Lỗ Tai Nhỏ Của Anh
Chương 57
Mục Nghiên Chi nhìn chằm chằm dãy số kia một lát rồi ấn gọi.
Cuộc gọi thuận lợi kết nối, đầu kia truyền đến một giọng nữ hơi khàn khàn. “Alo.”
“Xin chào.” Mục Nghiên Chi lễ phép cất tiếng chào hỏi: “Xin hỏi cô là phó Tổng biên tập Trương phải không?”
“Đúng vậy, anh là ai?”
“Tôi là vị hôn phu của Nguyên Nhị.” Mục Nghiên Chi gấp không chờ nổi hỏi: “Xin hỏi, cô có thể tìm Nguyên Nhị giúp tôi được không. Tôi gọi điện thoại nhưng cô ấy tắt máy.”
Đầu kia, phó Tổng biên tập Trương rõ ràng là bị Mục Nghiên Chi làm cho sửng sốt, có chút không quá tin tưởng. “Hôn phu của Nguyên Nhị? Tôi chưa nghe thấy cô ấy nói qua bao giờ.”
Một cô gái mới tốt nghiệp không bao lâu vậy mà đã đính hôn?
Mục Nghiên Chi ừ một tiếng, lên tiếng giải thích: “Bởi vì mấy năm nay tôi không có ở đây cho nên cô ấy không nhắc tới cũng không có gì kinh ngạc, lúc cô ấy học cao trung chúng tôi đã đính hôn, cam đoan không phải giả.”
Cao trung?
Phó Tổng biên tập Trương vô cùng kinh ngạc. Cô ấy chần chờ một lúc cuối cùng cũng không truy hỏi rốt cuộc là chuyện gì: “Khoảng hai tiếng trước Nguyên Nhị đã nói với tôi rằng trong nhà có việc gấp cần trở về ngay. Tôi đã phê chuẩn cho cô ấy trở về, lúc này nếu di động tắt máy hẳn là đã lên máy bay rồi.”
Nghe vậy Mục Nghiên Chi nắm di động thật chặt, gân xanh nổi lên.
Anh không hỏi thêm gì nữa, nói một câu cảm ơn rồi tắt điện thoại.
Tắt điện thoại xong Mục Nghiên Chi vội thay một bộ quần áo đơn giản, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Sớm biết thế này thì không đáp ứng lời mời của Phó Tân An, nếu không cũng sẽ không quên mang di động, như vậy cũng sẽ không bỏ lỡ cuộc gọi của Nguyên Nhị.
Mục Nghiên Chi nhíu mày, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới gara. Từ nhà đến sân bay lộ trình dài hơn nửa tiếng đồng hồ, biết rõ Nguyên Nhị không xuống máy bay nhanh như vậy nhưng anh vẫn lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, khoảng 30 phút sau thì đã đến sân bay. Dừng xe xong anh nhanh chóng chạy vào sảnh sân bay, đi tới chỗ phục vụ hỏi thông tin chuyến bay, xác nhận có hai chuyến bay vẫn chưa tới.
Lần này Mục Nghiên Chi chờ đợi gần 3 tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn đứng ngồi không yên. Anh đứng ở cửa kính sát đất nhìn từng chiếc máy bay hạ cánh, trong đầu suy nghĩ rất nhiều về nguyên nhân mà Nguyên Nhị đột nhiên trở về.
Chẳng lẽ…cô đã biết?
Nhưng mà khi gặp lại Nguyên Nhị, thấy cô dùng ánh mắt đạm mạc nhìn mình anh lại nghĩ không ra.
Nguyên Nhị xuống máy bay lấy hành lý rồi hừng hực đi ra ngoài, chỉ là không nghĩ tới người khiến cho cô phải gấp gáp trở về trong đêm lúc này đang đứng trong đám người đón máy bay kia. Mặc dù Mục Nghiên Chi đang đứng ở trong đám đông nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra anh, dáng người cao lớn của người đàn ông ở trong đám người giống như hạc trong bầy gà, một thân quần áo màu đen cộng thêm chiếc mũ màu đen trên đầu càng làm tăng thêm một tia thần bí.
Nguyên Nhị sững sờ tại chỗ, rất nhanh thì lấy lại tinh thần. Cô thu hồi ánh mắt kinh ngạc, thay vào đó là biểu tình nhàn nhạt.
Cô chậm rãi đi về phía Mục Nghiên Chi, phát hiện xung quanh anh có mấy cô gái đang ngo ngoe rục rịch, trong đó một người lớn mật tiến lên. Chỉ thấy cô ấy chọt chọt cánh tay Mục Nghiên Chi rồi giơ điện thoại ra, dùng vẻ mặt thẹn thùng để nói chuyện. Anh quay đầu nhìn cô gái kia một cái rồi giương cằm nhìn phía cô, không biết anh nói câu gì mà lại khiến cho cô gái kia lộ ra thần sắc xấu hổ nhìn về phía cô, sau đó thì xoay người đi tới chỗ bạn của mình.
Nguyên Nhị đi ra ngoài, Mục Nghiên Chi đã chờ ở chỗ đó. Chờ cô vừa ra tới anh lập tức lấy hành lý. Anh nhìn cô nhưng không hỏi lời nào.
“Về nhà trước đi.” Mục Nghiên Chi nói.
Nói xong anh cúi đầu nhìn đôi tay đang rũ xuống của Nguyên Nhị, đầu ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nắm lấy tay cô. Khi phát hiện cô không trốn tránh trong lòng anh âm thầm vui vẻ. Anh rũ mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn cô gái không lộ ra một tia cảm xúc nào ở trước mặt. “Đi! Chúng ta về nhà thôi.”
Mục Nghiên Chi chậm rãi xoay người, giây phút xoay người kia khóe miệng của anh hơi hơi giơ lên, nụ cười nhạt nhẽo nhưng lại bao hàm niềm vui vô hạn.
Trên đường trở về đại viện Nguyên Nhị vẫn luôn trầm mặc. Trên mặt nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã thay đổi đến long trời lở đất. Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc khi mình vẫn có thể giả vờ bình tĩnh như vậy.
Mấy giờ trước cô còn gấp gáp muốn biết ba năm qua Mục Nghiên Chi đã gặp phải những chuyện gì, khát vọng muốn biết sự thật giống như càng mãnh liệt.
Khi xe chạy vào gara Nguyên Nhị vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích. Mục Nghiên Chi đã nhận ra điều bất thường, động tác tháo dây an toàn dừng lại. Anh quay đầu thì chạm phải ánh mắt khác thường của cô gái nhỏ.
Mục Nghiên Chi ngẩn người, hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói ôn nhu mang theo một tia ý cười cứ quanh quẩn trong chiếc xe nhỏ hẹp, giống như một sợi lông chim lướt qua lỗ tai của Nguyên Nhị từng chút một, thật ngứa.
Nguyên Nhị nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa.
Cô dùng sức cắn môi dưới, trong mắt bốc lên hơi nước. Đôi mắt kia trong nháy mắt ửng đỏ, từng giọt nước mắt nóng bỏng giống như hạt đậu từ từ lăn xuống, khuôn mặt trắng nõn trong phút chốc bị dính ướt, lông mi thật dài dính vào một chỗ.
Nguyên Nhị cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình, cổ họng phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, đôi vai gầy yếu không chịu khống chế mà run rẩy.
Mục Nghiên Chi hoảng sợ, ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Anh luống cuống tay chân tháo dây an toàn trên người. “Em làm sao vậy? Đừng…đừng khóc nữa.”
Anh hoảng loạn muốn tìm khăn giấy để lau mặt giúp Nguyên Nhị, nhưng tìm mãi vẫn không được. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ào ào rơi nước mắt, cuối cùng trực tiếp dùng ống tay áo lau giúp cô. “Đừng khóc, rốt cuộc là làm sao vậy? Hay là có người bắt nạt em không? Nói cho anh biết, anh giúp em dạy dỗ tên kia…”
Nguyên Nhị vừa khóc lóc vừa lắc đầu, những sợi tóc xõa trên vai cũng phải tung bay theo động tác của cô, sau đó thì dính vào mặt. Mục Nghiên Chi càng thêm rối loạn, vừa lau nước mắt vừa nhẹ nhàng sửa lại mái tóc giúp cô, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau lỗ tai.
“Đừng khóc, được không? Thấy em khóc anh thật sự muốn đánh chết bản thân.”
Nói xong Mục Nghiên Chi duỗi tay tháo dây an toàn trên người Nguyên Nhị, cánh tay giang rộng rồi ôm người vào lòng. Khuôn mặt cô gái nhỏ gắt gao dán lên ngực của anh.
Anh cúi đầu hôn lên những sợi tóc của Nguyên Nhị, từ từ di chuyển tới lỗ tai rồi bắt đầu nói lời dễ nghe.
Nguyên Nhị không quan tâm, đơn giản buông lỏng tinh thần khóc thành tiếng. Cô giơ đôi tay đang nắm thành quyền đánh lên lưng của Mục Nghiên Chi, nhưng với lực độ này của cô thì cũng chỉ giống như là đang gãi ngứa mà thôi.
Đánh đủ rồi cô bỗng dưng đẩy người đang ôm mình ra, ngẩng đầu há mồm, cách lớp áo nặng nề cắn lên vai Mục Nghiên Chi.
Vừa rồi lên xe anh đã cởi áo khoác, giờ phút này bên trong chỉ còn lại chiếc áo hoodie, cách một lớp áo anh có thể cảm nhận được lực cắn của cô, rất lớn rất lớn, khiến cho người ngày thường bị thương cũng không nhăn mày giờ phút này cũng phải nhíu chặt.
Anh không ngăn lại, yên lặng thừa nhận.
Bỗng dưng hai tay Mục Nghiên Chi ôm lấy eo Nguyên Nhị, dùng sức nhắc người lên, trực tiếp đặt cô ngồi ở trên đùi mình.
Nguyên Nhị không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên đem mình bế lên, hét lên một tiếng đồng thời buông lỏng miệng ra. Cô đã quên khóc thút thít, ngước mắt nhìn vào đôi mắt như hồ nước sâu của Mục Nghiên Chi.
Thời gian tựa như dừng lại. Nguyên Nhị tức giận, vẻ mặt không phục.
Hồi lâu cô đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, giọng nói mang theo giọng mũi dày đặc, khàn khàn phun ra một chữ. “Anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!