Đứa Trẻ Hư - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Đứa Trẻ Hư


Chương 37


Từ hôm qua Phổ Phổ và Hạo Tử chuyển đến nhà tên sát nhân, Chu Triều Dương thấp thỏm cả đêm.

Tên sát nhân chủ động đề nghị cho hai đứa bọn họ mượn nhà để ở, chưa chắc đã xuất phát từ lòng tốt. Nhưng hôm qua, sự lựa chọn này cũng là do bất đắc dĩ. Hai đứa trẻ Phổ Phổ và Hạo Tử đi ra ngoài tìm phòng trọ để thuê, đúng là rất không hợp với lẽ thường, không có ai cho những đứa bé thuê phòng cả, nói không chừng người khác sẽ nghi ngờ hai đứa bọn chúng là trẻ bỏ nhà ra đi và sẽ báo cảnh sát. Một khi Phổ Phổ và Hạo Tử bị cảnh sát đưa đi, bọn chúng chắc chắn sẽ bị đưa trở lại cô nhi viện, như vậy rất có thể chân tướng sự việc cậu giết hại Chu Tinh Tinh cũng bị khui ra, đến lúc đó chẳng khác gì trời sập. Thế nhưng việc bọn chúng cứ ở nhà mình mãi đương nhiên cũng không được rồi, mẹ chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.

Một đêm trôi qua, ba đứa bọn chúng không có di động nên không thể nào liên lạc được, Phổ Phổ và Hạo Tử hiện nay ra sao thì cũng không thể nào hay biết được.

Lúc này, Châu Xuân Hồng đi chợ, Chu Triều Dương đang định ra khỏi nhà để đi tìm Phổ Phổ và Hạo Tử tìm hiểu tình hình. Cậu chưa kịp đứng dậy, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Chu Triều Dương thận trọng nhìn qua mắt thần trên cánh cửa, ngay lập tức sợ hãi rụt đầu lại, phía bên ngoài cửa có hai người cảnh sát mặc sắc phục ngắn tay đang đứng!

Cảnh sát! Lẽ nào là việc của Chu Tinh Tinh?

Chu Triều Dương hoảng sợ, đã mấy ngày trôi qua, cậu cứ tưởng việc của Chu Tinh Tinh đã sóng yên biển lặng rồi, thật không ngờ cảnh sát đột nhiên lại tới, liệu có phải là đã điều tra ra được cậu rồi hay không?

Cậu không dám mở cửa, cậu trốn sau cánh cửa, tim đập thình thịch.

Nếu như họ hỏi đến, cần phải trả lời như thế nào?

Bất luận thế nào, bắt buộc phải nhấn mạnh là không biết gì cả.

“Sao lại không có ai ở nhà nhỉ? Địa chỉ đúng là đây rồi mà.”

Một người khác tiếp lời: “Chắc là đi ra ngoài rồi, hay là chiều chúng ta lại đến vậy.”

“Trời nóng nực, đi một chuyến mất công toi, phiền quá, cũng chỉ có thể như vậy được thôi.”

Hai người đang chuẩn bị quay người bước đi, cánh cửa phía sau lưng liền bật mở.

Chu Triều Dương cố ép cho tâm trạng mình bình ổn lại, cách cánh cửa sắt chống trộm, cậu ngước đầu lên nhìn bọn họ: “Các chú… các chú tìm ai ạ?”

“Cháu là Chu Triều Dương à? ” Một người cảnh sát ngoài ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, sắc mặt nghiêm nghị nhìn cậu, rồi lấy ra tờ giấy giơ ra trước mặt cậu, “Chúng tôi là người của đồn công an.”

Cậu vội vàng né tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của đối phương, nói: “Chú cảnh sát, các chú… có chuyện gì không ạ?”

“Mở cửa ra, chúng tôi có chuyện cần hỏi cháu.”

Bàn tay Chu Triều Dương đặt ở trên khóa, không trực tiếp mở ra, lại thận trọng hỏi một câu: “Các chú có chuyện gì không?”

“Điều tra một số tình hình.” Cảnh sát hình như không định nói thẳng ra hai chữ “án mạng”, sợ làm cho đứa bé sợ hãi.

Chu Triều Dương ngần ngại nhìn hai người, cuối cùng đành phải mở cửa, để cho hai người bọn họ bước vào.

