Vô Ý Câu Dẫn - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Vô Ý Câu Dẫn


Chương 20


Yuste cười rộ, ngại ngùng bảo: “Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên.”

Khóe miệng Tuyên Tử Phương run rẩy, đúng là rất có duyên. Hơn bốn người, xác suất để hai người cùng chung một tổ rất thấp.

Tuyên Tử Phương xấu hổ cười cười: “Phải, có lẽ là ý trời…”

Yuste còn muốn nói với cậu mấy câu, người bên cạnh lên tiếng cắt lời: “Haha, được rồi, đội của chúng ta vậy là đủ người rồi. Tôi tên là Halse, thuộc điều tra. Hai người đằng kia cũng cùng ngành với tôi, Sa và Mã Kỳ.”

Tuyên Tử Phương cùng Yuste lịch sự gật đầu chào hai người vừa được Halse giới thiệu, nhưng người tên Sa kia lại huýt sáo đùa giỡn: “Không ngờ lại có cả Omega cùng đội. Này, cậu đảm đương vị trí cổ động viên sao?”

Ba người này đều là Alpha, ngoài ra còn một Alpha khác, nhìn qua cũng là người có thực lực, nhưng lại hơi ít nói.

Hắn nói: “Mại Khắc, khoa đối kháng.”

Sau Mại Khắc, người còn lại mở lời chào: “Xin chào, tôi học nguyên lý máy móc. Tên tôi là Đạt Lợi, tôi là một Beta.”

Như vậy, tổ đội gồm bốn Alpha, hai Beta và một Omega. Cả bảy người đều không biết nhau, hơn nữa vào được vòng này đều là quân mũi nhọn khó tìm, vì thế không ai hoàn toàn tin phục ai, vậy mà trong vòng mười lăm phút phải hợp tác đoàn kết với nhau để hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ sẽ không đạt được hiệu quả tốt nhất.

May mà bọn họ chỉ phối hợp trong vòng mười lăm phút, chứ nếu phải hợp tác dài lâu, có lẽ mâu thuẫn nội bộ càng lúc càng nghiêm trọng.

Chẳng hạn, chưa gì Sa đã muốn đắc tội Tuyên Tử Phương cùng Yuste. Còn Mại Khắc, nhìn kiểu gì cũng là người khó làm quen. Thêm vào đó, Sa, Mã Kỳ cùng Halse lại là người quen, có thể lập thành một nhóm riêng, vậy thì trước những vấn đề trọng đại cần biểu quyết, bọn họ sẽ có lợi hơn nhiều. Còn Đạt Lợi, người này lúc nào cũng mang theo nụ cười giả dối trên mặt, ai nói gì cũng đi theo phụ họa.

Tuyên Tử Phương cảm thấy không tự tin với tổ đội của mình cho lắm, nhưng dù sao cũng đã thành người trong đội, đành chịu vậy. Trừ Yuste ra thì ai cũng bàn luận kế hoạch tác chiến một cách sôi nổi.

Yuste cau mày, không vui nói: “Trước tiên phải chọn đội trưởng hẵng.”

Halse cười đáp: “Không cần phải nghiêm túc như vậy, đội đối thủ còn chưa phân xong, chúng ta lại nhanh chóng phân công công việc như vậy, chắc khác nào đem tin tức của chúng ta tiết lộ ra bên ngoài.”

Mã Kỳ gật đầu nói: “Đúng vậy, ít nhất cũng phải chờ cho đến khi có danh sách của đối thủ.”

Yuste nói: “Xin lỗi, tôi nói thẳng, mấy người được thảo luận, nhưng cũng đừng đem người khác ra công kích.”

Sa nhíu mày, cười nói: “Cậu nói vậy thì giỏi hơn tôi đi rồi tính.”

Đạt Lợi đứng ra hòa giải: “Được rồi, làm như vậy thì chúng ta sẽ làm quen với nhau tốt hơn, tất nhiên mỗi người có lối suy nghĩ khác nhau, vì thế chúng ta cũng không nên…” Hắn nói lấp lửng, ý bảo rằng mấy chuyện này đều là vấn đề cá nhân, không đáng để gây thù với nhau.

Sa nhìn Yuste, lại liếc mắt nhìn Tuyên Tử Phương, ngả ngớn: “Hờ, Beta và Omega thì có thể đưa ra ý kiến gì tốt? Alpha sẽ là chỉ huy, bọn bây chỉ cần ngậm miệng lại và phục tùng mệnh lệnh là được.”

Năm ngón tay Yuste siết chặt đến mức nghe tiếng khớp xương bẻ răng rắc, Tuyên Tử Phương thấy vậy liền giữ tay Yuste lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hai mươi phút sau, sau khi tất cả các đội đã lên danh sách, Halse mới đúng dậy nói: “Chúng ta đi kiểm tra chọn ra đội trưởng được rồi.”

Mã Kỳ nói: “Không cần biết trong chúng ta ai sẽ trở thành đội trưởng, kế hoạch tác chiến vừa mới đề ra tỉ mỉ như vậy, chỉ cần làm theo thì nhất định chúng ta sẽ thắng. Mấy người cố gắng nhớ mà làm theo đi nhé.”

Yuste bất bình, còn Tuyên Tử Phương lại nhún vai.

Bọn họ thảo luận gần nửa tiếng đồng hồ mới đề ra kế hoạch, đúng như Lục Cảnh Đàn nói, Omega làm tù bình, Đạt Lợi học chuyên sâu về máy móc thì làm bậc thầy cơ giáp, đội trưởng thủ tại bản doanh. Những người còn lại là chiến sĩ, nhiệm vụ là dụ địch ra khỏi bản doanh cho đến khi nào không còn ai ở trong. Lúc này bậc thầy cơ giáp ra mặt, đánh sập bản doanh đối thủ, cứu tù binh ra ngoài.

Mại Khắc không tham gia thảo luận, y hình như cũng không đồng ý, nhưng cũng không lên tiếng phản đối.

“Được, mọi người đặt tay lên đây, hệ thống sẽ tự động ghi nhận pheromone của chúng ta.”

“Không cần cậu giải thích, bọn tôi tự biết phải làm thế nào.”

Câu nói lạnh lùng của Yuste khiến Halse cảm thấy cực kỳ mất mặt, y xấu hổ cười cười.

Tuyên Tử Phương thở dài nói: “Bắt đầu đi”, đoạn đặt tay lên máy. Sau đó là Mại Khắc, rồi đến nhóm ba người của Halse, Đạt Lợi, cuối cùng là Yuste cùng vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Halse được chọn làm đội trưởng, y mỉm cười đầy tự tin, giống như đây là điều tất nhiên. Đối thủ của bọn họ cũng đã chọn ra đội trưởng, danh sách vị trí thành viên tổ đội trên màn ảnh thay đổi một chút, tên của đội trưởng màu đỏ được đặt ở vị trí đầu tiên.

Mười phút cuối, hai bên thay quần áo chuẩn bị cho cuộc thi, đội trưởng hai bên bốc thăm chọn địa điểm chiến đấu.

Bên ngoài sân huấn luyện dành cho đánh trận giả của học viện, người ra vào tấp nập, ai nấy đều rất mong chờ sự kiện lớn cuối cùng của năm này.

Halse chú trọng thu thập tin tức, y đã nghiên cứu kỹ danh sách hai mươi người đầu bảng, đa số trong đó đều là người giỏi đánh đấm hoặc liên quan ít nhiều đến khoa đối kháng. Halse phân tích đối thủ từ đầu đến đuôi, dự đoán đối thủ sẽ sử dụng những đòn đánh nào, sau đó cùng đội trưởng đối phương bấm nút thiết lập trên hệ thống cùng một lúc, chọn ra địa điểm thi đấu.

Diện tích khu thi đấu hơi nhỏ, gần bằng tổng diện tích của ba sân bóng, bậc thầy cơ giáp lại sử dụng những cỗ máy lớn, nhìn thế nào trông cũng rất nhỏ.

Giữa sân bố trí chiến hào, phân chia khu vực hai bên, đại bản doanh thì nằm ở ngoài rìa hai bên sân.

Halse nói: “Tôi mang Omega đi trao đổi tù binh, các cậu tranh thủ bố trí xung quanh đại bản doanh, sau khi hệ thống đếm ngược mười phút sẽ bắt đầu khai chiến.”

Yuste nói: “Tên cậu ấy là Tuyên Tử Phương, không phải là Omega, mấy người ít nhất cũng phải tôn trọng đồng đội chút.”

“A, tôi xin lỗi.” Halse nói: “Thời gian gấp rút, tôi nghĩ rằng chuyện này không đáng để so đo.”

Sa khinh khỉnh nói: “Chú có thể gọi cậu ta là hoa hậu giảng đường. Ồ, hay là chúng ta dùng mỹ nhân kế đi, để cậu ta đánh vào trái tim đối thủ?”

Yuste xách cổ áo Sa, lạnh lùng nói: “Mày thử nói lại một lần nữa xem.”

Mấy người này ỷ mình là Alpha, quân hàm cao nên xem thường Beta cùng Omega. Yuste điều khiển cơ giáp tốt hơn Đạt Lợi, nhưng vì Đạt Lợi thuộc khoa cơ giáp, cho nên cho hắn làm bậc thầy cơ giáp, căn bản không hề quan tâm đến sự chênh lệnh trong năng lực điều khiển của hai người.

Bọn họ rất tự tin vào thực lực bản thân, cho rằng Beta và Omega trong đội ngũ chỉ là vật cản trở. Đạt Lợi hiểu thấu tâm tư của bọn họ, nói vài câu xu nịnh đã được tín nhiệm. Chỉ có Yuste thà chết vinh chứ không sống nhục, thành ra lại không được lòng bọn họ. Còn Mại Khắc lại ít khi lên tiếng, luôn cố gắng giấu mình, ba người Halse quyết định bơ đi, phân chia nhiệm vụ theo suy nghĩ của chính mình.

Tuyên Tử Phương thấy Yuste sắp đánh lộn đến nơi, nhanh chóng giữ tay Yuste lại, cười nói với Halse: “Tôi có một đề nghị, Yuste đi trao đổi tù bình, còn đội trưởng thì ở lại trấn thủ đại bản doanh, được không?”

Halse nhíu mày: “Này…”

Tuyên Tử Phương nói tiếp: “Hệ thống không nói đội trưởng phải đích thân đi trao đổi tù binh, hơn nữa tôi cảm thấy Yuste cần bình tĩnh một chút, cậu ấy khống chế cảm xúc bản thân không được tốt cho lắm.”

Halse hơi do dự, đoạn gật đầu nói: “Được.”

Tuyên Tử Phương kéo Yuste đi, sau khi rời khỏi đại bản doanh, mặt Yuste vẫn đen thui, cậu hậm hực nói: “Tại sao hồi nãy cậu không phản đối kế hoạch của bọn họ? Cái loại kế hoạch sai tùm lum thế này thì thắng thế quái nào được! Không lẽ đối thủ không đủ thông minh để nghĩ ra chúng ta sẽ làm vậy chắc? Còn nữa, kéo tôi đi làm cái gì?”

“Cậu bình tĩnh trước đi…” Tuyên Tử Phương dừng bước, đảo mắt nhìn xung quanh, tiện tay ngắt một bông hoa màu trắng trên cành cây thấp đưa cho Yuste, cười nói: “Tặng cậu bông hoa này, cười một cái đi.”

Yuste dở khóc dở cười nhận hoa, nhưng tâm tình vẫn không khá hơn chút nào.

Tuyên Tử Phương nói: “Diện tích khu thi đấu khá nhỏ, nhưng lại đầy đủ mọi loại địa hình, rừng cây, thảo nguyên, đồi núi, sông suối cái gì cũng có. Chúng ta có lợi thế khi được rừng cây che đậy, còn địa hình của đối phương lại là đồi núi, đồi trọc và có sông. Chúng ta chỉ có mười lăm phút thi đấu, nội mỗi chuyện chạy từ bên này sang bên kia đã mất vài phút, nhìn chung thì không có đủ thời gian để làm theo kế hoạch đâu. Bởi thời gian không cho phép nên tôi nghĩ phương pháp tốt nhất là lao vào giáp lá cà, tốc chiến tốc thắng cướp tù binh trở về.”

Yuste nói: “Nếu đối phương cũng dựa trên kế hoạch ấy để đánh chiếm đại bản doanh của chúng ta, vậy thì những người được phái ra để dụ bọn họ sẽ chết hết?”

“Đúng vậy.” Tuyên Tử Phương nói: “Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng bọn họ sẽ lãng phí thời gian để cứu tù binh, nên tôi nghĩ rằng kế hoạch của bọn họ cũng không khác của chúng ta là bao.”

Yuste lẩm bẩm nói: “Cách tốt nhất chắc là đem tù binh của mình đến đập đại bản doanh của đối phương.”

Tuyên Tử Phương cười cười: “Đúng vậy, tiếc là đa số thành viên vẫn mang tư tưởng bảo thủ.”

Yuste nhìn chằm chằm Tuyên Tử Phương, nói: “Cậu lôi kéo tôi như thế, chắc có điều gì muốn nói phải không?”

Tuyên Tử Phương gật đầu: “Phải. Cậu nghĩ rằng bọn họ sẽ giao cho cậu nhiệm vụ gì?”

Yuste đáp: “Sao cũng được, tôi cũng không kỳ vọng gì nhiều, cố gắng hết sức thôi.”

“Không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy, tuy bọn họ không nghe lời góp ý của người khác nhưng vẫn là người có năng lực. Tôi đoán Halse sẽ cho cậu làm người trông coi tù binh, như vậy thì sẽ nhẹ nhàng cho bọn họ.”

Yuste cười nói: “Không cần chiến đấu, trông chừng người khác là được. Hay lắm.”

“Cho nên tôi muốn nhờ cậu một chuyện đây”

“Chuyện gì?”

“Sau khi bắt đầu chiến đấu, giết tù binh.”

“Cái gì!?” Yuste trợn mắt: “Làm vậy sẽ bị trừ điểm!”

Tuyên Tử Phương nói: “Làm vậy đối thủ sẽ thiếu một người. Chúng ta sẽ không đủ thời gian để đánh úp đại bản doanh đâu. Như tôi đã nói, chúng ta chỉ có mười lăm phút, nội chuyện vượt qua chiến hào đã tốn rất nhiều thời gian. Khi thời gian kết thúc, nếu cả hai bên đều chưa chiếm được bản doanh, hệ thống sẽ xét số người còn sống để phân định thắng thua.”

Yuste hiểu được phần nào suy nghĩ của Tuyên Tử Phương, ngẫm nghĩ: “Theo luật thì mỗi lần giết được một kẻ địch thì nhận được hai mươi điểm, giết tù binh bị trừ ba mươi điểm, sau mười lăm phút cứ một người còn sống thì được cộng hai mươi điểm, chiếm đại bản doanh của đối thủ hơn ba phút thì thắng. Cho nên cậu nghĩ rằng trước tiên cứ để đối phương mất bớt một người.”

“Tôi có thể hạ người canh gác tù binh.” Tuyên Tử Phương nói: “Bọn họ sẽ mất ít nhất hai người.”

Yuste cau mày nói: “Cậu không có vũ khí…”

Tuyên Tử Phương trừng Yuste, vui vẻ đùa: “Tôi có mỹ nhân kế.”

Yuste bất đắc dĩ cười nói: “Xấu bụng thật…”

Tuyên Tử Phương cười nói: “Nói cách khác, kế hoạch của trận đấu này là vừa phải bảo tồn sinh lực vừa phải tiêu hao sinh lực địch.”

Yuste cũng cười đáp: “Hợp tác vui vẻ.”

Tuyên Tử Phương suy nghĩ một chút lại bảo: “Tôi cảm thấy cậu có thể hợp tác cùng Mại Khắc.”

Yuste trào phúng nói: “Y cùng một giuộc với đám người Halse.”

Tuyên Tử Phương nói: “Không hẳn. Y luôn im lặng quan sát chúng ta. Tôi có cảm giác người này sẽ không lên tiếng nếu không cần thiết, y chỉ ra tay khi có tình huống cấp bách, ờm, giống như nhân vật chính vậy đó.”

“Cậu xem phim nhiều quá rồi.”

Tuyên Tử Phương nhún vai: “Thì cứ thử đi, nếu y nói chuyện cậu muốn giết tù binh với Halse thì tôi đã đánh giá cao cậu ta. Còn nếu y vẫn im lặng không nói gì thì có thể hợp tác với y được.”

Yuste nhướng mày nói: “Cậu đang xúi tôi đối đầu với đội trưởng?”

Tuyên Tử Phương nói: “Không phải cậu đã đối đầu với hắn rồi sao?”

“Vậy cậu muốn mượn tay Mại Khắc để làm gì?”

“Y thuộc khoa đối kháng, cậu đi theo y, y có thể bảo vệ được hai người.”

Yuste không vui nói: “Tôi không cần người khác bảo vệ.”

“Hợp tác với nhau đi. Hai người giết một người vẫn dễ hơn, hơn nữa hai người có thể che dấu bảo vệ lẫn nhau, khả năng sống sót sẽ rất cao, Halse sẽ không để đồng đội làm vật hy sinh đâu.”

“Không có cách chống lại cơ giáp.”

“Đối thủ sẽ không dùng cơ giáp ngay khi bắt đầu trận chiến đâu.” Tuyên Tử Phương nói: “Cho nên trong thời gian hỗn loạn ban đầu chúng ta có thể tranh thủ làm thịt một hai tên lính.”

Yuste liếm liếm môi nói: “Tôi thích cách giải quyết đơn giản và bạo lực như vậy.”

“Tôi cũng thích.” Tuyên Tử Phương nói: “Chúc kế hoạch của chúng ta thành công tốt đẹp.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN