhỏ này ta cũng rất thích, sẽ chăm sóc thật tốt, chờ hắn sinh ra, dù sao hài tử còn nhỏ, từ từ dạy dỗ thì tốt rồi, đừng nóng giận.”
Nàng nói muốn đi ôm cánh tay Mặc Hàn, lại ngoài ý muốn bị Mặc Hàn hất ra.
“Nếu năm đó ta thật sự hứa với ngươi những lời đó, ta có thể thực hiện lời hứa. Nhưng tuyệt không phải dùng thân thể của Mộ Nhi!” Vẻ mặt của Mặc Hàn rất lạnh: “Hiện tại, ngươi tốt nhất tự mình rời khỏi thân thể của Mộ Nhi.”
Cơ Tử Đồng cả kinh, hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Hàn sẽ nói như vậy: “Mặc Hàn…”
“Ta đếm ngược ba tiếng.” Mặc Hàn chặng ngang nàng ta: “Ba.”
“Mặc Hàn, chàng thật sự phải vì một thế thân…” Cơ Tử Đồng chưa từ bỏ ý định.
Mặc Hàn lại đều không để ý tới, tiếp tục đếm ngược: “Hai!”
“Mộ Tử Đồng căn bản không yêu chàng! Nàng coi trọng chính là quyền thế của chàng! Là chàng…”
“Một!”
Thấy Cơ Tử Đồng không hề có ý muốn rời đi, một tay Mặc Hàn tụ pháp lực, đã đánh về phía đỉnh đầu của nàng. Cơ Tử Đồng muốn ngăn cản, lại bị một cái tay khác của Mặc Hàn kiềm chế, đạo pháp lực kia đánh thẳng xuống.
Cơ Tử Đồng khó chịu kêu lên một tiếng, đoán chừng là bị thương, bị bắt lui trở lại nơi tôi không phát hiện ra, Thân thể của tôi không chống đỡ nổi muốn ngã xuống, Mặc Hàn kịp thời đỡ tôi, hơn nữa tăng lớn pháp lực dẫn đường rót vào.
Đỉnh đầu tôi trong bóng đêm, lại tưới xuống ánh sáng lần nữa, hơi thở của Mặc Hàn từ giữa truyền đến, bảo bảo hưng phấn rối tinh rối mù: “Mẹ, ba ba tới đón chúng ta!”
Nhưng tôi lại đột nhiên không muốn đi ra ngoài.
Yêu sai rồi……
Mặc Hàn sẽ là yêu sai, mới có thể yêu tôi sao…
Tôi trầm mặc khiến bảo bảo có chút lo lắng, nó vươn tay nhỏ sờ mặt tôi: “Mẹ? Mẹ giận ba ba sao?”
Tôi lắc đầu, sờ đầu nhỏ của nó: “Không có.”
“Vậy mau đi ra đi! Không thể để nữ nhân hư chiếm thân thể của mẹ!” Bảo bảo cổ vũ nói.
Đúng vậy, không thể tiện nghi cho cô gái kia!
Tôi khẽ hôn xuống trán bảo bảo: “Con đi về trước, mẹ chờ nguyên thần con trở về lại.”
“Vâng.” Bảo bảo cũng hôn gương mặt tôi một cái, đi xuống từ trong lòng tôi: “Mẹ, lát nữa gặp!”
“Lát gặp.” Tôi nhìn cơ thể bé nhỏ của nó biến mất ở trong bóng tối, không trong chốc lát ở bên ngoài nói: “Mẹ, con đã trở về, mẹ cũng mau trở lại đi.”
Tôi nhìn ánh sang trên đỉnh đầu, có mê mang trong nháy mắt.
Tất cả mọi người nói cho tôi, Mặc Hàn yêu chân chính chính là cô gái kia, hiện tại, có lẽ chỉ là Mặc Hàn còn chưa nhớ tới…
Vạn nhất hắn nhớ ra, tôi và bảo bảo nên làm cái gì bây giờ…
Mặc Hàn sẽ không từ bỏ hài tử, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta tới dạy cho con tôi!
“Mộ Nhi?” Giọng nói của Mặc Hàn từ bên ngoài truyền đến, vẫn luôn không thấy tôi đi ra ngoài, hắn có chút lo lắng.
