Vô Ý Câu Dẫn
Chương 28
Vì khoảng cách từ Thủ đô đến nơi này quá xa nên cả đoàn quyết định dùng thiết bị trung chuyển gọi là “Không Gian Khiêu Dược”. Lúc ở trong vùng không gian không xác định, cơ thể khó chịu lạ thường, cảm giác sắp lăn ra nôn mửa đến nơi. May mà chỉ mất tầm mười giây, không bao giờ quá một phút đồng hồ.
Đến được tổng bộ của căn cứ thứ năm trên vệ tinh thứ ba của Eris, Tuyên Tử Phương và đồng đội đều cảm thấy cả người không khỏe, thân thể nặng nề, có người còn buồn nôn. Cho dù tất cả đều là sinh viên trường quân đội, nhưng phải nghỉ ngơi một ngày thì di chứng của Không Gian Khiêu Dược mới hết được.
Eris không phải là một tinh vực lớn, nhưng lại có rất nhiều tiểu hành tinh bên trong. Căn cứ thứ năm của bộ đội biên phòng năm trên tiểu hành tinh thứ ba và thứ năm của Eris, còn căn cứ thứ bảy lại nằm trên tiểu hành tinh thứ mười ba, thứ mười bốn.
Căn cứ thứ năm và căn cứ thứ bảy là hai nơi tổ chức lần diễn tập quân sự này.
Tiểu hành tinh thứ ba của Eris, gọi tắt là Eris 3, diện tích nhỏ hơn Thủ đô, chu kỳ tự quay quanh trục tương đối ngắn, một ngày chỉ có 18 giờ. Múi giờ lệch tông thế này cùng từ trường hỗn loạn khiến việc liên lạc với bên ngoài khá khó khăn, nhưng dùng điện thoại để điều chỉnh giờ giấc thì vẫn được.
Tuyên Tử Phương cài báo thức lúc chín giờ sáng, chuông reo mới tỉnh dậy, ngáp dài rời giường.
Rửa mặt thay đồ xong, Tuyên Tử Phương vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ. Nghe có tiếng gõ cửa, cậu bước ra mở cửa, nở nụ cười chào người trước mặt: “Buổi sáng tốt lành.”
Yuste bất mãn nói: “Không còn sớm nữa đâu, những người khác đã đi báo danh hết rồi.”.
Tuyên Tử Phương miệng cắn bánh bao, bận rộn “vật lộn” với cái cà vạt, nói: “Ngại quá, tôi xong ngay đây!”.
Yuste: “…”
Nhìn Tuyên Tử Phương thắt cà vạt, Yuste thấy hơi ngứa mắt, liền đưa tay giúp cậu thắt đàng hoàng, hỏi: “Không ai chỉ cậu thắt cà vạt à?”.
“Không có…” Tuyên Tử Phương xấu hổ cười cười. Khi bọn họ đến hành tinh thứ ba của Eris, đã có người chuẩn bị sẵn quân phục của sĩ quan sơ cấp cho họ. Khổ nỗi là bộ quân phục này trông rất giống trang phục của thủy thủ, loại cà vạt mềm nhũn này thực sự làm khó Tuyên Tử Phương. Ngược lại, nếu đổi thành loại cà vạt Tô Kỷ bình thường hay đeo thì cậu lại rất thuần thục.
Yuste nói: “Nhanh lên đi, cậu cứ chậm chạp lề mề như vậy, chỉ có tôi mới chịu chờ cậu.”
Tuyên Tử Phương cười khổ nói: “Không cần giục tôi nha.”
Tuyên Tử Phương đành phải ăn vội miếng bánh bao còn lại, sau đó vội vàng rời đi cùng Yuste.
Hai mươi mốt người đi cùng hai người làm việc thật nhanh, đã báo danh xong, cũng đã có kết quả phân đội, đang trở về thu xếp hành lý chuẩn bị tập trung.
Lần này, người dự thi Giải Tam Học viện được xếp ngẫu nhiên vào căn cứ thứ năm hoặc thứ bảy của bộ đội biên phòng. Mỗi người đều có một mã số riêng, Yuste là 029, còn Tuyên Tử Phương là 030. Tuy hai người đến muộn, nhưng Học viện Quốc phòng vẫn là trường đến đầu tiên, cho nên số thứ tự cũng ở hàng đầu.
Sau đó, theo kết quả sắp xếp ngẫu nhiên, Yuste đi căn cứ thứ bảy, còn Tuyên Tử Phương thì đến căn cứ thứ năm, song Tuyên Tử Phương cũng phải cùng Yuste trở về thu dọn đồ đạc.
Mỗi đội sẽ có một huấn luyện viên, người phụ trách đội của Tuyên Tử Phương là một sĩ quan cao cấp, gọi là Carol.
Ngoài mấy người đã biết nhau từ trước như Tuyên Tử Phương và Halse thì còn thêm mấy người đến từ Đại học Quân sự Quốc gia.
Đại học Quân sự Quốc gia và Học viện Quốc phòng Thủ đô vốn không ưa gì nhau, chuyện này ai cũng biết, hơn nữa sinh viên trường này cũng khinh thường người đến từ Học viện Arma, cho nên Carol và Tuyên Tử Phương đều mặc kệ bọn họ.
Đương nhiên, sinh viên tên Feralgan kia cũng thức thời, không để tâm gì đến bọn họ.
Halse tính lại “gây sự” với Feralgan, đáng tiếc là người ta không thèm để ý hắn.
Halse đành phải buông tha, nhưng hắn rốt cục cũng không thể thoải mái trò chuyện với Tuyên Tử Phương, luôn cảm thấy trong lòng có gì vướng mắc. Không cần biết Tuyên Tử Phương nói gì với hắn, lúc nào hắn cũng có cảm giác cậu đang châm chọc mình.
“Nhiệm vụ của chúng ta trong lần diễn tập này là điều tra tình hình quân địch.” Carol giới thiệu: “Trong nửa tháng này, bốn người chúng ta đều ở trong ký túc xá tạm thời, điều kiện có thể có chút đơn sơ, nhưng mà trong khoang ngủ có dịch dinh dưỡng và sóng điện trị liệu, có thể giám bớt đau nhức và mệt mỏi.”
Nói xong, anh đem ba mật mã còn thừa phân cho mấy người Tuyên Tử Phương.
“Đây là mật mã ra vào chứng minh thân phận, tôi chỉ nói một lần, đừng quên.” Carol nói mật mã cho ba người, rồi bảo: “Muốn mở cửa, các cậu phải cùng lúc sử dụng mật mã vân tay và mật khẩu.”.
Halse hỏi: “Lần diễn tập này chúng ta đảm nhận vai trò là lính trinh sát?”
Carol đáp: “Đúng vậy.”
“Lúc điều tra chúng ta nên làm như thế nào?” Tuyên Tử Phương thắc mắc.
Carol nói: “Khi chỉ huy có lệnh, tôi sẽ cùng các cậu ra ngoài, bốn người một tổ, yêu cầu là các cậu phải điều khiển được tàu tuần tra.”
Halse lại hỏi: “Cấp trên sẽ cho chúng ta điều khiển cơ giáp sao?”
“Không.” Carol cười cười nói: “Chỉ khi chiến đấu mới dùng đến cơ giáp, cho nên các cậu không cần dùng.”.
“Nói trắng ra thì…” Feralgan cười nhạo: “Chúng ta chỉ là một đám tiểu lâu la, cấp trên quả nhiên không thèm để ý đến chúng ta luôn.”
Carol nói: “Này…”
Feralgan tiếp tục: “Ầy, những người có thể thể hiện tài năng chắc là sinh viên của Học viện Arma mấy người nhỉ.”
Sắc mặt Carol không được tốt lắm, anh cau mày nói: “Cậu Feralgan, đề nghị cậu chú ý đến lời nói của mình.”
“Anh là sĩ quan cao cấp, còn tôi sau khi tốt nghiệp cũng ít nhất là thiếu úy. Cho dù hiện tại anh tạm thời là huấn luyện viên của tôi, tôi vẫn hy vọng anh nên gọi tôi là Feralgan, hoặc là thêm chút kính ngữ phía sau cũng không vấn đề gì.”
Halse thấy sắc mặt Carol ngày càng kinh khủng, không thể dùng từ xanh mét để hình dung, liền nhanh chóng đứng chắn trước Feralgan, chuyển đề tài, khỏi để bọn họ vừa đến hạm đội ba đã có ấn tượng không tốt.
Carol vì có ấn tượng xấu với Feralgan nên đối xử với Tuyên Tử Phương cùng Halse cũng không thoải mái hơn là bao. May là Halse bình tĩnh giải hòa, cộng thêm khuôn mặt của Tuyên Tử Phương, Carol cũng không nỡ nặng lời. Bốn người trong khoang tàu vũ trụ cứ thế bình yên trôi qua một ngày.
Đến nửa đêm, radio trong khoang tàu đột nhiên vang lên “đinh đinh đinh”, ánh sáng hồng bao phủ toàn bộ khoang tàu.
Ánh sáng hồng hàm ý có nhiệm vụ khẩn cấp.
Tuyên Tử Phương thức dậy trong đau khổ, lúc này cậu cũng không dám lề mề, lấy tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân, thắt đại cà vạt, sau đó cùng Carol đứng thành một hàng trong khoang tàu. Cậu phát hiện ra trong khoang tàu khác có nhiều người đang đứng, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng không chớp mắt.
Tiếng cảnh báo vang suốt ba phút, trong radio không ngừng thông báo: “Đây là nhiệm vụ khẩn cấp. Đội tuần tra của hạm đội ba lập tức xuất phát, mục tiêu là Vành đai* Lam Sa và khu vực phụ cận.”
*Ở đây tương tự vành đai hành tinh. Vành đai hành tinh là vành đai bụi vũ trụ và các vật thể nhỏ khác nằm trên quỹ đạo xung quanh hành tinh trong một vùng mỏng hình đĩa.
Radio lập lại hai lần, sau đó cũng không còn thông báo gì nữa, ánh sáng hồng cũng biến mất.
Sau đó, một huấn luyện viên tiến lên phía trước, nói: “Xếp thành hàng, xuất phát!” Mọi người dường như đã ăn ý với nhau, rất nhanh xếp thành từng tiểu đội một.
Mấy người Tuyên Tử Phương cũng nhanh chóng về vị trí, đi theo Carol.
Bọn họ từ khu sinh hoạt đi tới khu chuẩn bị giao tranh của chiến hạm. Nơi này có rất nhiều tàu tuần tra, trông rất giống với phi thuyền, nhưng mà trên bề mặt có trang bị pháo ánh sáng, ngoài phục vụ cho công tác điều tra còn có thể chiến đấu được.
Đương nhiên, so với cơ giáp thì loại tàu tuần tra này chỉ là hàng chất lượng kém.
Các giáo quan trước tiên mở thiết bị đếm ngược trong một phút, sau đó Carol trở về, trên tay là ba bộ trang phục vũ trụ, anh mặc một bộ, ba sinh viên còn lại mỗi người một bộ.
Carol nói: “Vào tàu rồi thay đồ sau, thời gian cấp bách, chúng ta xuất phát trước hẵng.”
Tất cả đều không thể nói chuyện, mọi người thoạt nhìn đều rất khẩn trương, vội vàng tiến vào tàu tuần tra. Tuyên Tử Phương cùng mấy người ôm trang phục vũ trụ đi qua cửa tàu cao hơn một mét.
Tàu tuần tra gồm hai khu vực, một là trước cánh cửa hai là sau cánh cửa. Mỗi nơi đều có thiết bị thăm dò cùng bàn điều khiển, nhưng mà tầm nhìn không giống nhau.
Carol suy nghĩ một hồi, quyết định phân Tuyên Tử Phương và Feralgan đến khu vực sau cửa, còn anh và Halse thì đóng trụ ở khu vực trước cửa.
Tuyên Tử Phương tuy không muốn cùng một tổ với Feralgan, nhưng đây là mệnh lệnh của huấn luyện viên, thành ra cậu chỉ có thể tuân theo.
Mà ấn tượng của Feralgan đối với Tuyên Tử Phương cũng không được tốt, sau khi ngồi xuống, y liền chiếm quyền sử dụng bàn điều khiểu, nói: “Trên chiến trường, Omega không có quyền được lên tiếng.”
Tuyên Tử Phương hít sâu một hơi. Nhịn.
Hạm đội đến được Vành đai Lam Sa, một nơi cách vị trí xuất phát ba trăm năm ánh sáng. Nơi này tràn ngập bụi vũ trụ, vài tiểu hành tinh* nằm lộn xộn. Thành phần cấu tạo của đám bụi này là chất đạm, cho nên mới có sắc xanh, gọi là Vành đai Lam Sa.
*Bụi vũ trụ là các hạt vật chất cỡ nhỏ phân tán trong khoảng không giữa các thiên thể. Có thể tưởng tượng bụi vụ trụ như những đám mây, hấp thụ ánh sáng từ các ngôi sao phát ra và các thiên thể khác. Tiểu hành tinh là khái niệm chỉ một nhóm các thiên thể nhỏ trôi nổi trong hệ Mặt Trời. trên quỹ đạo quanh Mặt Trời.
Họ đã đi hơn ba giờ, mà vẫn không thấy một mống hạm đội của địch. Carol cũng bắt đầu trò chuyện, giúp cả đội thả lỏng một chút, lại dặn nên ăn một chút để bổ sung thể lực.
Tuyên Tử Phương ngáp một cái, nhìn sang thì thấy Feralgan cũng đang mệt mỏi.
Xem ra là cả hai đều ngủ không ngon.
Loại diễn tập này thật có sức ép, Tuyên Tử Phương nhớ tới lời Tô Kỷ miêu tả nó, bất giác mỉm cười.
“Cười cái gì?” Feralgan hung tợn trừng cậu.
“Không có gì.” Tuyên Tử Phương vô tội giơ tay đầu hàng.
Feralgan: “…”.
Tuyên Tử Phương chợt nói: “Nhìn kìa! Đó là cái gì vậy?”
Tuyên Tử Phương chú ý đến vật thể không xác định dao động trong thiết bị đo lường, nói là thiên thể thì không đúng, bời thể tích quá nhỏ, nhưng mà mật độ dao động lại cao.
Hệ thống radar không xác định được cụ thể hình dáng vật thể, ngoại trừ thông số dự đoán sơ bộ thì không thể cho thêm nhiều dữ kiện hơn.
Tuyên Tử Phương cầm bộ đàm, nói: “Chắc chắn có vấn đề, tôi nói với Carol.”
Feralgan nhíu mày, nhanh tay đoạt bộ đàm của Tuyên Tử Phương, nói: “Tìm thằng cha sĩ quan đó làm gì?”
Tuyên Tử Phương nói: “Hệ thống radar không xác định được vật thể, cậu không thấy rất khả nghi hay sao?”
Feralgan khinh bỉ nói: “Hố đen vũ trụ mà cũng không biết? Đương nhiên là radar không thể đo được thông số của hố đen rồi.”
Tuyên Tử Phương lắc đầunói: “Nhưng mà cậu xem vật thể kia đi, tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng nóđang di chuyển!” “Vũ trụ luôn chuyển động, cái này đến học sinh tiểu học, àkhông, đến đứa nhóc học nhà trẻ cũng biết.” Feralgan ngắt lời Tuyên Tử Phương,nói: “Hơn nữa, cậu đến gần xem thì chẳng phải sẽ bị hút vào hay sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!