Vô Tình Chi Lộ - Chương 22: Trời giúp ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Vô Tình Chi Lộ


Chương 22: Trời giúp ta


Ly khai tàng kinh các, Thanh Phong trực tiếp trở về Thanh Phong viện.

“Thanh Phong điện hạ, phiền ngài đi theo chúng ta.” Hai thân ảnh một nam một nữ bất ngờ xuất hiện chắn ngang đường, giọng nói tìm không ra nửa điểm thiện kính.

Nhìn một màn này, Thanh Phong nhíu mày sâu lại, vẻ mặt tỏ ra chấn động nhưng bên trong ý niệm lại cấp tốc vận chuyển.

Hai người này, nam nữ đều ăn mặc bạch y, chính giữa thêu một viên tròn to vây quanh chữ hình.

Hình tộc đường người. Thanh Phong nội tâm ầm ầm dậy sóng, ánh mắt kinh ngạc đảo quanh.

Cảnh giới hai người này nhìn qua thì thâm ảo khó dò, tiến hay lùi đều không xong.

Chi bằng thuận theo tình hình, ứng biến cho phù hợp.

Chỉ thấy Thanh Phong tỏ ra không kiên nhẫn nói: “Các ngươi là ai.”

Nam tử bên trái nhanh chóng đáp lại: “Phiền Thanh Phong điện hạ đi theo chúng ta, thời gian có hạn, việc khác chỉ có thể gác lại sau.”

Thanh Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, miễn cưỡng gật đầu: “Được, dẫn đường đi.”

Như chỉ chờ có thế, nam tử cùng nữ tử bên cạnh tiến lại gần Thanh Phong, mỗi người một bàn tay giơ lên đặt vào vai Thanh Phong.

Rít! Thanh Phong bên trong nội tâm căng cứng, chân khí trong đan điền tùy thời có thể khuấy động.

Tuy nhiên, để cho Thanh Phong yên tâm là hai người này hiện tại chưa hề xuất hiện ác ý.

Theo sau đó không lâu, cả ba người thân ảnh quỷ dị biến mất.

Không hề có thuấn di hay không gian ảnh hưởng, hoàn toàn là do tốc độ quá nhanh mà thành.

Khi thân ảnh của ba người một lần nữa hiện ra thì khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Hai bên là vô số ngọn giáo đỏ rực dựng đứng hướng thẳng lên trời, khí thế hùng hồn thấu trời xanh.

Nhìn theo tưởng chừng như liên miên bất tận con đường phía cuối chính là một tòa nhà như ẩn như hiện dưới lớp sương mù mờ ảo.

Không gian yên lắng, lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi vi vu mà hiu quạnh.

Nam tử mặc bạch y giơ tay phải lên, miệng lạnh lùng nói:

“Thanh Phong điện hạ, mời.”

Thanh Phong hừ lạnh một cái, lẳng lặng cất bước tiến lên phía trước, tâm trạng luôn luôn được điều chỉnh dưới trạng thái tốt nhất.

Cả ba cước bộ đều đều đi theo con đường trống trải.

Có một quy định được Hắc Nguyên đế quốc cao tầng ban hành đó chính là tiến vào phạm vi hình tộc đường tại, tuyệt đối không được chạy nhanh, phải đi bộ, đi từ từ.

Quy định này có chút nực cười nhưng nếu suy nghĩ sâu xa thì hoàn toàn không phải không có cái lý của nó.

Cước bộ tầm nửa canh giờ rốt cuộc cũng đến nơi.

Hình tộc đường, ba chữ khắc bằng chân nguyên hiện lên mờ ảo trên tấm bia đá loang lổ rêu xanh, khí thế trang nghiêm chậm rãi tỏa ra giờ giờ khắc khắc.

Nhìn lên tòa nhà trước mặt, Thanh Phong ánh mắt lướt qua một đạo đánh giá.

Chắn hai bên đại môn, đứng bễ nghễ trên bệ, quái sư đúc bằng tinh thiết, ánh mắt tạc rất có hồn, từng đường nét tinh xảo đến điệu nghệ.

Đằng sau chính là tòa nhà to lớn được mạ bạc, mái vòm uốn lượn như rồng như hổ nhảy múa.

Nơi này, Thanh Phong đã nghe nói qua, để tận mắt chứng kiến thì đây cũng là lần đâu tiên, tuy nhiên hoàn cảnh có chút khó khăn bất lợi cho hắn.

Vẫn đang đóng chặt đại môn bất ngờ kẽo kẹt mở rộng, khí lưu từ bên trong ầm ầm thoát ra, phả ra từng đợt khói trắng mát lạnh, quyện thành từng vòng xoáy tan biến trong hư không.

Thanh Phong không cần nhắc nhở cũng biết chủ động tiến vào, phía sau hai người nam nữ theo sát không rời.

Đi thêm một đoạn đường ngắn nữa, Thanh Phong cũng dừng lại, đằng sau vẫn bám sát hai người chẳng biết bao giờ đã biến mất, chỉ lưu lại vỏn vẹn một câu.

“Nhiệm vụ hoàn thành, xin phép cáo lui.”

Tùy ý chọn một chỗ trống đứng tại, Thanh Phong ánh mắt đảo quanh.

Căn phòng này bốn bề trống trải, hai hàng ghế xung quanh trống trơn không một ai ngồi, gần phía cuối chính là hiện diện bàn gỗ, tận cùng đằng sau là vương tọa bằng vàng lấp lánh kim sắc quang mang.

Không quá một phút sau, người người cũng dần dần đến, chẳng mấy chốc đông kín người ngồi, mỗi người trong đó một loạt là võ giả, tu vi đều là tiên thiên cảnh giới, nét mặt nghiêm túc, không một âm thanh nhốn nháo.

Một lão giả ăn mặc nghiêm trang ngồi trên bàn, tay mạnh mẽ gõ một âm vang, miệng quát lớn:

“Trần Thanh Phong, ngươi biết tội chưa.”

Thanh Phong nhíu mày, chậm rãi nói: “Ta, có tội sao.”

Lão giả một lần nữa quát lớn: “Còn chối, ngươi giết người trong tộc bỉ, làm trái với quy tắc đề ra bấy lâu, không đáng tội thì đáng gì.”

Thanh Phong cười nhạt, lạnh lùng nói:

“Nói tiếp.”

Lão giả mặt mày tối sầm lại, ánh mắt chứa đầy sát khí mà nhìn Thanh Phong, tuy nhiên ngay sau đó thu lại, giọng trầm xuống.

“Theo như quy định đề ra, ngươi phải chịu hình phạt cực nặng.”

Dừng một chút, lão giả bất chợt nhếch miệng cười, giọng gằn từng chữ:

“Trục xuất khỏi Hắc Nguyên thành thời hạn hai năm, trong hai năm này tước đi thân phận hoàng tử, giáng làm người thường.”

Nghe đến đây, Thanh Phong vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được, nội tâm ầm ầm chấn động.

Nhìn thấy biểu hiện của Thanh Phong, lão giả nụ cười trên mặt càng đậm.

Phải thế, hắn là muốn như vậy, Thanh Phong biểu hiện càng thái quá, hắn càng thích.

Tuy nhiên Thanh Phong chấn động là chấn động bởi…

Trời giúp ta.

Đang đau đầu không có cách nào lặng yên rời khỏi Hắc Nguyên thành thì giờ đây, đồ ăn lại đưa đến tận miệng, không muốn cũng phải ăn.

Chỉ thấy, Thanh Phong cố gắng kiềm chế tâm tình, nghiêm mặt lại, tỏ vẻ khó hiểu nói:

“Tại sao???”

Lão giả bất chợt cười lớn:

“Quy định là quy định, không ai làm trái được, hơn nữa ở đây ta làm chủ, không ai có quyền làm trái, ta nói một là một.”

Thanh Phong miệng câm nín nhưng trong lòng lại một trận nở hoa, cảm giác sung sướng không khó hình dung.

Đúng lúc này một giọng nói thanh thúy vang lên, không kém phần bá đạo:

“Hình tộc trưởng lão, ai cho ngươi cái quyền đó.”

Từ xa xa, Ái Lệ bất ngờ xuất hiện, nàng ăn mặc nghiêm trang, vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn.

Chậm rãi tiến lại chỗ Thanh Phong, Ái Lệ nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, cười nói: “Phong nhi, có ta bên cạnh con đừng lo.”

Không, không ổn. Thanh Phong thầm kêu hỏng chuyện, tuy nhiên hắn cũng chỉ giữ trong lòng không hề tỏ vẻ ra bên ngoài, ánh mắt ấm áp nhìn Ái Lệ: “Mẫu thân đại nhân…”

Đối diện, lão giả khó chịu nói:

“Quý phi nương nương, ta là chủ ở đây, quyết định cái gì ngài hình như không có quyền can thiệp vào.”

Ái Lệ lông mi cao vút bên dưới, ánh mắt đọng lại một chút khó chịu, miệng đanh thép nói ra:

“Ngươi đừng quên, Thanh Phong là hoàng tử của Hắc Nguyên đế quốc, thân phận cao quý không phải nho nhỏ một hình tộc trưởng lão như ngươi có thể can thiệp.”

Nho nhỏ một hình tộc trưởng lão.

Một chữ nho nhỏ này tưởng chừng như nhẹ nhàng mà vào tai lão giả, đón lấy là một trận lửa giận, nộ khí trào dâng.

Lão giả sát khí một lần nữa tỏa ra, uy áp võ giả luyện khí cảnh hết mực nở rộ, không gian không khí ngưng kết.

Lão giả cười hung tàn:

“Vậy đón lấy, quý phi nương nương là muốn ta rút lại hình phạt này.”

Đối diện uy áp, Thanh Phong có chút chịu không được mà chân tay run rẩy, Ái Lệ bất ngờ chắn ngang che đi phần lớn uy áp.

Cái này, Ái Lệ không đơn giản. Thanh Phong thầm nghĩ, điệu bộ cũng bình thường trở lại.

Ái Lệ băng lãnh ánh mắt, lạnh thấu xương sát khí cũng tỏa ra đối chọi lại.

“Đúng thế, dựa vào nho nhỏ thân phận như ngươi, không có quyền quyết định ở đây.”

Lão giả đầu đầy hắc tuyến mà nhìn lại, thế cùng lí hoàn toàn bị lép vế, trong phút chốc rơi vào đường cùng không biết đáp lại như nào.

“Dựa vào trẫm, có được không.”

Giọng nói uy nghiêm, rền vang như sấm chớp bên tai vọng lại, bá khí chỉ hơn chứ không kém Ái Lệ.

Chậm rãi từ bóng tối đi ra, Trần Đế lạnh lùng ngồi lên vương tọa, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống.

Như có nước trong ngày hạn, lão giả một trận giải vây trong lòng, nhanh chóng lấy lại khí thế ép ngược trở lại:

“Quý phi nương nương, bệ hạ cũng công nhận quyết định của ta, vậy ngài vẫn muốn đổi.”

“Bệ hạ, Thanh Phong là con trai của ngài, hơn nữa…” Ái Lệ khó khăn nói ra.

“Trấn đã quyết, không thay đổi.” Trần Đế nhàn nhạt buông một câu vô tình, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ái Lệ.

“Thiếp đã hiểu.” Ái Lệ không cam lòng nói ra, quyền đầu nắm chặt lấy, có chút không thể tưởng tượng nổi.

Bất chợt Ái Lệ nhìn sang Thanh Phong:

“Phong nhi…”

“Mẫu thân, về thôi.” Thanh Phong thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng đến cực điểm.

Hắn chính là muốn nhìn đến cảnh này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN