Thụy Du Thiên Miên - Chương 41: Trân bảo trao tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Thụy Du Thiên Miên


Chương 41: Trân bảo trao tay


Thuỵ Miên thương tâm: “Nhuận Ngọc công chúa, người đã mất, xin nàng cố gắng…”

Nhuận Ngọc công chúa nhìn Thuỵ Miên, vừa khóc vừa nói, trong mắt vẫn lấp lành muôn ngàn giọt lệ: “Thuỵ Miên, cô nương thấy chưa? Ta đã bảo ta và chàng không có hy vọng mà. Chúng ta từ ngày đầu gặp gỡ đã sai lầm. Đây chính là số phận. Ta và chàng vốn là người ở hai thế giới khác nhau. Tộc nhân ngư làm bao điều ác, ta phải gánh chịu một phần lỗi lầm. Đây là hình phạt của ta…” 

Thuỵ Miên nhìn Nhuận Ngọc đau khổ, nàng ta đang tự huyễn hoặc mình, tự ôm lấy trách nhiệm, khiến mình dễ chấp nhận thực tế phũ phàng trước mắt. 

Ngay lúc đó, cả người Giang Hàn lập tức bị nhấc lên không trung, hai tay chàng ta xõng xoài sang hai bên. Nhuận Ngọc hét lên, với tay hòng giữ lấy người thương, gương mặt hoảng loạn sợ hãi. Ngay lúc này, Nhuận Kỳ nổi lên từ dưới mặt nước, cười vang đắc ý: “Thế nào, chẳng phải ta đã bảo với tỷ rồi sao? Ngươi giúp bọn họ thoát khỏi Thuỷ cung, đây là hình phạt của ngươi. Tỷ đừng trách ta, đây là tỷ tự tác tự thụ(1).”

(1)     Tự tác tự thụ: tự làm tự chịu

Nhuận Ngọc vẻ mặt đã tái dại, nàng ta điên cuồng gào thét, giơ tay ra cố với lấy cơ thể của Giang Hàn đang lơ lửng. Nhuận Ngọc đau khổ, làm Nhuận Kỳ càng thêm sung sướng. Trên mặt hắn ánh lên vẻ tàn độc. Hắn búng ngón tay, trong nháy mắt, cả người Giang Hàn tan biến thành đám bụi cát màu đỏ. Đám cát lơ lửng thành từng cuộn bụi xoắn xít trong không khí. Cơ thể Giang Hàn cứ thế mà tan biến không dấu vết.

Tiếng của Thiết Ảnh vang lên thảm khốc: “Giang Hàn huynh, không.”

Nhuận Ngọc ngồi xụp xuống đất, nàng ta trợn trừng mắt, không nói ra được lời nào. Nàng run rẩy giơ tay ra đón lấy bụi cát đang rơi từ trên cao xuống. Những hạt cát nhỏ li ti luồn qua kẽ tay nàng trôi đi mất, giống như Giang Hàn, đã thực sự không còn nữa. Khi đã nắm trong tay vài bụi cát còn vương vấn, Nhuận Ngọc ngồi im trên mặt đất, gập người phát ra tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả khu rừng. 

Thuỵ Miên trong lòng như tan nát, nàng không tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Chẳng nhẽ đúng là số phận phân li, bắt hai người họ phải âm dương cách trở? Càng tội nghiệp Giang Hàn và Nhuận Ngọc công chúa bao nhiêu, Thuỵ Miên càng căm ghét Nhuận Kỳ ác độc bấy nhiêu.

A Tảo đứng trước mặt Nhuận Ngọc, chỉ vào người Nhuận Kỳ hét lên: “Tiểu nhân bỉ ổi, người không bằng cầm thú. Ta phải trả thù cho Nhuận Ngọc công chúa và Giang Hàn công tử.” 

Vừa dứt lời, nàng ta cầm kiếm nhanh nhẹn phi thân đến chỗ Nhuận Kỳ, chẳng mấy chốc đã đến trước mắt hắn. Thiết Ảnh cũng cầm kiếm lao vào hỗ trợ A Tảo. Nhưng hai người bọn họ không phải là đối thủ ngang tầm với Nhuận Kỳ. Sau vài chiêu, hắn chỉ cần một tay, đánh cho bọn họ tối tăm mặt mũi. A Tảo ngã lăn ra đất, máu từ miệng nàng ộc ra. Thiết Ảnh cũng không khá hơn, ngã đập lưng vào gốc cây sõng xoài trên mặt đất. Nhuận Ngọc lúc này mới hoàn hồn, chạy lại gần A Tảo, đỡ nàng ta dậy. 

Thuỵ Miên giật mình nhận ra Nhuận Kỳ không phải chỉ nói suông, hắn quả thật có võ công cao cường, thâm sâu khó lường. Đắc Di và Mặc Cảnh chưa chắc đã là đối thủ xứng tầm.

Đám người của Thiết Ảnh cũng tiến đến đỡ hắn dậy, dè chừng nhìn Nhuận Kỳ.

Nhuận Kỳ lúc này nhìn thấy Thuỵ Miên đang đứng bên cạnh Mặc Cảnh và Đắc Di. Hắn nổi cơn thịnh nộ, gằn giọng đe dọa: “Mỹ nhân, nàng cả gan chạy khỏi thuỷ cung của ta. Nàng có nhớ ta đã nói gì với nàng? Nàng không sợ ta sẽ khiến đám người này hôi phi yên diệt (1) giống như tên Giang Hàn đó chứ?”

(1)     Hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi

Thuỵ Miên sợ hãi, bất giác nắm chặt lấy cánh tay áo Mặc Cảnh. Đắc Di và Mặc Cảnh cùng tiến lên một bước đứng chắn trước mặt Thuỵ Miên và Thuý Như. Ngay lúc Nhuận Kỳ từ không trung lơ lửng tiến lên bờ tiến lại gần Thuỵ Miên, Nhuận Ngọc liền ném một cục tròn màu trắng xuống mặt đất, một tiếng nổ lớn kèm với khói trắng mù mịt bốc lên. Ngay lúc này, Nhuận Ngọc và A Tảo liền ẩn thân vào trong làn khói biến mất, Mặc Cảnh nắm tay Thuỵ Miên, Đắc Di giữ lấy Thuý Như, lao vào trong khu rừng cấm, khẩn trương vút đi trong gió. Theo sau là đoàn người Thiết Ảnh.

Tiếng Nhuận Kỳ vẫn theo họ sát sao. Đột nhiên Mặc Cảnh và Đắc Di dừng lại, đứng đối diện với đám người của bộ tộc Mật Ngư Nhĩ, Cố Yên không xuất hiện. Bốn người của Hội Tam Bảo và đám người của Thiết Ảnh bị kẹp ở giữa, phía sau là Nhuận Kỳ, phía trước là bộ tộc Mật Ngư Nhĩ đông đúc đang lăm le gươm đao, vẻ mặt hung tợn.

Thuỵ Miên chợt nghĩ lại cảnh tượng Giang Hàn trong chốc lát bị biến thành cát bụi, nàng tự nhủ, dù có chết, ít nhất cũng phải chết cho oanh liệt. Nhuận Kỳ cùng đám thuỷ binh tập hợp đông đảo phía sau, hắn ta cười dọa nạt: “Mỹ nhân, nàng mau lại đây với ta. Ta nể tình sẽ giữ nàng bên cạnh, tha cho nàng, yêu chiều nàng.” Dứt lời hắn xòe bàn tay về phía Thuỵ Miên chờ đợi. 

Mặc Cảnh liền chặn trước mặt Thuỵ Miên. Nhuận Kỳ nhếch mép khinh thường: “Đám phế vật các người còn không biết sợ mà tránh đường?” 

Mặc Cảnh nhất định không di chuyển. Thuỵ Miên dù không lo cho bản thân, cũng không muốn làm liên luỵ đến những người còn lại. Nàng còn đang tính toán, nếu chấp nhận theo Nhuận Kỳ, liệu nàng có thể đánh đổi ra điều kiện với hắn để hắn tha cho mọi người một con đường sống. 

Nhưng trước khi nàng kịp nói thì đã nghe thấy Mặc Cảnh dặn dò Đắc Di: “Người hãy bảo vệ nàng, để Nhuận Kỳ cho ta. Đám người bộ tộc Mật Ngư nhĩ, giao cho ngươi.”

Thuỵ Miên thấy Nhuận Kỳ hét to: “Hừ, ngươi thực sự muốn chết? Mật Ngư Nhĩ tộc, giết hết đám người này cho ta, không để một ai sống sót, nhưng không được làm bị thương mỹ nhân của ta.” Nói rồi quay sang nhìn đám thuỷ binh xung quanh: “Ta muốn các người chứng kiến kẻ đã làm tổn hại Trấn Quái của ta. Phàm tư tục tử ngoài vận may thì tài năng hèn kém ra sao.” Nói rồi xông ngay đến đối diện với Mặc Cảnh. 

Thiết Ảnh thấy Mặc Cảnh trước đó đã bị thương, lại mang trong mình lửa hận muốn báo thù cho Giang Hàn, cũng tham gia trạn đối kháng.

Thuỷ binh thấy chủ tử của mình đã xông lên, cũng hợp sức với đám người Mật Ngư Nhĩ tiến vào giao chiến với đám người Đắc Di và quân kháng chiến.

Đắc Di không chần chừ, một tay giữ lấy Thuỵ Miên, Thuý Như ngay sát sau nàng, tay còn lại cầm thiết phiến xòe ra đầy sát khí. Hắn không nói hai lời, cùng đám người của Thiết Ảnh, lao vào vòng vây, tả xung hữu đột giữa đám người Mật Ngư Nhĩ và quân thủy binh. 

Đắc Di võ công cao cường, một lần vung quạt là một đám người liền ngã xuống. Bộ tộc Mật Ngư Nhĩ chia làm hai phe, dù những người theo phe Thiết Ảnh quân số ít hơn, nhưng là những người thiện chiến trung can. Bọn họ cùng Đắc Di, chống đỡ với đám người phe đối lập.

Trận chiến giữa Thiết Ảnh, Mặc Cảnh với Nhuận Kỳ vô cùng gay cấn. Mặc Cảnh cầm bạch ngọc sáo lúc này đã chuyển từ màu trắng tinh trong suốt thành màu xanh lá cây đầy nguy hiểm đỡ những đòn tấn công sấm chớp của Nhuận Kỳ. Thuỵ Miên cắn răng lo sợ. Nhuận Kỳ là người duy nhất sai khiến được tuộc quái, vả lại qua cách hắn đấu với A Tảo và Thiết Ảnh lúc trước, chứng tỏ hắn là người có võ công cái thế, khiến ai nấy phải dè chừng. Mặc Cảnh có Thiết Ảnh hỗ trợ, nhưng trên người hắn đang mang vết thương do đánh nhau với trấn quái lúc trước, liệu hai người họ có thể chống lại đối thủ là Nhuận Kỳ độc ác lại có võ công thâm hậu?

Thuỵ Miên cũng đã rút ra đoản đao của Bửu Toại tặng nàng, cầm chặt trên tay, không muốn trở thành người vô dụng trong lúc tình huống đang cấp bách. Thuý Như cũng có cùng chung suy nghĩ, nàng ta lục trong tay nải đeo ngang người, lôi ra một cái chảo, cầm trên tay thủ thế như đó là một vũ khí tối thượng.

Thuý Như dùng chảo đánh liên lục vào người mấy nữ tử muốn lao vào chỗ bọn họ. Thuý Như tuy thể trạng nhỏ bé, lại hay run sợ, nhưng lúc nguy cấp liền trở nên gan dạ dũng mãnh.

