Yêu Giả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 190: Dây Dưa
Diệp Hân Đồng nhíu mày, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.
“Ý em là em không phải con gái Dì Diệp, làm sao biết được?”
“Mặc dù, tin tức này làm em vô cùng khiếp sợ, để em tin người mình vẫn gọi là cha mẹ lại thực sự không phải cha mẹ mình, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng mà, trải qua chuyện liên quan đến kho báu, em đột nhiên có thể lý giải.” Diệp Hân Đồng vẫn thương cảm nói.
“Tại sao?” Vũ Văn Thành cảm giác so với cô thì anh còn thấy khó tin hơn.
“Để vào được kho báu cần một mẫu máu của cha hoặc của con gái cha, có thể lúc đó cha nghĩ sẽ có người dùng em để vào kho báu, nếu em thực sự không phải con gái ông, những kẻ bụng dạ khó lường kia sẽ tự nhận quả báo, chết trong đó. Đó là thứ cuối cùng ba để lại.” Diệp Hân Đồng nghĩ đến Diệp Thiểu Hoa có thể tàn nhẫn như vậy với mình trong lòng có chút đau đớn. Ông đưa con gái thật của mình ra ngoài an toàn, dùng con gái người khác làm tử sĩ, cái gì mà trăn trối trước khi chết phải làm cảnh sát, cái gì mà hi sinh vì nhiệm vụ ba nói đều là tàn nhẫn, không trách được, Đinh Đinh Đang cũng làm cảnh sát, ở vị trí chính thức đó, cô chẳng còn gì.
Vũ Văn Thành ôm chặt Diệp Hân Đồng “Đừng đoán mò, như thế thì không hợp logic, nếu em không phải là con của dì Diệp Hân Đồng, tại sao bà lại huấn luyện em thành cảnh sát. Bà đối với em, anh có thể nhìn thấy chỉ có người mẹ mới đối với con mình như vậy.”
“Cho nên, em nghi ngờ, chính mẹ cũng không biết em không phải là con của bà, lúc trước ở Hàn Quốc, em đã hỏi, bà nói không biết gì, ngay cả chuyện kho báu cũng không biết gì cả, bây giờ em có lý do để tin rằng, tất cả đều do một mình ba em làm ra.” Diệp Hân Đồng rơi nước mắt, nghĩ đến những hành động đó của ba, tất cả sự tôn thờ của cô đều tan rã. Thì ra, cô ngay từ khi ra đời đã bị người khác lợi dụng, cho nên bị Mặc Tử Hiên lợi dụng đúng là đáng đời.
“Đừng đoán mò, có khả năng tất cả đều chỉ là do Đinh Đinh Đang nói linh tinh, lời nói của người phụ nữ đó không thể tin tưởng, ngay cả mang thai cô ta cũng có thể bịa ra được thì còn chuyện gì không thể bịa chứ?” Vũ Văn Thành an ủi Diệp Hân Đồng.
“Vũ Văn Thành, giúp em kiểm tra mẹ một lần được không, em muốn biết kết quả, nếu em là con của mẹ thật, em sẽ tiếp tục làm cảnh sát, đến chết không bỏ, nếu không phải, em sẽ lập tức từ chức, em không muốn chỉ vì trách nhiệm không thuộc về mình mà làm điều mình không thích.”
“Ừ. Kết quả thế nào, anh cũng đều cùng em ra nước ngoài tĩnh tâm, em muốn định cư ở nước ngoài cũng được.” Nếu Diệp Hân Đồng tự nguyện từ bỏ làm cảnh sát, đó là tâm nguyện lớn nhất của anh rồi.
Bất chợt, điện thoại của Vũ Văn Thành rung lên.
Vũ Văn Thành nhìn màn hình, là người trong nhà gọi đến.
“Nhị thiếu gia, không xong rồi, đại thiếu gia đã xảy ra chuyện.” Người giúp việc gọi đến “Phu nhân bảo cậu nhanh chóng về nhà”
“Đại ca xảy ra chuyện ư? Tôi về ngay”. Vũ Văn Thành cúp điện thoại.
Anh quay lại phía Diệp Hân Đồng “Bây giờ anh phải về nhà, nhưng không thể để em ở đây một mình, em đi cùng anh được không?”
Diệp Hân Đồng hơi do dự “Bộ dạng em bây giờ… có đi được không?”
Vũ Văn Thành ôm Diệp Hân Đồng “Có thể. Anh nói là có thể mà, em sống bên cạnh anh, không cần nói gì cả”
“Ừm, được”
Diệp Hân Đồng theo Vũ Văn Thành về nhà, sắc mặt anh lạnh như băng, như thể khó mà cười được.
Rất nhanh, đã về tới nhà.
Diệp Hân Đồng biết nhà Vũ Văn Thành rất giàu có, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một cái biệt thự lớn như vậy. Nhìn rất tráng lệ, ngọc Lưu ly dưới ánh sáng mặt trời phát ánh sáng chói mắt.
Vừa vào nhà, người hầu đã xếp thành hai hàng. Vũ Văn Quốc, anh trai Vũ Văn Thành đang quỳ trên mặt đất, mẹ anh đang đứng đó khuyên giải.
Không khí vô cùng căng thẳng.
“Con lại có thể thua nhiều tiền như vậy, may là ta còn chưa giao công ty cho con, nếu không cứ cái đà này, đến công ty cũng bị con đốt sạch” Vũ Văn Gấm tức giận đằng đằng.
“Ba, sao vậy?” Vũ Văn Thành đi tới khuyên giải.
“Thành Thành, con về rất đúng lúc, công ty bây giờ giao cho con xử lý, anh trai con đã bị miễn chức” Vũ Văn Gấm trực tiếp nói với Vũ Văn Thành.
“Ba, chẳng phải anh đang quản lý rất tốt sao? Cũng chỉ là thua ít tiền, đừng đánh cuộc nữa là được rồi” Vũ Văn Thành trấn an.
“Thua ít tiền? Tất cả tài sản đứng tên nó đều thuê sạch rồi, tham ô công quỹ 10 triệu, nếu không phải hôm qua ta đi kiểm tra, không biết công ty còn thành thế nào nữa” Vũ Văn Gấm tức giận đến lỗ mũi cũng muốn lệch đi.
“Ba, những thứ đứng tên con chỉ là chút xíu, so sới sản nghiệp Vũ Văn gia chẳng đáng gì, ba chẳng hề tin tưởng con chút nào” Vũ Văn Quốc quỳ trên mặt đất la lối.
Vũ Văn Gấm tung một chưởng, Vũ Văn Quốc lấy tay ôm mặt, ông liền đánh vào tay anh.
“May là ta không tin tưởng anh, nếu không, công ty thành cái gì rồi, mấy năm nay anh ở ngoài ăn uống chơi bời, ta không quan tâm, bây giờ ta nên ghìm chân anh lại. Chức vị của anh, em trai sẽ tiếp quan, ta cho anh ra nước ngoài học, không có lệnh của ta cấm trở về.” Vũ Văn Gấm tức giận đến không đứng vững, mẹ Vũ Văn Thành phải đỡ ông.
“Ba, anh đã biết sai rồi, tha thứ cho anh ấy lần này đi, con không thể bỏ việc được, công ty cũng cần người quản lý, sau này anh sẽ không như vậy.” Vũ Văn Thành nói hộ cho anh.
Vũ Văn Gấm nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Quốc đang quỳ trên mặt đất, hừ một tiếng.
“Nó không biết hổi cải, chờ biết sai rồi nói sau, công ty trước mắt ta sẽ quản.” Vũ Văn Thành thở phì phò đi về phòng, thân tín của ông là Vương Vũ cũng theo vào chờ nghe ông chỉ thị.
Vũ Văn Gấm vừa đi, Vũ Văn Thành liền đỡ Vũ Văn Quốc dậy.
“Anh, anh yên tâm, mấy ngày nữa cha bớt giận sẽ đưa anh trở về” Vũ Văn Thành trấn an.
“Trước hết, chú cho anh mượn 10 triệu, hôm nay anh hẹn gặp Viên Mông Khải của tập đoàn Mặc Tường ở du thuyền, hắn sẽ đưa vài người có mặt mũi đến, chỉ cần anh đem tiền thắng về là được.” Vũ Văn Quốc chết cũng không đổi tính.
“Anh, là Viên Mông Khải của tập đoàn Mặc Tường kéo anh đi đánh cờ bạc sao? Lần này anh không thể đi, còn không biết họ giăng bao nhiêu bẫy cho anh sập xuống.” Vũ Văn Thành liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng vẫn đứng bên cạnh không nói gì nãy giờ, tiếp tục khuyên giải Vũ Văn Quốc “
“Em biết Mặc Tử Hiên, chủ tịch tập đoàn Mặc Tường, người này ý đồ không tốt, chúng ta không chọc nổi, đừng có đánh bạc nữa, anh ra nước ngoài một thời gian, vài bữa cha bớt giận em sẽ gọi anh về.”
Vũ Văn Quốc có vẻ mất bình tĩnh “Chú đừng có xía vào, có cho mượn hay không?”
“Em không có nhiều tiền như vậy” Vũ Văn Thành rầu rĩ nói.
“Vậy tôi tự tìm cách” Vũ Văn Quốc thở phì phì đi ra ngoài.
“Thành, phải làm sao bây giờ? Nhanh giữ anh con lại, nó mà gây họa, nhất định sẽ bị đưa ra nước ngoài.” Mẹ Vũ Văn Thành nhanh chóng lôi kéo anh.
“Được” Vũ Văn Thành kéo Diệp Hân Đồng ra ngoài, Vũ Văn Quốc đã lái xe đi.
Vũ Văn Thành rối rắm suy nghĩ, do dự nửa phút sau cầm di động lên dò tìm số Mặc Tử Hiên. Diệp Hân Đồng một mực yên lặng không lên tiếng, cô cũng hiểu nhất định Mặc Tử Hiên đã chỉ thị cho Viên Mông Khải đặt bẫy, Mặc Tử Hiên không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, lần này lại đối phó với anh trai Vũ Văn Thành, rốt cuộc hắn muốn gì?
“Này, hãy bỏ qua cho anh tôi đi, anh muốn làm gì?” Vũ Văn Thành quát.
Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Lão Kim, lúc anh đi Hàn Quốc đã giao cho Lão Kim làm, làm sao giờ này mới có kết quả?
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Mặc Tử Hiên bình tĩnh nói.
“Anh. Mặc Tử Hiên, tôi cảnh cáo nh, nếu anh dám làm gì với anh trai tôi, tôi có thể lập tức trục xuất anh ra khỏi Trung Quốc.” Vũ Văn Thành đe dọa.
Anh có thể nghe thấy Mặc Tử Hiên phát ra giọng mũi khinh thường (chắc là cười khẩy:D)
“Chuyện anh trai anh, tôi căn bản không biết là chuyện gì, tôi không có tâm tình để ý mấy nhân vật nhỏ như các người” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói.
Vũ Văn Thành tức giận cúp điện thoại.
“Thật là quá đáng” Vũ Văn Thành thở phì phì.
Diệp Hân Đồng đi tới bên cạnh anh “Việc cần làm bây giờ là kéo anh trai anh về, nếu không, em thật sự sợ là sẽ bị lún sâu vào, hoặc là trực tiếp đàm phán với Mặc Tử Hiên, người này tâm cơ quá lớn, cái gì cũng có thể lợi dụng, lúc nào hắn cũng có thể rat ay, chúng ta không thể chọc vào”
Diệp Hân Đồng dịu dàng nói.
“Anh chỉ có một người anh trai này, anh lo là Mặc Tử Hiên mới chỉ bắt đầu, chắc sẽ còn bước tiếp theo.” Vũ Văn Thành nghĩ đến điều này, lập tức gọi điện cho anh trai.
“Không đâu, bây giờ hắn đang vội vàng tìm kho báu, sẽ không có ý định, hơn nữa, chúng ta đã phủi sạch quan hệ với hắn, hắn cũng không cần thiết gây sự nữa.” Diệp Hân Đồng muốn phân tích cho Vũ Văn Thành nghe, nhưng lúc này Vũ Văn Thành không nghe lọt cái gì cả.
Khuyết điểm lớn nhất của anh là quá bảo thủ, luôn tự cho mình là đúng, Diệp Hân Đồng thở dài nhìn anh luống cuống gập điện thoại lại.
“Nếu anh trai anh không nghe, anh hãy nhắn tin là anh có một ngàn vạn, với điều kiện anh sẽ đi theo anh ấy lên du thuyền, chúng ta có thể tìm ra Mặc Tử Hiên chơi bẩn ở chỗ nào, như vậy càng thuyết phục được anh trai anh không đi lại với Viên Mông Khải nữa” Diệp Hân Đồng nói.
Vũ Văn Thành chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng, những gì cô nói quả nhiên có lý.
Anh lập tức nhắn tin cho Vũ Văn Quốc.
“Anh sẽ nói anh có mười triệu, bây giờ có thể đưa cho anh với điều kiện sẽ cùng anh lên du thuyền. Đợi anh ở bến tàu Nam vận” Vũ Văn Thành nói với Diệp Hân Đồng.
“Ừm” Diệp Hân Đồng gật đầu.
“Chúng ta về trước đã, anh mượn ba mười triệu, em ở đại sảnh chờ anh, chúng ta cùng lên thuyền” Vũ Văn Thành dịu dàng nói với Diệp Hân Đồng.
“Được”
Xoay người, Vũ Văn Thành lên thư phòng, Diệp Hân Đồng ngồi chờ ở ghế salon.
Mẹ Vũ Văn Thành bảo người giúp việc nấu một nồi canh ngân nhĩ táo đỏ, bưng một chén ngồi xuống đối diện Diệp Hân Đồng.
“Con là Diệp Hân Đồng phải không?” Mẹ Vũ Văn Thành hiền từ hỏi.
Vừa rồi cảnh tượng hỗn loạn, Diệp Hân Đồng chưa kịp nhìn kỹ bà, mẹ Vũ Văn Thành được chăm sóc rất tốt, làn da trắng nõn, dung nhan xinh đẹp, đồ trang sức thanh tao quý giá.
Diệp Hân Đồng lễ phép nhận lấy bát canh “Cháu chào bác”
Cô khách khí chào hỏi.
“Bác nghe Thành Thành nhắc tới cháu nhiều, đây là lần đầu gặp cháu.” Bà liếc chiếc nhẫn kim cương trên tay Diệp Hân Đồng, nói tiếp: “Thành Thành là đứa hướng nội, mặc dù rất thích cháu nhưng nó cũng ít khi nhắc tới, cậu nó lần nào về cũng nói chuyện này với bác, bây giờ, rốt cuộc cháu đã đồng ý cầu hôn rồi, bác rất vui vẻ”
Mẹ anh lấy trong túi ra một chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy nhét vào tay Diệp Hân Đồng.
Bà dịu dàng cười: “Thật ra bác đã muốn đưa cho cháu cái này lâu rồi, nhưng Thành Thành nói sẽ làm cháu sợ, cho nên, bác vẫn cất giữ đến giờ.”
Diệp Hân Đồng không từ chối, lẳng lặng nằm trong tay.
“Cảm ơn bác gái”
“Các con định bao giờ kết hôn để bác thông báo cho họ hàng thân thích” Bà nhiệt tình hỏi.
Diệp Hân Đồng hơi ngẩn người “Chắc là sắp ạ, cháu nghe theo anh ấy”
Diệp Hân Đồng thản nhiên nói.
“Đầu tháng sau có một ngày hoàng đạo, nếu cháu không để ý, bác cảm thấy ngày đó cũng được” Bà vẫn khách khí nói, biết rõ tình cảm của con trai dành cho Diệp Hân Đồng.
“Vâng, được ạ” Diệp Hân Đồng tỏ ra biết điều, nhưng mà gia đình Vũ Văn Thành càng đối xử tốt với cô, lòng cô càng khó xử.
Lúc này, Vũ Văn Thành cầm một tờ chi phiếu đi xuống.
“Thành Thành, hôn lễ sẽ tổ chức vào mùng 5 tháng sau được không? Diệp Hân Đồng đã đồng ý” Mẹ rất vui mừng nói.
“Cái đó nghe theo sắp xếp của mẹ.” Vũ Văn Thành nói xong đến bên cạnh Diệp Hân Đồng “Mẹ, bây giờ chúng con đi tìm anh, yên tâm, ngày mai nhất định con sẽ đưa anh trở về.”
Vũ Văn Thành nói xong kéo Diệp Hân Đồng ra ngoài.
“Đã mượn được tiền chưa?” Diệp Hân Đồng hỏi Vũ Văn Thành mặt mũi nặng nề ra khỏi cửa.
“Ba nói nếu lần này tính của anh không thay đổi, sẽ giao công ty cho anh, nhưng mà, bây giờ anh đang được cân nhắc điều lên trên, tháng sau sẽ có kết quả, hơn nữa, nếu anh rời khỏi sở cảnh sát, ai sẽ bảo vệ em” Vũ Văn Thành rối rắm nói.
Người đàn ông chắc chắn đứng trước nhiều lối rẽ luôn bàng hoàng rối rắm, nhưng chỉ cần đưa ra lựa chọn sẽ không có vấn đề gì nữa.
“Không cần nghĩ cho em, nếu em thật sự không phải là con gái của ba, em cũng không cần làm cảnh sát nữa, em sẽ ở nhà giúp chồng nuôi con, làm một bà nội trợ hoàn hảo, mỗi ngày nấu nướng cho anh, em cảm thấy cuộc sống như thế rất tốt.” Diệp Hân Đồng nói như thật.
Xe nhanh chóng đến bến tàu.
Nhưng mà, trên bến tàu lại xuất hiện một người bọn họ không ngờ đến.
Mặc Tử Hiên cũng ngang nhiên đến tham gia náo nhiệt, hắn quá rảnh rỗi hay là chờ chết? Hôm nay hắn không chỉ sửa lại hành trình, hơn nữa đáng chết còn rát bảnh bao.
Vũ Văn Thành nhanh chóng kéo Diệp Hân Đồng đến trước mặt Mặc Tử Hiên.
“Anh rốt cuộc muốn làm trò hề gì?” Vũ Văn Thành cảm thấy hết sức chịu đựng với Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, anh thích nhìn biểu hiện này của Vũ Văn Thành… Vẻ mặt chán ghét, càng chán ghét thì càng kiêng kỵ, càng kiêng kỵ nghĩa là càng sợ, càng sợ nói rõ ra là hắn không chắc chắn.
Mặc Tử Hiên đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Hân Đồng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!