Tôi nhìn hắn cau mày lại, vẫn là không nhịn được muốn duỗi tay đi ôm hắn.
Cho dù ôm ấp của hắn là lạnh băng, nhưng chỉ có hắn có thể cho tôi cái loại ôm ấp có thể ấm áp đến linh hồn này.
Tôi không tự giác vươn đôi tay ra, mắt thấy chạm vào mặt Mặc Hàn, đột nhiên một đạo khí thế mãnh liệt từ một bên đánh tới.
Tôi một lòng nghĩ đến Mặc Hàn, không chú ý, bất ngờ bị đánh trúng, hồn thể bị đánh thật mạnh sang một bên.
Đau đớn kịch liệt truyền đến, tôi nhìn lại phía pháp lực kia đánh tới, thấy Cơ Tử Đồng nổi giận đùng đùng đi về phía tôi.
Nàng mặc một bộ cổ trang màu trắng, trên mặt giống tôi như đúc, cả vẻ mặt đều là tức giận.
“Cô muốn làm gì?” Tôi khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, miệng vết thương trên hồn phách sẽ không đổ máu, nhưng là đau hơn vết thương trên thân thể rất nhiều.
Cô ta vừa mới đánh lén, là dùng hơn phân nửa công lực của nàng, nếu không phải là hồn phách của tôi trải qua ngâm rất nhiều ở linh tuyền Thang Cốc bảy ngày, nói không chừng đã phải trọng thương.
Cơ Tử Đồng cười lạnh một tiếng: “Ngươi đoạt đi Mặc Hàn, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi như nguyện!”
Đánh không lại Mặc Hàn lại tới bắt nạt tôi, thật sự là ai cũng đều chỉ biết chọn mềm quả hồng để bóp.
Nhưng nhìn thái độ hôm nay của Mặc Hàn, hình như hắn có ý tứ thực hiện lời hứa, hơn nữa, tôi cũng không muốn để Mặc Hàn vi phạm hứa hẹn mà chịu trừng phạt.
“Mặc Hàn nói sẽ giúp cô tìm một thân thể Linh Thể Thuần Âm.” Tôi nói.
Cơ Tử Đồng cười lạnh một tiếng: “Không cần hắn lo lắng, ngươi là tốt rồi! Huống chi, ngươi không nên xuất hiện.”
Tượng đất còn có ba phần tính tình, hôm nay hôn lễ bị phá hư, tôi đã sớm không có tâm tình tốt. Vốn dĩ nể mặt Mặc Hàn, tôi không tính trở mặt với nàng, nhưng hiện tại nghe nàng miệt thị nói ra loại lời nói này, tôi cũng nổi giận.
“Cô vẫn không nên sống lại!”
Cơ Tử Đồng mặt lạnh ba phần, trên tay nâng ra một đoàn linh lực, muốn tấn công về phía tôi.
Tôi vẫn mặc váy dài đuôi cá vừa mới thay kia, hành động không tiện, thật vất vả mới né tránh.
Mặt Cơ Tử Đồng lại lạnh ba phần, nàng giơ tay, đen nhánh phía sau bỗng nhiên sáng lên ánh sáng lóa mắt, một con phượng hoàng lông chim hoa lệ xuất hiện ở phía sau nàng.
Phượng hoàng ở phía sau nàng cao vút một tiếng, ánh mắt Cơ Tử Đồng nhìn tôi càng thêm sâu thẳm: “Cơ thị, không nên có ngươi.”
Tôi lại không tin cơ!
Nàng vung tay lên, phượng hoàng hoa lệ kia đã giương cánh bay về phía tôi, lại kêu to một tiếng cao vút, Phượng hoàng liên tiếp phun ra hỏa cầu với tôi.
Tôi tự biết tránh không khỏi, lập tức phân tán linh lực ở mỗi một góc trên người, ý đồ ngăn cản hỏa cầu phượng hoàng dừng ở trên người.
Hỏa cầu dừng ở bên người, bốc cháy lên liệt hỏa hừng hực, tôi bị vây khốn ở trong biển lửa, có bóng ma tâm lý với trường hợp giống như đã từng quen biết như vậy, càng thêm sợ hãi, liều mạng điều động linh lực bảo vệ hồn phách của mình.
“Tiếp tục.” Cơ Tử Đồng lạnh nhạt ra lệnh.