Thuỵ Miên quay sang nhìn Mặc Cảnh và Nhuận Kỳ đang tung người ra đòn trong không trung. Mặc Cảnh vẫn cầm cự tốt với Nhuận Kỳ, dù trên vai đang mang thương tích. Khuôn mặt kiêu ngạo của Nhuận Kỳ đã trở nên nhăn nhó vì giận giữ. Hắn ra đòn dứt khoát, đòn nào cũng chí hiểm. Mặc Cảnh dùng bạch ngọc sáo chống đỡ, dù bị đẩy lùi nhưng cũng không có thương tích.

Một số thuỷ binh thấy Mặc Cảnh có thể đỡ đòn của Nhuận Kỳ, liền lén xông vào khai chiến. Thiết Ảnh đánh chặn bọn người này lại, cân bằng lực lượng.

Thuỵ Miên mải nhìn Mặc Cảnh, chỉ nghe tiếng Đắc Di hét lên: “Cẩn thận”, rồi thấy cả người mình được hắn ôm lấy, cả hai lăn lộn xoay vài vòng trên mặt đất. Đắc Di ôm Thuỵ Miên trong vòng tay, từ miệng hắn chảy ra một dòng máu nhỏ. Nàng bàng hoàng đỡ Đắc Di dậy, nhận ra trên lưng hắn đã xuất hiện một vệt chém dài. Máu đang túa ra từ vết thương, vẻ mặt Đắc Di đau đớn, nhưng quyết không lùi bước. Hắn chống thanh phiến xuống đất, lồm cồm bò dậy, một tay chắn trước người Thuỵ Miên, bảo vệ nàng không cho ai động tới. 

Thuỵ Miên nghẹn ngào nắm lấy cánh tay của Đắc Di thật chặt. Mặc Cảnh muốn ra ứng cứu, nhưng Nhuận Kỳ đã đứng chắn ngang đường, không để hắn rời đi. 

Đắc Di chặn đánh được thêm vài người, mỗi lần cố sức, máu lại chảy xuống tạo thành từng vệt lấm tấm trên mặt đất. Đến lúc sức càn lực kiệt, hắn liền ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. Thuỵ Miên quỳ xuống bên cạnh, ôm hắn vào lòng, che chắn cho hắn. Nàng nhanh cầm máu cho Đắc Di, nhưng run rẩy mãi mới bắt trúng huyệt, máu trên vết thương vẫn tuôn chảy không ngừng. Nàng quay sang tìm Thuý Như, nàng ta cũng bi thảm không kém. Thuý Như đang bị một nữ tử vẻ mặt hung ác nắm lấy búi tóc trên đỉnh đầu, ép mặt xuống đất.

Đúng lúc này nàng nghe tiếng một đoàn người đang cưỡi ngựa tiến đến, một nam tử cất tiếng nói quen thuộc: “Hừ, có trò vui ở đây mà các người quên chúng ta sao?” Cát Uy, Mộc Hải, Lê Ba và Lý Tư vừa đến đã xuống ngựa xông vào ứng chiến.

Lê Ba vung kiếm chém đứt bàn tay của nữ tử đang nắm tóc của Thuý Như. Thuý Như hoảng sợ hét lên, lết trên mặt đất về phía Thuỵ Miên. Thuỵ Miên liền giơ một tay đỡ lấy nàng ta, tay còn lại ôm lấy Đắc Di đang dần một suy yếu.

“Cát Uy, đệ đến rồi.” Thuỵ Miên vui mừng nói.

“Ca ca sao rồi?” Cát Uy nhanh chóng quỳ gối bên cạnh Đắc Di đang nằm trong vòng tay Thuỵ Miên hỏi han, trên người Đắc Di lúc này đầy máu.

“Vì ta, vì cứu ta mà huynh ấy bị thương.” Thuỵ Miên nức nở trả lời.

Cát Uy nghe thấy không nói gì chỉ buông lại một câu: “Tỷ hãy chăm sóc cho huynh ấy.”, rồi xông vào nhập cuộc.

Nếu không phải trên mặt Mặc Cảnh lấm tấm mồ hôi, làn môi đã trắng bệch vì mất máu từ vết thương trên vai, thì Thuỵ Miên sẽ không biết hắn đã đến giới hạn chịu đựng. May mắn là Mộc Hải lúc này đã tham gia cùng Mặc Cảnh và Thiết Ảnh chiến đấu với Nhuận Kỳ.

Lúc này thuỷ binh thấy phía Mặc Cảnh có thêm người xông vào, cũng tấp nập tham gia trận chiến. Nhuận Kỳ càng đánh càng mạnh bạo hăng máu. Cứ mỗi lần lưỡi đao của Mộc Hải gần chạm đến người hắn thì đều bị hắn dễ dàng đánh bật ra.

Cát Uy và Lê Ba cùng với Lý Tư xông vào giải quyết đám người Mật Ngư Nhĩ. Trong không gian hỗn độn, chém giết la hét xung quanh, không ai trong số họ trừ Thuỵ Miên để ý đến một nữ nhân đã tiến đến trước mặt họ. Đây chính là nữ tử Bối Nhung lúc trước đã ra sức quyến rũ Mặc Cảnh nhưng không thành. Thuỵ Miên nhìn Thuý Như đã thương tích đầy mình, lại nhìn Đắc Di vì mình mà bị trọng thương đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, nàng đặt Đắc Di xuống, cầm đoản đao, đứng chắn trước hai người họ. 

Trên gương mặt Bối Nhung hằn lên nét độc đoán đáng sợ, nàng ta nhếch mép xông vào tấn công Thuỵ Miên. Nàng cố gắng tránh né, lại cố tình nhử Bối Nhung ra xa khỏi chỗ Đắc Di và Thuý Như. Thuỵ Miên lấy hết sức bình sinh đưa đoản đao về phía Bối Nhung tấn công. Nàng ta cũng không vừa, một tay hất Thuỵ Miên ra, ném một nắm bột xuống đất, làm Thuỵ Miên giơ tay bịt mặt, nhưng không tránh được bị choáng váng trước bụi khói đang bay xung quanh, che chắn hết tầm nhìn.

Bối Nhung liền tận dụng thời cơ bổ một đường kiếm thẳng xuống người Thuỵ Miên. Tuy nàng may mắn xoay người thoát được trong đường tơ kẽ tóc nhưng lưỡi kiếm đã kịp để lại một cắt trên cánh tay nàng. Thuỵ Miên chỉ thấy nhói trên cánh tay, máu chảy lấm tấm qua vạt áo. Nàng vấp ngã xuống đất, trật chân không di chuyển được. 

Nữ nhân mỉm cười tà mỵ, tiến lại gần muốn cho nàng một nhát kiếm kết liễu. Thuỵ Miên bất giác giơ tay chống đỡ, sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu lớn. Bối Nhung đã nằm xõng xoài trên mặt đất, hai mắt trợn to, mồm toàn máu tươi.

A Tảo cầm kiếm đứng đấy cùng Nhuận Ngọc công chúa. Nàng ta dù đã bị thương, nhưng dáng vẻ oai phong cầm kiếm thủ thế không thua kém nữ tướng anh dũng là bao. Nhuận Ngọc tiến lại gần Thuỵ Miên, trên tay cầm một hộp gấm. Nàng ta mở nắp hộp gấm ra, đưa nó đến trước mặt Thuỵ Miên: “Vật này ta trao lại cho nàng. Hãy sử dụng nó cho thật tốt.”

Bên trong hộp gấm màu đỏ tươi là một viên ngọc lớn. Viên ngọc có kích thước bằng quả trứng chim cút, ánh sáng phát ra long lanh, liên tục thay đổi bảy màu. Thuỵ Miên nhận lấy hộp gấm, nhìn Nhuận Ngọc công chúa, ngỡ ngàng hỏi: “Công chúa đã lấy được Vọng Nguyệt Ước?”

“Ta đã mất đi người quan trọng nhất, Nhuận Kỳ cũng nên nếm mùi mất đi thứ hắn trân quý nhất.” Nhuận Ngọc trả lời.

A Tảo từ từ tiến lại gần, trên mặt không giấu được vẻ đau đớn khó chịu trên mỗi bước đi, nhưng nàng ta tuyệt không rên la một tiếng: “Vì các người đã giết được Trấn Quái, lại cầm chân được Nhuận Kỳ ở đây nên Nhuận Ngọc công chúa dùng thân phận của mình đến Bảo Tàng Các, dễ dàng lấy được bảo vật.”

Thuỵ Miên gật đầu đa tạ, nhanh chóng mang Vọng Nguyệt Ước lại gần Đắc Di, lay hắn tha thiết gọi: “Đắc Di, ngươi tỉnh dậy đi, ngươi nhìn này, chúng ta đã lấy được Vọng Nguyệt Ước rồi.” 

Đắc Di khó nhọc mở mắt, nhìn viên ngọc trong hộp gấm mà Thuỵ Miên đưa đến trước mắt mình, giơ bàn tay run rẩy đầy máu ra chạm vào. Lập tức từ một viên ngọc bình thường, Vọng Nguyệt Ước liền thay màu đỏ như máu, lấp lánh chiếu sáng. 

Nhuận Kỳ bị ánh sáng phát ra từ chỗ Thuỵ Miên và Đắc Di thu hút, hắn nhận ra hộp gấm cất giữ Vọng Nguyệt Ước đang ở trong tay Thuỵ Miên, máu nóng đổ dồn lên. Hắn tức giận đến cực điểm, một chưởng đánh Mộc Hải và Mặc Cảnh lùi ra sau mấy bước, rồi ngay lập tức phi thân đến gần chỗ Thuỵ Miên và Nhuận Ngọc đang đứng. 

Hai tròng mắt hắn vằn lên vô số các tia máu đỏ, hắn nhìn Nhuận Ngọc căm ghét, gằn giọng nói: “Nhuận Ngọc ngươi dám lẻn vào Bảo Tàng Các trộm Vọng Nguyệt Ước của ta, lại dám đưa nó cho phàm nhân. Ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Nhuận Ngọc đứng đối diện với Nhuận Kỳ, bình tĩnh nói: “Lúc ngươi giết Giang Hàn, chính là lúc ngươi tự huỷ đường vương tử của mình rồi. Ta phải trả thù cho chàng, ta phải làm ngươi hối hận cả đời.”

Nhuận Kỳ thét lên: “Vậy là ngươi rõ ràng đã không muốn sống nữa, muốn đi theo tên phàm phu kia. Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.” Nói rồi hắn tung một chưởng lực màu đỏ về phía Nhuận Ngọc. Chưởng lực mạnh mẽ cuốn theo cát bụi xé gió lao đến chỗ bọn họ. Thuỵ Miên biết không chỉ Nhuận Ngọc sẽ tiêu tán mà cả nàng, Đắc Di, Thuý Như và A Tảo đều không tránh khỏi thương tổn. 

A Tảo muốn xông lên ứng cứu nhưng lực bất tòng tâm, Thuỵ Miên chỉ nghe nàng ta gào lên: “Nhuận Ngọc công chúa”. 

Cát Uy và những người còn lại đang hợp sức đối phó với đám thuỷ binh và đám người Mật Ngư Nhĩ, không ai kịp phản ứng. Mặc Cảnh một thân bạch y hoảng hốt lao nhanh về phía Thuỵ Miên, mặt cắt không còn giọt máu.

Thuỵ Miên mắt hoa lên vì chưởng lực đã gần ngay trước mắt, tưởng số kiếp đã hết, thì một bóng đen bỗng hiện ra từ giữa không trung, đứng chắn ngay trước mặt Nhuận Ngọc, hai tay hắn đang biến ra một làn nước quấn lấy chưởng lực của Nhuận Kỳ, dập tắt trong nháy mắt. Động tác của hắc y nhân nhẹ nhàng lại vô cùng thanh thoát, việc hoá giải chưởng lực của Nhuận Kỳ đối với hắn dễ dàng như trở bàn tay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN