|Shortfic| |Chanbaek| Nợ Hai Kiếp Yêu Em
Phần 10
– Cậu thích ngắm trăng lắm sao ?
– Ừm…. em rất thích…
Đôi mắt cậu ngước lên nhìn bầu trời tối đen điểm vài ngôi sao nhỏ lấp lánh và trọng tâm vẫn là ánh trăng sáng tròn như đang độc chiếm cả một vùng trời cho bản thân…
Nhìn vào đôi mắt cậu, anh nhìn ra một tia hạnh phúc, là niềm vui thể hiện qua đáy mắt của đôi đồng tử nâu kia………. cậu cứ chăm chú nhìn mãi, đến mức anh phải thắc mắc, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì trong đầu khi nhìn ánh trăng kia ? Nó đặc biệt lắm sao….
– Em nghĩ, trên kia mẹ em chắc hẳn rất hạnh phúc.
Cậu bâng quơ nói ra một câu khiến bản thân anh đờ đẫn… mẹ cậu trên kia ? Đây là ý gì ? Chẳng phải mẹ cậu ấy hiện tại đang ở Biện gia sao ?
Bạch Hiền nhìn thấy đôi mắt thâm trầm mà phức tạp của anh chỉ biết cười trừ. Tiếp tục nói.
– Mẹ ruột của em đã mất. Mẹ hiện tại của em chỉ là người mẹ kế do ba em lấy về….
Trong lòng anh rốt cuộc cũng hiểu, chả trách lúc trước khi Biện thị đến cầu Phác thị cứu lấy công ty của họ thì họ lại sẵn sàng đem Bạch Hiền làm món đồ đánh đổi mà không phải là tiểu thư Biện Yên Hoa kia… Nhưng cha cậu cũng chẳng quan tâm cậu sao ? Nếu mẹ cậu đã mất lẽ ra cha cậu phải quan tâm cậu hơn chứ…
– Còn cha cậu ? Ông ấy yêu thương cậu không ?
– Anh nghĩ một con người chấp nhận đem con của mình làm vật tráo đổi…… là đang yêu thương con mình sao ?
Anh không nói gì, cốt anh hỏi như vậy cũng chỉ vì thắc mắc. Không hề nghĩ đến sẽ khơi dậy nỗi đau của cậu… Trong lòng anh hiện tại có cảm giác xót xa, xót xa vì sự thươnng cảm cho số phận của cậu…
– Mẹ em là người rất tốt. Rất yêu thương em, cớ sao người tốt như bà lại ra đi sớm như thế, chỉ vì một căn bệnh ung thư. Để lại em chỉ vừa 15 tuổi sống trong căn nhà đầy rẫy ghen ghét, một mình em chống chọi… thực sự rất mệt mỏi…
Anh chọn cách im lặng để lắng nghe lời nói của cậu, anh không thể đưa ra bất kì ý kiến nào vì anh cũng là người mất mẹ. Nhưng nói ra thì anh may mắn hơn cậu rất nhiều, anh có một quãng thời gian dài bên cạnh bà…..
Cậu vẫn nhìn ánh trăng trên trời cao nói tiếp..
– Ba em thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức em chẳng kịp nhận ra. Ông đem người đàn bà ấy về, bên cạnh là người chị gái từ đâu bước vào gia đình em. Từ ngày hôm đó, em chính là người thừa thãi, là người không đáng để xuất hiện trong nhà. ” Hổ dữ không ăn thịt con”, câu nói này trong trường hợp em có lẽ đã sai….. Có lẽ mẹ cũng đang rất hạnh phúc vì em có thể thoát ra khỏi căn nhà ghê tởm đó..
– Tại sao cậu lại kể với tôi những điều này ?
– Vì anh chính là gia đình của em, là người chồng bên cạnh em…
Anh bất ngờ, thừ người. Gia đình? Chồng cậu ? Tất cả những từ này làm anh chấn kinh.
Cậu tin anh chính là gia đình của cậu, tin anh chính là người chồng che chở cho cậu…..
Trong lòng anh như có hàng vạn mũi tên xuyên thủng, khiến cơ thể có một loại cảm giác bi ai không nói nên lời.
Cậu xem anh là gia đình khi chưa lần nào anh mang lại một hơi ấm đúng nghĩa của từ gia đình. Cậu xem anh là người chồng luôn bảo bọc ấy vậy anh đã làm gì cho cậu, chỉ là những cử chỉ lạnh nhạt như cố đẩy cậu ra xa, để cậu thoát khỏi cuộc đời anh….. vậy mà anh còn có một người con gái khác, đặt người con gái ấy vào tim, vốn dĩ vị trí kia phải dành cho một người vợ là cậu……
Phải hay không chính tay anh đang làm tổn thương con người bé nhỏ đang mang trên mình chi chít những vết thương, phải hay không anh xứng đáng được nhận thanh danh là chồng khi anh chưa bao giờ hoàn thành đúng trách nhiệm của một người chồng đúng nghĩa , phải hay không cậu đã sai khi xem anh là gia đình của cậu…….
Cảm giác ân hận cùng bất lực đang ăn mòn đáy lòng anh, ngấm vào xương tủy phá tan lý trí. Vươn đôi tay rắn chắc bảo bọc con người mỏng manh như chỉ cần một cơn gió cũng sợ bay đi mất.
Từ khi nào đôi mắt cậu đã đẫm ướt, đã xuất hiện những hạt lấp lánh đọng nơi mí mắt.
Anh muốn ôm cậu, muốn bảo bọc con người nhỏ bé này. Để cậu có thể cảm nhận hơi ấm, cảm nhận sự che chở, để anh có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi xót xa đang bao lấy tâm trí…..
Cậu ngạc nhiên, anh ôm cậu… Cảm giác che chở đang dần dần lan tràn khắp trái tim trần trụi rướm máu…. Hạnh phúc, thực sự cảm thấy rất hạnh phúc, như tất thảy chịu đựng những thống khổ từ trước đến nay đều bị cái ôm này đánh bay tất cả. Mọi cảm giác bi thương như chưa từng hiện hữu thay vào đó là ngập tràn niềm vui đến tột cùng.
Cánh tay gầy nhỏ của cậu vòng qua tấm lưng rộng lớn của anh. Rốt cuộc cậu cũng được một lần nằm trong lòng anh, cảm nhận nhịp đập từ trái tim anh. Hơi ấm này, mùi hương này, vòng tay này, tất cả những tưởng chỉ là chính cậu ảo tưởng, chỉ là bản thân đang với tới nơi cao xa vời vợi. Nhưng hôm nay tất cả mọi thứ cậu từng mơ ước, từng khao khát cũng có thể đạt được. Mặc kệ ngày mai như thế nào, chỉ cần một cái ôm hôm nay của anh thì mọi thứ khó khăn của ngày mai đối với cậu chẳng còn nghĩa lý gì cả………..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!