“Các chú có muốn uống chút nước không, cháu rót nước cho các chú.” Chu Triều Dương né tránh ánh mắt của hai người, quay người, đi rót nước.

“Không cần đâu, cảm ơn cháu!” Ánh mắt người cảnh sát mập từ đầu đến cuối vẫn luôn chăm chú vào cậu, vẫn nói bằng giọng nghiêm nghị do thói quen nghề nghiệp: “Mẹ cháu không ở nhà sao?”

“Mẹ cháu đi chợ rồi, các chú tìm mẹ cháu có việc gì à?”

“Ồ, vậy cũng không sao cả, chúng tôi cần phải đối chiếu một số tình hình với cháu.”

Nếu như thẩm vấn trẻ vị thành niên, cần phải có mặt của người giám hộ, nhưng ý định của bọn họ chỉ là đến tìm hiểu tình hình, không thực sự nghi ngờ do Chu Triều Dương gây ra, bèn nói tiếp: “Ngày mùng bốn tháng bảy, cũng chính là sáng thứ năm tuần trước, cháu đi đến Cung thiếu nhi, cháu còn nhớ chứ?”

“Cung thiếu nhi…” Cơ thể Chu Triều Dương bỗng nhiên cứng đờ, bàn tay rót nước cũng dừng lại, cậu quay lưng về phía bọn họ, cảnh sát không nhìn thấy nét mặt cậu.

“Cháu vẫn còn nhớ chứ?”

Chu Triều Dương khẽ hít thở một hơi thật sâu, quả nhiên cảnh sát đến để điều tra sự việc ở Cung thiếu nhi, dù sao cậu cũng ít nhiều có sự chuẩn bị cho việc này.

Hôm đó, sau khi xảy ra sự việc, cậu đã suy nghĩ rất nhiều.

Tình huống lý tưởng nhất đương nhiên là cảnh sát sẽ vĩnh viễn không đến tìm cậu.

Lùi lại một bước, nếu như đến tìm cậu, bất luận thế nào, cũng nhất định phải phủ nhận đến cùng, quyết không thể thừa nhận cậu giết hại Chu Tinh Tinh. Bởi vì một khi cậu thừa nhận, bố cậu sẽ biết hết sự việc này, vậy thì cũng coi như chết rồi. Lùi lại thêm một bước, cho dù cậu ra sức phủ nhận nhưng cảnh sát vẫn điều tra ra được rằng cậu giết hại Chu Tinh Tinh, đến lúc đó vẫn còn sự bảo vệ đối với trẻ vị thành niên, cậu không cần gánh vác trách nhiệm hình sự.

Cho nên, cho dù việc cậu nói dối trước mặt cảnh sát bị thất bại, tình hình cũng không thể nào tồi tệ hơn được nữa.

Cậu không sợ cảnh sát, bởi vì cậu chưa tròn mười bốn tuổi, cậu chỉ sợ người khác biết được chân tướng sự việc, cậu sợ bố cậu biết được chân tướng sự việc.

Chu Triều Dương mím môi, trả lời: “Cháu nhớ rồi, hôm đó cháu có đi đến Cung thiếu nhi.”

“Cháu đi một mình à?”

“Cháu… cháu đi một mình ạ.” Chu Triều Dương quay lưng lại, bê hai cốc nước, thận trọng đưa cốc nước cho hai người cảnh sát.

Người cảnh sát đón lấy cốc nước, không uống ngay, đặt xuống bàn, “Vậy thì một mình cháu đi đến Cung thiếu nhi làm gì?”

“Cháu đến để đọc sách.”

“Ồ, cháu chỉ đọc sách sao?”

“Vâng”. Chu Triều Dương nhìn bọn họ, nét mặt căng thẳng ban đầu đã dần dần đã chuyển sang sự trấn tĩnh.

Người cảnh sát mập tiếp tục hỏi cậu: “Cháu có thường xuyên đi đến Cung thiếu nhi không?”

“Thường thì nghỉ hè cháu hoặc là đi đến hiệu sách Tân Hoa, hoặc là đi đến Cung thiếu nhi để đọc sách.”

Người cảnh sát mập liếc nhìn thấy trên bức tường căn phòng dán rất nhiều giấy khen. Lúc trước họ cũng biết Chu Triều Dương rất chăm chỉ học hành, thành tích rất tốt, anh gật đầu lại hỏi: “Hôm đó cháu rời khỏi Cung thiếu nhi khi nào?”

“Khoảng trước giờ ăn trưa ạ.”

“Trước khi cháu rời khỏi đó có xảy ra chuyện gì hay không?”

“Chuyện gì…”, cậu thoáng ngừng lại, nói: “Các chú nói đến việc Chu Tinh Tinh ngã chết phải không ạ?”

“Cháu biết người bị ngã chết là Chu Tinh Tinh à? Cháu nhìn thấy cô bé đó chết à?”

Chu Triều Dương lắc đầu: “Không ạ, sau đó cháu về nhà nghe mẹ cháu nói chuyện trong điện thoại mới biết người ngã chết là Chu Tinh Tinh.”

“Hôm đó khi cháu tiến vào Cung thiếu nhi, có phải là đã gặp Chu Tinh Tinh không?”

“Không ạ, cháu không quen nó.”

Người cảnh sát mập khẽ chau mày: “Cháu không quen Chu Tinh Tinh?”

“Cháu chỉ mới gặp nó một hai lần.”

“Bao nhiêu năm như vậy mà cháu chỉ gặp nó một hai lần sao?”

Chu Triều Dương cúi đầu, khẽ nói: “Bố cháu không để cháu và nó gặp mặt, nó không biết bố cháu từng ly hôn, cũng không biết bố cháu còn có đứa con trai là cháu.”

“Thế à?”

Người cảnh sát mập nhìn cậu với ánh mắt rất phức tạp, trong lòng cũng bất giác tê tái vì lời nói của cậu bé, nhưng trên mặt vẫn giữ được sự nghiêm khắc của nghề nghiệp, “Các chú nhìn thấy ở trong máy quay camera ở Cung thiếu nhi, hôm đó khi cháu đi vào, đi ngay phía sau Chu Tinh Tinh, còn nhìn ngang ngó dọc, lúc đó cháu đang làm gì vậy?”

Chu Triều Dương giật mình, với sự hiểu biết ở độ tuổi của cậu, vốn không hề nghĩ được đến những cách thức trinh sát điều tra thông qua máy quay camera. Đối diện với câu hỏi gần như dồn ép của người cảnh sát mập, cậu chỉ có thể quyết tâm phủ nhận đến cùng, lộ ra khuôn mặt vô tội: “Cháu có quen nó đâu, cũng không hề đi theo nó, cháu chỉ vào đọc sách, sau đó nghe người khác nói phía bên ngoài có người ngã chết, cháu bèn chạy ra ngoài xem, ở đó có rất nhiều người vây quanh, cháu không nhìn thấy bèn trở về nhà, đến tối, mẹ cháu gọi điện thoại về nói Chu Tinh Tinh ngã chết rồi, cháu mới biết thì ra người ngã chết buổi sáng chính là nó mà.”

Hai người cảnh sát cùng nhìn nhau, không nhận ra được sơ hở nào cả, người cảnh sát mập lại nhìn hai cánh tay của Chu Triều Dương, vì căn cứ theo lời nói của bác sĩ pháp y Trần, trong miệng Chu Tinh Tinh đã lưu lại một mảnh tổ chức da, không phải của cơ quan sinh dục, thành phần hóa học rất giống với tổ chức da trên tay, thế nhưng đôi tay của Chu Triều Dương lúc này hoàn toàn nguyên vẹn, không hề có bất cứ vết thương nào, cho nên sự nghi ngờ đối với cậu càng giảm bớt. Người cảnh sát lại tiếp tục hỏi một số tình hình liên quan ngày hôm đó, Chu Triều Dương từ đầu đến cuối chỉ nói là đọc sách ở trong Cung thiếu nhi, không hề nắm rõ được tình hình phía bên ngoài.

Đến cuối, người cảnh sát yêu cầu thu thập dấu vân tay và máu của cậu.

Chu Triều Dương thắc mắc: “Đây là làm gì vậy ạ?”

Người cảnh sát không nói cho cậu biết, chỉ nói đây là những bước cần thiết của việc điều tra, Chu Triều Dương chỉ có thể phối hợp.

Cuộc điều tra kết thúc, cảnh sát đang chuẩn bị rời khỏi nhà cậu, Châu Xuân Hồng đi chợ về, nhìn thấy cảnh sát, hỏi một số tình hình. Sau khi biết được cảnh sát đến để điều tra Chu Triều Dương, chợt hét lên: “Các anh nghi ngờ cái chết của Chu Tinh Tinh có liên quan đến Triều Dương con tôi sao?”

Người cảnh sát bình tĩnh lắc đầu: “Không phải, chúng tôi chỉ làm đúng theo yêu cầu của việc điều tra.”

Châu Xuân Hồng nói: “Điều tra thế nào thì cũng không thể nào điều tra con trai tôi được chứ?”, tiếp đến cô lại kêu lên: “Có phải là Chu Vĩnh Bình bảo các anh đến để điều tra Chu Triều Dương không? Chu Vĩnh Bình đúng là tên súc sinh! Con gái của mình ngã chết còn nghi ngờ con trai của mình, các anh nói xem, có loại bố nào như vậy không? Có loại người làm bố như vậy không?”Cô không kìm nổi, gào khóc.

Hai người cảnh sát không tiện thừa nhận, thừa nhận chính là tiết lộ tình hình vụ án, cũng không tiện phủ nhận, bởi vì đây đúng là điểm nghi vấn mà Vương Giao nêu ra. Bọn họ đến cũng chỉ là điều tra cho đúng trình tự, đành phải an ủi mấy câu, phải nói đó là sự cần thiết trong công việc của họ, sau đó nhanh chóng rời khỏi đó.

Chu Triều Dương lặng lẽ nhìn theo, sau đó bước vào căn phòng nhỏ của mình, đóng cửa lại.

Sau khi cảnh sát rời đi, Châu Xuân Hồng nhìn con trai đóng cánh cửa, trong lòng nghĩ vừa rồi mình chửi Chu Vĩnh Bình là tên súc sinh. Bất luận thế nào, Chu Vĩnh Bình cũng là bố đẻ của con trai, không biết trong lòng con trai đang nghĩ gì, cô lại thấy hối hận, lau nước mắt, bước vào bếp nấu nướng.

Còn Chu Triều Dương lúc này ngồi yên trong phòng, không phải buồn lòng vì những câu nói vừa rồi của mẹ, trong lòng cậu đang suy nghĩ một vấn đề khác.

Vừa rồi cảnh sát hỏi cậu hôm đó có phải là đi đến Cung thiếu nhi một mình không, cậu nói đúng vậy, cảnh sát không hề thể hiện ra sự nghi ngờ, sau đó người cảnh sát nói đến máy camera giám sát của Cung thiếu nhi. Nếu cảnh sát đã xem máy quay camera, lẽ nào lại không nhìn thấy Phổ Phổ và Hạo Tử? Nếu không, cảnh sát chắc là phải biết ba đứa bọn chúng cùng đến chứ?

Cậu cố gắng nhớ lại tất cả những việc xảy ra vào thứ năm tuần trước, nghĩ một hồi lâu cậu mới hiểu ra.

Hôm đó bọn chúng đứng ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Chu Tinh Tinh, chuẩn bị bước vào để đánh nó, Chu Triều Dương sợ bị Chu Tinh Tinh nhận ra, bèn bảo Phổ Phổ và Hạo Tử vào trước, còn mình thì đi theo phía sau. Cho nên cảnh sát chỉ nhìn thấy trong máy quay chỉ có một mình cậu thôi. Còn cảnh sát nói cậu đang nhòm nghiêng ngó dọc, là cậu đang đứng ở phía sau tìm kiếm Phổ Phổ và Hạo Tử giữa đoàn người đông đúc.

Cho nên, bây giờ điều quan trọng nhất là quyết không để cho cảnh sát biết được cậu còn có hai người bạn là Phổ Phổ và Hạo Tử. Vốn dĩ hôm nay cậu đang định đi tìm Phổ Phổ và Hạo Tử, xem ra cũng không thể đi được nữa rồi. Hai người bạn đó cũng nhất định không được chủ động đến tìm mình, như vậy một khi bị cảnh sát tóm được, thì sẽ lộ hết cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN