Yêu Giả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư - Chương 173: Nàng Cảm Thấy Mệt Mỏi (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Yêu Giả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư


Chương 173: Nàng Cảm Thấy Mệt Mỏi (2)


Mặc Tử Hiên xoay đầu Diệp Hân Đồng lại.

Cô lại quay đi.

Mặc Tử Hiên cưỡng chế cô quay lại, lấy tay đè chặt đầu cô.

“Thu hồi lại sự thông cảm của em đi, có vài người không đáng để em thông cảm, hắn có người cha một lòng vì hắn như vậy, cũng thỏa mãn rồi.” Mặc Tử Hiên hiển nhiên có chút tức giận, giọng điệu không tốt chút nào.

Diệp Hân Đồng thở dài nhìn anh.

Thật ra, nếu đã chọn Mặc Tử Hiên vẫn nên giữ một khoảng cách thích hợp với Lee Yul.

Lúc ăn cơm, đây là lần đầu tiên Cổ Phi ngồi ăn cùng bàn với họ.

Diệp Hân Đồng cảm thấy rất lúng túng.

Cổ Phi không hề nói gì, coi như Diệp Hân Đồng không tồn tại.

Sau khi ăn xong, lão Kim đi tới, bình tĩnh nói với Mặc Tử Hiên: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong, có thể lên đường”

Cuối cùng đã có thể trở về nước.

Diệp Hân Đồng tươi cười vui vẻ.

“Em đi trước đi, một lát nữa anh tới.” Mặc Tử Hiên dịu dàng nói với Diệp Hân Đồng.

“Được”

Diệp Hân Đồng không ngờ vừa ra đến cửa lại phát hiện Yoon Jin mặt mũi tối sầm đứng đó, ánh mắt của cô với Diệp Hân Đồng càng không chút thiện cảm.

“Không ngờ, cô lại là kẻ âm mưu như vậy.” Yoon Jin lạnh lùng nói.

Diệp Hân Đồng không muốn phản bác.

Cô đi nhanh về phía xe.

“Không phải muốn tỉ thí với tôi sao?” Yoon Jin tức giận khiêu khích sau lưng Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng hơi ngẩn người: “Sẽ còn cơ hội”

“Sau khi trở về TQ sao?” Yoon Jin cười lạnh “Về TQ, cô được cấp trên che chở, không còn sợ hãi, cô tưởng là tôi sẽ thua cô sao? Còn lâu.” Yoon Jin tùy tiện nói.

Vừa mới về Hàn cung đã nghe thấy lời đồn đại, cô rất tức giận Diệp Hân Đồng, đang muốn đi tìm cô, lại bị sắp xếp cùng đi TQ.

Diệp Hân Đồng tiếp tục im lặng, chuẩn bị lên xe.

Yoon Jin kéo bả vai cô.

“Tại sao không nói gì?” Cô ta ngang bướng hỏi.

Diệp Hân Đồng quay lại, cô không sợ Yoon Jin, chỉ là không muốn để ý cô ta gây sự.

“Biết rõ là có chó cắn, tôi cần gì phải cắn lại? Chó cắn người là bình thường chứ người không bao giờ cắn chó.” Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nói.

“Cô nghĩ sẽ lấy được Điện hạ, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, thân phận của cô không xứng đáng.” Yoon Jin khinh bỉ nói.

Diệp Hân Đồng thật sự không thể phản bác, cười khổ.

“Cô ấy xứng hay không tôi mới là người cân nhắc, chứ không phải cô.” Mặc Tử Hiên đột nhiên nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Diệp Hân Đồng thấy Mặc Tử Hiên ra hơi sửng sốt.

“Điện hạ, chẳng lẽ người thật sự như trong cung đồn đại, vì Diệp Hân Đồng mà buông tha Kim Lệ Châu?” Yoon Jin vô cùng kinh ngạc.

“Kết quả rõ ràng rồi, đừng ồn ào, lần này sang đó, có chuyện quan trọng cần giao cho cô làm.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nói.

“Không làm, nếu Diệp Hân Đồng có thể làm người phụ nữ của người, em cũng có thể. Bây giờ em không muốn nghe gì cả.” Yoon Jin ương ngạnh.

Mặc Tử Hiên lạnh mặt: “Hộ vệ Yoon nghe lệnh”

Yoon Jin mặc dù rất uất ức nhưng lập tức đứng thẳng người.

“Đi theo ta.” Mặc Tử Hiên ra lệnh, xoay người. Đi được một bước lại dừng lại, đến trước mặt Diệp Hân Đồng, dịu dàng nói: “Yên tâm, anh ủng hộ em, có anh ở đây.”

Giây phút này, Diệp Hân Đồng cảm động đến mức đỏ cả mắt.

Cô yên tâm ngồi lên xe.

Mặc Tử Hiên dẫn Yoon jin vào phòng mình, nhìn sang lão Kim. Lão Kim lấy trong túi ra một tập hồ sơ, đưa cho Yoon Jin.

Yoon Jin mở ra xem, bên trong có 10 tấm hình quân nhân cùng tài liệu.

Yoon Jin không hiểu nhìn Mặc Tử Hiên.

“Đây là 10 quân nhân đội đột nhiên mất tích, ta đoán chắc là đã tới TQ, ta muốn cô và ba cô phối hợp tìm ra 10 người này.” Mặc Tử Hiên ra lệnh.

Yoon Jin nhận hồ sơ, mất thăng bằng nhìn Mặc Tử Hiên.

“Rốt cuộc Điện hạ và cảnh vệ Diệp có quan hệ gì? Yoon Jin thở phì phì vẻ rất uất ức.

“Bất kể ta với cô ấy quan hệ thế nào, địa vị của cô ở bên cạnh ta vĩnh viễn không dao động, đây là cam kết của tôi với cô, được rồi, chuẩn bị đi, lên đường sang TQ.” Mặc Tử Hiên nặng nề nói.

Yoon Jin hơi ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt trở nên tốt “Ý của Điện hạ người và Diệp Hân Đồng chỉ là…”

“Đừng suy đoán lung tung ý của ta, cô chỉ cần làm theo ta là được, ra ngoài đi.” Mặc Tử Hiên có chút phiều não.

“Vâng” Yoon Jin trở nên tươi tắn, khéo léo gật đầu đi ra.

Lão Kim chờ Yoon Jin ra khỏi tỏ vẻ nghi ngờ.

“Để Yoon Jin điều tra, có phải là mục tiêu quá rõ không, dù sao Lý trí vương bọn họ cũng đều biết Yoon Jin”

“Đó chính là điều tôi muốn, để cho Lý trí vương biết rõ tôi đang đã hiểu hành vi của ông ta, mặt ngoài tôi để Yoon Jin đi điều tra, nhưng thực chat sẽ để người của tổ chức âm thầm làm việc. Có Yoon Jin làm mục tiêu che mắt, người của tổ chức càng dễ dàng bí mật hành động.” Mặc Tử Hiên đã sớm có dự tính.

Nhưng, lão Kim vẫn bận tâm.

“Ông không có lòng tin với tôi sao? Được rồi. Lên đường, Diệp Hân Đồng chắc cũng đang đợi rồi.” Mặc Tử Hiên tự tin nói, đứng dậy, hăng hái như tương quân chiến thắng.

Mặc Tử Hiên vừa lên máy bay, lập tức cho cất cánh.

Lần này trở về TQ, càng nhiều nguy hiểm.

Diệp Hân Đồng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, im lặng không lên tiếng.

Mặc Tử Hiên nâng một ly café, ngồi bên cạnh Diệp Hân Đồng.

“Tại sao không nói gì?” Mặc Tử Hiên nhếch đầu mày nhìn cô, con ngươi vẫn mang theo nét tà mị.

“Không biết vì sao, lần này trở về TQ, trong lòng em cứ cảm thấy thấp thỏm.”

Mặc Tử Hiên cười “Nếu giác quan thứ sáu của em hữu dụng, anh sẽ tìm nữ thầy bói tới xem.”

Diệp Hân Đồng hồ nghi nhìn anh “Tại sao phải tìm nữ thấy bói tới xem?”

“Bởi vì giác quan thứ sáu của phụ nữ tốt mà” Mặc Tử Hiên nhạo báng.

“Stop. Dù sao lần này em luôn gặp phải những người kỳ quái, ví dụ như người mẹ trẻ tuổi, còn một mỹ nữ hấp dẫn gọi em còn là tỷ tỷ.” Diệp Hân Đồng nghi ngờ nói, nghĩ tới hai người có thể liên lạc.

“Sao anh lại không biết em đã gặp hai mỹ nữ nhỉ, hay em lại nằm mơ?” Mặc Tử Hiên trêu.

“Đúng vậy, nằm mơ, còn mơ thấy anh biến thành đại đầu heo đấy” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.

Mặc Tử Hiên đột nhiên ôm eo cô.

“Anh hi vọng em sẽ giữ vững được cá tính phóng khoáng như thế này, bất kể tương lai như thế nào.”

“Thôi di, không biết anh đang khen hay là cách chức em.” Diệp Hân Đồng lườm một cái nói tiếp “Ngày mai em muốn trở về cục cảnh sát một chút, rất nhiều chuyện còn chưa báo cáo, cấp trên nhìn thấy em đã muốn đỏ mặt tía tai rồi.”

“Cái này không vội, em là cảnh vệ có chế độ đặc biệt, không báo cáo cũng không sao, ngày mai anh muốn đi chào hỏi bác gái.”

Diệp Hân Đồng kinh ngạc.

“Anh muốn gặp mẹ em?” Cô kinh ngạc kêu lên.

“Đúng vậy. Con rể nào chẳng muốn gặp mẹ vợ. Anh cũng muốn nói với mẹ chuyện của chúng ta, em cũng biết anh đến TQ với mục đích lớn nhất là vì tương lai của chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra kho báu.”

Không biết vì sao, mỗi lần nghe Mặc Tử Hiên nhắc đến kho báu, trong lòng cô luôn cảm thấy lạnh giá.

Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng sắc mặt tự nhiên tái nhợt hỏi “Sao vậy?:

Diệp Hân Đồng hít một hơi thật sâu, lắc đầu. Cô dựa vào bả vai mặc “Chẳng qua là cảm thấy hơi mệt mỏi, không biết vì sao, mấy ngày nay cứ cảm thấy hơi mệt mỏi.”

“Nghỉ ngơi sẽ tốt thôi. Ngồi máy bay chắc có chút khó thích ứng”

“Ừm” Diệp Hân Đồng dựa vào vai anh, nhanh chóng ngủ thiếp đi, mơ thấy một giấc mơ kỳ quái,

Trong mơ, Mặc Tử Hiên theo cô đến một vườn táo, cô hái một quả vừa to vừa đỏ, đang lúc cười vui vẻ đột nhiên trời đất quay cuồng.

“Diệp Hân Đồng, tỉnh lại đi” Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng đẩy Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng mở mắt, không biết là lúc nào, Mặc Tử Hiên bế cô lên giường.

“Tiểu Trư, chúng ta đến rồi.”

“Hả? Nhanh vậy à?” Diệp Hân Đồng đến bên cửa sổ, thấy máy bay đã hạ cánh,

Mặc Tử Hiên cùng cô lên đường.

Diệp Hân Đồng thấy anh đi đường nhỏ, đi về phía trung tâm thành phố.

“Không phải về biệt thự sao?”

Mặc Tử Hiên đặt tay lên tay Diệp Hân Đồng, cười thâm ý.

“Này, rốt cuộc đi đâu vậy, anh nói đi” Anh càng không nói, Diệp Hân Đồng càng muốn biết.

“Sắp đến rồi, em sẽ biết ngay” Mặc Tử Hiên vẫn cười không nói.

Xe nhanh chóng đi qua trung tâm thành phố.

Mặc Tử Hiên dừng ở một khách sạn quốc tế.

Dắt tay Diệp Hân Đồng xuống xe.

Diệp Hân Đồng vừa bước xuống, nước ở bể đột nhiên phun, phối hợp với âm nhạc, cột nước phun cảm giác rất có tiết tấu.

Diệp Hân Đồng cười “Em biết rồi, hôm nay là sinh nhật em, anh cố ý sắp xếp sao? Tại sao lại mời cơm em ở khách sạn sang trọng thế này?”

Diệp Hân Đồng vui vẻ kéo anh đi tiếp.

Mặc Tử Hiên say đắm trong nụ cười của cô. Ánh mắt càng trở nên nóng bỏng chăm chú.

Tiếp tục đi vào khách sạn, bên trong hơn 100 nhân viên xếp thành mấy hàng chỉnh tề.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc che miệng, quay đầu nhìn Mặc Tử Hiên “Anh làm xiếc gì ở đây thế, vụ này cũng lớn quá đi.”

“Báo cáo” Một giọng nam phát ra.

“Tôi ở bộ phận quản lý khách sạn Ngô Khải Hoa”

“Tôi là bếp trưởng Trương Kiến Hoa”

“Tôi là quản lý Phòng khách Trương Mẫn Minh”

Mọi người nhất nhất báo cáo.

Diệp Hân Đồng càng nghe càng kinh ngạc, Mặc Tử Hiên rốt cuộc muốn làm gì.

“Anh mua khách sạn này cho em. Ở đây đầu bếp từ nước Pháp đến Anh quốc, Nhật Bản thậm chí Ấn Độ đều có, em muốn học gì cũng có thể, dù sao đều là của em, nếu học tập mệt mỏi, đã có sẵn một phòng VIP, em muốn nghỉ ngơi lúc nào cũng được.” Mặc Tử Hiên cười nói.

“Anh cho em? Tại sao?” Diệp Hân Đồng không thể tin nổi.

“Bởi vì anh nhớ em từng nói, muốn có một nhà hàng của riêng mình, em là người phụ nữ của anh, ngay đến nguyện vọng này cũng không thể thỏa mãn thì làm sao có tư cách làm người đàn ông của em nữa.” Mặc Tử Hiên thâm tình nói vời Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng của anh, cô có vẻ nặng nề như suy nghĩ điều gì.

“Sao? Vui đến ngơ ngẩn thế à?” Mặc Tử Hiên cười cưng chiều.

“Em chỉ muốn nói cái khách sạn này rất đắt tiền, anh đã có nhiều tiền như vậy, tại sao còn phải tìm kiếm kho báu?” Diệp Hân Đồng hồ nghi.

Mặc Tử Hiên sửng sốt “Nghe nói, cái kho báu đó cón những khối Lam Bảo Thạch cỡ miệng bát, Dạ Minh Châu như cánh tay, một bảo vật bất kỳ cũng vô giá, hơn nữa, số bảo vật đó đếm không hết.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nói.

“Thật không? Nếu nói vậy, cha em, cha anh, và cả cái người cao thủ lập kế hoạch kia chỉ cần cầm đại cái gì đó thì cả đời không cần làm việc, tại sao ba em còn phải làm cảnh sát.”

“Ba người họ hứa hẹn với nhau sẽ không động đến bất kỳ vật gì bên trong, còn nữa…” Mặc Tử Hiên định nói lại thôi.

“Còn cái gì?”

“Không có gì. Có nhiều thứ bây giờ anh vẫn chưa thể xác định, chỉ có những người đó mới nói rõ được, chuyện kho báu khi nào tìm được nói sau, quà tặng này em thích không?” Mặc Tử Hiên nói sang chuyện khác.

“Thích, nhưng quá giá trị, em không thể nhận.” Diệp Hân Đồng do dự rồi kiên định nói.

“Đây là anh tặng, em dám không nhận, nếu không có phải em muốn, anh cho đại kẻ thứ 5 bước vào cửa.” Mặc Tử Hiên ngang ngược nói.

Nói xong nhìn ra ngoài cửa.

Diệp Hân Đồng do dự nhìn anh.

“Một”

“Hai”

Diệp Hân Đồng cũng nhìn người bên ngoài đi vào.

Tính khí Mặc Tử Hiên thế nào cô cũng biết một chút “Được rồi, được rồi, em nhận là được chứ gì”

Cô thực sự thua anh, không nói nổi cảm giác khác thường.

Mặc Tử Hiên nở nụ cười sáng lạn.

Anh hôn lên mặt cô một cái “Đây mới là tiểu trư của anh”

“Đưa em đến đây còn có cơm ăn không?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.

“Anh tặng quà cho em, dĩ nhiên em phải mời cơm, bây giờ em là bà chủ khách sạn, muốn ăn thì em tự xuống bếp làm đi.” Mặc Tử Hiên xấu xa nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN