Tình Đầu Cũng Như Tình Cuối - Chương 51 Cầu hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Tình Đầu Cũng Như Tình Cuối


Chương 51 Cầu hôn


Cậu thở dài, cứ ngỡ chuyện cậu là gay sẽ rất khó được chấp nhận nhưng em cậu lại nói ra suy nghĩ của nó một cách rất bình thản như vậy khiến tâm tư cậu một phần nhẹ nhõm, cậu cũng chưa tiết lộ với gia đình, bao năm lăn lộn vào công việc, nghĩ bản thân sẽ không thể kết hôn lập gia đình như bao người khác nên cậu mặc kệ không công khai với mẹ mình, âm thầm làm việc kiếm tiền nuôi em, nuôi gia đình nhưng khi gặp lại hắn, hàn gắn lại với hắn thì cậu lại có một mong muốn, mong muốn hắn là một phần của gia đình mình, như vậy thật tốt, cậu sẽ được sớm chiều ở bên hắn, được săn sóc, chia sẻ với hắn, cậu không cần phải hưởng giàu sang phú quí, cậu chỉ cần hắn và cậu ở trong ngôi nhà nhỏ, đi làm cùng nhau, tan làm cùng nhau, luôn sát cánh bên nhau, thế là đủ, nhưng liệu điều ấy có quá ích kĩ không, cậu đã quên mất một điều rằng hắn không phải gay, hắn cũng có xúc cảm với phụ nữ và chắc hắn cũng muốn có con riêng của mình nhưng cậu thì… cậu thì không thể cho hắn được, vậy cậu có thể chấp nhận hắn cưới một người khác sau đó có con, còn mình thì mãi là cái bóng ở phía sau làm người tình trong bóng tối của hắn, thật chua chát, cậu không muốn nhưng cậu cũng không muốn thấy hắn không có con nối dõi. vốn tình yêu đã có muôn vàn khó khăn thử thách, không biết chặng đường tiếp theo cậu và hắn có thể vượt ra không.

Tại một văn phòng công ty

– Em sao về sớm vậy, chẳng phải đã nói 2 tháng sau mới kết thúc khảo sát sao? Minh Tuấn lên tiếng

– Anh, em muốn quản lý chi nhánh đó. Minh Khôi nói

– Em đã gặp Hòa An sao?

– Sao anh biết ?

– Tất nhiên là anh biết vì anh là người đã cho cậu ta công việc đó.

– Anh biết chuyện của Hòa An sao? Hãy nói cho em biết?

– Em vẫn thích cậu ta ?

– Em… Em rất yêu em ấy.

– Ha ha. Đúng là số phận, đúng là nghiệp duyên mà.

– Anh?

– Cố trốn tránh, cố rời bỏ nhưng rốt cuộc vẫn gặp lại nhau, anh cũng chỉ định để em thăm dò công ty mà thôi, anh cũng lường trước được rất có thể em sẽ gặp cậu ta nhưng anh không ngờ là em vẫn còn yêu cậu ta như vậy? Minh Khôi em thích gì ở cậu ta?

– Em ấy là một người rất đơn thuần trong sáng, rất hiền hậu, bao dung, còn là người biết thấu hiểu suy nghĩ người khác, em thừa biết em ấy không phải là người hám danh hám lợi, chuyện trước kia chắc là do hiểu lầm mà dẫn đến, đối với em cuộc sống em sẽ chẳng còn ý nghĩa nếu không có em ấy.

– Vậy em dự định làm gì?

– Em muốn tiếp quản công ty ở đây, sau đó sẽ cưới em ấy.

– Vậy còn công ty bên nước ngoài thì sao? còn ba mẹ thì sao, em đã nghĩ tới chưa? Ba thì vốn dễ chịu nên có thể dễ thuyết phục nhưng mẹ thì khác.

– Em biết, em sẽ nói với mẹ.

– Nếu mẹ không đồng ý? Em định làm gì?

– Em …sẽ từ bỏ hết tất cả và bắt đầu lại cùng với em ấy. Em biết em là đứa con chẳng ra gì, nhưng em yêu Hòa An, em không thể sống nếu không có em ấy, em hi vọng anh có thể giúp em.

– Minh Khôi có những chuyện mình không thể nói yêu là được, một tiếng yêu bây giờ nhưng khi sống chung nhiều thứ sẽ phát sinh liệu tình yêu em còn vững bền không.

– Anh hai, em biết anh lo cho tương lai em, nhưng 8 năm qua em sống như một cái máy vậy, anh không thấy sao, từ khi gặp Hòa An cuộc sống em mới trở nên có màu sắc nhịp điệu, cuộc sống hạnh phúc không thể đo lường đong đếm trên tiền bạc được mà phải có tình yêu nữa, em chỉ biết hiện tại em rất yêu em ấy, em muốn em ấy là vợ của mình, theo em suốt chặng đường còn lại, mong anh tác hợp cho tụi em.

Minh Tuấn cười, nụ cười ôn hòa, anh vỗ vai hắn :

– Minh Khôi em đã trưởng thành thật rồi.

– Anh hai.

Anh đứng dậy hai tay đút túi nhìn ra cửa

– Em đi đi, đi tìm hạnh phúc của mình, còn chuyện của mẹ anh sẽ cố giúp nhưng phần lớn cũng phải là em làm mới được, công ty bên kia em cứ quản nhưng như vậy có hơi ủy khuất cho em, em chấp nhận chứ.

– Em không cần nhiều, như vậy là đủ rồi, em cảm ơn anh

Minh Khôi xoay người lại và chuẩn bị đi thì Minh Tuấn cũng xoay người lại nói:

– Minh Khôi

– Dạ??

– À không, không có chuyện gì, em về cẩn thận

– Dạ anh hai

Hắn bước nhanh ra ngoài, thật ra câu mà anh muốn nói là “xin lỗi” vì sao ư? Vì anh cảm thấy có lỗi do trước kia đã cản trở hai người họ đã đẩy hai người ra xa cách biệt 8 năm trời, anh luôn biết những năm tháng này hắn chẳng khác là cái máy, mặt không cảm xúc, lúc nào cũng chỉ có công việc, những tưởng sẽ giúp hắn nhưng anh đã lầm, anh đã hại hắn trở nên thê thảm hơn, anh đã nhầm cuộc đời của mình thành của hắn, tưởng rằng hắn sẽ giống anh, sẽ quên đi mối tình kia mà trở về cuộc sống bình thường, kết hôn, sinh con đẻ cái. Mọi thứ ngoài những gì mà anh đã nghĩ, anh phải bù đắp lại cho hắn, anh muốn hắn có được hạnh phúc.

Hắn trở về nhà là lúc nữa đêm, tuy nói với Hòa An là ngày mai mới về nhưng hắn thật sự rất nhớ cậu, vừa mới xong việc hắn đã muốn tới bên cậu ngay, bước vào nhà đã thấy tối om, chắc cậu đã ngủ, hắn nhẹ nhàng bước vào phòng, thấy cậu đang ngủ say, hắn ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt cậu, trông cậu ngủ thật bình yên, cảm giác có người đang động mình, cậu giật mình tĩnh dậy, vội kéo chăn che người, lùi ra xa, hắn cười nhẹ :

– Tôi đây mà

– Là anh?

Cậu mới hoàng hồn tiến lại gần hắn

– Chẳng phải anh nói mai mới về sao?

– Tôi nhớ em

Cậu phì cười ôm hắn

– Em hôm nay ở nhà à.

– Ừm, chán quá trời

– Tôi về rồi sẽ không chán.

– Anh thay đồ đi ngủ đi, khuya rồi.

– Ừm.

Cậu giúp hắn thay quần áo sau đó hắn ôm cậu ngủ nhưng hắn sao cũng không thể chợp mắt được:

– Anh sao vậy, sao không ngủ ?

– Nếu sau này tôi không còn gì nữa em có muốn theo tôi không, nhưng tôi chắc sẽ không để em phải chịu cực khổ.

– Sao anh lại nói vậy, em chẳng phải đã nói rồi sao, em sẽ bu bám anh cả đời, vậy anh có muốn nuôi em không ?

– Tất nhiên rồi

Hắn hôn lên trán cậu vuốt ve lưng cậu

– Vậy em đồng ý làm vợ tôi phải không?

– Em…

Cậu thầm thì:

– Ai đời cầu hôn mà như vậy chứ

Hắn cười mỉm, lại một lần nữa hôn trán cậu:

– Vậy tôi sẽ cầu hôn em.

Hắn nói rồi buông cậu ra, trịnh trọng bước xuống giường, một chân quì xuống, mở tủ ra lấy một hộp nhung màu đỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu, hắn mở hộp từ từ nâng lên trước mặt cậu:

– Em đồng ý làm vợ tôi chứ?

Cậu sững sốt, hai tay bụm chặt miệng, ánh mắt cay xè, nước mắt chực trào, cậu không nghĩ hắn sẽ làm thật, cậu run run:

– Cái này anh chuẩn bị khi nào?

– Cái này tôi mua từ khi tôi gặp lại em, lúc đó tôi nghĩ tôi sẽ theo đuổi em một lần nữa nên mua để tặng em, bây giờ thì tôi có cơ hội được trao cho em rồi, vậy em có đồng ý không?

Nước mắt cậu rơi xuống, mặt cậu đỏ bừng, cậu vô cùng hạnh phúc, ngay cả mơ cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ được hắn cầu hôn như vầy, cậu hơi chần chừ

– Em có đồng ý gả cho tôi không? Hãy để tôi được yêu thương chăm sóc em cả đời được không?
Nước mắt cậu tuôn tràn, cậu bất chợt ôm chầm lấy hắn nức nở, vừa khóc, cậu vừa gật đầu:

– Em đồng ý, em đồng ý gả cho anh

Hắn cười tươi rói vội buông cậu, nhìn vào mắt cậu sau đó lấy nhẫn và đeo vào ngón áp út cho cậu, hắn nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đó của cậu, ánh mắt chứa chan bao nỗi niềm, sau đó hắn nâng mặt cậu phủ lên môi cậu, hắn hôn lên môi cậu một cách say mê,cậu ôm chặt cổ hắn đáp trả một cách nồng nhiệt, cậu vui lắm, trong cuộc đời cậu không có gì vui hơn như hôm nay, đã 11 năm, 11 năm cậu dành cả thanh xuân để yêu hắn và giờ cậu đã được ở bên hắn, dường như mọi cảm xúc cứ tuôn ra như dẫn lối cậu, cậu ôm chặt cổ hắn để mặc hắn làm loạn, tâm tình hắn phút chốc thay đổi, nhịp thở trở nên hỗn loạn , bụng dưới một cổ nóng trỗi dậy, hắn buông môi cậu, một đường hôn xuống cổ, những vết đỏ chưa phai giờ thêm vết hôn chồng chéo, hắn gặm cái cổ non mềm của khiến cậu phát ra tiếng rên vụn vỡ :

– Ưm.

Đầu cậu chẳng còn suy nghĩ gì ngoài suy nghĩ cậu muốn hắn, cậu giữ lấy đầu hắn, xoa đầu hắn, để hắn làm mọi hành động trên cơ thể cậu, cậu nhắm mắt ngửa cổ đón nhận những xúc cảm sung sướng này, hắn kéo cái áo thun của cậu lên, hắn cúi xuống ngậm lấy đầu ty nhỏ, vừa gặm,vừa cắn như muốn nuốt trôi vào bụng, hắn dù chỉ có một tay vẫn có thể nâng cậu lên đẩy cậu xuống giường, chiếc áo kéo lên quá thân, ngực trắng nõn phơi ra trước mặt hắn, hắn điên cuồng cởi áo mình, áp thân bao trùm lên người cậu, miệng lẩm bẩm :

– Em là của tôi, của tôi

– Ưm…Minh Khôi

Hắn hôn hết chỗ này đến chổ khác trên ngực, bụng cậu, tay bắt đầu luồn vào quần cậu trêu đùa cậu em nhỏ của cậu khiến cậu kêu lên :

– A… ưm… Minh Khôi

Cậu càng kêu tên hắn, hắn càng không kiểm soát được động tác của mình, quần cậu đã không biết khi nào đã bị thoát ly, mắt cậu vốn đã ẩm ướt giờ đây bị động tình càng trở nên dụ hoặc, hắn nhìn cả thân người mãnh khãnh của cậu, miệng khô khốc, nuốt khan một ngum khí :

– Em quả thật muốn mê hoặc tôi mà, sao mà có thể đẹp như vậy hửm

Hắn ghé sát tai cậu, thổi hơi vào tai cậu khiến cậu một mảng xấu hổ không thôi, cậu thở dốc nhưng nước mắt cứ rơi ấm uất :

– Anh… trêu… em.

Qủa thật hắn biết mình không phải gay nhưng nhiều năm nay những bộ ngực nõn nà đầy đặn hay những cặp mông to tròn của những người phụ nữ lại không hấp dẫn hắn, giờ phút này, trước mặt hắn chỉ là một thân người mảnh khảnh, chỉ là bờ ngực bằng phẳng với cặp nhũ tiêm đỏ hồng chỉ là cánh mông nhỏ mềm nhưng lại khiến hắn muốn phá hủy, hắn muốn đem cậu khảm sâu vào cơ thể mình, chiếm giữ hết mọi tất da trên cơ thể cậu. Hắn điên cuồng xâm chiếm cậu.

Cậu đang cố kìm lại sự khó chịu của bản thân, vặn vẹo thân thể, như muốn khát cầu sự đụng chạm của hắn nhưng cậu xấu hổ không nói ra.

Hắn khẽ cười nham hiểm nhìn biểu hiện của cậu, hắn đang trông chờ cậu yêu cầu hắn, dường như thấy hắn không có hành động gì, cậu không thể chịu được cơn ngứa ngáy truyền đến, tay không tự giác siết chặt gối, mắt nhắm chặt, cắn môi, hai chân cọ vào nhau, cậu ấp úng :

– Minh… Khôi… em khó chịu quá.

– Sao ? Em khó chịu ở đâu ?
Cậu như muốn độn thổ, cả người cậu nhuốm hồng, cậu cắn răng chịu đựng nhưng vẫn không nói, đến cùng cậu không thể chịu nỗi,cậu khó nhọc :

– Em… khó… chịu

Hắn cũng sắp nứt ra rồi, thấy cậu như vầy hắn muốn điên lên, hắn cúi xuống hôn môi cậu, cắn hai đầu ty đến mức sưng tấy :

– Đau… đừng cắn

Hắn luyến tiếc rời hai điểm hồng nhỏ xíu trước mặt dời xuống địa phận đang ngẩng đầu của cậu, nhìn một hồi mới hôn xuống, dù biết cậu rất ngượng, rất xấu hổ nhưng hắn không thể cưởng lại sức hút của cậu nhỏ phấn nộn của cậu, ai biết được cậu đã 26 tuổi khi nhìn vào thứ này chứ, nó nhỏ bé non nớt, hồng phấn như thiếu niên mới lớn vậy, hắn vừa nâng niu vừa mơn trớn nó, hôn nhẹ nhàng lên từng tấc da của nó, cậu ưỡn cong người phun tràn ra, cậu thở dốc cả người ỉu xìu, đang thấm mệt cậu lại cảm nhận phía sau có một ngón tay đang sợ soạng, cậu giật mình thảng thốt :

– A…không …nó đau lắm

– Ngoan …không đau… nhịn một xíu liền không đau nữa, em không thấy tôi chịu đựng khổ sở sao.

– Nhưng đêm…qua… anh…

Hắn cười hôn lên trán cậu

– Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm em đau, em nhìn xem nó nứt ra luôn nè

Hắn lấy ra cự vật trướng đại của mình, cậu thấy nó lập tức xấu hổ che mặt, cậu che kín, mặt đỏ như nhỏ máu, cậu biết hắn đang cố nhịn nên mới cố thả lỏng cho hắn vào nhưng khi thật sự vào rồi, cậu như chết ngất :

– A… đau… quá… của… anh to…quá.

Cậu khóc nức nở, đã từng làm rồi nhưng cậu vẫn không chịu nổi kích thước của hắn. Hắn bắt đầu cử động, cứ mỗi cú thúc lại là những tiếng rên dài của cậu:

– A… A… A… A.

– Đừng mà… sâu quá…

Âm thanh của cậu như thôi thúc hắn nhanh tốc độ, hắn càng làm mạnh hơn, cậu dần dần quen và bắt đầu cảm thấy vừa thoải mái, vừa khoái cảm :

– Ưm… ưm…

Đã quá một đoạn mà hắn vẫn chưa có ý định dừng lại, cậu thì rất mệt :

– Hừ…hừ… hừ.

– Ưm… ưm… em… không chịu nổi nữa …

– Mau… Anh… mau…

Hắn cử động không ngừng cuối cùng cũng xuất ra bên trong cậu, hắn mệt nhoài nằm lên người cậu thở dốc, cậu cũng bất lực dang hai tay, nước mắt cậu vẫn đang chảy thấm dưới ga giường, hắn gạt đi nước mặt cậu, hôn lên mắt, lên mũi, lên miệng cậu :

– Xin lỗi em.

Sau đó hắn mang cậu vào phòng tắm rửa, cả hai người cứ thế ngang nhiên trần như nhộng mà ôm nhau ngủ, cậu rúc vào lòng hắn, cảm nhận được hơi ấm của hắn, cậu lại cảm thấy bình yên cậu ngủ thiếp đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN