Yêu Giả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 172: Nàng Cảm Thấy Mệt Mỏi
Lão Kim nhíu mày
“Có phải điện hạ quá để ý đến cô ấy không?”
“Từ đầu đến cuối cô ấy là người vô tội, tôi muốn tự mình dự một lần sinh nhật với cô ấy, sợ là sau này không còn cơ hội.” Mặc Tử Hiên ưu sầu nói.
“Vô độc bất trượng phu (Không nguy hiểm không đáng mặt đàn ông). Ban đầu chúng ta tìm cô ấy chính là để lợi dụng, xong chuyện sẽ cho cô ta biến mất, điện hạ dường như đã quên mất kế hoạch này.” Lão Kim mắt đầy sát khí.
Mặc Tử Hiên càng thêm ưu sầu “Ở biệt thự cô ấy đã hi sinh thân mình đỡ hộ ta một dao, ta không thể nào lấy oán trả ơn”
“Điện hạ, người quá nhân từ” Lão Kim bất mãn.
“Tôi không muốn đạp lên máu cô ấy mà thành công, thả cô ấy đi, đồng thời bảo vệ cô ấy cả cuộc đời, tôi đã quyết định, việc lớn ta sẽ làm theo kế hoạch, chuyện nhỏ, cứ như vậy đi.” Mặc Tử Hiên phiền não.
Lão Kim không tiếp thu nổi.
Mặc Tử Hiên càng thêm lo lắng, anh sắc lạnh nhìn khuôn mặt nặng nề của lão Kim: “Lão Kim, hãy hứa với tôi, xong chuyện hãy bỏ qua cho Diệp Hân Đồng, đừng gây phiền phức cho cô ấy.”
Mặc Tử Hiên cần ông cam đoan.
“Nếu cô ta làm nhiễu loạn tâm trí Điện hạ, cái chết là kết cục tốt nhất của cô ta.”
“Ông dám?” Mặc Tử Hiên hung tợn nói, ánh mắt đằng đằng sát khí, kiên định như đá, cái anh muốn là lời cam kết của Lão Kim.
“Thần không dám, nhưng thần tin là Cổ Phi cũng nhất định không để cho Điện hạ tự hủy hoại tương lai của mình.” Vẻ mặt lão Kim vô cảm, quay người đi ra.
“Nếu các người thực sự làm như những gì đã nói, thì hãy để mẫu thân tự sinh ra một đứa con trái khác để thừa kế vương vị” Mặc Tử Hiên bưởng bỉnh quẳng một câu sau lưng lão Kim.
Lão Kim kinh ngạc quay lại.
“Điện hạ, không phải người thực sự yêu Diệp Hân Đồng chứ?”
Mặc Tử Hiên đứng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn lão Kim “Tôi không phải yêu mà là biết ơn. Tôi nói rồi, trước khi xong việc, sẽ không yêu bất kỳ ai, nhưng nếu có kẻ nhất định muốn khiêu chiến ta… ta sẽ thử yêu.”
Lão Kim sửng sốt cúi đầu.
“Tôi biết rồi, sẽ không động vào Diệp Hân Đồng”
“Hi vọng ông cũng khuyên giải mẫu thân cho tốt, đừng làm ra chuyện đáng hối hận.” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói, giây phút đó, anh nở một nụ cười khát máu, tàn lạnh khác hẳn bình thường.
……………………………………………….
Lee Yul nhanh chóng xuất hiện ở Nguyệt Hàng Hành cung
Cậu lo lắng đến trước mặt Diệp Hân Đồng.
“Có chuyện này vì cô muốn nên tôi chưa nói, nhưng tôi cảm thấy nếu bây giờ không nói, nhất định sẽ khiến tôi hối hận.”
Diệp Hân Đồng nhìn vẻ mặt ưu sầu của Lee yul, nở nụ cười nhạt “Tôi chỉ trở về nước, làm gì mà cứ như sinh ly tử biệt vậy?”
Cô nhạo báng.
Lee Yul kéo Diệp Hân Đồng đến biệt viện bên cạnh.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, nhưng vẫn đi theo hắn.
“Thực ra, cô có liên quan đến một kho báu, tôi sợ Mặc Tử Hiên có ý đồ không tốt với cô, đừng dễ dàng nói ra bí mật về kho báu, nếu muốn bình yên sống tiếp, hãy tránh xa cái kho báu đó ra.”
Diệp Hân Đồng hờ hững nhìn Lee Yul, cô nhớ lại những lời hắn nói với Lý Trí vương.
‘Kho báu này có liên quan đến Diệp Hân Đồng, cho nên, Mặc Tử Hiên mới giữ cô ấy bên cạnh, hắn chỉ muốn đùa bỡn cô ấy mà thôi.’
Câu nói kia cho thấy Lee Yul rất quan tâm đến cô, sự quan tâm này là thật lòng.
Mà Lý trí vươâtg yêu cầu Mặc Tử Hiên phải tìm được kho báu mới truyền ngôi, nếu không phải Mặc Tử Hiên đã nói tất cả với cô, có lẽ cô đã hiểu lầm anh.
Với câu hỏi có nên tin Mặc Tử Hiên hay không, cô tình nguyện bỏ đi, bởi vì nghĩ Mặc Tử Hiên cố tình vì kho báu mà lừa gạt tình cảm của mình, cô cảm thấy khó chịu.
“Cảm ơn cậu, Lee Yul” Diệp Hân Đồng cảm động, ánh mắt long lanh.
“Tôi không muốn cô cảm ơn, mà muốn cô được bình an, không phải chịu thương tổn.” Lee Yul vẫn lo lắng.
“Bây giờ nói tổn thương hay không có vẻ quá muộn rồi, nếu thật sự như cậu nói, tôi đã thương tích đầy mình rồi, cho nên, trước khi có kết cục rõ ràng, tôi tình nguyện tin tưởng anh ấy là thật lòng với tôi, đây chính là cố chấp, dĩ nhiên, tôi hị vọng có thể ở Hàn cung cho đến khi nhìn thấy Lee yul sống một cuộc sống hạnh phúc. Nghĩ đến Hàn cung còn có cậu, tôi không sợ không có bạn bè.” Diệp Hân Đồng cười
Lee yul có cảm giác bị đả kich
“Cô cứ tin tưởng Mặc Tử Hiên vô điều kiện như thế sao? Không sợ bị tổn thương sao? Lee yul muốn nổi cáu.
“Nghĩ ngợi xa xôi như vậy, tôi cảm thấy rất nhức đầu, tôi tình nguyện vui vẻ với hiện tại.” Diệp Hân Đồng vẫn tươi cười.
“Chính trị không đơn giản như trong tưởng tượng của cô đâu” Lee Yul dốc lòng thuyết phục Diệp Hân Đồng.
“Chính trị không đơn giản như trong tưởng tượng của cô ấy, có vài người lòng dạ khó lường khoác lên thân xác u buồn đi lừa gạt cô gái hiền lành, chỉ kẻ ngốc mới nhìn không ra”.
Mặc Tử Hiên đột nhiên xuất hiện, không tìm thấy cô trong phòng, hóa ra là cô ở đây.
Anh nói xong đến bên cạnh Diệp Hân Đồng, tay khoác lên bả vai cô.
Diệp Hân Đồng lấy cùi chỏ thọc một nhát vào bụng anh.
“Anh nói ai là kẻ ngốc?” Diệp Hân Đồng trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên.
“Được rồi, về ăn cơm đi, anh thay đổi ý định, sẽ đi cùng em” Mặc Tử Hiên cưỡng chế Diệp Hân Đồng quay đi.
Diệp Hân Đồng ngoảnh đầy lại nhìn Lee Yul, hắn hiển nhiên rất thương tâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!