Yêu Giả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 127: Bắt Nạt (3)
Ngày hôm sau cô dậy rất trễ.
Rửa mặt xong ra ngoài thấy Lee Yul đang ngồi trong phòng khách của Nguyệt Hàng Hành cung.
Lee Yul thấy cô dịu dàng cười.
“Mặc Tử Hiên đâu?” Diệp Hân Đồng hỏi Hàn thượng cung vừa đi ra.
“Điện hạ đi ra ngoài rồi.” Hàn thượng cung vừa mới nói xong.
“Mặc Tử Hiên cô được phép gọi à? Hãy gọi là Điện hạ.” Cổ Phi đột nhiên đi ra, quái gở nói.
“Vâng ạ” Diệp Hân Đồng ý thức được mình đã gọi sai, cung kính đáp.
Cổ Phi liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng “Cô và Lee Yul muốn nói chuyện thì ra ngoài, Hành cung của tôi không muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt ghê tởm.”
“Dạ” Diệp Hân Đồng nghe ra giọng giễu cợt của Cổ Phi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Lee Yul lại tới đòi gặp, Diệp Hân Đồng không có cách nào cự tuyệt, cô lên xe của hắn.
“Ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung đi! Người ở đó có vẻ không hoan nghênh cô” Lee Yul dịu dàng nói với Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng không hiểu Lee Yul muốn tìm cô có chuyện gì, hi vọng không khiến cô cảm thấy gánh nặng.
“Không sao, tôi cũng không ở lại Hàn cung lâu.” Diệp Hân Đồng cự tuyệt hàm ý tốt của cậu.
Trong mắt Lee Yul có vẻ âm u vì bị từ chối.
Diệp Hân Đồng thấy xe đã ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung “Hôm nay cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tối mai đi dự yến tiệc mà cô còn chưa có lễ phục, tôi dẫn cô đi mua.” Lee Yul tao nhã nói.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô nhất định không thể nhận quà của hắn.
“Vô công bất thụ lộc, không cần đâu, lễ phục tôi có rồi, hơn nữa tôi đi với tư cách là cảnh vệ, không cần mặc lễ phục.” Diệp Hân Đồng vội vàng cự tuyệt.
“Coi như là tạ lễ vì cô đã cứu tôi được không?” Lee Yul lại có chút ưu thương.
“Không cần, lúc tôi rơi xuống biển cậu cũng cứu tôi, chúng ta huề nhau. Nếu không có việc gì nữa, chúng ta trở về Hàn cung, tôi muốn học tiếng Hàn” Diệp Hân Đồng thẳng thắn, cô không dám ở cùng với Lee Yul quá lâu.
“Đi ăn với tôi một bữa cơm được không?” Lee Yul thương cảm nói.
“Cái này…”
“Thì ra với Diệp cảnh vệ, tôi cũng chỉ là một Lee Yul không ai muốn thích”
Lần nào hắn cũng nói kiểu tự giận mình như thế, Diệp Hân Đồng cảm thấy có chút khổ sở “Được rồi…, tôi đi ăn cơm với cậu là được chứ gì.”
Lee Yul lập tức mỉm cười.
Xe đến nhà hàng, Diệp Hân Đồng vừa mới gọi món, Hồ Bưu đột nhiên tới, giao cho Lee Yul một cái hộp được đóng gói đẹp mắt rồi đi luôn.
Lee Yul mỉm cười đẩy chiếc hộp đến trước mặt Lee Yul.
“Cô không chịu theo tôi đi mua, tôi đành mua đại một cái, cô xem có thích không?”
Diệp Hân Đồng kinh ngạc không khép được miệng. Lần nào hắn cũng ép cô vào đường cùng không thể cự tuyệt.
Diệp Hân Đồng nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong.
Lee Yul mỉm cười đặt cái hộp lên bàn ăn cạnh Diệp Hân Đồng.
Bọn hò vừa bắt đầu ăn.
Kim Lệ Châu cũng kéo tay Mặc Tử Hiên tới.
Vừa liếc thấy Diệp Hân Đồng, Mặc Tử Hiên kìm chế tức giận đi tới cười tà mị: “Không ngờ lại gặp phải Lee Yul và cảnh vệ của tôi ở đây.”
Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm Diệp Hân Đồng, mắt đầy ý cảnh cáo.
Diệp Hân Đồng cũng kinh ngạc, thì ra từ sáng sớm đã không thấy đâu hóa ra là hắn đi hẹn hò với Kim Lệ Châu. Cô nhẫn nhịn khổ sở nở nụ cười nhạt.
“Đúng vậy! Thật trùng hợp!” Diệp Hân Đồng nói.
Mặc Tử Hiên lạnh lùng nhìn cái hộp trên bàn, mở ra xem, là một bộ dạ phục satanh màu trắng ánh vàng.
Anh nở nụ cười khinh khỉnh châm chọc
“Bộ lễ phục này có vẻ không phù hợp với cấp bậc ròi.” Anh tiện tay ném đi, hộp lễ phục rơi ngay vào bát canh đầy váng mỡ.
“Á” Diệp Hân Đồng kinh ngạc với hành vi của anh, lập tức giật lại bộ lễ phục, một bộ váy satanh đắt giá đã dính đầy dầu mỡ.
“Này, Mặc Tử Hiên, anh có phải hơi quá đáng rồi không?” Diệp Hân Đồng quát lên với Mặc Tử Hiên.
Kim Lệ Châu thoáng một tia hận Diệp Hân Đồng trong ánh mắt.
“Anh thật là vô trách nhiệm” Diệp Hân Đồng tức giận ngồi xuống, sau đó quay ra nói với Lee Yul “Lee Yul, chúng ta đi thôi.”
Cô xách túi chuẩn bị đứng dậy.
Mặc Tử Hiên túm lấy tay cô.
“Buông tay ra, đi ăn cơm với bạn gái anh đi, con người này sao cứ thích gây chuyện thị phi, không có nhiều người chịu nổi anh đâu, hãy quý trọng người bên cạnh mình.” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, vô duyên vô cớ nổi giận.
“Em là cảnh vệ của tôi, để em nghỉ ngơi nhiều quá đúng là tôi đã tắc trách rồi, bây giờ làm việc đi.” Mặc Tử Hiên cũng nổi giận không có lý do, đáy mắt đầy tức giận, lực nắm tay cô càng chặt.
“Nào có ai như anh, đã cho nghỉ là nghỉ, là thời gian tự do của tôi, tôi có quyền đi ăn cơm với bạn bè, đi dạo phố, thậm chí làm gì tôi muốn, liên quan gi đến anh, anh cũng không có quyền.” Diệp Hân Đồng cũng không kém phần quát lại.
“Bây giờ đi làm luôn, nếu không tôi sẽ nói với Trung Quốc là cô thất trách.” Anh càng tức giận, đáy mắt kiên quyết không cho phép cô cự tuyệt.
Diệp Hân Đồng hất mạnh tay anh.
“Tùy anh, anh muốn làm sao thì làm.” Diệp Hân Đồng không kiêng dè tiếp tục quát.
Mặc Tử Hiên giận phát điên, cầm điện thoại trước mặt cô gọi cho Tổng cảnh ti.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!