Phượng hoàng bay hai vòng, lại phun lửa ra liên tiếp một lần nữa.
Linh lực của tôi tiêu hao quá nhiều, đã nhanh không chịu đựng nổi.
Đột nhiên, phượng hoàng đang phun lửa kia như bị đòn nghiêm trọng gì đó, nghiêng về một phía.
“Mẹ!” Tôi nghe được giọng nói nôn nóng của bảo bảo, đứng dậy, nhìn thấy nó từ trên người phượng hoàng bò dậy, nôn nóng nhìn xung quanh tôi bên này: “Mẹ, mẹ có sao hay không?”
“Mẹ không có việc gì! Con đi mau! Con không phải là đối thủ của nàng! Đi mau! Đừng động mẹ!” Tôi phất tay về phía bảo bảo, lại thấy trong tay nó nắm được một lông đuôi của phượng hoàng, vẻ mặt quật cường.
“Không! Con phải bảo vệ mẹ!”
Bảo bảo nói xong dùng sức túm lông đuôi hoa sắc thái tươi đẹp hoa lệ trong tay, tức giận nói: “Chim hư! Ai cho ngươi thiêu mẹ! Ta muốn rút lông ngươi! Chim hư!”
Hỏa phượng hoàng thống khổ kêu to, thân thể quay cuồng muốn hất rơi bảo bảo trên lưng xuống, lại không ngờ người đứa nhỏ bé, sức lực lại không nhỏ, đã bị hắn túm lông đuôi tiếp theo.
Trọng tâm không ổn, nhổ xuống một lông đuôi bảo bảo lăn một vòng ở trên lưng phượng hoàng, nhìn đuôi dài trong tay, hắn còn có chút kinh ngạc, phỏng chừng không nghĩ đến mình thật sự có thể nhổ xuống.
“Mẹ! Mẹ xem! Con nhổ xuống rồi! Con chim này lập tức phải biến thành chim trọc lông!” Bảo bảo phản ứng lại, giơ lông chim hưng phấn cho tôi xem.
Tôi gật đầu ý bảo hắn thấy được, càng nhiều hơn là lo lắng cho hắn: “Bảo bảo, đừng động con chim kia, con đi mau! Đừng để bị thương!”
“Mẹ, con sẽ giống như ba ba đánh bại người xấu bảo vệ mẹ!” Giọng nói non nớt của bảo bảo lại là kiên định nói không nên lời, nó cố gắng hít sâu, cúi đầu dùng sức nắm lông phượng hoàng một phen.
Ánh mắt Cơ Tử Đồng lạnh hơn, ánh mắt nhìn về phía bảo bảo từ lúc bắt đầu ghen ghét, dần biến thành chán ghét.
Một tay Nàng niết quyết, trong miệng không biết niệm cái gì, Hỏa phượng hoàng giãy giụa đang bị bảo bảo rút lông ổn định cơ thể, giương cánh thật dài kêu to một tiếng.
Tiếng kêu cao vút mà thê tuyệt, nghe được tôi rất không thoải mái, bảo bảo lại hồn nhiên không biết, trên tay đã dính vào không ít lông chim, hắn còn ngựa không ngừng vó rút lông.
“Bảo bảo! Mau rời khỏi nơi đó!” Tôi hét to, có loại dự cảm không tốt.
“Mẹ, rất nhanh thì tốt rồi! Chúng ta có thể ăn phượng hoàng nướng!” Bảo bảo hồn nhiên không biết.
Cơ Tử Đồng niệm pháp quyết thật sự nhẹ, nhưng tôi lại nghe thật sự rõ rang, bảo bảo nghe không vào tôi nói, quanh người Hỏa phượng hoàng kia cũng đã bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ.
Cơ Tử Đồng là phải dùng Niết Bàn Hỏa của phượng hoàng đối phó bảo bảo!
Lúc bảo bảo ý thức được nguy hiểm, nó đã bị ngọn lửa vây quanh.
Hắn dùng pháp lực còn thừa ở quanh thân mình hình thành một kết giới, nhưng Niết Bàn Hỏa phượng hoàng không giống bình thường, pháp lực của bảo bảo lại không đủ, kết giới đã xuất hiện dao động, tùy thời đều khả năng sụp đổ.
“Mẹ…” Bảo bảo ngạc nhiên nhìn lửa lớn xung quanh, trên mặt nho nhỏ lộ ra vẻ sợ hãi: “Mẹ! Ba ba! Mẹ…”
“Mẹ lập tức tới!” Tôi không màng biển lửa thiêu đốt hừng hực quanh người, dùng hết toàn lực chạy như bay đến chỗ bảo bảo.
Bảo bảo chống đỡ kết giới vài lần muốn vọt tới chỗ tôi, rồi lại bị liệt hỏa bức lui.
Bởi vì lo lắng cho bảo bảo, tốc độ của tôi đặc biệt nhanh, từng lớp liệt hỏa bỏng cháy hồn phách tôi, rất đau, nhưng tôi biết tôi không thể dừng lại.
Linh lực đã nhanh khô kiệt, thật vất vả mới vọt tới bên người bảo bảo, trong nháy mắt kia, kết giới của nó vỡ nát, tôi ngẫu nhiên đi ôm chặt nó, lập tức truyền tất cả linh lực cho nó bảo vệ nó.
“Có bị thương không?” Tôi nhìn nó từ trên xuống dưới, một lòng ôm chặt.
Bảo bảo lắc đầu, ôm lấy tôi: “Mẹ… Con sai rồi…”
“Không sợ, mẹ dẫn con đi ra ngoài…” Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nó, trên lưng mình lại bị liệt hỏa bỏng cháy.
Xung quanh toàn là biển lửa, Cơ Tử Đồng thấy mẹ con chúng tôi ở bên nhau, càng tăng thêm hỏa thế.
Hơi thở của Mặc Hàn trên đỉnh đầu đã biến mất, cũng không biết hắn đi nơi nào.
Nếu tôi và bảo bảo chết ở chỗ này, Mặc Hàn sẽ biết chân tướng chúng tôi chết đi sao?
Cơ Tử Đồng liếc mắt một cái nhìn chúng tôi, chỉ hận mệnh chúng tôi cứng còn không chết.
Trong lòng tôi mạc danh bốc cháy lên một cổ lửa giận, cô gái này muốn cướp Mặc Hàn nhằm vào tôi thì thôi, trong lòng lại ngay cả bảo bảo cũng đều không buông tha!
Tôi tuyệt không tha cho nàng!
Tôi không thể chết ở chỗ này! Tôi nhất định phải cứu bảo bảo ra ngoài! Tôi còn muốn xem khắp nơi trời hoang với Mặc Hàn!
Bỗng nhiên chỗ sâu trong hồn phách trào ra một cổ linh lực như đã từng quen biết, trong đầu tôi một bóng dáng màu bạc trắng chợt lóe qua. Linh lực kia từ trong hồn phách của tôi trào ra, tôi nghe được sau lưng mình đột nhiên vang lên một tiếng chim hót khác.
“Mẹ… Đại điểu màu trắng…” Bảo bảo ngạc nhiên nhìn phía sau tôi.
Tôi quay đầu, thấy một phượng hoàng khác, khắc với Hỏa phượng hoàng của Cơ Tử Đồng, phượng hoàng này toàn thân ngân bạch, chỉ có đôi mắt là màu tím, quanh người còn kèm theo không ít tia chớp loại nhỏ như ẩn như hiện.
Bảo bảo vươn tay, Bạch phượng hoàng cúi đầu dùng mõm dài cọ tay nhỏ của nó.
“Mẹ…” Bảo bảo không biết nên nói cái gì, kinh ngạc lại kinh hỉ nhìn tôi, lại sờ đầu Bạch phượng hoàng kia: “Có hơi thở của mẹ!”
Tôi có loại cảm giác, tôi như tâm ý tương thông với Bạch phượng hoàng này.
“Lại là Bạch phượng hoàng thuộc tính Lôi Hỏa…” Tôi loáng thoáng nghe được giọng nói ngạc nhiên lại phẫn hận của Cơ Tử Đồng mơ hồ truyền đến.
Bạch phượng hoàng dùng thân thể bảo vệ tôi và bảo bảo, từng đạo tia chớp quay xung quanh chúng tôi bức lui những liệt hỏa đó.
Cơ Tử Đồng vung tay ra phía sau, thu lại Hỏa phượng hoàng muốn dẫn ra Niết Bàn Hỏa kia.
Bạch phượng hoàng hét một tiếng, bay xung quanh chúng tôi, lượn một vòng ở trên đầu tôi và bảo bảo, nâng cổ lên đứng ở bên người tôi.
“Nuốt nó!” Cơ Tử Đồng chỉ Bạch phượng hoàng cạnh tôi, hỏa phượng bên cạnh nàng giương cánh lên, bạch phượng tiến lên nghênh chiến.
Tôi đang lo lắng cho bạch phượng, lại nhìn thấy Cơ Tử Đồng đánh ra một đạo linh lực mạnh mẽ về phía tôi, tôi ôm bảo bảo vội vàng né tránh.
“Bảo bảo, đi mau! Mẹ tới đấu với nàng ta!” Tôi buông bảo bảo ra, muốn để nguyên thần hắn trở về, lại bị một đạo linh khí của Cơ Tử Đồng chặn đường đi.
“Đừng mơ rời đi.” Nàng đi lên trước, ánh mắt lạnh băng nhìn chúng tôi.
Tôi tiến lên che ở trước mặt bảo bảo, Cơ Tử Đồng đồng thời cũng xông lên, tôi ngăn nàng một chưởng, hai người đấu với nhau, bảo bảo vài lần muốn đột phá cái chắn linh khí đi tìm Mặc Hàn, lại bởi vì pháp lực khô kiệt mà không có cách nào.
Cơ Tử Đồng pháp lực cao thâm, tôi vốn tưởng không phải là đối thủ của nàng, lại không nghĩ rằng cổ linh lực lúc trước dẫn ra bạch phượng hoàng kia lại cuồn cuộn không ngừng cung ứng cho tôi, lại trong khoảng thời gian ngắn đánh thành ngang tay với Cơ Tử Đồng.
Nhưng mà, Cơ Tử Đồng lại thừa dịp tôi không chú ý, tìm một lỗ hổng, ném ra một ngọn lửa về phía bảo bảo.
Bảo bảo kinh hãi hét một tiếng, cũng may nó phản ứng nhanh, kịp thời lui về phía sau mới né tránh ngọn lửa kia.
Cơ Tử Đồng biết bảo bảo là uy hiếp của tôi, lại lần nữa đánh về phía bảo bảo, tôi quay người chạy như bay về phía bảo bảo, vọt tới phía trước Cơ Tử Đồng, lúc chờ ý thức được trúng kế đã chậm.
Chỉ cảm thấy cổ linh lực của Cơ Tử Đồng ở sau lưng tôi kia đã đánh tới sau lưng tôi, nhưng nếu tôi tránh ra, công kích kia sẽ dừng ở trên người bảo bảo bị ngọn lửa vây khốn.
Tôi chỉ có thể chống đỡ!
Nhưng mà, mãi cho đến khi tôi ôm lấy bảo bảo, công kích kia chưa rơi xuống.
Ngược lại là bảo bảo, kinh ngạc nhìn phía sau tôi: “Ba ba……”
“Mẹ! Ba ba tới!” Bảo bảo vui mừng ôm tôi, lắc lắc bả vai tôi, trong nháy mắt lại biến thành tiểu ma vương không sợ trời không sợ đất trước kia.
Tôi quay đầu đi, thấy Mặc Hàn hất ngọn lửa của Cơ Tử Đồng ra.
Hắn và tôi nhìn nhau, nhìn thấy thương thế trên người tôi, nhíu mày lại, lập tức kéo tay của tôi qua, độ cho tôi không ít pháp lực.
Bảo bảo oan ức bổ nhào vào trong lòng hắn: “Ba ba, người xấu muốn giết con và mẹ! Rất xấu rất xấu!”
Trong nháy mắt Mặc Hàn nắm lấy tay của tôi càng chặt, Cơ Tử Đồng lại thề thốt phủ nhận: “Ta không có! Mặc Hàn, hài tử còn nhỏ không phân rõ đúng sai, chàng đừng bị nhầm lẫn!”
Tiểu kĩ nữ! Dám làm không dám nhận!
“Ngươi mới nói dối! Ta không có nói bừa!” Bảo bảo đoán chừng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người vô sỉ như vậy, cũng bị tức điên: “Ba ba, nàng còn phóng hỏa đốt mẹ và con!”
Mặc Hàn một tay ôm bảo bảo, một cái tay khác nắm lấy cổ tay của tôi độ cho tôi pháp lực chữa thương. Trong mắt nhìn tôi, lại tràn đầy đau lòng và lửa giận.
Hắn truyền cho tôi pháp lực đã chữa khỏi đại bộ phận thương thế, nhưng tôi lại cảm thấy hồn phách mỏi mệt chưa bao giờ có.
“Sau khi chữa khỏi cho nàng, ta phong ấn nàng ta, rất nhanh rời khỏi thức hải của nàng.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Hàn truyền đến, tôi không phải rất rõ ràng minh.
Vì sao hắn mới đến muốn đi?
Mặc Hàn cũng độ cho bảo bảo một chút pháp lực, thả nó xuống: “Con đi về trước.”
“Ba ba không giáo huấn người xấu sao?” Bảo bảo ngửa đầu, có chút không cao hứng.
Mặc Hàn nhìn Cơ Tử Đồng không biết khi nào ngã xuống như là bị thương ở nơi xa, không nói gì.
Bảo bảo bĩu môi nhìn hắn, lại nhìn về phía tôi: “Mẹ…”
“Con đi về trước đi.” Tôi nói với bảo bảo, nó còn nhỏ, nguyên thần rời đi quỷ thể lâu sẽ không tốt với hắn.
Bảo bảo chu miệng: “Mẹ chỉ biết giúp đỡ ba ba!”
“Nghe lời, trong chốc lát dẫn con đi ăn ngon, dưới lầu khách sạn có rất nhiều cá thật nhiều thịt, chúng ta ăn nhiều một ít.” Tôi dụ hoặc nói.
Bảo bảo nhăn khuôn mặt nhỏ, trịnh trọng tự hỏi một chút, đưa ra một cái yêu cầu nó cho rằng rất ghê gớm: “Con còn muốn ăn hoa sen đen!”
“Được.” Tôi đáp ứng.
“Trở về đi.” Mặc Hàn cũng nói.
“Hừ!” Bảo bảo hừ thật mạnh một tiếng, chu miệng không vui chạy về.
Nó rời đi, hồn phách thừa nhận loại cảm giác ép mạnh mẽ này, như giảm bớt vài phần.
Chỉ là, vẫn là rất khó chịu, đầu đau muốn nứt ra.
“Tự mình cút đi!” Mặc Hàn đưa lưng về phía Cơ Tử Đồng, lạnh lùng nói.
“Mặc Hàn, ta không tổn thương nàng…”
“Cút!” Giọng nói của Mặc Hàn lạnh hơn ba phần.
Cơ Tử Đồng nghiêng ngả lảo đảo từ trên mặt đất đứng dậy, đột nhiên, hai con phượng hoàng đang quần đấu ở bên nhau ngã thật mạnh về phía nàng.
Bạch phượng hoàng mang theo tia chớp đánh vào trên người Cơ Tử Đồng, Cơ Tử Đồng phát ra một tiếng chất vấn thê tuyệt: “Mộ Tử Đồng, ngươi muốn ta hồn phi phách tán sao!”
Tôi khó hiểu, ta bạch phượng hoàng không phải bị Hỏa phượng hoàng của nàng đâm từ không trung xuống dưới sao?
Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, lại thấy hắn vẫn luôn nhìn tôi chăm chú, không hề quay đầu lại. Tôi ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải đôi mắt chờ mong của hắn.
Trong mắt thâm thúy chiếu ngược ra bóng dáng của tôi, những tình cảm không thể miêu tả đó với hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, trong ánh mắt hắn như còn kèm theo một tia áy náy…
Là bởi vì Cơ Tử Đồng sao…
Tôi cúi đầu, thấy cánh môi hắn hé mở, như muốn nói cái gì đó, lại bởi vì tôi cúi đầu, ngừng ở nơi đó.
“Em bị thương… Không có việc gì…” Tôi thật sự muốn ngủ một giấc, nhưng lại cảm giác trong ý thức có thêm dị vật gì đó, làm tôi rất không thoải mái.
“Chờ một chút, lập tức thì tốt rồi.” Giọng nói của Mặc Hàn truyền đến, hắn thấy thân thể của tôi có chút hơi đong đưa, giơ tay đỡ tôi vào trong lòng của mình: “Dựa vào trên người ta là được.”
Cảm giác khó chịu tăng lên, tôi theo bản năng dán nguyên thần ở trước ngực Mặc Hàn.
Hắn khẽ vỗ cánh tay của tôi, quay đầu nhìn Cơ Tử Đồng còn ở kia, giữa mày có thêm ba phần chán ghét. Một đạo Lam Diễm ở trên tay hắn bốc cháy lên, bị hắn ném về phía Cơ Tử Đồng.
Cơ Tử Đồng nhanh chóng nhảy lên trên lưng hỏa phượng, nhìn Lam Diễm dâng lên trên mặt đất kia, vẻ mặt kiêng kị khó dò.
“Mặc Hàn…”
“Câm miệng!” Mặc Hàn chặn ngang nàng ta: “Tự mình cút ra khỏi thức hải của Mộ Nhi!”
“Mặc Hàn, trước kia chàng không phải đối xử với ta như vậy…” Vẻ mặt của Cơ Tử Đồng thê ai nhìn Mặc Hàn.
“Trước kia như thế nào bổn tọa không nhớ rõ, cũng không định nhớ lại, hiện tại, cút đi! Hoặc là chờ bổn tọa chữa thương cho Mộ Nhi, tự mình động thủ?”
Giọng nói của hắn đã thêm ba phần uy hiếp, biển lửa màu lam dưới chân hỏa phượng cũng dâng lên ba mét.
Cơ Tử Đồng lại vẫn không rời đi: “Mặc Hàn, ta không tin chỉ mấy tháng như vậy, nàng đã có thể thay thế được tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy! Ta yêu chàng, chàng cũng nói qua chàng yêu ta, chàng chỉ biết yêu một mình ta!”
Lòng tôi bị hung hăng đau đớn, theo bản năng muốn rút cái tay bị Mặc Hàn nắm chặt kia đi, lại bị hắn nắm càng chặt.
Tình huống đau đầu lại có xu thế tăng thêm, tôi chỉ muốn một mình tìm một nơi an tĩnh ngủ một giấc, ngủ ngon thật lâu một giấc…
“Các anh đi thôi…” Tôi cảm thấy tôi đã nhanh không chịu đựng nổi, không muốn ở trước mặt Mặc Hàn biểu hiện ra bất kì mềm yếu gì.
“Mộ Nhi…” Mặc Hàn như có chút kinh ngạc.
Tôi ngẩng đầu lên, muốn nói cho hắn đầu rất đau, nhưng lại phát hiện ngay cả khuôn mặt hắn đều mơ hồ.
“Mặc Hàn…”
Dốc toàn lực gọi tên của hắn, tôi lại không có bất kì năng lực gì nói ra một chữ nào, đã cảm thấy trước mắt hôn thiên địa ám, như toàn bộ hồn phách đều bị sụp đổ, đau đến ngất đi.
Trước khi té xỉu, chỉ nghe thấy một tiếng Mặc Hàn nôn nóng kêu gọi: “Mộ Nhi!”
Còn có ý cười ở khóe miệng không dễ phát hiện của Cơ Tử Đồng kia.
Vì sao Mặc Hàn không trực tiếp đuổi nàng ra khỏi thân thể của tôi…
Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mơ màng tôi nghe thấy Mặc Hàn đang nói chuyện với bảo bảo.
“Ba ba, khi nào mẹ sẽ tỉnh?” Bảo bảo lo lắng hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn nhẹ nhàng sờ bụng tôi: “Sẽ tỉnh.”
“Vậy sao còn chưa tỉnh? Mẹ đều ngủ đã lâu…” Bảo bảo rất là mê mang giật giật cơ thể nho nhỏ của nó ở trong bụng tôi: “Ba ba, hồn phách của mẹ bị thương nghiêm trọng sao? Con thật sự không thể đi thức hải tìm nàng sao?”
“Thức hải của nàng sụp đổ, con không thể đi.” Mặc Hàn nghiêm túc dạy dỗ bảo bảo, lại đau lòng cúi đầu hôn vào môi tôi.
Tôi muốn mở mắt ra, đau đớn giữa mày lại vẫn truyền tới chỗ sâu trong hồn phách, làm tôi không tự giác run rẩy một chút, Mặc Hàn lập tức ôm chặt tôi.
“Mộ Nhi?” Mặc Hàn kêu gọi tôi, tôi lại không cách nào đáp lại, chỗ sâu trong hồn phách như có thứ gì đó vỡ vụn, những mảnh nhỏ đó đâm vào mỗi một tấc địa phương hồn phách, thời khắc tra tấn tôi.
“Mộ Nhi, nghe ta nói, hiện tại nàng không cần làm bất kì giãy giụa gì, thức hải của nàng bị sụp đổ, ta hạ pháp trận chữa trị, hiện tại thức hải đang chữa trị. Nhưng thời gian chữa trị thức hải rất dài, nàng nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi, ta sẽ bồi nàng.”
“Con cũng sẽ bồi mẹ!” Bảo bảo cũng phụ họa nói.
Trong lòng nhiều thêm hai phân ấm áp, chỉ là thức hải là cái gì?
Còn có, vì sao tôi còn có thể cảm nhận được Cơ Tử Đồng ở trong thân thể của tôi?
“Mộ Tử Đồng.”
Bỗng nhiên, tôi nghe được có người đang gọi tôi.
Tôi theo nơi giọng nói phát ra thăm dò, loáng thoáng thấy trong bóng tối phía trước, Cơ Tử Đồng bị ngăn cách bởi cách vách.
Cái chắn ngăn nàng mang theo hơi thở của Mặc Hàn, hẳn là hắn hạ.
Chỉ là, tôi luôn không rõ, tìm được hồn phách bám vào trên người tôi này, vì sao Mặc Hàn còn không lấy nàng ra ngoài.
“Ngươi tỉnh.” Cơ Tử Đồng có chút thất vọng.
“Đây là có chuyện gì?” Tôi hỏi nàng.
Nàng lại chỉ nhìn tôi không nói lời nào.
Lúc này tôi mới phát hiện, tôi vốn là có thể đứng ở bên trong hắc ám này, hiện tại, trong nơi hắc ám này, nổi lơ lửng từng mảnh nhỏ.
Chẳng lẽ nói, đây là thức hải của tôi?
“Mặc Hàn sẽ không yêu ngươi.” Cơ Tử Đồng đột nhiên nói.
Tôi lười đến cãi cọ những việc này với cô ta, chỉ muốn cô ta câm miệng.
“Ngươi cũng không yêu hắn, không phải sao?” Cơ Tử Đồng lại hỏi.
Lời này làm tôi tức giận trong nháy mắt: “Ai nói tôi không yêu!”
“Ngươi có tư cách gì yêu hắn?” Cơ Tử Đồng hỏi, nét mặt biểu lộ một vẻ cười miệt: “Tất cả của ngươi đều là Mặc Hàn cho, pháp lực của ngươi là Mặc Hàn song tu tới, pháp bảo dùng để hộ thân là Mặc Hàn cho, ngay cả ngươi ở nhân gian an nhàn sinh hoạt, đều là Mặc Hàn an bài.”
“Mặc Hàn cho nhiều như vậy, thử hỏi, ngươi cho Mặc Hàn cái gì? Yêu một người, không phải hẳn là trả giá sao?”
Nàng nói, thật sự là có ba phần đạo lý.
Thật sự là tôi quá vô dụng, không thể giúp Mặc Hàn bất kì việc gì, còn vẫn luôn cho hắn thêm phiền.
“Ngươi căn bản là không yêu Mặc Hàn, nếu không, ngươi sẽ không không làm bất kì chuyện gì cho hắn, mà chỉ là một mặt đòi lấy.” Cơ Tử Đồng tăng thêm giọng nói, đặc biệt khẳng định hạ xuống kết luận.
Sao tôi lại không yêu Mặc Hàn chứ!
Nhưng tôi thật sự không có năng lực có thể trả giá cho Mặc Hàn…
Tôi lại cảm thấy xấu hổ vì mình vô năng một lần nữa.
Thậm chí, tôi cũng không biết tôi có thể làm cái gì cho Mặc Hàn.
“Vậy còn cô? Cô trả giá cái gì cho Mặc Hàn?” Tôi hỏi nàng, nếu nàng có thể làm, tôi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!